Lúc Mộ Ca tìm đến nhà của Văn Yến Lai thì bà đang nằm sõng soài trên sofa, tấm thảm lông cừu dưới chân túa ra một thứ màu đỏ như máu.
Nhìn thấy cảnh tượng này tim gan Mộ Ca nảy lên một nhịp, cô vội vàng chạy tới mới phát hiện ra đó là rượu vang, cuối cùng mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Vừa nãy cô gọi điện cho Văn Yến Lai, nghe thấy giọng bà không đúng lắm, cô không yên tâm nên mới gọi xe qua đây.
Mộ Ca đứng ở cửa ấn chuông một hồi nhưng không có ai ra mở cửa, gọi điện thoại cho Văn Yến Lai thì bà lại không nghe, cũng may là Mộ Ca biết mật khẩu điện tử để mở cửa.
Văn Yến Lai ngồi trên chiếc thảm lông cừu màu trắng, nửa thân trên gục xuống sofa, đầu tóc rối bù, hai mắt vừa đỏ vừa sưng lên, rõ ràng vừa mới khóc xong.
“Dì Văn?”
Văn Yến Lai đã say đến mức bất tỉnh nhân sự, Mộ Ca gọi mấy lần mà bà vẫn không có phản ứng gì, không còn cách nào khác, cô đành dìu Văn Yến Lai về phòng ngủ.
Mộ Ca không phải là cô gái quen được chiều chuộng, lúc trước làm chân chạy việc ở đoàn phim, đóng thế thân cho người khác, không tránh khỏi phải làm một số công việc tay chân.
Cô không yên tâm nếu bỏ mặc một mình Văn Yến Lai ở đây không ai chăm sóc nên quyết định ở lại một đêm để chăm sóc bà.
Ngày hôm sau, Mộ Ca tỉnh dậy từ sáng sớm, nhìn thấy phòng khách lộn xộn, nhiều nơi còn đóng một lớp bụi mỏng giống như mấy ngày rồi không có ai dọn dẹp vậy.
Văn Yến Lai không thích ai làm phiền mình, người của công ty dọn dẹp hàng ngày sẽ đến vào một giờ cố định để dọn dẹp.
Mộ Ca tới phòng bếp nấu cháo trước rồi mới bắt đầu dọn dẹp phòng khách ở bên ngoài.
Lúc dọn dẹp phòng khách sạch sẽ xong, Mộ Ca xào thêm hai món nữa, bưng lên cho Văn Yến Lai.
Vừa mới đi tới cửa phòng Văn Yến Lai, Mộ Ca đã nghe thấy tiếng bà đang gọi điện thoại, cô dừng lại không bước vào trong.
Mãi đến khi bên trong vang lên tiếng đồ đạc đổ vỡ, Mộ Ca giật mình, gõ cửa phòng: “Dì ơi!”
Đầu Văn Yến Lai đau đến mức muốn nứt ra, nghe thấy tiếng của Mộ Ca, bà bất ngờ trong giây lát.
“Vào đi.” Văn Yến Lai ấn mạnh vào huyệt thái dương rồi lấy một bao thuốc từ trong ngăn kéo ra.
Mộ Ca đẩy cửa bước vào đã nhìn thấy Văn Yến Lai đang cầm một chiếc bật lửa màu bạc, ngọn lửa màu xanh lam phụt ra từ ống đánh lửa, bà châm điếu thuốc đang cầm trong tay.
“Con đến lúc nào vậy?” Văn Yến Lai phả ra một vòng khói, giọng nói khàn đặc.
Hôm qua bà uống quá nhiều nên không nhớ được chuyện gì, càng không biết chuyện Mộ Ca đến.
Nhìn thấy chiếc điện thoại bị Văn Yến Lai vứt xuống đất, vỡ tan tành thành bốn năm mảnh, Mộ Ca mím môi.
Cô bưng đồ ăn tới: “Mười giờ tối qua con tới.”
Mộ Ca lấy điếu thuốc trong tay Văn Yến Lai đi rồi khuyên bà: “Dì hút ít thuốc thôi, dì ăn chút cháo đi này. Dì bị cảm nhẹ, ăn xong bát cháo rồi uống hai viên thuốc cảm này đi ạ.”
Tinh thần Văn Yến Lai rất tệ, huyệt thái dương bị ấn tới phát đau, bà cần khói thuốc để đầu óc được bình tĩnh.
Nhưng khi Mộ Ca lấy điếu thuốc đi bà cũng không tức giận, bà cúi đầu, ăn bát cháo Mộ Ca đưa tới.
Nhìn thấy Mộ Ca im lặng nhặt chiếc điện thoại trên đất lên, ánh mắt Văn Yến Lai ngưng trệ, đầu bà lại bắt đầu đau, phải dùng tay day huyệt thái dương.
Vừa nãy người vừa gọi điện thoại cho Văn Yến Lai là Quách Tú Tuệ, cũng không hiểu bà lấy đâu ra ảnh của Tô Vân Cảnh, mấy ngày hôm nay đều hỏi thăm tin tức của cậu ở chỗ của Văn Yến Lai.
Chuyện của Tô Vân Cảnh và Phó Hàn Chu nổi đình nổi đám, chiếm hotsearch suốt mấy ngày liền.
Mặc dù từ trước tới giờ hai người bọn họ không lên mạng nhưng hiện giờ mạng Internet thuận tiện như vậy, thỉnh thoảng cũng có một số hàng xóm nói cho bọn họ biết.
Từ trước tới giờ Văn Yến Lai đều không muốn Quách Tú Tuệ biết chuyện này, cho nên mới cố tình giấu đi.
Không ngờ Quách Tú Tuệ lại không bỏ cuộc, mới sáng sớm đã gọi điện thoại tới nói muốn tới thủ đô xem thử.
Văn Yến Lai không dám nhận lời với Quách Tú Tuệ nên đành nói hiện giờ đang có công việc, để tới tối rồi nói.
Ngắt điện thoại xong, nghĩ tới một đống chuyện lộn xộn và cảm giác nôn nao khó chịu sau khi say rượu xong, Văn Yến Lai mới đập vỡ điện thoại.
Mộ Ca nhặt chiếc điện thoại lên để vào tủ đầu giường, ngồi xuống bên cạnh Văn Yến Lai, lo lắng hỏi: “Dì không sao chứ dì Văn?”
Văn Yến Lai không trả lời câu hỏi của Mộ Ca, bà ăn thêm hai miếng cháo nữa, cố gắng lấy lại tinh thần rồi nói với Mộ Ca: “Tháng sau có một buổi họp mặt, tới lúc đó con đi cùng dì nhé.”
Văn Yến Lai ở trong giới này đã hơn 30 năm, quen biết rất rộng nên bà có ý muốn bồi dưỡng Mộ Ca, đưa cô tiếp xúc với các mối quan hệ của mình.
Mộ Ca nhìn xuống, buồn rầu nói: “Con làm những việc này không phải là vì chuyện đó.”
Nghe thấy Mộ Ca nói vậy, tâm trạng Văn Yến Lai khó khăn lắm mới trở nên thoải mái hơn.
“Dì cũng đâu nói là con muốn gì của dì đâu.” Văn Yến Lai chỉnh lại những sợi tóc con trên trán của Mộ Ca: “Con có thiên phú, có tố chất để đóng phim.”
“Dì không biết con đi theo nghề này được bao lâu nhưng dì hy vọng con đi được lâu hơn dì, hạnh phúc hơn dì.”
“Dì sẽ giúp đỡ con trong phạm vi của mình để con ít phải đi đường vòng.”
Văn Yến Lai nhìn Mộ Ca, ánh mắt dịu dàng, hiền từ như của một người mẹ, bà có sự kỳ vọng giống như của bất cứ một người mẹ nào trên đời này với Mộ Ca.
Khóe mắt Mộ Ca ửng đỏ.
Sau khi mẹ cô qua đời, Mộ Ca không còn người thân nào trên đời nữa, cô tự coi Văn Yến Lai như người thân của mình.
Vậy nên sau khi đắn đo do dự rất lâu, cô quyết định không nói chuyện mình ở hiện trường vụ tai nạn cho Văn Yến Lai biết.
Giống như những gì Lý Tùy An nói, chuyện này có thể trở thành mối hiềm khích giữa cô và Văn Yến Lai, làm quan hệ giữa hai người bọn họ dần dần trở nên xa cách.
Không phải cô tham lam muốn có những tài nguyên kia của Văn Yến Lai mà chỉ đơn giản là vì cô muốn có một trưởng bối, có một người thân ở bên cạnh.
Văn Yến Lai càng ngày càng đối xử tốt với cô, cũng nhiệt tình giúp đỡ cô hết sức mình trên đường sự nghiệp khiến Mộ Ca càng cảm thấy áy náy hơn.
Cô bỗng ôm chầm lấy Văn Yến Lai.
Văn Yến Lai đơ ra, bà từng là một người mẹ nhưng chưa bao giờ làm hết trách nhiệm của một người mẹ cả.
Con của bà chưa từng giống như Mộ Ca, nằm trong lòng bà, bật khóc để mong tìm lấy sự yêu thương.
Văn Yến Lai run rẩy giơ tay lên, vỗ lưng Mộ Ca như đang dỗ dành một đứa trẻ.
Động tác của bà rất nhẹ nhàng giống như sợ giấc mộng này lập tức vỡ tan.
Mộ Ca vô cùng khó chịu, mãi một lúc sau cô mới có dũng khí, rời khỏi vòng tay ấm áp của Văn Yến Lai và lên tiếng.
“Xin lỗi dì Văn.” Giọng nói của cô khàn đặc nghẹn ngào.
Thấy cô phản ứng khác thường, Văn Yến Lai hỏi han quan tâm: “Sao vậy, con cảm thấy chỗ nào không thoải mái sao?”
Mộ Ca lắc đầu, nước mắt rơi xuống: “Con, con, mười năm trước con đã gặp Văn Từ.”
Văn Yến Lai nhìn cô, hình như bà vẫn chưa phản ứng lại được.
…
Một tài khoản dưới trướng một công ty giải trí đăng tải thông tin mới nhất về Phó Hàn Chu, thu hút sự chú ý rất lớn trên các mạng xã hội.
#Nghi vấn Phó Hàn Chu và Tô Vân Cảnh sống chung# làm mạng xã hội Weibo tê liệt.
Có paparazzi chụp ảnh được Tô Vân Cảnh ngồi xe đi vào khu nhà của Phó Hàn Chu, lúc ở bãi đỗ xe ngầm, hành động của hai người vô cùng thân mật.
Cánh paparazzi đã chầu chực ở khu nhà của Phó Hàn Chu một ngày một đêm, Tô Vân Cảnh mãi không đi ra khỏi đó, hai người bị đặt trước nghi vấn sống chung với nhau.
Vốn dĩ mối quan hệ giữa hai người đã rất phức tạp rồi, tài khoản blogger kia còn đăng tải một bài viết định hướng sai như vậy khiến người khác rất dễ nghĩ lung tung.
Ngày hôm đó, ngoại trừ fan của CP hai người rần rần ra, hội fan bạn gái, vợ và sự nghiệp của Phó Hàn Chu cũng nhảy dựng lên như ai đào mộ tổ tiên mình.
Anti fan của Phó Hàn Chu cũng xuất hiện.
“Ai yo yo, bảo sao không quay phim tình cảm, hóa ra là thích đàn ông, có fan của nhà nào thấy bị vả mặt không?”
“Má, lúc đầu tôi rất mê đam mỹ 2D, lần này biến thành chuyện của nhà mình thật rồi, làm tôi buồn cười chết mất.”
“Người ta bôi tro trát trấu như vậy rồi mà studio vẫn giả chết sao? Mẹ kiếp vẫn còn giả chết được? Chẳng lẽ định để danh tiếng anh Phó xây dựng bao nhiêu năm nay bị bọn fan qua đường phá hủy hết thì mới cam tâm sao?”
“Nếu không phải tự tạo scandal, bán tin tức cho bọn chó săn thì làm sao bọn chó săn biết được anh Phó ở đâu? Một số người vì muốn nổi tiếng mà chuyện mất mặt gì cũng làm ra được.”
“Nhấn vào xem bức ảnh này đi, Tô Vân Cảnh này không phải đàn ông sao? Ở chung thì có làm sao, có ai tóm tắt lại hộ tôi chuyện này là sao không? Tôi càng không thể hiểu nổi mấy tin tức trong giới giải trí bây giờ nữa rồi.”
“Dùng mông để nổi tiếng, ngầu đấy.”
Fan CP sau khi ăn đường xong thì bắt đầu phản pháo antifan, bọn họ bắt đầu lọc các fan group để kiểm soát phần bình luận.
Nhưng các fan đều vô cùng phẫn nộ, các anti fan tung hoành ngang dọc không ai quản lý được, còn bên trong nội bộ fan group lại quay ra cắn xé nhau.
Sau khi Đường Vệ nhìn thấy hot search này, nhìn thấy Tô Vân Cảnh bị người ta tặng vòng hoa thậm chí còn photoshop ảnh tang thì đùng đùng tức giận, xắn tay áo lên chuẩn bị xông ra chiến trường.
Bởi vì Tô Vân Cảnh quá giống Văn Từ, đến mức Đường Vệ luôn nhầm tưởng rằng đó chính là Văn Từ.
Đường Vệ vừa đăng Weibo mắng chửi, vừa ủ ê suy nghĩ không biết rốt cuộc Phó Hàn Chu thích Tô Vân Cảnh hay thích Văn Từ.
Anh ấy và Văn Từ đơn thuần là tình cảm anh em nên ra tay giúp đỡ một người rất giống người anh em của mình cũng là một điều hết sức bình thường, huống hồ con người Tô Vân Cảnh cũng không tồi.
Nhưng tình bạn khác với tình yêu, nếu như Phó Hàn Chu thích Văn Từ thì không phải để Tô Vân Cảnh chịu thiệt thòi sao?
Đường Vệ băn khoăn xem nên đăng bài chửi mấy đứa ngu si này trên Weibo không.
Cả đám ngu vào đây chửi bới thì đã sao, ông đây muốn làm gì thì sẽ làm cái đó, mấy người chúng mày là cái thá gì?
Mắng xong, Đường Vệ vẫn cảm thấy không đã, anh ấy còn thêm một hashtag #Chuyện của Phó Hàn Chu và Tô Vân Cảnh#, sau đấy lại đăng một status chửi bới nữa.
Đường Vệ là nhóm người đầu tiên dùng Weibo, sau này anh ấy quăng tài khoản sang một bên không quan tâm, mãi đến khi Phó Hàn Chu nổi lên, anh ấy nhất quyết muốn Phó Hàn Chu theo dõi mình để mình được thêm fan.
Studio của Phó Hàn Chu theo dõi rất ít người, mỗi lần có hoạt động gì mới lại được rất nhiều người thảo luận, sau khi anh và Đường Vệ theo dõi nhau xong, trong vòng một ngày Đường Vệ đã có thêm 50 - 60 nghìn fan nữa.
Thấy Đường Vệ cũng đẹp trai nên con số đó còn tăng thêm.
Đường Vệ thích khoe khoang còn đăng lên bức ảnh tự sướng đẹp trai của mình từ rất lâu trước kia, bị nhóm fan khen cho phổng mũi sau đó còn đắc ý với Lâm Liệt.
Nhưng cảm giác mới mẻ qua đi, về sau cũng không thấy có ý nghĩa nên trong nửa tháng sau cũng không có động thái gì mới.
Đường Vệ lấy danh nghĩa là bạn tốt của Phó Hàn Chu, đăng bài trên Weibo lại còn thêm hashtag về chuyện hai người bọn họ sống chung nên nhanh chóng được mọi người chú ý.
Các fan vốn dĩ đã rất sốc khi đọc được tin này rồi, hiện giờ đúng lúc này Đường Vệ còn đứng lên đối đầu lại với các fan khiến bọn họ càng thêm phẫn nộ. Thành ra Đường Vệ lại nhận một phần công kích thay cho Tô Vân Cảnh.
Đường Vệ là bạn tốt có chứng nhận của Phó Hàn Chu, những gì anh ấy nói ra cũng tương đương như Phó Hàn Chu nói nên không ít fan tỏ ra ngán ngẩm.
“Ha, anh làm vậy là đang gián tiếp thừa nhận giúp bọn họ sao?”
Đường Vệ đáp lại: “Đồ ngu.”
“Làm phiền chuyển lời tới anh Phó, sáu năm thanh xuân tôi dành để nuôi chó rồi.”
Đường Vệ khinh thường: “Cô muốn nuôi ai thì cứ việc nuôi người đó, ai biết người đó là ai?”
“Làm gì vậy? Còn tưởng rằng anh thật sự là bạn tốt của anh Phó cơ, hóa ra cũng giống như ai đấy muốn dựa hơi để nổi tiếng thôi.”
Đường Vệ tức giận: “Dựa hơi nổi tiếng cái thằng b* mày.”
“Cầu xin anh khuyên anh Phó tránh xa con ph* tâm cơ ấy đi, đây rõ ràng là hot search con ph* ấy mua.”
Đường Vệ vặc lại không sai chữ nào: “Đếch cần cô quan tâm, ăn no rửng mỡ à.”
Trong lúc Đường Vệ sung sướng cãi nhau với những comment kia thì Lâm Liệt bỗng gọi điện thoại tới, chửi anh ấy một trận như tát nước.
Cái miệng của Đường Vệ mà để cùng một chỗ với Lâm Liệt thì chẳng mấy chốc đã tịt ngòi.
Không trách anh ấy yếu mà chỉ trách kẻ địch quá mạnh.
Lâm Liệt: “Cậu làm cái gì thế hả? Ăn no rửng mỡ à?”
Đường Vệ đứng hình rồi hùng hồn nói: “Ông đây đi đòi lại công bằng.”
Lâm Liệt cười lạnh: “Cậu làm vậy là đang gây sóng gió, mà tất cả hậu quả đều là do anh Phó gánh vác. Bây giờ cậu càng làm lớn chuyện thì dư luận càng không thể khống chế. Trước khi làm việc cậu có động não không hả?”
Đường Vệ vẫn còn cứng mồm: “Dư luận thì làm sao? Ông đây làm một mình ông đây chịu, mẹ kiếp chẳng lẽ tôi lại phải sợ bọn chúng à?”
Lâm Liệt không quan tâm Đường Vệ dài dòng, chỉ ra một lời cảnh cáo cuối cùng: “Đừng có ngoáy vũng nước đục này lên, im mồm đi cho tôi.”
Đường Vệ còn chưa kịp nói gì, Lâm Liệt đã dập điện thoại.
Đường Vệ tức giận nghiến răng kèn kẹt, cuối cùng đành nhẫn nhịn thoát ra khỏi Weibo.
Lâm Liệt tiên đoán như thần, hành động lần này của Đường Vệ khiến các fan vô cùng phẫn nộ.
Mặc dù có một số người qua đường chán ghét mấy chuyện trong fandom, cảm thấy Đường Vệ phản pháo như vậy cũng không sai nhưng hiện giờ cánh tay của fan càng ngày càng dài, thậm chí có thể khống chế nghệ sĩ.
Ban đầu chuyện này cũng chỉ là do một số fan rảnh rỗi khơi ra, bắt ép studio của Phó Hàn Chu đuổi việc trợ lý.
Mọi chuyện phát triển tới bây giờ, những fan muốn ra lệnh cho studio bắt đầu đồng loạt thoát fan, thậm chí còn vùi dập studio của Phó Hàn Chu và fan group.
“Đây là nghệ sĩ gấu nhất mà tôi từng gặp, để bạn thân của mình đuổi fan đi. Tôi cũng muốn xem thử nếu không còn các fan thì anh là cái thá gì.”
“Hỡi các chị em xinh đẹp, tôi đã nghĩ ra một biệt danh cho nghệ sĩ ngầu lòi nhất mà tôi từng gặp trong lịch sử này rồi, chính là bồ câu. Bản thân bồ câu thích cho fan leo cây, studio cũng thích cho fan leo cây, đến bây giờ rồi mà vẫn không có động tĩnh gì.”
“Một số người thích bỏ fan, còn một số người lại thích cho fan leo cây, đi thôi, chúng ta là trò đùa sao? Cái tên bồ câu đúng là giống hệt với người.”
“Tôi rất nghi ngờ là mình đã bị lừa rồi, trước đây anh ta càng lạnh lùng tôi càng thích nhưng tự nhiên bây giờ tôi hiểu ra, nói dễ nghe một chút thì anh ta là ngôi sao nhưng nếu trở lại thời cổ đại thì không phải là con hát sao, có gì mà phải thể hiện chứ?”
“Không phải cô muốn thoát fan sao? Mau đi đi, chúng tôi đang đợi đấy.”
Một số lượng lớn các fan hâm mộ thoát fan, quay ngược lại vùi dập, đồng loạt tấn công để đợi Phó Hàn Chu phải chịu thua và xin lỗi.
Hoạt động trong ngày trên Weibo cũng trở nên nhộn nhịp vì những fan quay ngược lại vùi dập thần tượng này.
Studio của Phó Hàn Chu để sự việc phát triển tự do trong suốt một ngày rồi tới 8h hôm đó mới lên tiếng.
Không phải là lên tiếng xin lỗi mà là thông báo giải nghệ khiến bao nhiêu người kêu gào trước đây.
Mượn lời của Đường Vệ: Mấy người là ai?
Bản thân Phó Hàn Chu không hề quan tâm tới những người đó, anh hoàn toàn không định giải thích gì với đám đông được gọi là fan hâm mộ kia. Mặc dù hiện tại bị rất nhiều người chế giễu, cười nhạo nhưng Phó Hàn Chu không có quá nhiều phản ứng.
Nhưng ngược lại, Tô Vân Cảnh cuối cùng cũng biết tức giận rồi.
Thấy những người đó không ngừng hắt nước bẩn vào người Phó Hàn Chu, lại còn nói anh là con hát, những người này không biết từ thời đại phong kiến nào xuyên không tới đây vậy?
Dư luận đã phát triển tới mức này, Phó Hàn Chu và studio cũng có trách nhiệm dẫn dắt bởi vì chuyện này đã gây ra một số ảnh hưởng nhất định cho công chúng.
Những người trong fandom quan tâm tới chuyện này thích mắng thì cứ mắng, còn những người qua đường không quan tâm đến anh thì cũng không lặn lội vào fan group để xem cãi nhau làm gì.
Nhưng hiện giờ trong top 10 hot search thì chuyện của bọn họ đã chiếm năm mục.
Phó Hàn Chu không những bị bôi tro trát trấu mà còn chiếm dụng rất nhiều tài nguyên công cộng, vì thế anh nên đứng ra dẫn dắt để chuyện này lắng xuống.
Đây là trách nhiệm xã hội mà người của công chúng phải gánh vác. Vậy là Tô Vân Cảnh liền bảo Phó Hàn Chu lên tiếng thông báo rút ra khỏi nghề.
Mặc dù trước đây cũng có những thông tin Phó Hàn Chu sẽ rút khỏi giới giải trí nhưng bây giờ đích thân anh công bố chuyện này nghĩa là chắc chắn anh sẽ không tiếp tục hoạt động trong lĩnh vực biểu diễn nữa. Chuyện này làm mọi người không khỏi ngơ ngác.
Bao gồm cả những fan quay lại vùi dập, gào thét đòi Phó Hàn Chu ra khỏi giới giải trí, thật ra bọn họ cũng chỉ muốn Phó Hàn Chu chịu thua, xin lỗi bọn họ mà thôi.
Nhưng không ngờ cuối cùng Phó Hàn Chu thật sự tuyên bố rút ra khỏi giới giải trí.
Đa số mọi người đều giữ im lặng, phần lớn những người chưa từng lên tiếng, không có những phát ngôn ác ý bắt đầu phát biểu ý kiến của bản thân.
Fan group vốn dĩ đang loạn cào cào tự nhiên bị thay thế bằng những lời níu giữ Phó Hàn Chu lại, những người qua đường cũng bắt đầu tỏ ra đáng tiếc.
“Tức chết tôi mất, tức chết tôi mất, tôi cũng chỉ lặng lẽ yêu thích thôi, không muốn làm phiền tới anh Phó nhưng cuối cùng đám fan ngu ngốc kia của anh Phó làm cho anh ấy tức giận đến mức phải rút ra khỏi giới giải trí rồi.”
“Vãi thật, đầu óc có vấn đề đấy à? Anh ấy là diễn viên, không phải idol, anh ấy muốn yêu ai là việc của anh ấy, mấy người quản cái gì?”
“Mở mồm ra là nói thích anh ấy nhưng cuối cùng lại ép anh ấy phải ra khỏi giới giải trí, làm thế có xứng đáng với câu thích của mình không?”
“Thật sự phải quản lý lại fandom, một số người e rằng bị điên rồi.”
Mặc dù trên mạng có vô số sóng gió nhưng cuộc sống của Phó Hàn Chu vẫn rất bình yên và hạnh phúc.
Anh cầm bút phác thảo vẽ thiết kế quần áo cho chú gấu của mình còn Tô Vân Cảnh ngồi bên cạnh học tiếng Anh.
Phó Hàn Chu không thiếu tiền, điều này có nghĩa là Tô Vân Cảnh cũng không phải lo lắng về chuyện tiền bạc.
Mặc dù không cần bôn ba khắp nơi để kiếm sống nhưng Tô Vân Cảnh vẫn muốn hoàn thành kế hoạch mà cậu đã tự đặt ra cho mình, chính là thi đại học.
Tô Vân Cảnh muốn sang Pháp học về tâm lý học, vốn dĩ cậu định học ở thủ đô nhưng với danh tiếng của nhóc cool ngầu trong nước, cho dù đã ra khỏi giới giải trí thì vẫn không tránh khỏi sẽ có những ảnh hưởng.
Tô Vân Cảnh cắn răng quyết định sẽ đi sang Pháp, dù sao nhóc cool ngầu cũng biết nấu cơm, sẽ không đối xử tệ bạc với cái dạ dày của mình, nhiệm vụ quan trọng nhất hiện giờ là phải học tiếng Anh.
Thấy Tô Vân Cảnh đeo tai nghe chép từ vựng tiếng Anh, Phó Hàn Chu dùng khuỷu tay huých cậu một cái.
Chiếc bút trong tay Tô Vân Cảnh trượt đi một đường dài nhưng cậu không để ý đến nhóc cool ngầu, tiếp tục cúi đầu viết tiếp.
Đây chính là cách của nhóc cool ngầu, chỉ cần quá 20 phút không trò chuyện gì với anh, anh sẽ bắt đầu có một số hành động nhỏ thế này để Tô Vân Cảnh chú ý đến.
Nhưng chỉ cần Tô Vân Cảnh chú ý đến là anh bắt đầu không phải người nữa.
Thấy Tô Vân Cảnh không để ý, Phó Hàn Chu mím môi không vui nhưng anh cũng không làm phiền cậu.
Phó Hàn Chu tính thời gian, lại thêm 20 phút nữa Tô Vân Cảnh không để ý đến anh, anh thò tay vào trong áo của cậu.
Cậu vẫn đeo tai nghe ở tai, chuyên tâm đọc tiếng Anh.
Phó Hàn Chu vẫn không bỏ cuộc, cứ cách 20 phút lại bắt đầu làm phiền Tô Vân Cảnh.
Tô Vân Cảnh bị anh làm phiền đến mức không chịu nổi nữa, nâng mặt anh lên rồi hôn liền một lúc mấy cái: “Như vậy hài lòng chưa?”
Cuối cùng Phó Hàn Chu cũng cười, trong mắt như tản ra những tia sáng nhỏ lấp lánh.
Nhìn thấy anh như vậy, Tô Vân Cảnh vừa tức vừa buồn cười, bảo sao trong lúc đi học, trường học không cho yêu đương, yêu đương quả nhiên khiến việc học tập sa sút mà.
Có một con mèo bám người như vậy ở bên cạnh làm nũng thì thật sự rất khó tập trung học hành, cố gắng phấn đấu.
Nhưng nghĩ lại làm như vậy cũng coi như đang chữa bệnh cho nhóc cool ngầu, có thể còn có tác dụng hơn bộ môn tâm lý mà cậu học nên Tô Vân Cảnh không kìm được lại hôn anh.
“Thích anh nhất.”
“Thích Chu Chu ngoan ngoãn, đáng yêu nhất.”
Phó Hàn Chu mỉm cười ôm eo Tô Cân Cảnh, dính sát người vào người cậu, cuối cùng cũng không nghịch nữa.