Tôi, Còn Có Thể Cứu Vãn Một Chút Không?

Chương 28

Đường Vệ hận không thể ném hết tất cả thức ăn vào nồi luôn, Tô Vân Cảnh vội vàng ngăn cậu ta lại.

“Đừng bỏ nhiều đồ ăn như vậy, nồi này không dễ nấu đâu.”

Bếp cồn đương nhiên sẽ không dễ sử dụng như bếp từ rồi, nấu mười phút mới ùng ục ùng ục sôi lên chút bọt nhỏ.

Mở nồi ra, Đường Vệ chửi một tiếng: “Đệch, tôi quên mang đũa rồi.”

Tô Vân Cảnh:...

Lâm Liệt:...

Đến cả Phó Hàn Chu nghe thấy câu này cũng phải rời mắt khỏi máy chơi game cầm tay mà liếc mắt nhìn Đường Vệ một cái.

Đường Vệ không những không đem đũa, cũng chẳng chuẩn bị nước chấm, lại càng không có bát luôn.

Cái khác thì không nói, nhưng mà không có đũa thì ăn làm sao được.

Lâm Liệt bực mình: “Ăn lẩu mà không mang đũa, bảo bọn tôi dùng tay bốc à?”

Đường Vệ nhìn thịt cừu đã nấu chín, trong lòng sốt sắng: “Không phải là vì lần đầu tiên nên không có kinh nghiệm hay sao?”

Tô Vân Cảnh bất lực đứng dậy: “Tôi tới canteen lấy vậy.”

Đợi Tô Vân Cảnh cầm đũa về thì thịt cừu đã chín nhũn luôn rồi.

Không có nước chấm bớt ngon đi hẳn, hơn nữa lại còn nóng.

Đường Vệ ăn vừa vội vừa nhanh, bị bỏng tới mức lưỡi rụt cả lại: “Shh, bỏng, bỏng bỏng bỏng.”

Ăn được một lát thì Phó Hàn Chu đặt đũa xuống.

“Anh Phó, anh không ăn nữa à?” Lâm Liệt kinh ngạc hỏi cậu ta.

Phó Hàn Chu lắc lắc đầu.

Đường Vệ vừa ăn uống ngấu nghiến, vừa nói theo: “Anh Phó, anh ăn có chút vậy thôi à, không thích ăn lẩu hả?”

Không phải Phó Hàn Chu không thích ăn lẩu, với những gì mà Tô Vân Cảnh quan sát được, cậu ấy chỉ là không muốn ăn cùng một nồi với Đường Vệ mà thôi.

Cũng không biết có phải là do nóng quá hay không, Đường Vệ có một cái tật xấu đó là mut đũa.

Mut xong rồi lại khuấy vào trong nồi....

Từ nhỏ Phó Hàn Chu đã có chút bệnh sạch sẽ, trừ Tô Vân Cảnh ra, đồ mà người khác đã ăn rồi thì cậu đều sẽ không đụng vào.

Ăn xong nồi lẩu, Tô Vân Cảnh tới một cửa hàng tiện lợi mua hai hộp mì ăn liền.

Phó Hàn Chu cũng chẳng ăn được mấy miếng, chắc chắn là vẫn chưa ăn no.

Tô Vân Cảnh rửa sạch nồi, nấu hai hộp mì ăn liền cho Phó Hàn Chu.

Đổ một nửa túi sữa bò vào bên trong nồi, thả chả cá, rau, thịt và nấm còn sót lại vào.

Bởi vì một nửa túi sữa bò, nước dùng trở nên trắng hơn.

Đồ ăn xanh xanh đỏ đỏ kết hợp với nhau nhìn là đã cảm thấy thèm ăn rồi.

Đường Vệ hít khí nóng bốc lên từ trong nồi.

Cậu ta sờ cái bụng đã phình lên của mình, cuối cùng vẫn từ bỏ ý định ăn thêm một chút mì nữa, ăn nữa thì lại béo thêm mất.

“Nếu biết cậu nấu mì cho anh Phó từ sớm thì vừa nãy tôi đã ăn ít đi một chút rồi.” Đường Vệ một mặt tiếc nuối.

Cậu ta rất thích ăn mì ăn liền đó.

Hoặc là nói chỉ cần là đồ ăn không tốt cho sức khỏe thì không có cái nào là cậu ta không thích ăn cả.

Lâm Liệt không vô tâm như Đường Vệ, ít nhiều gì thì cậu ta cũng đoán được lý do Phó Hàn Chu không ăn, trợn mắt liếc Đường Vệ một cái: “Cậu vừa phải thôi, đừng có dòm ngó cái nồi mì đấy nữa.”

“Nè, đặt bát xuống là chửi đầu bếp hả, đừng có quên nồi lẩu cậu vừa mới ăn là do ông đây nấu đấy nhé.” Đường Vệ ưỡn cái bụng phình to, nói lại Lâm Liệt.

Tô Vân Cảnh vừa nghe hai bọn họ nói móc nhau, vừa dùng đũa đảo mì ở trong nồi.

Dường như cậu rất thích sự ồn ào này, đôi mắt sạch sẽ sáng láng, có một chút ý cười.

Phó Hàn Chu híp mắt lại.

Đôi mắt dưới bóng lông mi có hơi chút khó mà đoán được.

Sau khi mì được nấu chín, Tô Vân Cảnh đổ vào trong hộp mì, đưa cho Phó Hàn Chu.

Tô Vân Cảnh: “Sắp hết giờ nghỉ trưa rồi, cậu mau ăn đi, lát nữa chúng ta sẽ quay về lớp.”

Phó Hàn Chu không nói gì cả nhận lấy hộp mì.

Dáng ăn của cậu giống với lúc còn nhỏ, chậm rãi từ tốn.

Cho dù có đói như thế nào thì Tô Vân Cảnh cũng chưa bao giờ thấy cậu ăn uống ngấu nghiến bao giờ cả.

Mì nấu có hơi nhiều, Phó Hàn Chu ăn không hết, còn lại một chút cá viên, thanh cua, còn có chả cá mà Tô Vân Cảnh cố ý để phần cho cậu ta nữa.

Phó Hàn Chu không động tới chả cá dù chỉ một miếng.

Tô Vân Cảnh không nghĩ nhiều, cho rằng cậu ta ăn cá nhiều năm rồi, cho nên không thích ăn như hồi còn nhỏ nữa.

Bữa này Tô Vân Cảnh ăn cũng có hơi no, nhưng lại cảm thấy đổ đi thì phí phạm quá.

Cậu gắp cá viên, thanh cua với thịt lên ăn.

Cuối cùng còn thừa một chút mì, Tô Vân Cảnh thấy chỉ còn có một chút như vậy thì cắn răng nhét hết vào bụng.

Khó khăn lắm mới ăn hết, Tô Vân Cảnh thở phào ra một hơi.

Đường Vệ vỗ vỗ cái bụng của Tô Vân Cảnh: “Có phải tôi sắp được làm chú rồi không, cậu bầu mấy tháng rồi?”

“Cút ra đi.” Tô Vân Cảnh mỉm cười chửi một tiếng hất tay của cậu ta ra.

Sau khi ăn no thì chỉ muốn ở yên một chỗ, Tô Vân Cảnh đang định nằm một lúc, đột nhiên cửa sắt trên sân thượng bị mở ra.

Đám người Tô Vân Cảnh bị dọa cho giật nảy mình.

Đường Vệ buột miệng nói: “Đệch, ai vậy?”

Thầy giáo vụ tức giận quát: “Mấy em đang làm gì ở đây thế hả?”

Nhìn thấy Duyệt Tuyệt Phương Trượng của trường họ, ba hồn bảy vía của Đường Vệ đều bị dọa cho bay mất một nửa.

Mông của cậu ta cứ như gắn cái lò xo vậy, bật mạnh người dậy, theo phản xạ có điều kiện muốn bỏ chạy.

Đường Vệ là phần tử nghịch ngợm nổi tiếng ở trong trường, thầy giáo vụ đã nhớ kỹ tên luôn rồi, hai người tương ái tương sát hơn một năm trời.

Nơi này là nóc tầng ba, nơi có thể ra ngoài chỉ có cánh cửa lùa đó thôi.

Nhưng bây giờ cửa lùa đã bị thầy giáo vụ chặn lại rồi, Đường Vệ cứ như con kiến bò trên chảo nóng vậy, suýt chút nữa nhảy từ trên tầng ba xuống để chạy trốn luôn rồi.

Đường Vệ đang nghĩ xem có nên cược một ván hay không, không ngờ rằng lại bị nhận ra.

“Đường Vệ, lại là cậu!”

Viên Lương nổi giận ngút trời: “Cậu tưởng rằng che đầu thì tôi sẽ không nhận ra cậu à?”

Nhìn Đường Vệ lấy áo phông che đầu lại cứ như đầu trâu mặt ngựa, khóe miệng Tô Vân Cảnh co giật.

So với Đường Vệ thì Lâm Liệt đáng tin cậy hơn nhiều.

Nhân lúc Viên Lương đang tập trung sự chú ý lên người Đường Vệ, cậu ta vừa định giấu hai cái bếp cồn đi, che giấu chứng cứ phạm lỗi.

Nhưng sao có thể tránh được đôi mắt tinh tường của Viên Lương, Lâm Liệt vừa mới định sờ vào liền bị quát một tiếng.

“Đừng có giấu nữa, tôi nhìn thấy hai cái nồi rồi, mấy cậu coi trường học là quán ăn à? Còn ăn lẩu ở đây nữa, có cần cừu nướng nguyên con không hử?”

Thấy không thể gạt nổi thầy, Tô Vân Cảnh đứng dậy ngoan ngoãn nhận sai.

“Xin lỗi thầy ạ, bọn em không nên nấu đồ ăn ở trong tòa thí nghiệm cũ. Đám bọn em sẽ viết kiểm điểm hai nghìn chữ ạ, và quét dọn tòa thí nghiệm cũ một tuần.”

Xét thấy Tô Vân Cảnh có thái độ nhận sai tốt, khuôn mặt Viên Lương cuối cùng cũng dịu đi một chút.

Đường Vệ kéo áo phông che mặt xuống, trố mắt nhìn Tô Vân Cảnh, một mặt “cậu điên rồi hả”.

Bản kiểm điểm hai nghìn chữ?

Bài văn tám trăm chữ cậu ta còn viết sấp mặt chưa được đây này.

Nhưng Viên Lương còn ác hơn: “Kiểm điểm hai nghìn chữ quá ít, ít nhất cũng phải ba nghìn chữ, sáng mai nộp lên văn phòng của tôi.”

“Ngoài ra còn quét dọn tòa thí nghiệm cũ một tháng, nếu như không quét dọn sạch sẽ, tôi sẽ tăng thêm một tháng nữa đấy.”

Tô Vân Cảnh:...

Đúng là lão cáo già trong trường học mười mấy năm, chỉ đơn giản vậy mà đã nhìn ra được mánh khóe của cậu.

Vốn dĩ Tô Vân Cảnh còn tưởng chủ động nhận phạt, Viên Lương sẽ phạt mấy người bọn họ theo như lời cậu nói.

Chẳng ngờ tới.

Người ta không hề trúng kế.

Viên Lương ghi lại tên lớp, tên và mã học sinh của mấy người Tô Vân Cảnh rồi mới rời đi.

Thầy giáo vụ vừa mới đi, Đường Vệ liền bắt đầu k3u r3n: “Nếu như tôi có thể viết được bản kiểm điểm ba nghìn chữ thì tôi đã là thủ khoa môn văn thành phố rồi.”

Lâm Liệt nghe thấy vậy thì cạnh khóe lại: “Cậu nói vậy là có ý gì, thủ khoa môn văn của thành phố đều là do viết bản kiểm điểm mà có được hả?”

“Thủ khoa môn văn cũng không nhất định phải viết bản kiểm điểm ba nghìn chữ, chỉ là một nồi lẩu mà thôi, sao có thể viết nổi một bản kiểm điểm ba nghìn chữ cơ chứ?”

Đường Vệ càng nói càng đau đớn phẫn nộ: “Cho dù có viết mỗi đồ ăn nhúng mất bao lâu thì cũng chẳng thể viết nổi ba nghìn chữ dâu.”

Đối với cậu ta, năm trăm chữ đã là miễn cưỡng lắm rồi.

Rõ ràng chỉ một câu “Em không nên ăn lẩu trong trường học, lần sau không được tái phạm nữa” là có thể xong chuyện rồi.

Rốt cuộc là thằng ôn nào nghĩ ra bản kiểm điểm thế hả?

Nhìn Phó Hàn Chu vẫn bình tĩnh ung dung, vững như núi Thái Sơn ở đó.

Đường Vệ đặt tất cả hy vọng lên trên người cậu: “Anh Phó, hay là, anh gọi điện thoại cho ba chúng ta nói một chút đi, dù sao thì ba chúng ta cũng quyên góp một tòa thí nghiệm cho trường học, ít nhiều gì thì trường học cũng sẽ nể mặt một chút mà.”

Mí mắt Phó Hàn Chu hơi nhấc lên, cho cậu ta một ánh mắt khó mà giải thích được.

Đường Vệ rén ngay lập tức: “Xin lỗi, em quên mất, ba của chúng ta rất bận, chắc chắn sẽ không có thời gian để ý cái chuyện cỏn con này.”

Tô Vân Cảnh:...

Tiểu Đường, cậu khá lắm.

Đường Vệ lo lắng cứ như đây không phải bản kiểm điểm ba nghìn chữ, mà là bản kiểm điểm ba mươi nghìn chữ vậy.

Đến cả Lâm Liệt cũng buồn thối ruột, cậu ta học giỏi tự nhiên như thế nào, thì học văn kém như vậy.

Cuối cùng vẫn là Tô Vân Cảnh đứng ra ngăn cơn sóng dữ: “Tôi có kinh nghiệm về chuyện viết bản kiểm điểm này, ba nghìn chữ tôi xử được.”

Lúc này, Tô Vân Cảnh trong mắt Đường Vệ cứ như thánh mẫu Maria giáng thế vậy, sau lưng tỏa ra ánh hào quang sáng chói.

“Anh Văn, cậu chính là ba của tôi.” Đường Vệ vội vàng chạy tới ôm đùi: “Hạnh phúc của chúng tôi đều dựa vào cậu hết đó.”

Tô Vân Cảnh:...

Là kỹ thuật viên nòng cốt của tiểu đội, trong lúc tan học rồi đi dọn nhà vệ sinh tòa thí nghiệm, Tô Vân Cảnh múa bút thành văn viết bản kiểm điểm.

Đường Vệ quét sàn.

Lâm Liệt rửa ống đựng hóa chất và các thiết bị thí nghiệm.

Phó Hàn Chu ngây người nhìn ra bên ngoài cửa sổ, là linh vật có cũng được không có cũng được ở trong nhóm.

Bốn người phân công rõ ràng.

Thực ra bản kiểm điểm rất dễ viết, chủ yếu là chia ra làm ba phần.

Phần thứ nhất là tường thuật lại chuyện đã phạm lỗi một cách tỉ mỉ.

Phần thứ hai là nhận lỗi với thái độ thành khẩn.

Phần thứ ba là hứa hẹn bản thân sau này sẽ không tái phạm nữa.

Ba nghìn không phải là con số nhỏ, cho nên Tô Vân Cảnh miêu tả lại lỗi lầm mà bọn họ đã phạm phải vô cùng tỉ mỉ tường tận.

Phần nhận lỗi cũng viết rất nhiều chữ.

Tô Vân Cảnh vừa viết xong bản kiểm điểm, lão Ngô mãi không thấy bọn họ đi ra mới nhịn không được mà gọi một cuộc điện thoại tới.

“Alo, chú Ngô ạ? Vâng, con và Hàn Chu vẫn còn ở trong trường, hôm nay phải trực nhật cho nên có thể sẽ tan muộn một chút ạ.”

Cúp điện thoại, Tô Vân Cảnh nhìn Phó Hàn Chu một cái.

Mặt trời dần ngả về tây.

Ánh ráng chiều màu đỏ hắt lên đường nét khuôn mặt tinh tế đẹp đẽ của cậu thiếu niên.

Phó Hàn Chu nhìn về nơi xa xăm, con ngươi đen thẫm ánh lên màu đường mật.

Nơi đó vô cùng trống rỗng.

Trống rỗng tới mức dường như chẳng có ai có thể lấp đầy được.

Trái tim của Tô Vân Cảnh cứ như bị cái gì đó đâm một nhát thật mạnh.

Đường Vệ cầm cây hót rác, đột nhiên sấn tới hỏi: “Viết xong chưa?”

Tô Vân Cảnh nhanh chóng hoàn hồn, gật gật đầu.

Nhìn thấy Tô Vân Cảnh viết bản kiểm điểm kia, chi chít toàn là chữ khiến Đường Vệ trầm trồ: “Anh Văn quá đỉnh! Anh Văn vạn tuế! Anh Văn lưu danh ngàn năm!”

Tô Vân Cảnh:...

“Lão Lâm, cậu đừng có lau mấy cái ống thủy tinh kia nữa, mau tới đây chép đi, chép xong là ngày mai nộp được rồi.”

Đường Vệ gọi Lâm Liệt đang lau ống nghiệm thủy tinh tới.

Lâm Liệt nghe thấy vậy thì ném khăn lau đi, nhanh chóng chạy tới.

Tô Vân Cảnh sợ bọn họ chép sạch không sót một chữ nào, vội vàng chỉ dẫn cho bọn họ.

Đường Vệ lại không để bụng: “Yên tâm yên tâm, cái khác thì không được chứ chuyện này thì tôi giỏi nhất.”

Lâm Liệt châm chọc cậu ta: “Đương nhiên rồi, bắt đầu từ tiểu học đã tích lũy kinh nghiệm rồi mà, nói tới chép bài tập thì ai so được với cậu Đường của chúng ta chứ.”

“Cút mẹ đê.” Đường Vệ bật cười đạp Lâm Liệt một phát.

Nhưng bản kiểm điểm và bài tập hoàn toàn không giống nhau, người lão làng như Đường Vệ cũng bắt đầu cầm bút vò tóc rồi.

“Ơ không, cái này phải chép như nào? Tôi biết là không thể chép hết, nhưng nếu không chép hết thì tôi không viết ra nổi á.”

Tô Vân Cảnh: “Thực ra rất đơn giản, cậu chỉ cần nắm chắc ba yếu tố lớn của bản kiểm điểm, sau đó lấy bản của tôi làm cơ sở, thay đổi lời văn thành của bản thân cậu là được.”

Đường Vệ bị mấy từ chuyên ngành của cậu làm cho ngu cả người: “Ba yếu tố lớn của bản kiểm điểm, cậu chuyên nghiệp thật đấy, trước đây viết nhiều lắm đúng không?”

Tô Vân Cảnh chỉ từng viết bản kiểm điểm một lần, bởi vậy mà cậu còn cố tình lên mạng để tra bí quyết viết bản kiểm điểm.

Bắt đầu chỉ bảo cho hai kẻ tay mơ này.

Có bản kiểm điểm này của Tô Vân Cảnh để tham khảo, Đường Vệ và Lâm Liệt viết cũng dễ dàng hơn nhiều.

Khi Đường Vệ đang múa bút thành văn, đột nhiên như nhớ ra gì đó: “Anh Phó, anh không viết sao?”

Cậu ta quay đầu lại nhìn, Phó Hàn Chu đã không còn ở trong phòng học nữa.

Lâm Liệt nhìn giờ trên điện thoại một cái, nói với Tô Vân Cảnh: “Bảy giờ rưỡi rồi, cậu đi trước đi, để lại bản kiểm điểm bọn tôi giữ cho, đợi sáng ngày mai bọn tôi sẽ đem tới văn phòng của lão Viên giúp cậu.”

Đường Vệ: “Đúng rồi, cậu đi trước đi, tìm xem anh Phó đi đâu rồi.”

Lúc Phó Hàn Chu đi ra ngoài, Tô Vân Cảnh cũng không để ý.

Cậu còn tưởng rằng Phó Hàn Chu ở trong phòng học chờ chán quá cho nên quay về xe rồi.

Đợi Tô Vân Cảnh đi tìm thì lại không thấy Phó Hàn Chu ở trong xe: “Chú Ngô, Hàn Chu không tới đây ạ?”

Lão Ngô: “Không thấy, không phải cậu ấy đi cùng với cậu sao?”

Tô Vân Cảnh: “Cậu ấy ra ngoài trước cháu. Chú Ngô, chú có thể nói số điện thoại của cậu ấy cho cháu được không? Cháu gọi điện cho cậu ấy hỏi xem.”

Lão Ngô thở dài một tiếng: “Hình như học kỳ trước điện thoại của cậu ấy bị rơi hỏng rồi, vẫn chưa mua cái mới.”

Tô Vân Cảnh chỉ đành ra ngoài tìm Phó Hàn Chu.

Trước đây Đường Vệ nói, nhìn thấy Phó Hàn Chu hút thuốc ở con hẻm bên cạnh trường học.

Tô Vân Cảnh tìm mấy con hẻm, cuối cùng mới nhìn thấy Phó Hàn Chu ở một nơi vô cùng khuất.

Miệng cậu ấy ngậm một điếu thuốc đang cháy.

Khuôn mặt tuấn tú hòa vào trong làn khói thuốc lượn lờ, vẻ mặt lạnh lùng tái nhợt, toàn thân có một loại khí chất sa đọa ủ rũ.

Bên cạnh chân Phó Hàn Chu có mấy con mèo hoang, cúi đầu ăn chút gì đó.

Ánh sáng trong con ngõ có chút tăm tối, Tô Vân Cảnh híp mắt lại phân biệt trong chốc lát, mới phát hiện ra trong tay Phó Hàn Chu có một nửa cái xúc xích.

Tô Vân Cảnh bật cười, hóa ra là tới nơi này cho mèo hoang ăn à.

“Phó Hàn Chu.” Tô Vân Cảnh gọi cậu ta một tiếng.

Phó Hàn Chu ngước mắt lên.

Tô Vân Cảnh đứng ở nơi ánh sáng giao hòa nơi đầu hẻm, lông mi cong dài trông vô cùng mềm mại sạch sẽ.

Cậu cười nói: “Về nhà thôi. Chú Ngô đang đợi chúng ta đó.”

Cơ thể Phó Hàn Chu đột nhiên chấn động, cậu ta híp mắt lại, ánh mắt sâu thẳm tăm tối.

Dường như trong chớp mắt, thiếu niên nói câu “về nhà thôi” kia chồng chéo lên một người nào đó ở trong ký ức.
Bình Luận (0)
Comment