Tôi, Còn Có Thể Cứu Vãn Một Chút Không?

Chương 58

Trái tim Tô Vân Cảnh như bị rạch một nhát dao, nhưng cậu không thể sụp đổ, vì Phó Hàn Chu vẫn còn đang bị bệnh.

Lúc trước mu bàn tay của Tô Vân Cảnh chỉ bị dao cứa một vết thôi đã đủ khiến tinh thần Phó Hàn Chu k1ch thích tới mức suýt chút nữa thì mất không chế rồi.

Càng đừng nói tới bây giờ khóc trước mặt Phó Hàn Chu, chỉ càng khiến bệnh tình của Phó Hàn Chu càng nặng thêm mà thôi.

Nhìn Phó Hàn Chu cắn chặt hai khớp hàm, vẻ mặt cực kì đau khổ, lại vô cùng cẩn thận lau nước mắt cho cậu, Tô Vân Cảnh vội vàng giấu đi tất cả sự yếu ớt của mình.

“Tôi không sao, tôi không sao đâu, vừa nãy là tôi lo lắng cho anh thôi.” Tô Vân Cảnh đau lòng hỏi Phó Hàn Chu: “Có lạnh không?”

Tô Vân Cảnh chỉ sợ Phó Hàn Chu một mình tới đây, biết anh sợ lạnh, trước khi ra ngoài cầm theo một chiếc áo khoác trong tủ tuần áo của anh theo.

Mặc áo khoác lên cho Phó Hàn Chu, Tô Vân Cảnh cúi người đóng từng cúc áo khoác lại.

Phó Hàn Chu vẫn còn đang run rẩy, cũng không biết là do lạnh, hay là do xuất hiện ảo giác, màu môi trắng bệch, trên mặt còn dính đất cát.

Trên núi rất ẩm, Phó Hàn Chu đào một cái hố sâu như vậy, đất cũng sền sệt cả.

Tô Vân Cảnh ôm lấy khuôn mặt của anh, phủi đống đất kia xuống.

Mặt Phó Hàn Chu còn lạnh hơn cả tay, Tô Vân Cảnh dùng tay ôm mặt anh một lúc.

Đuôi mắt nhóc cool ngầu hơi đỏ, trong đôi mắt đen láy đều là hơi nước, nhưng nước mắt lại không rơi xuống, hàng lông mi ẩm ướt vẫn luôn run rẩy.

Vẻ mặt vẫn đau khổ như vậy, thấp giọng hít thở, yết hầu phát ra âm thanh như thể nghẹn ngào.

Phó Hàn Chu tưởng cậu đã biến mất khỏi thế giới này rồi, cho rằng cậu đã hoàn toàn rời xa anh rồi.

Nhìn thấy anh như vậy, Tô Vân Cảnh cực kỳ đau lòng, ôm lấy Phó Hàn Chu, muốn kéo anh ra khỏi cơn ác mộng cùng nỗi đau.

“Hàn Chu.”

“Hàn Chu.”

Tô Vân Cảnh dán lên mặt Phó Hàn Chu, vẫn luôn gọi tên anh, để anh cảm nhận được sự tồn tại của mình.

“Đừng sợ, tôi ở đây, tôi đang ở đây rồi.”

Đáy lòng hoảng loạn bất an, sau khi cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Tô Vân Cảnh thì đã dần dần trở nên bình tĩnh lại.

Phó Hàn Chu vươn đôi tay lạnh lẽo cu0ng cứng, túm lấy góc áo của Tô Vân Cảnh.

Tô Vân Cảnh dẫn Phó Hàn Chu xuống núi, trên đường anh không nói gì cả, chỉ túm chặt lấy quần áo của Tô Vân Cảnh.

Khó khăn lắm mới xuống được núi, Tô Vân Cảnh dùng app trên điện thoại đặt xe.

Vị trí nơi này khá khuất, lại là nửa đêm nửa hôm, ai cũng sợ gặp phải nguy hiểm, cho nên mãi vẫn không có ai nhận đơn.

Gió trên núi vào tháng tư vẫn rất buốt, sợ Phó Hàn Chu bị lạnh, Tô Vân Cảnh vẫn ôm lấy anh, ôm lấy tai và mặt anh nhẹ nhàng chà sát.

Phó Hàn Chu dựa trên vai Tô Vân Cảnh, hàng mi dài cụp xuống, giống như một con chim đang vô cùng mệt mỏi, sau khi bay vài vòng, cuối cùng cũng tìm được một cái cây để dừng lại.

Hai người Tô Vân Cảnh đợi gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng có một chiếc xe nhận đơn.

Ngồi vào trong khoang xe ấm áp, Phó Hàn Chu vùi vào cổ Tô Vân Cảnh, không kịp chờ đợi mà hấp thu sự ấm áp và hơi thở trên người cậu.

Tô Vân Cảnh có thể cảm nhận được hình như Tô Vân Cảnh đang hít lấy mình.

Có một khoảng thời gian trước đây, nhóc cool ngầu vô cùng nhạy cảm với mùi hương trên người cậu, đổi dầu gội đầu cũng không được.

Bây giờ cơ thể này thay đổi rồi, dầu gội đầu hay xà bông tắm đều không giống, Tô Vân Cảnh cũng không biết Phó Hàn Chu đang ngửi cái gì.

Tài xế ở đằng trước nhìn bọn họ qua gương chiếu hậu một cái.

Trong xe không bật đèn, tài xế cũng không nhìn thấy rõ mặt mũi của bọn họ, miễn cưỡng có thể nhìn thấy được cái bóng dựa vào kia đang phát run, không biết có phải là bị bệnh không.

Tài xế cúi đầu nhìn đơn đặt trên điện thoại, xác nhận với Tô Vân Cảnh: “Tới khách sạn Hoa Hân đúng không?”

“Ừm.”

Tài xế tám chuyện với Tô Vân Cảnh: “Bạn cậu run mãi vậy, bị bệnh hả, có cần tới bệnh viện không?”

Tô Vân Cảnh đáp qua loa: “Chỉ là dính chút gió lạnh thôi, quay về ngủ một giấc là được.”

Thấy Tô Vân Cảnh không có ý muốn nói chuyện, tài xế tập trung lái xe, không tám chuyện nữa.

Phó Hàn Chu vẫn túm lấy góc áo của Tô Vân Cảnh, gần như là nửa ôm lấy cậu, vẫn thích dính lấy cậu giống như trước đây.

Rõ ràng Tô Vân Cảnh cảm nhận được thái độ của Phó Hàn Chu đã thay đổi, tuy rằng không nói gì, nhưng cảm giác quen thuộc đã quay trở lại.

Mấy ngày nay Phó Hàn Chu không bài xích cậu, nhưng chưa bao giờ chủ động lại gần Tô Vân Cảnh.

Tô Vân Cảnh có dự cảm không tốt lắm, hình như nhóc cool ngầu... đã nhận ra cậu rồi?

Cho dù trước đây không nhận ra, nhưng cửa ải tối nay Tô Vân Cảnh sẽ không dễ dàng vượt qua được. Cậu nên giải thích vì sao cậu lại biết Phó Hàn Chu đang ở đây như thế nào đây?

Tô Vân Cảnh tâm loạn như ma, sợ mình sẽ bị vạch trần, sẽ bị hệ thống xuyên sách trừng phạt.

Nhỡ đâu cậu lại phải rời khỏi thế giới này, thì nhóc cool ngầu phải làm sao đây?

Tới khách sạn, Tô Vân Cảnh dùng điện thoại trả tiền, xuống xe cùng với Phó Hàn Chu.

Bây giờ thân phận của Phó Hàn Chu rất đặc thù, cho dù chỉ là một thành phố nhỏ tuyến ba cũng có khả năng sẽ bị fan nhận ra, dù sao thì độ nổi tiếng của anh cũng vô cùng cao.

Tô Vân Cảnh nói với Phó Hàn Chu: “Anh ở đây đợi tôi, tôi đi làm thủ tục check in.”

Tay Phó Hàn Chu vẫn còn đang túm lấy vạt áo Tô Vân Cảnh, nghe thấy lời Tô Vân Cảnh nói, anh vô thức túm chặt hơn, cụp mắt xuống, nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối.

Tô Vân Cảnh cũng không gấp gáp, kiên nhẫn giải thích cho anh: “Lấy được thẻ phòng thì chúng ta sẽ có thể cùng nhau về phòng, sau đó đặt đồ ăn bên ngoài, anh có đói không?”

Phó Hàn Chu lắc đầu.

Nhóc cool ngầu chắc chắn là chưa ăn cơm cả ngày nay, cả ngày nay Tô Vân Cảnh cũng chưa ăn cơm, dạ dày cồn cào khó chịu.

Tô Vân Cảnh chỉ đành nói: “Tôi đói rồi, cả ngày hôm nay không phải là đợi anh về thì là đi tìm anh, tôi chưa ăn gì cả.”

Mí mắt Phó Hàn Chu nhấc lên, lúc này với chậm rãi buông Tô Vân Cảnh ra.

“Lát nữa tôi sẽ quay lại, anh ngoan ngoãn ở đây đợi tôi, đừng có đi đâu đấy nhé, không được để người khác nhận ra anh đâu.”

Tô Vân Cảnh kéo cổ áo của Phó Hàn Chu lên, che đi một nửa khuôn mặt của anh.

Đi vào trong khách sạn, Tô Vân Cảnh đặt một phòng ở tầng hai, Phó Hàn Chu không đi thang máy được, cho nên bọn họ không thể ở tầng quá cao.

Đặt phòng xong, lấy được thẻ phòng, Tô Vân Cảnh mới cùng Phó Hàn Chu đi thang bộ lên tầng hai.

Đi vào trong phòng, Tô Vân Cảnh mở điều hòa lên trước, sau đó giúp Phó Hàn Chu lạnh tới cứng hết đầu ngón tay cởi áo khoác ra.

Tô Vân Cảnh cũng không dám để Phó Hàn Chu đi tắm, cả ngày chưa ăn gì, tụt huyết áp ngất ra đấy thì chết dở.

Đặt hai phần đồ ăn ngoài, Tô Vân Cảnh tháo băng gạc đã lỏng trên tay Phó Hàn Chu ra, gọi điện thoại cho nhân viên khách sạn đem cồn và băng gạc lên.

Những loại thuốc thường thấy này, khách sạn bình thường đều sẽ có.

Vết thương của Phó Hàn Chu dính chặt lấy băng gạc, lúc Tô Vân Cảnh cởi băng gạc ra cho anh, khó tránh được sẽ làm đau vết thương.

Cho dù Tô Vân Cảnh đã rất cẩn thận rồi, nhưng vết thương vẫn chảy ra một chút máu, da dính lấy băng gạc, lộ ra thịt màu đỏ tươi.

Đáy lòng Tô Vân Cảnh co rút, nhíu mày lại khẽ giọng hỏi Phó Hàn Chu: “Có đau không?”

Phó Hàn Chu lắc lắc đầu.

Nhân viên đem băng gạc và thuốc tới, Tô Vân Cảnh rửa những chỗ bên ngoài vết thương cho Phó Hàn Chu ở trong nhà vệ sinh.

Sau khi rửa sạch sẽ, lúc này Tô Vân Cảnh mới bôi thuốc cho Phó Hàn Chu.

Tô Vân Cảnh cụp mắt, đèn trong khách sạn chiếu lên hàng mi thành màu vàng cam, giống như màu của ráng chiều, vừa ấm áp lại vừa dịu dàng.

Phó Hàn Chu nhìn cậu đầy si mê.

Tô Vân Cảnh băng xong vết thương, vừa ngẩng đầu lên liền đối diện với ánh mắt say đắm của Phó Hàn Chu, trái tim cậu giật nảy, mất tự nhiên tránh né đi.

Đúng lúc đồ ăn ngoài ship tới, Tô Vân Cảnh đứng dậy đi ra ngoài cửa lấy đồ ăn.

Ăn xong bữa tối, lúc Phó Hàn Chu đi tắm rửa, Tô Vân Cảnh bảo anh c0i quần áo ra đưa cho cậu.

Tô Vân Cảnh gọi phục vụ giặt là khô ở trên mạng, lần này cậu ra ngoài vội quá, chỉ mang một cái áo chống lạnh cho Phó Hàn Chu, quên đem quần áo để thay rồi.

Sợ lúc Phó Hàn Chu đi tắm băng gạc bị ngấm nước, Tô Vân Cảnh buộc một cái túi vào cho anh, tắm rửa qua thôi thì vết thương sẽ không nặng thêm.

Lúc Tô Vân Cảnh buộc túi bóng cho Phó Hàn Chu, đối phương cụp mắt xuống, tầm mắt khóa chặt vào cậu.

Cảm nhận được tầm mắt của Phó Hàn Chu, cái cảm giác mất tự nhiên kia của Tô Vân Cảnh lại tới.

Mấy ngày trước nhóc cool ngầu cũng thường nhìn cậu như vậy, Tô Vân Cảnh rõ ràng thấy rất bình thường, cậu cũng không biết bây giờ mình ngại cái gì nữa.

Phó Hàn Chu đi vào trong nhà tắm, Tô Vân Cảnh ngồi ngây người bên ngoài sofa.

Tiếng nước trong nhà tắm cứ như tiếng gõ đồng hồ vậy, k1ch thích màng nhĩ của Tô Vân Cảnh, khiến tâm trạng cậu có chút buồn bực.

Vốn dĩ Tô Vân Cảnh đang nghĩ, đợi Phó Hàn Chu từ bên ngoài trở về, cậu sẽ nói chuyện tử tế với anh về quan hệ trong tương lai của hai người.

Tô Vân Cảnh không muốn tự vạch trần, cũng không dám nói với nhóc cool ngầu một cách quang minh chính đại rằng cậu chính là Văn Từ.

Tô Vân Cảnh định giả vờ mình cũng thích đàn ông, hơn nữa còn thích cơ thể của Phó Hàn Chu, nếu như đối phương cũng có ý này, chi bằng cứ thuận thế mà ở bên nhau.

Ai mà biết được đợi tới khi nhóc cool ngầu về, còn suýt chút nữa thì tự để lộ, cũng không biết nhóc cool ngầu có nghi ngờ thân phận của cậu hay không nữa.

Bây giờ Tô Vân Cảnh không dám hành động hấp tấp, đương nhiên cũng không dám chủ động đề cập tới chuyện này, cậu muốn xem Phó Hàn Chu có phản ứng gì trước đã, rồi sẽ tùy cơ ứng biến.

Giang Sơ Niên còn chưa biết Tô Vân Cảnh đã tìm thấy Phó Hàn Chu, sợ anh ấy lo lắng tình hình của nhóc cool ngầu, Tô Vân Cảnh chủ động gọi điện thoại báo bình an.

Tô Vân Cảnh không nói thật, chỉ nói với Giang Sơ Niên rằng Phó Hàn Chu đã về rồi, bây giờ đã về phòng ngủ.

Giang Sơ Niên không nghi ngờ, thấy Phó Hàn Chu không xảy ra chuyện thì cũng thở phào một hơi.

“Cậu ấy về là tốt rồi, chuyện bên phía tôi cũng sắp làm xong rồi, ngày mai là có thể trở về, hai ngày nay thực sự làm phiền cậu quá, lúc về tôi muốn bàn chuyện thù lao với cậu, cùng với công việc trong tương lai của cậu.

Lần này ra nước ngoài kiểm tra chân, nói là nghỉ làm nghỉ ngơi, nhưng chưa có ngày nào là Giang Sơ Niên được nghỉ ngơi tử tế. Trong lòng vẫn luôn lo chuyện bên này, sợ Phó Hàn Chu xảy ra chuyện bất ngờ.

May là lần này có Tô Vân Cảnh.

Nghĩ tới Tô Vân Cảnh, Giang Sơ Niên im lặng suy nghĩ.

Phó Hàn Chu có thể nhanh chóng tiếp nhận Tô Vân Cảnh như vậy, là điều mà Giang Sơ Niên không ngờ tới.

Bây giờ chắc hẳn Tô Vân Cảnh đã biết Phó Hàn Chu có bệnh về tinh thần rồi, trước đây Giang Sơ Niên đã điều tra sơ qua về Tô Vân Cảnh.

Những đánh giá của người ngoài kia, Giang Sơ Niên không quan tâm, anh tiếp xúc thì thấy rằng người này rất tỉ mỉ, hơn nữa còn có ý gì đó rất khó nói rõ ràng ra được với anh Phó.

Lần này quay về, Giang Sơ Niên muốn xem thử con người thực sự của cậu như thế nào. Xem cậu có đáng tin tưởng hay không, có phải tiếp cận anh Phó là có mục đích gì hay không.

Nếu như thực sự có mục đích, vậy thì Giang Sơ Niên chỉ đành dùng một vài biện pháp, cho dù như thế nào cũng không được để lộ bệnh tình của anh Phó ra bên ngoài.

Tô Vân Cảnh biết ý sâu xa của cái gọi là “bàn chuyện thù lao” của Giang Sơ Niên, không nhịn được bắt đầu đau đầu.

Nhóc cool ngầu đây còn chưa giải quyết xong nữa, giờ còn thêm cả Giang Sơ Niên.

Cúp điện thoại, Tô Vân Cảnh dùng sức ấn huyệt thái dương.

Phó Hàn Chu mặc áo tắm màu trắng đi từ nhà tắm ra, cổ áo rộng mở để lộ xương quai xanh tinh tế rõ ràng.

Mái tóc đen dính giọt nước tùy ý rủ xuống, khiến hàng mi dài cũng trở nên ẩm ướt, nhìn trông vô cùng mềm mại.

Tô Vân Cảnh nhìn nước trên tóc Phó Hàn Chu nhỏ xuống từng giọt từng giọt, không suy nghĩ nhiều, đứng dậy đi vào trong nhà tắm lấy một chiếc khăn lông to, trùm lên trên đầu Phó Hàn Chu.

Tô Vân Cảnh thấy tay anh bị thương không tiện, rất tự nhiên định giúp anh lau khô tóc.

Nhìn thấy Tô Vân Cảnh cầm khăn lông tới, Phó Hàn Chu rất ăn ý hơi cúi người xuống.

Vốn dĩ Tô Vân Cảnh không cảm thấy gì cả, nhìn thấy bóng dáng bọn họ chồng lên nhau ở trên tường, trong lòng lập tức đệch mợ một tiếng, đậu má gay quá.

Không ngờ cậu lại là người gay như vậy sao!

Nội tâm Tô Vân Cảnh sắp sụp đổ tới nơi rồi, cậu còn đang buồn bực không biết tại sao nhóc cool ngầu đang bình thường đột nhiên lại cong chứ?

Trong tiểu thuyết nhóc cool ngầu là nam phụ đó, thích phụ nữ mà, sao lại dính lấy một chỗ với một người mờ nhạt chẳng được nhắc tới mấy câu trong sách là cậu được chứ.

Bây giờ Tô Vân Cảnh mới phát hiện ra, trách cậu không giữ khoảng cách, thân mật không có giới hạn, mới khiến cho nhóc cool ngầu có cảm giác sai lầm như vậy.

Lúc cậu quen biết Phó Hàn Chu, nhóc cool ngầu mới có bảy tuổi, đến cả gội đầu cũng cần phải có người dạy anh làm thế nào để tránh dầu gội chảy xuống mắt.

Lúc đó quan hệ giữa cậu và anh rất thân mật, hai người thường cùng nhau tắm cùng nhau ngủ.

Phó Hàn Chu dính cậu, cậu cũng muốn chăm sóc anh nhiều hơn, đương nhiên sẽ thân mật rồi.

Đối với Tô Vân Cảnh mà nói, Phó Hàn Chu là đột nhiên trở thành thiếu niên, cho nên khi cậu ở cạnh anh, thì vẫn là kiểu chăm sóc như khi còn bé.

Tô Vân Cảnh nghi ngờ lý do Phó Hàn Chu bị bẻ cong, hoàn toàn là vì cậu vô thức bẻ cong anh.

Đang lúc cậu nghi ngờ về việc này, đột nhiên đối phương gác cằm lên vai Tô Vân Cảnh.

Cái cổ thon dài lành lạnh của Phó Hàn Chu dán lấy Tô Vân Cảnh, giống như uyên ương quấn lấy cổ nhau, vành tai mái tóc quấn quýt lấy nhau.

Tô Vân Cảnh cứng đờ ngay tại chỗ.

“Anh rất nhớ em.”

Giọng nói của Phó Hàn Chu rất khẽ, mang theo chút run rẩy, giống như một thứ cảm xúc nào đó đang bị đè nén lại tới cực điểm, là sự bình tĩnh trước khi bùng nổ.

“Anh rất nhớ em.” Anh ôm chặt lấy Tô Vân Cảnh, ghì chặt Tô Vân Cảnh giữa hai cánh tay mình.

Đôi mắt đen láy dưới hàng mi dài, dần dần trở nên điên cuồng, giống như một con dã thú vô cùng hung mãnh, chuẩn bị xông ra từ bên trong, cắn xé con mồi.

“Anh rất nhớ em.” Phó Hàn Chu vùi vào cần cổ của Tô Vân Cảnh, dụi lấy cậu, hấp thụ nhiệt độ của cậu, hít mùi hương của cậu.

Trái tim Tô Vân Cảnh hơi run lên.

Nghe thấy anh không ngừng lặp đi lặp lại câu “Anh rất nhớ em” kia, tiếng sau khàn hơn tiếng trước, Tô Vân Cảnh hiểu rõ hơn bất cứ lúc nào – người này đã đợi cậu rất nhiều rất nhiều năm rồi.

Tô Vân Cảnh ở bên cạnh nhóc cool ngầu, cộng lại còn chưa được hai năm.

Nhưng trong cuộc đời hơn hai mươi năm của đối phương, lại có hai mươi năm là đang đợi cậu.

Phó Hàn Chu không biết khi nào Tô Vân Cảnh sẽ quay lại, chỉ có thể dựa vào sự nhớ nhung, sự cố chấp của mình với Tô Vân Cảnh, vẫn luôn chờ đợi cậu.

Anh thực sự rất nhớ, rất nhớ cậu.

Phó Hàn Chu dùng sức ôm Tô Vân Cảnh, giống như hòa quyện bản thân và Tô Vân Cảnh lại với nhau.

Tô Vân Cảnh bị ghì tới mức có chút khó chịu, cổ cũng dần dần trở nên ẩm ướt.

Chất lỏng lành lạnh rơi xuống từng giọt từng giọt, mỗi một giọt đều đang rơi vào trong tim Tô Vân Cảnh.

“Đừng khóc.”

Tô Vân Cảnh đau lòng nâng mặt Phó Hàn Chu lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên hàng mi đã ướt nước mắt của anh.

Hàng lông mi cụp xuống của Phó Hàn Chu khẽ nhìn lên, một giọt nước mắt trên đó trượt xuống. Đôi mắt đen mông lung, phủ đầy sương nhìn Tô Vân Cảnh, trong đó toàn là nỗi nhớ nhung điên cuồng đối với cậu.

Bờ môi Tô Vân Cảnh hôn dọc theo vệt nước mắt của anh, cuối cùng khẽ khàng in một nụ hôn lên làn môi mỏng của anh.

Nâng khuôn mặt của anh, đầu mũi dán lấy nhau.

Ánh mắt Tô Vân Cảnh ấm áp, như ánh nắng ngày xuân, chiếu vào trong con tim của Phó Hàn Chu, đẩy lùi những thứ cảm xúc u ám, bất an, điên cuồng kia.

“Em đã nghĩ kỹ rồi, em cảm thấy giới tính không phải là vấn đề, nếu như anh có ý đó, vậy thì em và anh ở bên nhau, sau này cũng sẽ ở bên nhau.”

Giống như sợ Phó Hàn Chu nghe không hiểu, giọng điệu khi nói của Tô Vân Cảnh rất chậm.

Cậu cảm giác Phó Hàn Chu đoán ra thân phận của cậu rồi, cho nên mới ôm lấy cậu nói “rất nhớ em”.

Bởi vì lớp giấy cửa sổ kia rất mỏng, gió thổi một cái là rách, cho nên Tô Vân Cảnh hoàn toàn không thể nói rõ.

Bởi vậy cậu chỉ có thể nói úp mở với nhóc cool ngầu rằng cậu không đi nữa, sau này cũng không đi nữa.

Hơn nữa, chuyện giới tính đã không còn là gì đối với cậu nữa rồi.

Tô Vân Cảnh vừa nói dứt lời đã bị Phó Hàn Chu ấn lên trên giường.

Khi anh cúi người đè lên, hormone nam tính mạnh mẽ ập tới khiến cho Tô Vân Cảnh vô thức muốn trốn tránh.

Tô Vân Cảnh không có vấn đề gì về mặt tình cảm cả.

Nhưng không nghĩ cơ thể sẽ chấp nhận được ngay lập tức cái cảnh tượng bị đàn ông đè dưới thân này.

Sợ nhóc cool ngầu suy nghĩ nhiều, sợ sẽ k1ch thích anh, Tô Vân Cảnh không ngừng nói với bản thân.

Để anh ấy hôn.

Cứ để anh ấy hôn đi, mình cũng chẳng mất miếng thịt nào.

Tô Vân Cảnh nằm cứng đờ trên giường, đôi mắt nhắm chặt, giống như một con thú nhỏ đang giả chết.

Nụ hôn của Phó Hàn Chu rơi xuống, khiến cho Tô Vân Cảnh bất ngờ, không phải nụ hôn có tính xâm lược mạnh mẽ giống như sáng nay.

Mà là giống như Tô Vân Cảnh hôn khi nãy, dịu dàng, mềm mại như nước.

Bàn tay Phó Hàn Chu phác họa khuôn mặt của Tô Vân Cảnh, khẽ hôn lên đuôi mắt của cậu.

Cuối cùng em ấy cũng quay về rồi.

Đối với Phó Hàn Chu mà nói, có Tô Vân Cảnh ở thế giới này, là có động lực để anh sống tiếp.

Cho nên anh mặc kệ thế giới này là thật hay là ảo giác, chỉ cần Tô Vân Cảnh ở đây, vậy thì anh sẽ ở lại đây.

Bởi vì tín ngưỡng của anh là Tô Vân Cảnh.

Sự thân mật như vậy hoàn toàn nằm trong phạm vi Tô Vân Cảnh có thể chấp nhận, cơ thể cũng không căng chặt như ban nãy nữa, còn mở mắt ra một khe nhỏ để nhìn Phó Hàn Chu.

Mũi Phó Hàn Chu dụi dụi Tô Vân Cảnh, cúi đầu ngậm lấy bờ môi của cậu.

Đầu lưỡi mềm mại luồn vào kẽ môi Tô Vân Cảnh chậm rãi liếm mut, giống như đang ăn một viên đường vậy.

Anh không cạy mở khe hở đó, mà chỉ nhẹ nhàng mut cánh môi của Tô Vân Cảnh.

Sau lưng Tô Vân Cảnh truyền đến cảm giác tê dại, bắt đầu từ vành tai lan dần ra tới khi cả cái tai đều đỏ bừng.

Lúc này Tô Vân Cảnh đột nhiên cảm thấy, sự tra tấn chậm rãi như vậy của Phó Hàn Chu, còn chẳng thoải mái bằng trực tiếp chiếm lấy luôn đi.

Vệt hồng từ vành tai bắt đầu lan dần tới cổ.

Phó Hàn Chu hôn dọc theo mảnh đỏ đó, cắn nhẹ lên nơi mềm nhất ở vành tai, động tác vô cùng dịu dàng.

Tô Vân Cảnh run rẩy không ngừng, đối phương hôn cậu một cái, cậu liền run rẩy một cái, hoàn toàn không nghe theo sự không chế của ý chí.

Tô Vân Cảnh cảm thấy đống nước Phó Hàn Chu tắm đều chảy vào trong não cậu rồi, mỗi lần run rẩy, trong não đều có tạp âm như tiếng nước đang đảo lộn.

Sự bất thường của cơ thể khiến Tô Vân Cảnh vô cùng sụp đổ.

Khi đang định nói với nhóc cool ngầu là đủ rồi, đột nhiên đối phương đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.

Tô Vân Cảnh không có tâm trạng quan tâm tới anh, bây giờ cậu còn chẳng lo nổi mình nữa.

Phó Hàn Chu vừa đi, Tô Vân Cảnh liền túm lấy gối đầu ở một bên, xoay người vùi mặt mình vào trong.

Nóng quá.

Mẹ nó nóng điên mất.

Chơi gay đều thế này hả?

Tiếng nước trong đầu mãi chẳng ngừng lại, đợi một lúc cậu mới phát hiện ra điều không ổn, vươn đầu ra khỏi gối, lúc này mới phát hiện ra trong phòng tắm cũng có tiếng nước.

Phó Hàn Chu vừa mới tắm xong, lúc này...

Đệch.

Não Tô Vân Cảnh ong lên một tiếng, lập tức chôn đầu mình vào trong gối tiếp, mặt đều đỏ bừng lên rồi.

Tô Vân Cảnh đặt phòng tiêu chuẩn, trong phòng có hai giường, phòng tốt hơn đều ở trên tầng cao, Tô Vân Cảnh không muốn leo cầu thang, nên tùy tiện đặt một phòng.

Cậu chọn bừa một cái giường, lật chăn ra chui vào trong.

Phó Hàn Chu đứng ở giữa hai cái giường, im lặng nhìn Tô Vân Cảnh, dường như đang hỏi cậu, anh ngủ ở giường nào?

Trong lòng Tô Vân Cảnh ít nhiều gì cũng có chút xấu hổ, dù sao thì quan hệ cũng không còn thuần khiết nữa, Tô Vân Cảnh nghĩ cái gì cũng không thuần khiết nữa.

Nhưng cậu vẫn để lại một nửa chiếc giường cho Phó Hàn Chu, để Phó Hàn Chu nằm xuống.

Bây giờ cảm xúc của nhóc cool ngầu vừa ổn định lại, Tô Vân Cảnh không muốn k1ch thích anh, cũng không muốn khiến anh hiểu lầm.

Chỉ là Tô Vân Cảnh cần một chút thời gian để thích ứng, cậu không phản cảm với việc Phó Hàn Chu thân cận, cũng sẽ không đẩy anh ra giống như sáng nay.

Đôi mắt đen láy của Phó Hàn Chu cuối cùng cũng có chút ý cười, tắt đèn đi, lên giường của Tô Vân Cảnh.

Giường ở phòng tiêu chuẩn không lớn, Tô Vân Cảnh và Phó Hàn Chu dán chặt lấy nhau.

Trong bóng tối, Phó Hàn Chu dựa lại gần, nửa ôm lấy Tô Vân Cảnh, mặt dán lên vai cậu.

Bàn tay hơi lạnh luồn vào trong áo Tô Vân Cảnh, lúc này Tô Vân Cảnh mới cu0ng cứng một chút.

Nhưng đối phương không làm gì cả, bàn tay chỉ dán lên hõm eo của cậu, giống như đang lấy hơi ấm vậy.

Tô Vân Cảnh vừa định thả lỏng, Phó Hàn Chu cất tiếng hỏi cậu: “Em là ai?”

Lúc hỏi câu này, cánh tay ôm Tô Vân Cảnh ghì chặt thêm: “Hồi còn nhỏ cũng là em, phải không?”

Mí mắt Tô Vân Cảnh run rẩy, nghe mà hết cả hồn.

Cậu không biết tại sao nhóc cool ngầu nghi ngờ tới tận Lục Gia Minh, vì sao lại có phỏng đoán như vậy chứ?

Biết mình chắc chắn sẽ bị hỏi như vậy, cần cổ Tô Vân Cảnh cứng đờ, cậu chậm rãi lắc đầu.

Phó Hàn Chu nhướng mi mắt lên nhìn cậu: “Không phải em? Hay là em... Không thể nói?”

Tô Vân Cảnh lại lắc đầu.

Phó Hàn Chu tin tưởng vào cảm giác của mình, nếu như một người có thể đổi linh hồn một lần, vậy thì chắc chắn sẽ có lần thứ hai.

Đấy là lý do Phó Hàn Chu chịu đựng nhiều năm như vậy, anh tin lần thứ thất mình đoán không sai, cho nên mới đặt cược lần thứ hai.

Phó Hàn Chu: “Là không thể nói sao?”

Tô Vân Cảnh không nói gì, cũng không gật đầu, cũng không lắc đầu.

Vậy thì là không thể nói.

“Nói ra thì sẽ thế nào?” Nghĩ tới khả năng này, môi Phó Hàn Chu run lên.

“Sẽ rời đi sao? Có phải là sẽ rời đi không?” Là bởi vì anh đoán ra rồi, cho nên mới dẫn đến việc cậu rời khỏi anh sao?

Phó Hàn Chu càng dùng sức ôm chặt lấy Tô Vân Cảnh, cắn chặt khớp hàm: “Em sẽ rời đi tiếp, có phải không?”

“Còn quay về nữa không? Bao lâu, vẫn là mười năm sao?” Môi dưới của Phó Hàn Chu đang run rẩy, tinh thần có vẻ không ổn định: “Không sao, anh đợi em quay về, anh đợi em.”

Thấy cảm xúc Phó Hàn Chu không ổn, Tô Vân Cảnh vội vàng an ủi anh: “Không đi nữa, em không đi nữa.”

Tô Vân Cảnh không ngừng hôn lên mặt Phó Hàn Chu: “Sẽ luôn ở bên anh, em sẽ luôn ở bên anh mà. Nhưng chuyện này không thể nói được, rất phức tạp, không thể nói được.”

“Vậy thì đừng nói.” Phó Hàn Chu vùi mình vào trong cổ Tô Vân Cảnh.

Bây giờ anh không muốn biết Tô Vân Cảnh tới như thế nào, chỉ cần ở bên cạnh anh là được rồi.

Chỉ cần ở lại bên anh, cho dù là một giấc mơ, Phó Hàn Chu cũng bằng lòng mơ tiếp.

Phó Hàn Chu túm lấy Tô Vân Cảnh, giống như túm lấy cọng rơm cứu mạng mình.
Bình Luận (0)
Comment