Tôi, Còn Có Thể Cứu Vãn Một Chút Không?

Chương 49

Phó Hàn Chu là người điển hình có đầu óc kinh doanh, xây dựng thương hiệu của câu lạc bộ, chỉ có tạo nên danh tiếng mới có thể hấp dẫn lượng lớn khách hàng ủng hộ.

Ưu điểm là có thể mở rộng lực ảnh hưởng của câu lạc bộ, đóng gói câu lạc bộ thành loại hàng hiệu có danh tiếng.

Khuyết điểm là người đến với bọn họ đều mang ý xấu, bọn họ ra nhập câu lạc bộ không phải thật tình muốn kết bạn với mấy người Giang Sơ Niên. Chỉ vì lực ảnh hưởng của câu lạc bộ trong trường khiến bọn họ có vẻ cao hơn người khác một bậc thôi.

Vậy nên Phó Hàn Chu tiếp nhận thành viên mới thì chú trọng nhất là đối phương có giá trị “buôn bán” hay không? Có thể tăng thêm cấp bậc thương hiệu câu lạc bộ này hay không? Như vậy mới dẫn dắt thêm được càng nhiều người muốn gia nhập.

Mục tiêu của Tô Vân Cảnh thì đơn thuần và đơn giản hơn nhiều, chỉ là muốn mọi người thoải mái tự nhiên kết bạn với vài người có cùng chí hướng thôi.

Ý tưởng của cậu không giống Phó Hàn Chu, không cần người mới giỏi hay tốt thế nào, chỉ cần tính tình tốt, nhân phẩm tốt, không kỳ thị, không khinh miệt người ta là được.

Mà ý nghĩ này của Tô Vân Cảnh cùng lắm chỉ có thể thành lập ra một thương hiệu bình dân mà thôi.

Thương hiệu không cao thì số người cũng ít, nhưng quý ở chỗ khách trung thành nhiều, bên trong đoàn kết.

Khuyết điểm cũng rõ ràng, không dễ phát triển tiếp trong tương lai, chỉ có thể phát triển trong một giới hạn nhất định.

Phó Hàn Chu che giấu ý định thật của mình rất tốt. Tô Vân Cảnh giao toàn quyền quyết định cho Phó Hàn Chu. Vậy nên đối phương chỉ huy thế nào thì Tô Vân Cảnh làm theo thế ấy.

Một câu lạc bộ nho nhỏ vừa được Phó Hàn Chu tiếp quản liền đột phá. Trong hai tháng ngắn ngủi, không chỉ nổi danh toàn trường mà còn nổi tiếng đến các trường học khác, tương đối nổi bật.

Giang Sơ Niên là người đầu tiên cảm nhận rõ ràng sự thay đổi của câu lạc bộ nhất.

Lúc đầu mọi người ở chung rất tốt, không khí trong câu lạc bộ hòa hợp lại nhẹ nhàng.

Sau đó từ từ chia thành hai phái, vài người cảm thấy nên duy trì hiện trạng, rất phản đối thành viên mới ra nhập.

Những người khác lại cho rằng nếu có thể kết bạn nhiều hơn thì sao không cởi mở, hào phóng một chút, nhận cành ô liu của người ta?

Bởi vì hai bên không hợp, bọn họ bắt đầu mâu thuẫn nội bộ.

Trừ sự thay đổi từ bên trong, các học sinh trong trường cũng thoáng cái trở nên thân mật với bọn họ hơn nhiều. Thậm chí có người chủ động chăm sóc Giang Sơ Niên, giờ ra chơi tìm cậu ta nói chuyện phiếm, còn có người chạy đến hỏi bài tập nữa.

Lúc trước đám con gái trong lớp thấy mỗi ngày tan học cậu ấy đều cùng Phó Hàn Chu đi về, còn từng thân thiện với cậu ấy một thời gian, chạy đến hỏi han cậu ấy chuyện của Phó Hàn Chu.

Tuy mỗi ngày đều tiếp xúc với Phó Hàn Chu, nhưng Giang Sơ Niên thật sự không thân quen với cậu, còn hơi sợ là đằng khác.

Đám con gái thấy không hỏi được gì ở chỗ cậu ấy thì cũng dần mất đi hứng thú, không tìm cậu ấy nữa.

Nhưng bây giờ không chỉ có con gái, ngay cả mấy đứa con trai cũng thay đổi thái độ với cậu ấy, bọn họ đến hỏi chủ đề mỗi kỳ của câu lạc bộ là cái gì, chơi vui không vân vân.

Lúc ra chơi cậu ấy bị vài tốp người vây quanh, buổi tối tan học còn có người nói muốn đưa cậu ấy về nhà.

Ban đầu Tô Vân Cảnh còn chưa yên tâm, sẽ đi theo đoàn người cùng đưa Giang Sơ Niên về.

Thấy hai bạn học nam trong lớp thay phiên nhau cõng cậu ấy, còn có ba bạn gái cùng nâng xe lăn lên, Tô Vân Cảnh cảm thấy hoàn toàn không tin nổi vào mắt mình.

Tô Vân Cảnh không dạo diễn đàn trường học, không biết câu lạc bộ của bọn họ đã nổi tiếng thế nào. Chỉ cảm thấy nhất thời không thích ứng được với phong trào giúp đỡ vừa nổi lên trong trường.

Tô Vân Cảnh đứng dưới tầng nhà Giang Sơ Niên, nhìn theo đám bạn học đưa cậu ấy về, sờ cằm khó hiểu.

“Chu Chu, cậu véo tôi một cái đi, xem có phải tôi đang mơ không. Bây giờ giáo dưỡng của mọi người đều cao vậy rồi à?”

Phó Hàn Chu đứng cạnh Tô Vân Cảnh, nghe lời nhẹ nhàng nhéo yết hầu Tô Vân Cảnh một cái.

Tô Vân Cảnh chỉ thấy ngứa, đập tay đối phương một cái, cười mắng: “Cậu làm thế không gọi là cấu, rõ ràng là đùa bỡn.”

Phó Hàn Chu nhìn thiếu niên tuấn tú trước mắt, khóe môi khẽ dương lên, không phủ nhận luận điểm “đùa bỡn” của cậu.

Tô Vân Cảnh nhìn đồng hồ: “Đi thôi, về nhà ăn cơm.”

“Ừm.”

Bây giờ mỗi ngày đều có người đưa Giang Sơ Niên về nhà.

Tô Vân Cảnh không biết đây là chỉ tiêu khảo sát do Phó Hàn Chu quy định cho người muốn gia nhập câu lạc bộ, vậy nên mỗi ngày đều đến lớp của Giang Sơ Niên hỏi một tiếng.

Thấy Giang Sơ Niên có người đi cùng, cậu và Phó Hàn Chu sẽ trực tiếp về nhà.

Giang Sơ Niên là một người rất mẫn cảm. Cậu ấy đã loáng thoáng cảm nhận được mình và Tô Vân Cảnh dần trở nên xa cách.

Mà nguyên nhân làm bọn họ xa cách chính là Phó Hàn Chu.

Từ khi câu lạc bộ được mọi người hoan nghênh, nội bộ bọn họ vẫn mâu thuẫn rất mạnh, Giang Sơ Niên cảm thấy bất an nên thường vô thức nhìn sang Phó Hàn Chu.

Tuy câu lạc bộ này là do Phó Hàn Chu tự mình tổ chức, có thể nổi tiếng như bây giờ cũng nhờ công cậu, nhưng Giang Sơ Niên vẫn có thể từ những chi tiết rất nhỏ nhìn ra Phó Hàn Chu không quan tâm đến câu lạc bộ này.

Sau khi trời ấm lên, Phó Hàn Chu thuê một chiếc xe buýt tổ chức một buổi ra ngoại ô chơi, ăn cơm dã ngoại.

Bọn họ đang ăn cơm trưa thì Tô Vân Cảnh nhận được điện thoại của Văn Yến Lai.

Bởi vì không tiện cho những người khác biết quan hệ giữa mình và Văn Yến Lai, Tô Vân Cảnh khua tay ra hiệu với Phó Hàn Chu rồi đứng dậy tìm một chỗ yên tĩnh nghe điện thoại.

Tô Vân Cảnh vừa đi, Giang Sơ Niên liền thấy Phó Hàn Chu buông đũa xuống, thơ ơ nhìn theo bóng dáng Tô Vân Cảnh đang gọi điện thoại.

Nét mặt Phó Hàn Chu lúc này rất lạnh nhạt, làm người ta nhìn không ra vui giận, cũng không dám tiến lên bắt chuyện.

Giang Sơ Niên đã phát hiện từ lâu, mỗi lần có Tô Vân Cảnh ở bên thì Phó Hàn Chu đều cười khẽ vui vẻ, tính tình rất tốt, rất có kiên nhẫn.

Nhưng mỗi lần tầm mắt của Tô Vân Cảnh rời đi thì Phó Hàn Chu sẽ khép đôi mi đen dày xuống, trông lạnh nhạt hờ hững vô cùng, đối với ai cũng lạnh lùng.

Vậy nên tất cả mọi người đều vô thức sợ Phó Hàn Chu, cho dù đối phương chưa bao giờ tức giận, nói chuyện làm việc đều rất nho nhã, thậm chí cho bọn họ rất nhiều phúc lợi.

Không ai dám trực tiếp đưa ra yêu cầu với Phó Hàn Chu, thậm chí chỉ dám nói chuyện với cậu khi có Tô Vân Cảnh ở bên.

Con người là một loại sinh vật theo lợi tránh hại điển hình, lẩn tránh nguy hiểm gần như là bản năng rồi, không ai nói rõ được vì sao lại sinh ra cảm giác sợ hãi khó hiểu với Phó Hàn Chu.

Chỉ có Giang Sơ Niên là nhìn ra chút manh mối.

Bọn họ sợ Phó Hàn Chu là vì Phó Hàn Chu không chân thực.

Người này như một con sói đội lốt cừu vậy, dù ngụy trang giống vô cùng, nhưng thiên tính khiến đàn cừu sợ hãi con cừu giả mạo này.

Giang Sơ Niên là con cừu mẫn cảm nhất đàn, cậu ấy đánh hơi được mùi sói trên người Phó Hàn Chu, nhận ra lớp ngụy trang của đối phương.

Tô Vân Cảnh nói chuyện xong quay lại, Phó Hàn Chu không chút dấu vết thu lại vẻ hờ hững vừa rồi, trong đôi mắt đen láy hiện lên tình cảm mà Giang Sơ Niên không thể hiểu rõ.

Tựa như một thỏi vàng giấu sâu trong lớp cát sỏi, được ánh sáng soi rọi trở nên sáng rỡ lấp lánh.

Tô Vân Cảnh chính là tia sáng có thể soi sáng Phó Hàn Chu.

Con sói núp trong đàn cừu kia cẩn thận giấu kỹ chút “mùi sói” còn sót lại, chờ Tô Vân Cảnh đi tới thì đưa đũa cho cậu.

Tô Vân Cảnh ngồi xuống cạnh Phó Hàn Chu, cười hỏi: “Cậu no rồi à?”

Phó Hàn Chu uống một ngụm nước trong cốc giữ nhiệt của Tô Vân Cảnh, đôi môi đẹp đẽ hơi ẩm ướt khẽ cong lên, đẹp đến rạng ngời, làm người khác không rời nổi mắt.

Giang Sơ Niên nghe thấy Phó Hàn Chu nói: “Chờ cậu về ăn.”

Tô Vân Cảnh cũng nói đùa với Phó Hàn Chu: “Ăn một bữa cơm còn cần người ngồi cùng, cậu mấy tuổi rồi?”

Phó Hàn Chu không nói câu nào, chỉ gắp cho Tô Vân Cảnh một miếng thức ăn.

Đôi mắt hơi buông rủ lấp lánh từng ánh cười.

Một khắc này, Giang Sơ Niên không nói rõ được cảm giác của mình là thế nào, chỉ cảm thấy có thứ gì đó không được bình thường.

Tình cảm của Phó Hàn Chu dành cho Tô Vân Cảnh không bình thường.

Ăn xong cơm trưa, Phó Hàn Chu và Tô Vân Cảnh ngồi cạnh dòng suối nhỏ nói chuyện phiếm.

Con suối vừa tan băng không lâu, róc rách mát lạnh, Phó Hàn Chu đắp một tấm chăn mỏng, thân thiết dán sát vào người Tô Vân Cảnh.

Đôi mắt tối đen được ánh mặt trời nhuộm thành màu mật ngọt, nhìn Tô Vân Cảnh mang theo sự dịu dàng quyến luyến khó có thể hình dung.

Giang Sơ Niên đang quan sát hai người Tô Vân Cảnh thì bỗng có ba người khác trong câu lạc bộ đi tới, muốn thuyết phục Giang Sơ Niên ký thư đồng ý.

Bọn họ hy vọng mượn thư đồng ý để khuyên Phó Hàn Chu không thêm người mới vào câu lạc bộ nữa.

“Cậu không cảm thấy từ khi có người mới gia nhập, bầu không khí trong câu lạc bộ ngày càng kém à?”

“Còn nữa, người mới ùn ùn không dứt sẽ dẫn tới tình trạng người nhiều thịt thiếu. Trước đây bọn họ đều khinh bọn mình, giờ thấy phúc lợi trong câu lạc bộ mình tốt lại muốn vào chia chác. Cậu cam tâm thật đấy à?”

“Tôi không muốn phải đối địch với bọn họ. Cậu xem Quách Hâm với Dương Lệ đấy, bọn họ từng giúp tôi, gia nhập câu lạc bộ cũng không thành vấn đề. Nhưng những người khác đều vì ích lợi mới đến.”

Quách Hâm và Dương Lệ là do người đang nói dẫn vào câu lạc bộ, ba người họ cùng lớp, quan hệ trên lớp rất tốt, giờ tụ thành một nhóm, mỗi người trong lòng đều có tính toán riêng.

Nghe cậu ta nói xong, hai người kia gật đầu, cùng khuyên Giang Sơ Niên.

Trong lòng Giang Sơ Niên bỗng cảm thấy hậm hực, rất muốn nói cho bọn họ câu lạc bộ này vốn do Phó Hàn Chu thành lập, người ta muốn tuyển bao nhiêu người thì tuyển bấy nhiêu người. Muốn cho ai phúc lợi thì cho người ấy phúc lợi. Một khi không muốn phân phát nữa, thì không một ai được phép nói ra nói vào câu nào cả.

Nhưng tính cách Giang Sơ Niên không nói thẳng được như vậy, năng lực diễn đạt cũng không tốt, chỉ nói mình đều nghe theo Phó Hàn Chu, không muốn ký tên trên giấy đồng ý.

Ba người kia mất hứng rời đi.

Bây giờ Tô Vân Cảnh gần như không tiễn Giang Sơ Niên về nhà nữa, mỗi ngày tan học chỉ đến lớp bọn họ hỏi han một tiếng, hỏi xem tối có ai đưa Giang Sơ Niên về không.

Mà người phụ trách đưa đón hôm ấy sẽ nói một câu, sau đó Tô Vân Cảnh về thẳng nhà cùng Phó Hàn Chu.

Tính cách Giang Sơ Niên xấu hổ tự ti, làm phiền người khác sẽ ngại, cho dù người đó là Tô Vân Cảnh chăng nữa.

Thật ra cậu ấy rất muốn giống như trước đây, để Tô Vân Cảnh đưa mình về, sau đó cùng nhau làm bài tập đến khi ba mẹ về nhà.

Nhưng cậu ấy sợ quấy rầy đến Tô Vân Cảnh, không biết nên mở lời thế nào.

Từ thứ bảy tuần trước cùng đi chơi dã ngoại xong, Giang Sơ Niên luôn cảm thấy thái độ của Phó Hàn Chu với Tô Vân Cảnh không được bình thường.

Mãi đến một buổi tối, khi ba cậu ấy xem phim điện ảnh điều tra phá án trên tivi.

Bởi vì là giờ cơm, Giang Sơ Niên cũng cùng xem một đoạn, mà bên trong phim này có một đôi đồng tính luyến ái.

Giang Sơ Niên lần đầu nghe được cụm từ “đồng tính luyến ái” là trong một bộ phim phá án cũ của Hồng Kông khi học tiểu học. Nhân vật em trai của nam chính trong phim chính là người đồng tính.

Giờ nhìn thấy hai người đàn ông trên màn ảnh ôm hôn lẫn nhau, Giang Sơ Niên chợt nhớ tới Phó Hàn Chu, sợ đến mức rơi cả đũa.

“Ăn cơm đi rồi xem phim sau, vừa ăn vừa xem mất tập trung, đũa cũng cầm không chắc nữa.”

Tai Giang Sơ Niên ù cả đi, lẫn với giọng nói trách mắng của mẹ.

Giang Sơ Niên không từng trải như Văn Yến Lai, cũng chưa từng gặp nhiều hạng người, nhưng tính cách cậu ấy tỉ mỉ, lại mẫn cảm với tình cảm của người khác.

Cho nên cậu ấy cũng như Văn Yến Lai, ngay từ ánh mắt đầu tiên đã nhìn thấu bản chất của Phó Hàn Chu.

Cậu ấy không biết tình cảm của Phó Hàn Chu dành cho Tô Vân Cảnh là thế nào, nhưng chắc chắn là không bình thường. Vậy nên giờ cậu ấy rất muốn tìm Tô Vân Cảnh nói chuyện, nhắc nhở cậu một chút.

Việc này kéo dài đến tận thứ ba, hôm nay tan học Tô Vân Cảnh lại đến hỏi thì Giang Sơ Niên lấy đủ dũng khí, từ chối những người khác, hy vọng Tô Vân Cảnh có thể đưa cậu ấy về.

Phó Hàn Chu nhìn thoáng qua Giang Sơ Niên.

Thấy được ánh mắt lạnh nhạt không vui của Phó Hàn Chu, Giang Sơ Niên bất an đánh mắt sang chỗ khác, ngón tay đặt trên xe lăn lặng lẽ siết chặt.

“Đi thôi.” Tô Vân Cảnh vào lớp bọn họ đẩy Giang Sơ Niên ra ngoài.

Dọc đường đi, Giang Sơ Niên đều suy nghĩ xem nên làm thế nào để nói chuyện này với một mình Tô Vân Cảnh. Bình thường Tô Vân Cảnh và Phó Hàn Chu như hình với bóng, Giang Sơ Niên không tìm ra khoảng trống để xen vào.

Tới dưới lầu nhà Giang Sơ Niên, cậu ấy vốn dĩ muốn để Tô Vân Cảnh cõng mình nhưng lại bị Phó Hàn Chu giành trước.

Giang Sơ Niên kinh hồn bạt vía được Phó Hàn Chu cõng lên tầng ba, sau khi vào nhà lại đưa cậu ấy đến đặt lên sô pha.

Lát sau Tô Vân Cảnh ôm xe lăn lên tới nơi.

Sợ Giang Sơ Niên ở nhà một mình nguy hiểm, Tô Vân Cảnh và Phó Hàn Chu ở lại cùng cậu ấy.

Trong lúc này, Giang Sơ Niên liên tục tìm cơ hội nói chuyện. Nhưng trước giờ cậu ấy chưa từng trải qua chuyện như vậy, có vẻ bất an thấp thỏm, trái tim không khống chế được mà nảy lên thình thịch.

Thỉnh thoảng cậu ấy lại đưa mắt nhìn Phó Hàn Chu, sau đó tay cầm bút cũng run lên.

Khi Giang Sơ Niên lại lần nữa nhìn lén Phó Hàn Chu, bị chính chủ bắt gặp, đôi mắt đen lấy khóa chặt cậu ấy, Giang Sơ Niên bối rối dời ánh mắt.

Giọng Phó Hàn Chu hờ hững vang lên: “Cậu cứ nhìn tôi làm gì? Hay có chuyện gì không thể nói trước mặt tôi?”

Tô Vân Cảnh nghe vậy ngẩng lên nhìn nhóc cool ngầu một cái, sau đó quay sang nhìn Giang Sơ Niên rõ ràng đang khiếp sợ.

Thấy không khí không đúng lắm, Tô Vân Cảnh nửa thật nửa đùa nói: “Dù Hàn Chu đẹp thì cậu cũng không nên nhìn cậu như thế đâu.”

Tim Giang Sơ Niên đập thình thịch như muốn quá tải, giọng nói nghèn nghẹn: “Tôi... Có một đề không giải được.”

Tô Vân Cảnh nhìn thoáng qua vở bài tập toán của cậu ấy: “Đề nào?”

Giang Sơ Niên chỉ một đề làm mình không yên lòng thật lâu, để Tô Vân Cảnh giảng cho mình.

Bị Phó Hàn Chu chọc thủng như vậy, Giang Sơ Niên không dám nhìn đông nhìn tây nữa, chờ đến khi ba mẹ về cũng không dám nâng đầu lên, cúi gằm mặt giải đề.

Trong mắt Tô Vân Cảnh thì chỉ là lòng chiếm hữu siêu mạnh của nhóc cool ngầu khiến Giang Sơ Niên loáng thoáng cảm thấy địch ý nên mới khác thường như vậy.

Tô Vân Cảnh không nghĩ ngợi gì nhiều, sau khi về ăn cơm chiều xong lại bổ túc cho Phó Hàn Chu một khóa.

Thời tiết đã ấm lên, Tô Vân Cảnh đuổi Phó Hàn Chu về giường của mình ngủ.

Tô Vân Cảnh sung sướng độc chiếm một giường, vừa nằm lên giường thì di động trên bàn học lại rung lên.

Đúng lúc Phó Hàn Chu vừa lau tóc vừa ra khỏi phòng tắm, Tô Vân Cảnh hỏi: “Ai nhắn tin vậy?”

Phó Hàn Chu cầm di động trên bàn lên, hàng mi thanh tú khẽ nhíu, sau đó giãn ra: “Giang Sơ Niên nhắn.”

Tô Vân Cảnh ngạc nhiên: “Cậu ấy nhắn gì?”

Giang Sơ Niên: “Có bộ phim này cậu nhất định phải xem, tên là “Brokeback Mountain”.”

Phó Hàn Chu chưa từng xem “Brokeback Moutain” nhưng nghe cái tên này là biết bộ phim nói tới cái gì.

Giang Sơ Niên lên mạng tìm kiếm thông tin liên quan đến đồng tính luyến ái, vắt hết óc mới nghĩ ra cách uyển chuyển này để nhắc nhở Tô Vân Cảnh.

Thấy Phó Hàn Chu chậm chạp không đáp, Tô Vân Cảnh không nhịn được ngồi dậy: “Rốt cuộc cậu ấy nhắn gì thế?”

Phó Hàn Chu rời khung trò chuyện, xóa tin nhắn đi, còn dùng mạng tìm kiếm Brokeback Mountain, xem lướt qua giới thiệu vắn tắt.

Sau đó không ngẩng đầu lên mà đáp: “Cậu ta đề cử một bộ phim điện ảnh cho cậu.”

Đêm hôm đề cử phim ảnh gì? Tô Vân Cảnh khó hiểu: “Phim gì thế?”

Phó Hàn Chu lạnh mặt: “Xóa tin nhắn rồi.”

Tô Vân Cảnh: “...”

Cái này cũng ăn giấm được à?

Nhóc cool ngầu không phải giấm tinh chuyển thế đấy chứ?

Xác minh suy đoán của mình xong, Phó Hàn Chu mới xóa lịch sử tìm kiếm, sau đó nhắn lại cho Giang Sơ Niên một câu.

Thấy Phó Hàn Chu cầm di động của mình đánh chữ, Tô Vân Cảnh lo lắng giấm chua tinh này sẽ gửi tin gì đó không tốt cho Giang Sơ Niên, vội vàng xuống giường hỏi.

“Cậu nhắn cái gì thế? Để tôi xem thử.” Tô Vân Cảnh đi qua định cướp lấy điện thoại.

Phó Hàn Chu tránh Tô Vân Cảnh, bấm phím gửi, sau đó xóa bỏ tin nhắn đã gửi rồi mới trả điện thoại cho Tô Vân Cảnh.

Tô Vân Cảnh lật mở tin nhắn, bên trong rỗng tuếch. Chỉ có thể vươn tay chọc lưng nhóc cool ngầu: “Cậu nhắn gì cho cậu ấy thế?”

Phó Hàn Chu đưa lưng về phía Tô Vân Cảnh, trong mắt quay cuồng ánh sáng hung ác nham hiểm.

Cậu vô cùng ghét kiểu người xen vào chuyện người khác như Giang Sơ Niên, căm hận hành vi phá hoại quan hệ của cậu và Tô Vân Cảnh.

Tình cảm của cậu dành cho Tô Vân Cảnh không sợ bất cứ kẻ nào biết, cũng không để ý bất cứ phản đối nào. Nhưng điều kiện tiên quyết là Tô Vân Cảnh phải có cùng ý tưởng với cậu mới được.

Thấy Phó Hàn Chu căng cứng cả người, cảm xúc không bình thường lắm, Tô Vân Cảnh lại lo lắng: “Sao vậy? Tâm trạng không tốt sao?”

Phó Hàn Chu nhanh chóng bình phục tâm trạng, vuốt mái tóc vừa dài lên ra sau đầu, quay mặt về phía Tô Vân Cảnh lắc đầu: “Không sao.”

Ngoài miệng nói không sao, nhưng Tô Vân Cảnh cảm thấy đối phương đang gắng sức áp chế cảm xúc tiêu cực của mình, vậy là liền an ủi: “Đừng nghĩ những chuyện không vui nữa, hay là... Mai tôi lại mua cho cậu... Một con gấu bông nữa nhé?”

Gần đây mỗi lần Phó Hàn Chu cáu kỉnh, tâm trạng vô cùng không vui là Tô Vân Cảnh sẽ tặng cho cậu một con gấu.

Giờ nhóc cool ngầu có ba gấu, “mẹ” gấu, hai gấu con với một con gấu Teddy nhỏ làm móc treo chìa khóa.

Buổi tối Phó Hàn Chu đều chôn trong núi gấu ngủ, hôm sau Tô Vân Cảnh đi gọi cậu dậy còn phải bới hai con gấu ra mới nhìn thấy mặt người này bên dưới.

Phó Hàn Chu: “Trên giường hết chỗ để, thêm con nữa là tôi hết chỗ ngủ rồi.”

Tô Vân Cảnh cân nhắc ý tứ trong lời này: “Chu Chu, tôi có cơ sở hợp lý nghi ngờ cậu đang ám chỉ cái gì đó đấy.”

Phó Hàn Chu hơi ngả người dựa lên vai Tô Vân Cảnh, cười khẽ một tiếng: “Ám chỉ cậu chia cho tôi nửa giường để ngủ đi.”

Tô Vân Cảnh cảm thấy mình lại bị thiệt, đã bỏ tiền mua gấu còn phải đền bù nửa cái giường.

Tô Vân Cảnh nhanh trí nói: “Nghe nói dạo này có bán dép gấu bông đấy, tôi mua cho cậu một đôi như thế nhé?”

Phó Hàn Chu ỉu xìu xìu dựa vào Tô Vân Cảnh, không nói thêm gì nữa, tâm trạng không hiểu sao lại tệ đi.

Tô Vân Cảnh hình như nhận ra, sờ đầu Phó Hàn Chu, cuối cùng thở dài nói: “Được rồi, mua cho cậu một con nữa vậy.”

Lúc này Phó Hàn Chu mới nở nụ cười.

Sau khi Giang Sơ Niên gửi tin nhắn kia cho Tô Vân Cảnh xong vẫn luôn ngồi chờ đối phương nhắn lại.

Cậu ấy nằm trên giường thấp thỏm không yên, chỉ một phút đồng hồ mà cũng như kéo dài vô tận vậy.

Tiếng tin nhắn vang lên, Giang Sơ Niên vội nhấn nút mở, chỉ thấy một hàng chữ.

“Tôi là Phó Hàn Chu, quản tốt bản thân cậu đi!”

Khí thế kinh người ập thẳng vào mặt, Giang Sơ Niên mặt cắt không còn một giọt máu.

Tuy Phó Hàn Chu chán ghét Giang Sơ Niên đến cực điểm rồi nhưng sẽ không cô lập cậu ấy, như vậy chỉ khiến Tô Vân Cảnh phát hiện manh mối.

Phó Hàn Chu sẽ không xúc động làm ra hành vi khác thường vì bất cứ kẻ nào, như vậy sẽ chọc cho Tô Vân Cảnh tức giận, khiến hai người mâu thuẫn.

Vậy nên Tô Vân Cảnh mới không phát hiện điều gì khác thường, mà Giang Sơ Niên bị Phó Hàn Chu cảnh cáo một lần cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.

Trước kỳ nghỉ lễ mùng một tháng năm, Đường Vệ gọi điện hẹn Tô Vân Cảnh và Phó Hàn Chu ra ngoài chơi, lại bị Tô Vân Cảnh từ chối.

Vì ngày mùng một tháng năm đúng vào ngày giỗ con trai cả và con dâu của Quách Tú Tuệ, Tô Vân Cảnh phải về nhà cũ của nguyên chủ tế bái.

Hàng năm, đến ngày này, tâm trạng Quách Tú Tuệ đều không tốt, cho dù qua nhiều năm như vậy rồi bà ấy vẫn không buông bỏ được.

Chuyện này khiến Tô Vân Cảnh không nhịn được mà nhớ đến vợ chồng Tô Văn Thiến. Không biết sau khi cậu đi rồi vợ chồng họ sống tốt không...

Lúc trước hai vợ chồng Tô Văn Thiến rất tốt với Tô Vân Cảnh, cậu từng muốn liên hệ hai người họ nhưng lại sợ quấy rầy cuộc sống của hai người.

Dù sao bây giờ cậu cũng không còn là Lục Gia Minh, cũng không thể tiếp tục làm Lục Gia Minh nữa. Chuyện xuyên sách càng không thể nói cho bất cứ ai.

Ban đầu cậu còn nghĩ có lẽ đứa bé chưa ra đời trong bụng Tô Văn Thiến sẽ giảm bớt nỗi đau mất con của vợ chồng bọn họ.

Nhưng giờ nhìn phản ứng của Quách Tú Tuệ, Tô Vân Cảnh hiểu được, có vài thứ hoàn toàn không thể dùng thứ khác để thay thế, Lục Gia Minh vĩnh viễn là Lục Gia Minh, không ai có thể thay thế, bé con càng không nên trở thành vật thay thế.

Tuy Tô Vân Cảnh không phải Văn Từ chân chính nhưng lại rất hiểu cho nỗi đau của Quách Tú Tuệ, cũng có thể đặt mình vào tình cảm của bà.

Mấy ngày nay Quách Tú Tuệ thấp thỏm không yên, lúc đứng trong bếp nấu cơm lại bất ngờ ngất xỉu, được Văn Hoài Sơn đưa vào bệnh viện.

Bởi vì mấy hôm nay bà đều không ngủ ngon, hai ngày này tim cứ đập nhanh, chóng mặt, đưa đến bệnh viện phát hiện là cao huyết áp. Huyết áp lên tới hơn một trăm tám mươi, Văn Hoài Sơn vội làm thủ tục nhập viện.

Tô Vân Cảnh và Phó Hàn Chu tan học lập tức chạy qua, nhìn Quách Tú Tuệ tái nhợt nằm trên giường, không chút sức sống.

“Bà nội, bà không sao chứ ạ?” Tô Vân Cảnh thân thiết hỏi thăm. Thấy bà ấy khó chịu như vậy trong lòng cậu cũng không thoải mái.

Quách Tú Tuệ chóng mặt vô cùng, giọng nói cũng yếu ớt: “Không sao, ngày mai truyền dịch thêm một buổi là ra viện được rồi.”

Thấy Quách Tú Tuệ muốn ra viện ngay hôm sau, Văn Hoài Sơn nhướng mày: “Bác sĩ cũng không nói mai bà được ra viện đâu. Bệnh tình này của bà phải nằm viện ít nhất một tuần.”

“Nào có nghiêm trọng như vậy? Nếu mai không choáng nữa thì ông làm thủ tục xuất viện cho tôi đi.” Quách Tú Tuệ kiên quyết nói.

Văn Hoài Sơn biết bà không thoải mái nên cũng không muốn cãi cọ, không nói thêm gì nữa.

Tô Vân Cảnh biết bà muốn nhanh xuất viện là vì ngày kia muốn về nhà cũ tảo mộ, cậu khuyên: “Sức khỏe quan trọng, bà dưỡng bệnh tốt đi rồi thế nào cũng được ạ.”

Văn Hoài Sơn cũng chêm một câu: “Đấy, bà không nghe tôi, không nghe bác sĩ thì cũng phải nghe cháu bà chứ?”

Mắt Quách Tú Tuệ ươn ướt, bà nhắm mắt lại, cổ họng đắng nghét.

Không biết vì sao gần đây bà luôn hoảng hốt không thôi, mí mắt giật liên hồi. Năm đó con trai gặp chuyện bà cũng bị như vậy.

Càng nghĩ Quách Tú Tuệ càng muốn về nhà cũ nhìn con trai, con dâu. Tối nghĩ nhiều đến mức không ngủ được, nhưng lại sợ Văn Hoài Sơn nghe thấy, khiến ông ấy tự trách.

Dưới sự khuyên bảo của Văn Hoài Sơn và Tô Vân Cảnh, Quách Tú Tuệ mới bỏ qua quyết định trong đầu. Nghe nói ngày mai Văn Yến Lai sẽ từ thủ đô về, Văn Hoài Sơn định để Văn Yến Lai ở lại chăm Quách Tú Tuệ, mùng một tháng năm ông và Tô Vân Cảnh sẽ về nhà cũ một chuyến.

Tô Vân Cảnh phải về nhà cũ, Phó Hàn Chu đương nhiên muốn đi theo.
Bình Luận (0)
Comment