Tôi, Còn Có Thể Cứu Vãn Một Chút Không?

Chương 37

Thẩm Niên Ôn tuy rằng đang nghỉ ngơi, nhưng điện thoại cứ vang lên không ngừng.

Công ty của ông ta vì muốn tích hợp hệ sinh thái và tài nguyên, nên gần đây đang muốn ra tay với các nền tảng video, trước mắt đang muốn thu mua.

Tranh thủ bọn họ đang họp video trong khách sạn, Văn Yến Lai gọi một cuộc điện thoại cho Quách Tú Tuệ.

Điện thoại vừa kết nối không bao lâu, Quách Tú Tuệ đã mang đến cho bà ấy một tin tức ngoài ý muốn lại hợp tình hợp lý.

Đôi chân mày thanh tú của Văn Yến Lai vặn chặt lại: “Phó Hàn Chu tìm ba mẹ xin lỗi?”

“Cậu đã thừa nhận với ông bà nội rằng ảnh trong hôn lễ là do cậu truyền ra sao?” Đồng tử của Tô Vân Cảnh hơi co lại.

“Ừm.”

Tô Vân Cảnh như lọt vào sương mù: “Cậu tìm họ từ khi nào?”

Lúc ăn cơm tối, nhìn thái độ của hai ông bà với Phó Hàn Chu thì không giống như đã biết chuyện.

Cảm xúc của Phó Hàn Chu đã bình ổn lại, ngồi trên giường, hai tay đặt trên đầu gối, ngồi nghiêm túc như lão tăng nhập định.

Lông mày như mực, hàng lông mi dài cụp xuống, ngược lại có vài phần dịu dàng ngoan ngoãn: “Vừa rồi khi cậu đi tắm.”

Tô Vân Cảnh rất ngạc nhiên, không ngờ rằng Phó Hàn Chu sẽ chủ động tìm ông bà nội của nguyên chủ để tự thú.

Rõ ràng trước đó còn giả vờ ngoan ngoãn, dỗ dành hai ông bà vô cùng vui vẻ, bây giờ lại nói sự thật cho họ biết, cố gắng trước đó coi như đổ sông đổ biển.

Tô Vân Cảnh thở dài.

Xem ra nhóc cool ngầu thật sự ý thức được lỗi lầm của mình.

Nếu không với tính cách ngạo kiều của Phó Hàn Chu, lúc nãy cũng sẽ không tỏ vẻ đáng thương mà nhận lỗi với cậu.

“Ý thức được mình sai?”

Văn Yến Lai bật cười một tiếng.

Thằng nhóc này rõ ràng là đoán được, bà ấy vì đuổi cậu ra ngoài mà sẽ nói ra tình hình thật sự cho bố mẹ bà ấy biết, nên mới đánh đòn phủ đầu.

Trước đó Văn Yến Lai không muốn hai ông bà lo lắng cho hôn nhân của bà ấy, nên mới không nói chuyện này là do con trai của Thẩm Niên Ôn làm ra.

Quách Tú Tuệ thở dài, bà ấy vốn đang vui mừng vì Phó Hàn Chu có thể tiếp nhận Văn Yến Lai đến làm mẹ kế, quan hệ với Từ Từ nhà bà cũng tốt.

Nào ngờ…

“Haiz, chuyện này, mẹ cảm thấy…”

Nghe Quách Tú Tuệ lên tiếng, Văn Yến Lai đã mạnh mẽ cắt ngang.

“Con mặc kệ nó nói gì với ba mẹ, thái độ thành khẩn ra sao, tóm lại, nó không thể ở trong nhà mình được, chuyện này không thương lượng nữa.”

Quách Tú Tuệ bị Văn Yến Lai làm nghẹn họng, lời vừa đến khóe miệng đã phải nuốt vào, sắc mặt phát sầu: “Mẹ đã nói ra trước mặt mọi người cả rồi, chúng ta làm sao ăn nói với Niên Ôn đây?”

Văn Yến Lai đè ép cơn giận lại: “Việc này mẹ đừng lo, con sẽ nói với Tiểu Từ, cho dù thế nào cũng không thể để nó làm bạn với Tiểu Từ.”

Điện thoại mở loa ngoài, giọng của Văn Yến Lai không quá lớn, nhưng hai người ở trong thư phòng đều có thể nghe thấy.

Văn Hoài Sơn đang ngồi im lặng nghe bỗng nhiên nổi giận, không hề có điềm báo trước mà đã mắng Văn Yến Lai một trận.

“Tao nói mà, trong lúc ăn cơm, mày cứ đá mắt với Tiểu Từ mãi.” Văn Hoài Sơn càng nói càng lớn tiếng.

“Chuyện mày ngại không dám làm, lại bảo nó đi làm người xấu thay mày, có người làm mẹ như mày không?”



Tô Vân Cảnh ho khan một cái: “Vậy ngày mai cậu nói với ba cậu, nhờ ông ấy trong lúc làm thủ tục chuyển trường thì tiện tay giúp cậu giải quyết chuyện ở lại kí túc xá trường luôn.”

Phó Hàn Chu nhìn Tô Vân Cảnh: “Khi nào thì cậu mới ở lại kí túc xá trường?”

Bị cặp mắt đen nhánh của cậu ấy nhìn chằm chằm, dưới ánh mắt mong chờ này, Tô Vân Cảnh bỗng thấy hơi khó mở miệng: “Sớm nhất cũng phải là học kì sau tôi mới có thể ở lại trường.”

Phó Hàn Chu chân trước vừa vào ở trong trường, chân sau Tô Vân Cảnh liền đưa ra yêu cầu muốn ở lại trường ngay, như thế thì khác nào nói rằng mình muốn phản kháng Văn Yến Lai?

Năm sau cậu lên lớp 12 rồi, vì quyết chiến thi đại học, vì để có thể có càng nhiều thời gian học tập, có thể thuận tiện vào ở trong kí túc xá trường, như thế thì sẽ hợp tình hợp lí, cũng sẽ không ai nghi ngờ gì.

Phó Hàn Chu nghe cậu nói học kì sau mới chuyển đến, đôi mắt cụp xuống, không nói gì.

Thấy tâm tình cậu không tốt, Tô Vân Cảnh cầm lịch lên: “Cậu nhìn xem, hôm nay đã là 24 tháng 10, cách năm mới còn không đến ba tháng, nhanh thôi, cậu kiên trì một chút.”

Lông mi Phó Hàn Chu giật giật, sau đó nâng mặt lên, khóe môi khẽ cười, sự u ám và sa sút giữa lông mày đã dần biến mất.

“Tôi biết rồi.”

Mặc dù ngoài miệng ngoan ngoãn đồng ý, nhưng ánh mắt Phó Hàn Chu cũng không thèm liếc nhìn quyển lịch bàn một chút nào.

Quách Tú Tuệ trong thư phòng bị âm lượng của Văn Hoài Sơn dọa đến nỗi nhanh chóng đi xem ngoài cửa.

“Ông có thể nói nhỏ một chút không? Sợ hai đứa nhỏ không nghe được đấy à?”

Văn Hoài Sơn hừ một tiếng, sau đó mở miệng nói, nhưng âm lượng đã giảm đi không ít.

Ngữ khí vẫn khó nén sự phẫn nộ, ông ấy nổi giận với Quách Tú Tuệ: “Xảy ra chuyện thì lại để cho con của nó ra mặt, sao bà không hỏi nó, hỏi xem nó có biết tại sao quan hệ của hai đứa nhỏ lại đột nhiên thay đổi không?”

“Nhiều năm như thế, nó bỏ nhà bỏ cửa để quay cái phim gì đó, nó có quan tâm đến con cái không?”

Thấy Văn Hoài Sơn càng nói càng quá đáng, Quách Tú Tuệ cũng nổi giận: “Vậy ông làm ba thì tốt lắm chắc?”

“Hai đứa nhỏ này chẳng phải do một tay tôi nuôi từ bé đến lớn, ông có quan tâm đến à? Ông có để ý đến không? Lúc tôi sinh con thì chẳng thấy ông đâu, lúc thằng lớn xảy ra chuyện cũng không thấy mặt ông.”

Quách Tú Tuệ quay mặt sang chỗ khác, nghẹn ngào nói: “Bây giờ ông có mặt mũi gì mà trách tôi?”

Công việc của Văn Hoài Sơn có tính đặc thù, thường xuyên không ở nhà.

Lúc anh của Văn Yến Lai xảy ra chuyện, ông ấy cũng đang ở bên ngoài không về kịp.

Cũng từ sau vụ tai nạn kia, Văn Hoài Sơn mới xin được điều trở về.

Việc này cũng là nỗi đau cả đời của ông ấy, bị Quách Tú Tuệ nhắc đến, ông ấy chỉ im lặng mà ra khỏi thư phòng.

Quách Tú Tuệ lau nước mắt, nói với người ở đầu dây bên kia: “Đừng giận ba con, tính nết ông ấy cứ như thế đấy.”

Văn Hoài Sơn vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Tô Vân Cảnh đang rót nước ở phòng khách, bỗng chốc ông cứng người lại.

Đèn trong nhà tắm đang sáng, thỉnh thoảng vọng ra tiếng nước chảy.

“Tiểu Phó đang tắm à?” Văn Hoài Sơn hỏi.

Tô Văn Cảnh cảm thấy giọng của ông có hơi là lạ, dường như chỉ phát âm bằng l0ng nguc, ngột ngạt nặng nề.

Phòng khách không bật đèn, đèn trong nhà tắm hắt ra, chỉ chiếu được lờ mờ hình dáng ngũ quan, nhưng lại không thấy rõ biểu cảm cho lắm.

Tô Văn Cảnh không nhìn được biểu cảm của Văn Hoài Sơn, cậu cũng không nghĩ nhiều, dạ một tiếng.

Rót nước xong, Tô Vân Cảnh cũng không về phòng ngay, bởi vì cậu cảm thấy Văn Hoài Sơn hình như có lời muốn nói với cậu.

Sự im ắng kì quái này kéo dài rất lâu, Văn Hoài Sơn mới hỏi: “Mẹ con nói cho con rồi à?”

Mặc dù ông ấy không nói rõ ràng, nhưng Tô Văn Cảnh hiểu ý ông ấy, nói: “Vừa rồi con cũng đã nói chuyện với Phó Hàn Chu, cậu ấy chuyển về sẽ ở lại trường.”

Văn Hoài Sơn mở to miệng, cuối cùng khô khan nói ra một câu: “Con làm rất tốt.”

Ý của Văn Yến Lai rất đơn giản, để Tô Văn Cảnh ở trước mặt Thẩm Niên Ôn mà từ chối cho Phó Hàn Chu vào ở.

Nhưng giơ tay không đánh người mặt cười.

Bầu không khí bữa tối hài hoài như thế, Tô Vân Cảnh đột nhiên đứng lên, trực tiếp nói với Thẩm Niên Ôn rằng cậu không đồng ý ở cùng Phó Hàn Chu, khẳng định sẽ khiến bầu không khí trở nên cứng nhắc.

Cho nên cậu không để ý đến ánh mắt của Văn Yến Lai, muốn cùng Phó Hàn Chu nói chuyện riêng một chút, khuyên cậu ấy ở nội trú trong trường.

Như thế này thì vừa giúp Văn Yến Lai đạt được mục đích, vừa không khiến các mối quan hệ trở nên xấu hổ.

Tô Vân Cảnh vì tư tâm nên mới thông cảm cho Phó Hàn Chu, không có nghĩa là cậu cũng sẽ khuyên người khác tha thứ.

Cậu tôn trọng sự lựa chọn của Văn Yến Lai.

Văn Hoài Sơn dường như có chút rã rời, giọng nói già nua bất lực rất nhiều: “Muộn rồi, đi ngủ sớm một chút đi.”

“Ông cũng nghỉ sớm một chút ạ.” Tô Vân Cảnh bưng nước về phòng.

Quách Tú Tuệ nói chuyện điện thoại xong, vừa ra ngoài đã thấy Văn Hoài Sơn ngồi một mình trên ghế sô pha.

Trong bóng tối, ông ấy giống như một pho tượng, không nhúc nhích gì.

Mũi Quách Tú Tuệ chua xót, cũng cảm thấy những lời vừa rồi của mình làm người khác tổn thương, nhưng cũng không bỏ mặt mũi xuống được.

Giọng nói có hơi cứng nhắc, lại thêm chút ngang ngược: “Ông ngồi ở đây làm gì? Về phòng đi.”

Nói xong, tự bà cũng đi vào phòng ngủ.

Cách một lúc lâu sau, Văn Hoài Sơn mới bước vào.

Quách Tú Tuệ kéo chăn lên, không để ý đến ông ấy, một lúc lâu sau, thấy Văn Hoài Sơn vẫn không lên tiếng, bà ấy có hơi không nhịn được.

“Ông muốn thế nào?” Quách Tú Tuệ mở lời nói với Phó Hàn Chu.

Làm vợ chồng hơn ba mươi năm, chút ăn ý này thì vẫn phải có, Văn Hoài Sơn trầm mặt nói: “Tiểu Từ đã nói với thằng bé, để thằng bé đi.”

Mặc dù khi nãy ông ấy đã mắng Văn Yến Lai một trận, nhưng thật ra trong lòng vẫn hướng về con gái mình.

Năm đó Văn Yến Lai vừa tròn hai mươi tuổi, vác cái bụng lớn về nhà, Văn Hoài Sơn tức đến nỗi tát bà ấy hai bạt tay.

Văn Hoài Sơn là một người vô cùng truyền thống, ông ấy không chấp nhận được con gái nhà mình chưa kết hôn mà đã có con, hỏi bà ấy là con của ai, bà ấy cũng không nói.

Trong cơn tức giận, ông ấy đã tát Văn Yến Lai hai cái.

Từ nhỏ đến lớn, ông ấy rất ít đánh đứa con gái này, vẫn luôn cưng chiều bà ấy.

Cũng bởi vì như thế nên Văn Yến Lai vô cùng uất ức, vài năm liền không nói chuyện với ông một câu nào.

Lúc đó cái thai của bà ấy cũng đã rất lớn, không thể phá thai được, ngày bà ấy sinh, Văn Hoài Sơn cũng không đến.

Quách Tú Tuệ và anh trai của Văn Yến Lai lén Văn Hoài Sơn, thay phiên nhau vào bệnh viện chăm sóc bà ấy.

Thật ra Văn Hoài Sơn đều biết, chỉ có điều ông ấy không vạch trần thôi.

Bí mật này với gia đình họ mà nói, chính là một quả bom hẹn giờ.

Bây giờ cuối cùng cũng đã bị kích nổ, ngày diễn ra hôn lễ, Văn Hoài Sơn vô cùng tức giận, cảm thấy không còn mặt mũi nào nữa.

Nhưng trông thấy Văn Yến Lai chật vật luống cuống, là người làm ba, ông ấy lại muốn róc xương róc thịt cái kẻ đã quấy rối hôn lễ của con gái ông.

Mặc dù chuyện này là Văn Yến Lai sai trước, cho nên mới bị người ta nắm thóp, gây ra chuyện khó xử như thế này.

Nhưng dù sao cũng là con gái ruột của ông ấy.

Dù phạm tội tày đình đi nữa, thì ba mẹ vẫn sẽ hướng về con cái của mình.

Bây giờ kẻ chủ mưu lại chủ động nhận lỗi, hướng phát triển của chuyện này khiến Văn Hoài Sơn có chút mờ mịt.

Nhất là lời của Phó Hàn Chu đêm nay vừa nói, khiến trong lòng ông ấy khó chịu rất lâu.

Cho nên lúc Văn Yến Lai gọi điện đến, ông ấy mới nổi giận, giận xong ông ấy cũng hối hận.

Quách Tú Tuệ than thở cả nửa đêm, trong lòng bà không có chủ ý gì, nhưng nghe lời Văn Hoài Sơn nói lại cảm thấy không thỏa đáng.

Bàn bạc tới lui, cuối cùng cũng không có được đáp án chính xác.

Thứ sáu ngày hôm sau, là sinh nhật của Văn Yến Lai.

Buổi sáng, Thẩm Niên Ôn đã giúp Phó Hàn Chu làm thủ tục nhập học, giữa trưa cùng nhau chúc mừng sinh nhật Văn Yến Lai.

Cả nhà ngoại trừ Thẩm Niên Ôn không biết chuyện gì đã xảy ra, thì những người khác đều có suy nghĩ riêng trong lòng.

Văn Hoài Sơn tối hôm qua trách mắng Văn Yến Lai một trận, bây giờ đang rất áy náy trong lòng, nhưng lại không biết phải làm sao để hòa giải.

Một bữa cơm này, hai ba con hầu như không hề nhìn nhau chút nào.

Văn Yến Lai lại bởi vì Phó Hàn Chu bày trò thiêu thân, cứ một mực muốn ở nhà bà ấy nên trong lòng bà ấy nổi giận, cả buổi không hề để ý đến Phó Hàn Chu.

Quách Tú Tuệ và Văn Hoài Sơn biết Phó Hàn Chu là chủ mưu đại náo hôn lễ, trong lòng ít nhiều cũng có vướng mắc, không thân cận như hôm qua được.

Tô Vân Cảnh nhìn sắc mặt Văn Yến Lai không tốt, cho rằng hôm qua bà ấy ngủ không ngon là do lúc trên bàn cơm cậu không từ chối Phó Hàn Chu theo ý của bà ấy, trong lòng đang suy nghĩ phải làm sao để giải thích.

Mà Phó Hàn Chu thì là bởi vì Tô Vân Cảnh không thể lập tức ở cùng một kí túc xá với mình mà có chút bực bội.

Những người này có mối quan hệ chồng chéo phức tạp, nhưng vẫn phải duy trì vẻ bề ngoài bình tĩnh.

Dưới sự cố gắng của mọi người, nhìn qua thì cũng hài hòa ấm áp.

Ăn xong buổi tiệc sinh nhật khó xử nhất từ trước đến nay, Thẩm Niên Ôn còn có việc bận, ngồi xe đi tới sân bay.

Xảy ra loại chuyện này, Phó Hàn Chu cũng không thể ở lại, nên đã lên xe đi cùng Thẩm Niên Ôn.

Có điều mục đích của hai người không giống nhau, một người là về thủ đô, một người là đi bàn dự án thu mua.

Văn Yến Lai dường như cũng có chuyện rất quan trọng, luôn có người gọi điện thoại cho bà ấy.

Lúc Tô Vân Cảnh muốn tìm bà ấy để giải thích, lại vừa đúng lúc nghe thấy Văn Yến Lai nổi giận với người trong điện thoại.

“Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, đã bảo ít nhận những loại phỏng vấn này thôi… tuyên truyền phim thì sao?”

“Phim là một mình tôi đóng chính à? Thiếu một mình tôi thì có thể sẽ hụt mất một trăm triệu tiền vé sao?”

“Là anh hứa với người ta chứ không phải tôi.”

“Đúng, là tôi kêu anh xem xét mà nhận những loại hoạt động tuyên truyền này, nhưng tôi không bảo anh là nhận hết.”

“Anh đi theo tôi nhiều năm như thế rồi, đừng nói là chuyện gì tôi cũng phải dạy anh nhé?”

Thấy Văn Yến Lai đang bàn chuyện công việc, hơn nữa còn đang tức giận, Tô Vân Cảnh cũng không dám đi qua chọc bà ấy nữa.

Đang muốn rời đi, Văn Yến Lai đã thoáng liếc thấy Tô Vân Cảnh, miệng bà cũng khựng lại.

“Tôi có chút việc bên này, một lát nữa sẽ gọi lại cho anh sau.” Văn Yến Lai nói với người ở đầu dây bên kia.

Tô Vân Cảnh đành phải đi qua, lộ ra vẻ mặt xấu hổ: “Thì là, con đã nói với Phó Hàn Chu rồi, cậu ấy sẽ không ở nhà mình nữa đâu.”

“Không còn chuyện gì khác nữa, mẹ cứ bận trước đi.”

Tô Vân Cảnh tốc chiến tốc thắng, nói xong cũng xoay người rời đi

Văn Yến Lai gọi cậu lại, muốn nói lại thôi: “Tiểu Từ.”

Tô Vân Cảnh bị gọi lại, da đầu tê rần, cứng đờ quay đầu nhìn bà ấy.

Văn Yến Lai nhẹ giọng giải thích: “Mẹ không phải vì con nên mới nổi giận với người khác đâu, là bọn họ không bàn bạc trước với mẹ mà đã tự mình làm chủ để nhận công việc.”

Tô Vân Cảnh không hiểu rõ giới giải trí, cũng không biết quá trình công việc của Văn Yến Lai, nghe bà ấy nói như thế, đầu tiên là sững sờ, sau đó lại gật đầu.

“Con biết, con biết.”

Sau đó không nói thêm gì nữa.

Văn Yến Lai dường như cũng không biết nên nói gì, im lặng mấy chục giây.

Tô Vân Cảnh: “Mẹ, chẳng phải mẹ còn phải gọi điện thoại lại cho họ sao? Mẹ cứ bận trước đi, có chuyện gì thì gọi con.”

“Ừ.”

Thấy Văn Yến Lai gật đầu, Tô Vân Cảnh tranh thủ chạy trốn mất.

Thật ra cậu cũng rất ngại ngùng, Phó Hàn Chu muốn vào ở đây, hoàn toàn là bởi vì quan hệ với cậu đã rất tốt rồi.

Nhóc cool ngầu là một người khi đã tiếp nhận người khác thì sẽ trở nên vô cùng dính người, chuyện này cũng có liên quan đến việc cậu thiếu khuyết cảm giác an toàn.

Cậu đột nhiên muốn dọn vào ở như thế này, khá lắm, khiến cả một nhà gà bay chó sủa luôn.

Hai ngày nay làm Tô Vân Cảnh đau cả đầu.

Công việc của Văn Yến Lai có vẻ như không thể trì hoãn nữa, ban đêm bà ấy cũng đã lên máy bay trở về để kịp tuyên truyền.

Mặc dù bà ấy nóng tính, nhưng rất có tinh thần kính nghiệp.

Đến bữa tối, lúc Tô Vân Cảnh đang giúp rửa chén trong phòng bếp, Quách Tú Tuệ đột nhiên hỏi: “Từ Từ, con muốn ở cùng với Tiểu Phó, hay muốn thằng bé chuyển trường?”

Tô Vân Cảnh:???

Chẳng phải đã thương lượng là để cậu ở nội trú trong trường rồi sao?

Hơn nữa Tô Vân Cảnh còn tưởng rằng, sau khi chuyện xấu mà Phó Hàn Chu làm bị lộ ra ngoài thì sẽ bị người nhà họ Văn đòi đánh chết, tại sao lại nói đến chuyện vặt này vậy?

Tô Vân Cảnh cảm thấy không thích hợp, uyển chuyển nói: “Con sao cũng được, nghe theo người lớn ạ.”

Cậu không có ý kiến gì với việc này, mọi chuyện đều nghe theo sự sắp xếp của trưởng bối.

Quách Tú Tuệ vẫn chưa bỏ qua chủ đề này: “Con cứ tự mình nói xem, con có chấp nhận cho thằng bé ở trong nhà này không?”

Hai mắt Tô Vân Cảnh đảo tới đảo lui, cũng không biết lúc này nên nói thật hay là nên cười cho qua.

Về tình, cậu có thể chấp nhận.

Về lí, tất cả mọi người đều không thể chấp nhận.

Việc cậu ấy làm thật sự là rất quá đáng, khiến người khác rất khó xử. Tô Vân Cảnh cân nhắc dùng từ, nói ra từng chữ: “Cho nên, con cảm thấy, vẫn nên để cậu ấy ở nội trú tại trường đi.”

Như thế thì trong nhà còn có thể sóng yên gió lặng, dù sao cũng không ai có nghĩa vụ phải nuông chiều Phó Hàn Chu.

Trừ cậu ra.

Cho dù Phó Hàn Chu có giết người phóng hỏa, Tô Vân Cảnh cũng phải lập tức chạy đến khuyên cậu ấy bỏ dao xuống, không thể phạm thêm lỗi lầm nào nữa.

Đây là nhiệm vụ của cậu, cậu phải dính cùng một chỗ với Phó Hàn Chu.

Quách Tú Tuệ không nói gì, cầm lấy khăn lau bếp gas, dường như đang suy nghĩ gì đó.

Rửa chén xong, Tô Vân Cảnh lại giúp quét nhà, sau đó mới về phòng làm bài tập của thứ bảy và chủ nhật.

Tô Vân Cảnh mới lấy sách bài tập toán ra từ trong cặp xách, Phó Hàn Chu đã gọi điện thoại đến.

Tô Vân Cảnh cho rằng Phó Hàn Chu đã về đến nhà, cho nên mới gọi điện thoại báo bình an với cậu, kết quả là người ta căn bản cũng không đi.

“Bây giờ cậu đang dưới lầu nhà tôi?” Mông Tô Vân Cảnh như có lửa đốt, bỗng nhiên bắn người lên.

Cấu lấy ghế ra, đi về phía cửa sổ, nhìn thăm dò xuống phía dưới: “Sau cậu chưa đi?”

Thứ hai Phó Hàn Chu sẽ chuyển đến đây rồi, Tô Vân Cảnh còn tưởng cậu ấy phải về thu dọn đồ đạc.

Nhưng rồi ngay lập tức nhìn thấy Phó Hàn Chu, cậu ấy đúng thật là đang ở dưới lầu.

Nhưng mà đã thay một bộ đồ khác, trang phục xám bạc bình thường, phối với một đôi giày chơi bóng, thân hình cao gầy, chỉ cần tùy ý đứng ở đó cũng đã đủ làm người ta chú ý.

Dường như biết Tô Vân Cảnh đang nghĩ gì, Phó Hàn Chu nói: “Đồ tôi đã lấy đến đây rồi, không cần thu dọn nữa.”

Ngón tay thon dài của cậu ấy cầm lấy điện thoại, cái cằm trơn bóng khẽ hếch lên, mắt phượng xinh đẹp nhìn chằm chằm vào cửa sổ phòng Tô Vân Cảnh.

Tô Vân Cảnh đối diện với ánh mắt của cậu: “Tôi xuống dưới ngay đây.”

Cúp điện thoại, Tô Vân Cảnh cầm chìa khóa lên, nói một tiếng với Văn Hoài Sơn đang xem thời sự: “Ông nội, con ra ngoài một chút, sẽ về ngay thôi ạ.”

Văn Hoài Sơn nhìn cậu một cái: “Kéo khóa lên, đừng để trúng gió.”

Tô Vân Cảnh vừa kéo khóa vừa chạy ra ngoài.

Đi xuống lầu, Phó Hàn Chu đã chờ cậu ngay đầu hành lang.

Tô Vân Cảnh lén lút như quân trộm cắp, sợ người quen trông thấy Phó Hàn Chu lại đến, kéo tay cậu chạy ra ngoài khu chung cư.

Phó Hàn Chu vẫn luôn chờ dưới lầu, thấy đèn phòng Tô Vân Cảnh sáng, cậu mới gọi điện thoại.

Cho nên khi Tô Vân Cảnh sờ trúng tay của cậu, tay cậu đã lạnh như băng, không có một chút độ ấm nào.

Tô Vân Cảnh đã quen với thể chất hè lạnh đông lạnh này của Phó Hàn Chu rồi, che hai tay của cậu ấy lại, hỏi: “Cậu ăn cơm chưa?”

Phó Hàn Chu gật nhẹ đầu.

Thật ra cậu chưa ăn, nhưng cậu không muốn lãng phí thời gian cho việc ăn cơm, một lát nữa Tô Vân Cảnh chắc chắn phải trở về.

Tô Vân Cảnh kéo Phó Hàn Chu ra ngoài khu chung cư: “Cậu không về thủ đô, vậy bây giờ cậu đang ở đâu?”

“Ở khách sạn lúc trước.” Phó Hàn Chu dùng ngón tay chỉ chỉ.

Tô Vân Cảnh ngẩng đầu nhìn lên, chuỗi khách sạn Bát Thiên.

Hành Lâm chỉ có khách sạn ba sao, nhưng cũng cách nơi này rất xa, nên Phó Hàn Chu chọn đã một khách sạn bình dân gần đây.

Hai người họ cũng không có chỗ nào khác để ngồi nói chuyện, Tô Vân Cảnh đành phải đi theo Phó Hàn Chu về khách sạn.

Phó Hàn Chu thuê một căn phòng giường đôi, trong phòng có một vali hành lí kéo tay hai mươi inch.

Đây chính là hành lí mà Phó Hàn Chu nói.

Tô Vân Cảnh đi dạo một vòng quanh hành lí: “Cậu lấy cái này đến lúc nào thế?”

Hôm qua lúc Phó Hàn Chu bay từ thủ đô đến, Tô Vân Cảnh cũng không thấy cậu ấy mang theo hành lí.

“Tôi gửi vận chuyển đến.” Lần này cậu ấy không có ý định trở về, nên đã gửi hành lí vận chuyển đến từ sớm.

Mấy ngày trước, khi Phó Hàn Chu đến Hành Lâm cũng đã ở đây, mấy ngày này cậu về thủ đô cũng không hề trả phòng.

Từ lúc cậu rời khỏi Hành Lâm, quyết định chuyển trường, thì những chuyện về sau, Phó Hàn Chu đã nghĩ rất kĩ từ sớm.

Bao gồm việc chủ động đến xin lỗi Văn Yến Lai, và đến ngả bài với vợ chồng Quách Tú Tuệ, thừa nhận mình phá hỏng hôn lễ.

Tô Vân Cảnh ngồi lên giường: “Cậu dự tính hai ngày nay đều sẽ ở khách sạn à? Cậu có nói cho ba cậu chưa?”

“Nói rồi.” Phó Hàn Chu đứng bên giường, hai mắt cậu ấy nhìn chằm chằm Tô Vân Cảnh: “Tối mai cậu có thể đến không?”

“Ở đây, với cậu à?” Tô Vân Cảnh nhíu mày.

“Ừm.” Ánh mắt Phó Hàn Chu trong veo thuần khiết.

Tô Vân Cảnh: … Có thể nào đừng dùng mãi chiêu này được không?

Ai chịu nổi cơ chứ?

“Chắc là được, tôi phải nói một tiếng với bà nội tôi.” Cậu đã mười bảy rồi, ngủ ở nhà bạn một đêm, theo lý thì cũng không phải chuyện gì lớn.

Phó Hàn Chu vui vẻ nhìn Tô Vân Cảnh bên cạnh, cậu ấy ngửa người ra sau rồi nằm xuống.

Gối đầu lên hai tay, nhìn phần gáy trắng nõn của Tô Vân Cảnh.

Phòng khách sạn rất ấm áp, màu đèn cũng là màu ấm, rọi xuống từng ánh sáng màu cam, nhìn rất ấm áp dễ chịu.

Trong lòng Phó Hàn Chu cũng ấm áp dễ chịu.

“Hôm nay là sinh nhật cô tôi, còn sinh nhật cậu là ngày nào?” Tô Vân Cảnh dùng giọng điệu rất tự nhiên để hỏi cậu ấy.

Sợ sẽ khiến đối phương nghi ngờ nên Tô Vân Cảnh còn cố gắng tăng thêm một câu: “Haiz, sinh nhật của tôi thì qua từ sớm rồi.”

Thật ra, ở cái tuổi này của hai người thì hỏi sinh nhật cũng rất bình thường.

Con trai mà, luôn thích làm đại ca, chỉ cần lớn hơn đối phương một ngày, là đã như thể chiếm được lời to, bắt người ta gọi là anh cho bằng được.

Nhưng Tô Vân Cảnh lại thấy chột dạ, bởi vì cậu đã biết sinh nhật của Phó Hàn Chu, nhưng đang cố tình giả ngu.

Ban đầu cậu đã chột dạ rồi, mà lúc này Phó Hàn Chu lại hỏi ngược một câu: “Cậu không biết à?”

Bên tai Tô Vân Cảnh tê rần, trong lòng chửi thề mấy tiếng.

Phó Hàn Chu nằm trên giường, ánh mắt đen nhánh bị đèn nhuộm thành màu đường mật, nồng đậm như muốn tan chảy.

Tô Vân Cảnh vừa quay đầu lại thì đã va vào ánh mắt phượng thâm sâu như biển cả kia.

Dường như bị thứ gì đó đâm vào, trong một thoáng, Tô Vân Cảnh đã rất bối rối.

Đầu óc Tô Vân Cảnh trống rỗng rất lâu, mãi một lúc lâu sau mới tìm về được giọng nói của mình: “Nghe cậu nói kìa, chẳng lẽ tôi phải biết sinh nhật của cậu sao?”

Tô Vân Cảnh cười giả lả.

“Tôi cứ tưởng là cậu nhớ.” Ánh mắt Phó Hàn Chu nhàn nhạt.

Trái tim của Tô Vân Cảnh như như bị Phó Hàn Chu kéo ra, bị lời này của cậu ấy khiến cho không biết phải làm sao.

Phó Hàn Chu thu mắt lại, nhàn nhạt mở miệng: “Lần trước cậu mua vé máy bay cho tôi, không phải là dùng thẻ căn cước của tôi sao? Tôi cứ tưởng là cậu sẽ nhớ sinh nhật của tôi chứ, là ngày mười tháng chín.”

Tô Vân Cảnh suýt chút nữa đã bị Phó Hàn Chu hù chết, cậu còn tưởng rằng mình bị lộ thân phận rồi chứ.

Lần trước, lúc Tô Vân Cảnh đặt vé máy bay cho Phó Hàn Chu, thấy cậu ấy đã đổi tháng sinh, lúc ấy còn hơi kinh ngạc.

Nhóm thẻ căn cước này của họ, tháng sinh vẫn là dựa theo ngày âm lịch.

Về sau thống nhất cả nước đổi thành dương lịch, không cho phép dùng âm lịch nữa.

Tô Vân Cảnh cười gượng, giải thích: “Tôi quên, lúc ấy tôi chỉ lo nhập số căn cước, không nhìn kĩ sinh nhật của cậu.”

“Ồ.”

Tô Vân Cảnh: “Cậu cũng là âm lịch nhỉ?”

Phó Hàn Chu: “Ừ.”

Tô Vân Cảnh giả vờ kinh ngạc: “Vậy ngày mốt là sinh nhật của cậu rồi.”

Phó Hàn Chu nhìn cậu: “Vậy cậu sẽ mua quà sinh nhật cho tôi sao?”

Tô Vân Cảnh: Thẳng thắn như vậy luôn à?

“Được, cậu muốn gì?”

Phó Hàn Chu khép đôi mắt hẹp dài lại: “Để tôi nghĩ đã, nghĩ xong sẽ nói cho cậu biết.”

Tô Vân Cảnh thấy thời gian không còn sớm nữa: “Cậu cứ nghĩ trước đi, tôi phải về rồi, muộn quá người trong nhà sẽ lo lắng.”

Phó Hàn Chu đứng dậy: “Tôi tiễn cậu đi.”

Tô Vân Cảnh cười cười: “Nơi này bước hai bước là đến, tiễn cái gì chứ?”

Phó Hàn Chu: “Vậy tối mai cậu có đến không?”

Tô Vân Cảnh đi về phía cửa: “Sáng mai tôi sẽ đến, vừa hay ngồi ở đây làm bài tập luôn.”

Gương mặt Phó Hàn Chu giãn ra tỏ vẻ vui vẻ, nhưng không biết nhớ đến chuyện gì, nụ cười chợt thu lại: “Sau này không được làm bài tập ở nhà Giang Sơ Niên nữa.”

Tô Vân Cảnh: …

Cái duc v0ng chiếm hữu chết tiệt này!

Khi còn bé, Phó Hàn Chu không cho phép cậu tặng kẹo cho người khác, sau này lại không cho phép cậu mua kẹo hồ lô cho người khác.

Sau khi lớn lên thì lại biến thành không cho phép tìm người khác làm bài tập à?

Duc v0ng chiếm hữu mạnh như thế, bạn gái tương lai của cậu làm sao chịu được đây?

Tô Vân Cảnh không thể nào tưởng tượng được, Phó Hàn Chu khi yêu đương với người khác sẽ trở nên như thế nào nữa.

“Vậy ba chúng ta cùng nhau làm bài tập nhé?” Tô Vân Cảnh thăm dò ranh giới cuối cùng của cậu.

Phó Hàn Chu tức đến mức mấp máy môi, cuối cùng cũng lùi một bước: “Được thôi.”

Giọng nói có vẻ cực kì cực kì không tình nguyện.

Tô Vân Cảnh: …

Ngày tiếp theo, sau khi ăn sáng xong, Tô Vân Cảnh nói một tiếng với Quách Tú Tuệ, lấy túi sách rồi đi ra ngoài tìm Phó Hàn Chu.

Tô Vân Cảnh và Phó Hàn Chu cùng sóng vai ngồi trên bàn, hai người họ mỗi người một cuốn sách bài tập.

Có điều, Tô Vân Cảnh là sách bài tập cấp ba, còn Phó Hàn Chu là sách bài tập cấp hai.

Hết cách rồi, kiến thức cơ bản của nhóc cool ngầu quá kém.

Ngoại trừ môn tiếng anh ra thì không có môn nào cậu ấy chịu nghe giảng đàng hoàng.

Tiếng anh của Phó Hàn Chu rất tốt, nhưng mà đó không phải là do học được ở trường, mà là do Thẩm Niên Ôn mời gia sư về dạy cậu.

Tiếng anh của cậu tốt, là loại tốt mà có thể giao tiếp lưu loát với bạn bè nước ngoài.

Tô Vân Cảnh còn tưởng rằng cậu thích tiếng anh, sau này suy nghĩ lại, nguyên nhân có thể là do cậu mà ra.

Năm đó, sau khi Phó Hàn Chu đi cùng Thẩm Niên Ôn, hai người họ hôm nào cũng gọi điện thoại.

Lúc đó, Thẩm Niên Ôn đã bắt đầu mời gia sư dạy bù cho Phó Hàn Chu, dù sao cậu đã bảy tuổi rồi mà vẫn chưa đi học, kém rất nhiều so với những đứa trẻ cùng trang lứa.

Tô Vân Cảnh khi ấy đã dặn dò Phó Hàn Chu trong điện thoại là phải học cho giỏi, nhất là phải học giỏi tiếng anh.

Bởi vì trong các thành phố nhỏ, khẩu ngữ tiếng anh đều phát âm không đúng tiêu chuẩn, nên cậu đã đùa với Phó Hàn Chu rằng, chờ hai người họ thi đậu một trường đại học, cậu sẽ bảo Phó Hàn Chu dạy bù môn khẩu ngữ cho cậu.

Đoán chừng là nhóc cool ngầu nghe lọt tai, cho nên đã học tiếng anh rất giỏi.

Haiz.

Có điều Phó Hàn Chu cũng không phí công học, ít nhất là bây giờ còn có thể dạy cậu một chút về phát âm tiếng Anh.

Nếu cố gắng, hai người họ sẽ có thể cùng thi vào một trường đại học tốt, cũng coi như là hoàn thành lời nói đùa năm xưa.

Lúc đó, Tô Vân Cảnh thật sự là đang nói đùa, dù sao khi đó cậu cũng chỉ mới tám tuổi, cách thời gian lên đại học còn rất xa xôi, chỉ là đùa nhóc cool ngầu theo thói quen thôi.

Hơn một tháng trước, cậu vẫn chỉ là một đứa bé tám tuổi, chớp mắt một cái, cậu đã sắp cùng Phó Hàn Chu phấn đấu vì kì thi đại học rồi.

Cũng kỳ diệu thật chứ.

Tô Vân Cảnh vừa cười vừa chọt Phó Hàn Chu: “Có gì không hiểu thì cứ hỏi tôi, đừng ngại.”

Phó Hàn Chu đang làm bài toán hình tam giác đồng dạng, cánh tay bị Tô Vân Cảnh đụng một cái, cạnh A dưới ngòi bút bị vẽ ra một đường thật dài.

Mắt phượng của cậu hơi nhướn lên, lúc Tô Vân Cảnh đang viết chữ thì đụng cậu một cái.

Thấy chữ của Tô Vân Cảnh cũng bị lệch, cậu mới ra vẻ đứng đắn, tiếp tục làm bài.

“Nè.” Hai mắt Tô Vân Cảnh trợn tròn: “Tôi cũng không phải cố ý, cậu lại còn trả đũa à?”

Khóe miệng Phó Hàn Chu cong lên, trong mắt ánh lên chút ý cười.

Từ trong mắt ánh lên những mảnh vụn ánh sáng yếu ớt.
Bình Luận (0)
Comment