Tôi, Còn Có Thể Cứu Vãn Một Chút Không?

Chương 86

Văn Yến Lai là nữ diễn viên đầu tiên nhận được giải Ảnh Hậu của toàn bộ các giải thưởng lớn, cũng là nữ thần trong tuổi thơ của rất nhiều người.

Sau khi tin đồn người thứ ba bị truyền ra ngoài, những tin xấu lúc trước, cho dù là thật hay giả cũng đều bị các blogger đào lên, dân mạng đều đang hiếu kì, rốt cuộc Văn Yến Lai đã làm người thứ ba của ai.

Dư luận xôn xao cả ngày, bởi vì chuyện này gây ra ồn ào quá lớn, nên khi cảnh sát thẩm vấn người đàn ông tạt mực kia xong, cũng đã phát một bản thông báo.

Thông qua quá trình điều tra, người đàn ông này khoảng thời gian trước bị bạn gái cắm sừng, sau khi chia tay thì bị k1ch thích rất lớn, nên ở nhà xem phim để làm dịu nỗi đau thất tình.

Trong lúc vô tình, anh ấy đã xem một bộ phim cũ, trong phim Văn Yến Lai diễn một vai người thứ ba phản diện.

Bởi vì diễn xuất quá đi vào lòng người, nên khi nghi phạm xem lại bộ phim này đã tự tiện nhận định Văn Yến Lai chính là người thứ ba, cho nên mới ‘thay trời hành đạo’ trong buổi tiệc từ thiện.

Sau khi sự thật được sáng tỏ, quần chúng ăn dưa đều rất kinh ngạc.

“Trời má, năm nào tháng nào rồi, thế mà vẫn còn có người không phân biệt được vai diễn và diễn viên. Dung ma ma cảnh cáo, đầu chó.”

“Thế thôi hả? Tôi còn tưởng sẽ có thông tin gì lớn lắm, không ngờ chỉ là một tên thần kinh chạy ra ngoài.”

“Mặc dù bạn gái ngoại tình là không đúng, nhưng nhìn người đàn ông này làm ra chuyện ngu ngốc như thế, ngoại tình cũng không phải là không có nguyên nhân nhỉ? Thuyết âm mưu một chút, có phải là do bạn gái muốn chia tay, nhưng tên này không muốn lại còn cứ dây dưa, sau đó cắn ngược bạn gái ngoại tình không?”

“Tài khoản Marketing đúng là chẳng ra làm sao, chuyện còn chưa điều tra rõ ràng mà đã bắt đầu dắt mũi.”

Khi Văn Yến Lai sinh Văn Từ, bà ấy vẫn còn đang học đại học, chỉ là một sinh viên bình thường.

Sau khi nổi tiếng, chuyện này cũng không bị lộ ra ngoài. Những tin xấu trước kia đều là ám chỉ bà ấy kéo giẫm nữ nghệ sĩ cùng thời. Còn loại tin tức hẹn hò với phú hào, kết hôn bí mật đều chỉ là loại tin tức nửa thật nửa giả.

Weibo của Văn Yến Lai từ đầu đến cuối không hề phát biểu bất kì điều gì về chuyện đã xảy ra.

Hứa Hoài nhận được điện thoại của Hứa Tư. Lúc từ bên ngoài về đến nhà thì đã thấy Hứa Tư ngồi thẳng tắp, thần sắc lãnh đạm.

Hứa Tư lớn hơn Hứa Hoài vài tuổi, từ nhỏ đã rất ưu tú, mười sáu tuổi đã ra nước ngoài học ngành sinh vật. Bây giờ đang dẫn dắt một đoàn đội nghiên cứu khoa học, còn được một trường trung học phổ thông nổi tiếng mời làm giáo sư.

Mấy năm trước, Hứa Tư đã đón mẹ Hứa ra nước ngoài định cư. Bình thường đều là Hứa Hoài có thời gian rảnh thì mua vé máy bay đi thăm họ, đã lâu lắm rồi không thấy Hứa Tư về nước Lần này cô ta về nước mà không nói tiếng nào, Hứa Hoài đứng đó một lúc lâu rồi mới đi về phía cô ta.

Sau đấy nhàn nhạt chào Hứa Tư một tiếng: “Chị.”

Hứa Tư hỏi anh ta: “Ăn cơm chưa?”

“Rồi, ăn với bạn rồi.” Hứa Hoài tháo mắt kính ra.

“Chỉ có mình chị về à? Mẹ còn đang ở nước ngoài à?”

Hứa Tư không trả lời câu hỏi này của anh ta, ngược lại còn lên tiếng hỏi: “Ngày mai có bận hay không, đi tảo mộ ba với chị.”

Hứa Hoài mấp máy môi, dùng cà vạt lau tròng kính, sau khi lau sạch rồi mới đeo lên lại: “Em không đi được, công ty còn có việc.”

Hứa Tư đứng lên, đột nhiên tát anh ta một cái.

Cô ta ra tay không hề lưu tình, mặt Hứa Hoài bị đánh cho lệch đi, sau đó Hứa Tư lại tát Hứa Hoài thêm một cái nữa.

“Cái tát thứ nhất là mẹ đánh, mày đã lớn như thế rồi còn khiến bà ấy phải bận lòng. Cái tát thứ hai là thay ba đánh mày, cho dù ông ấy có sai lầm thế nào, khi còn sống ông ấy vẫn rất thương mày.”

Hứa Hoài giật giật cằm, tuy rằng sắc mặt u ám, nhưng cũng không nói gì.

“Mày thật sự quá không ra gì.” Ánh mắt của Hứa Tư như sét giáng xuống đầu: “Mày nghĩ rằng mọi người ở nước ngoài nên không biết mày đã làm gì à? Gây sự với người đàn bà kia thì có chỗ nào tốt?”

Hứa Hoài bật cười, trong đáy mắt lại hiện lên vẻ độc ác: “Sao lại không có chỗ nào tốt? Ít nhất là tôi được sảng khoái.”

Thấy anh ta chết cũng không biết sửa, ngón tay Hứa Tư giật giật, muốn tiếp tục đánh nhưng thấy năm dấu ngón tay đã hằn rõ trên mặt anh ta, cô ta lại không nhẫn tâm ra tay.

Hít sâu một hơi, Hứa Tư ép những tâm tình tiêu cực kia xuống.

Ngữ khí của cô ta đã hòa hoãn lại: “Đã nhiều năm như thế rồi, đừng có náo loạn nữa, có thể để cho mẹ yên tâm một chút không?”

Lần này Hứa Tư trở về là vì chuyện Văn Yến Lai bị người ta tạt mực mắng là người thứ ba phá hoại hạnh phúc gia đình người khác.

Với sự hiểu biết của cô ta về Hứa Hoài, chuyện này rất có thể là do anh ta làm ra.

Hứa Hoài làm như thế, không phải là thật sự muốn công khai chuyện năm xưa ra mà chỉ là muốn cảnh cáo Văn Yến Lai mà thôi.

Anh ta không phải thật sự không có điều cố kỵ gì.

Nếu chuyện Hứa Hoằng Văn ngoại tình với Văn Yến Lai sau khi đã kết hôn bị lộ ra ngoài, không bàn đến chuyện thanh danh bị ảnh hướng, cuộc sống yên bình của mẹ và chị anh ta cũng sẽ bị phá vỡ, cho nên Hứa Hoài sẽ không thật sự phơi bày chuyện này.

Bây giờ nhà nước đang chấn chỉnh ngành công nghiệp giải trí, trong vòng hai tháng đã bắt đóng cửa hơn một ngàn công ty truyền hình và điện ảnh.

Hứa Hoài cũng bị để mắt đến, khoảng thời gian trước anh ta vừa phải đóng hàng trăm triệu tiền thuế, đóng cửa hủy bỏ bốn công ty.

Cho dù là như thế, anh ta vẫn bị cắn chặt không tha. Khoảng thời gian này, anh ta bị hành cho sứt đầu mẻ trán.

Sự nghiệp không thuận lợi, sinh hoạt cá nhân cũng bị làm phiền, chỉ cần anh ta ra ngoài một mình vào ban đêm, chắc chắn sẽ gặp một băng đảng đua xe cố ý chặn xe anh ta.

Có vài lần trong bãi đỗ xe, anh ta vừa mới xuống xe thì đã suýt bị một chiếc motor màu đen đụng vào.

Đối phương cũng không thật sự muốn lấy mạng anh ta, lúc sắp đụng vào đều sẽ tránh đi một cách hiểm hóc.

Hứa Hoài nghĩ tới nghĩ lui, có thể làm được loại chuyện này cũng chỉ có Văn Yến Lai. Dù sao trước đó anh ta cũng đã từng cố ý lái xe đụng Văn Yến Lai.

Chuyện lần này chỉ là Hứa Hoài muốn cảnh cáo bà ta, để bà ta nếm thử hương vị bị dư luận công kích một ngày mà thôi.

Sở dĩ Hứa Hoài có thể lấy chuyện này ra để áp chế Văn Yến Lai là bởi vì Văn Yến Lai còn sợ chuyện này bị lộ hơn anh ta.

Trước kia, khi Văn Từ còn sống, bà ấy không dám để cho con của mình bị chửi là con riêng, bây giờ thằng bé đã chết, bà ấy lại càng không muốn.

Hứa Tư nhìn Hứa Hoài, ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng: “Tiểu Hoài, ba đã qua đời mười năm rồi, mẹ cũng đã buông bỏ chuyện này, em có thể đừng để ý đến người đàn bà kia nữa được không?”

Cô ta thật sự sợ Hứa Hoài cứ để tâm vào những chuyện vụn vặt như thế này, rồi sẽ có một ngày gây ra chuyện lớn, đến cuối cùng là tự hại chính mình.

Lần này Hứa Tư trở về chính là muốn giải quyết mầm tai họa này.

Cô ta biết em trai mình hận Văn Yến Lai, nhưng không ngờ rằng đến tận bây giờ vẫn chưa bỏ qua.

Thần sắc Hứa Hoài lạnh nhạt: “Em biết mình đang làm gì, chuyện này chị đừng xen vào.”

Hứa Tư nhíu chặt lông mày: “Tiểu Hoài!”

Hứa Hoài không muốn nói chuyện này với Hứa Tư nữa, dời chủ đề đi: “Tảo mộ xong thì chị về à?”

Hứa Tư cũng không bị anh ta dụ dỗ: “Bây giờ em thế này thì sao chị an tâm mà trở về? Chuyện này không giải quyết thì chị sẽ không trở về, hoặc là em ra nước ngoài định cư với chị.”

Hai chị em đều rất có chủ kiến, cuối cùng cũng không ai thuyết phục được ai.

Sau sự kiện ‘người thứ ba’ kia, Văn Yến Lai cũng đã yên lặng một thời gian, đột nhiên trên Weibo lại lộ ra một thông tin vô cùng giật gân.

Lần tạt mực trong dạ tiệc từ thiện kia quả thật là ngoài ý muốn, nhưng Văn Yến Lai lại thừa nhận mình thật sự đã từng phá hoại hạnh phúc gia đình người khác.

Mặc dù chuyện này đã qua rất lâu, nhưng bà ấy vẫn muốn nói xin lỗi với người vợ bị hại kia, đồng thời cũng cho biết mình sẽ không bao giờ xuất hiện ở bất kì hoạt động công khai nào nữa.

Sau đó, Văn Yến Lai đã xóa tất cả những dòng trạng thái khác trên Weibo, chỉ chừa lại một dòng trạng thái thông báo này.

Ý của bà ấy rất rõ ràng, lần này muốn triệt để rời khỏi làng giải trí, ngay cả tài khoản mạng xã hội cũng không dùng nữa.

Lần ôm bom tự sát này của Văn Yến Lai quả thực là sấm giữa trời quang. Việc bà ấy tuyên bố lần này, một bộ phận dân mạng bênh vực bà ấy, một bộ phận khác lại không thể chấp nhận loại bại hoại đạo đức như thế này.

“Tác phẩm biểu diễn đều là tác phẩm tốt, nhưng mà nhân phẩm thì… Tóm lại là, hy vọng bà ta tự bảo trọng vậy.”

“Rốt cuộc là ai đã ngoại tình vậy, có ai ăn được dưa chưa, đau lòng quá đi mất aaaa.”

“Bình sinh ghét nhất chính là người thứ ba, buồn nôn khủng khiếp.”

“Thái độ nhận lỗi vẫn rất tốt, tất cả mọi người đều không phải người trong cuộc, tôi cảm thấy cũng đừng đồng cảm hộ người ta nhiều như thế, sống tốt cuộc sống của chính mình đi.”

“Lầu trên có hơi giống hoa sen đấy, người thứ ba nên bị đóng vào cột mà sỉ vả. Có một số việc không phải chỉ xin lỗi là xong đâu, không muốn người ta hận thì đừng có làm.”

Trong giới có không ít nam nghệ sĩ từng hợp tác với Văn Yến Lai, mà những nghệ sĩ nam đã kết hôn đều bị dân mạng đồn đoán mấy lần, khiến cho người trong cuộc không thể không phát thông báo chứng minh trong sạch.

Dáng vẻ không thèm quan tâm này của Văn Yến Lai khiến cho Hứa Tư lúc này đang tạm thời ở trong nước cảm thấy vô cùng không ổn. Cô ta dựa vào quan hệ, tìm được số điện thoại của Văn Yến Lai.

Hứa Tư hẹn Văn Yến Lai ra ngoài gặp mặt nói chuyện một lần.

Văn Yến Lai không mặn không nhạt nói: “Tôi bây giờ không tiện ra ngoài, đương nhiên nếu cô muốn chuyện hai chúng ta gặp nhau bị truyền thông chụp được thì tôi cũng không sao cả.”

Bây giờ bà ấy thật sự đã không còn đặt nặng điều gì nữa, đã trải qua đủ chuyện, cuối cùng Văn Yến Lai đã nghĩ thông suốt một chuyện.

Thật ra cũng không có gì to tát cả, chỉ cần nghĩ thông suốt rồi, thì không có gì có thể làm tổn thương đến bà ấy.

Lời này là Mộ Ca nói cho bà ấy, có điều nguyên văn không phải là như thế.

Sau khi bị tạt mực, Văn Yến Lai tự giam mình trong nhà, chỉ có Mộ Ca bên cạnh bà ấy.

Mộ Ca không biết phải an ủi Văn Yến Lai làm sao, nên đã kể chuyện ngày xưa một mình cô ấy mang món nợ khổng lồ, còn phải kiếm tiền lo thuốc men cho mẹ mình ra cho Văn Yến Lai nghe.

Khi đó Mộ Ca cũng không biết phải làm sao, chủ nợ thì thúc giục trả tiền, ngày mai thì lại phải nộp viện phí, ở nhờ nhà bạn thì bạn trai người ta cũng đã về rồi, Mộ Ca không thể ở lại làm bóng đèn được.

Đêm hôm đó, cô ấy nằm trên ghế sô pha trong phòng khách nhà bạn mình khóc cả một buổi tối.

Ngày hôm sau, cô ấy rửa trôi hết nước mắt trên mặt, cuối cùng vẫn cắn răng vượt qua được.

Con người khi sống ở dưới đáy vực, ngược lại sẽ xuất hiện sự co giãn rất lớn.

Cái mà Văn Yến Lai thiếu, chính là dũng khí cá chết lưới rách. Bà ấy đã có được tất cả mọi thứ, tài phú và danh tiếng, ba mẹ cũng khỏe mạnh, cho nên sợ hãi rất nhiều thứ, cũng lo lắng rất nhiều.

Trong buổi tối tuyệt vọng nhất ấy, Văn Yến Lai đột nhiên nghĩ thông suốt, buông xuống. Cũng không có gì lớn, cũng đâu phải chưa từng trải qua sự thảo phạt của dư luận.

Văn Yến Lai đã không muốn ra gặp mặt, Hứa Tư cũng không miễn cưỡng: “Chuyện của bà và ba tôi cũng đã qua nhiều năm như thế rồi. Năm đó bà không xin lỗi mẹ tôi, bây giờ bà ấy cũng không cần câu xin lỗi nhẹ nhàng kia của bà.”

Mặc dù cô ta cảm thấy em trai mình không đúng, nhưng với Văn Yến Lai đã từng phá hoại gia đình mình, nói cô ta không oán giận thì chắc chắn là giả.

Không ai có thể tiếp nhận đối tượng mà ba mình đã ngoại tình, chỉ là cô ta tỉnh táo hơn Hứa Hoài một chút thôi.

Hứa Tư: “Tôi sẽ khuyên ngăn Hứa Hoài, tôi hy vọng chúng ta đều có thể thật sự buông xuống tất cả.”

Cô ta gọi điện cho Văn Yến Lai, nói trắng ra thì là để ngăn lại cuộc chiến này.

Văn Yến Lai lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như thế, muốn nói đến thủ đoạn, bà ấy không thể nào không có một chút gì, bà ấy tự bạo không phải là thỏa hiệp, mà là muốn bắt đầu phản kháng.

Nhược điểm bị Hứa Hoài nắm cũng đã mất, Văn Yến Lai còn gì phải sợ nữa?

Đối diện với Hứa Tư muốn ngưng chiến, Văn Yến Lai lại bình tĩnh vô cùng: “Cô nói với Hứa Hoài, khi đã ép người ta đến đường cùng rồi thì chuyện gì cũng có thể làm ra được.”

Nói xong, bà ấy cúp điện thoại.

Tô Vân Cảnh vẫn luôn chú ý đến động thái của dư luận, đúng lúc cậu đang nằm trên giường lướt Weibo, Phó Hàn Chu lật người đè lên cậu, gối đầu lên lưng cậu.

Chỉ cần Tô Vân Cảnh chú ý một chuyện quá lâu, Phó Hàn Chu sẽ cảm thấy mình bị xem nhẹ, sẽ bắt đầu nghịch phá cậu như một đứa trẻ không ăn được kẹo.

Đối với Kiều Kiều đang cần sự chú ý vào lúc này, Tô Vân Cảnh chẳng còn cách nào khác cả.

Một tay cậu cầm điện thoại, một tay cậu xoa lên gáy Phó Hàn Chu, vuốt lông cho anh.

Người sau lưng thoải mái híp mắt lại, giọng nói cũng tản ra vài phần lười biếng: “Mấy hôm nữa chúng ta sẽ làm thủ tục xuất ngoại, anh đã thuê một căn nhà bên cạnh Đại học Confolens rồi.”

“Hả?” Tô Vân Cảnh để điện thoại xuống, quay đầu nhìn anh: “Sao đột nhiên lại ra nước ngoài gấp như thế?”

Phó Hàn Chu ôm lấy eo Tô Vân Cảnh, cánh tay ôm chặt hơn, ánh mắt đen nhánh.

Bởi vì anh không muốn Tô Vân Cảnh bị cuốn vào những chuyên linh ta linh tinh này, càng không muốn Tô Vân Cảnh có liên quan gì đến Văn Yến Lai.

Trước kia, khi còn bé, sống ở cô nhi viện, anh đã biết Tô Vân Cảnh rất dễ dàng mềm lòng với những sinh vật nhỏ yếu bất lực kia.

Khi Tô Vân Cảnh mang thân phận của Văn Từ, Văn Yến Lai vẫn luôn đối xử với cậu rất tốt. Bây giờ Văn Yến Lai dùng ngòi bút làm vũ khí, với tính cách của Tô Vân Cảnh, cậu sẽ mềm lòng.

Phó Hàn Chu không có cảm giác gì với Văn Yến Lai, dù là thời niên thiếu bà ấy đã phản đối hai người ở cùng với nhau, Phó Hàn Chu cũng chẳng có hận thù gì với bà ấy.

Xưa nay anh không bao giờ đặt suy nghĩ của mình lên những người này, chỉ là không muốn lại có thêm một người thu hút ánh mắt của Tô Vân Cảnh thôi.

Tô Vân Cảnh nghĩ ngợi một chút, đã hiểu được ý Phó Hàn Chu rồi, cậu thở dài: “Anh lo lắng paparazzi tìm kiếm ngọn nguồn, sau đó đào ra Văn Từ là con riêng phải không?”

Thật ra, lúc này xuất ngoại chưa chắc không phải chuyện tốt.

Bởi vì scandal của cậu và Phó Hàn Chu nên hai người vốn đã là tâm điểm chú ý của paparazzi rồi, nếu như còn có liên quan đến Văn Yến Lai cũng đang là tâm điểm chú ý thì bọn họ sẽ bị kéo vào trung tâm vòng xoáy.

Văn Yến Lai khó khăn lắm mới nhìn thẳng được vào quá khứ, Tô Vân Cảnh quấy rầy thì cũng không tốt lắm, thêm cả máu ghen của nhóc cool ngầu này nữa…

Nếu xuất ngoại, trừ việc có thể tránh được một vài chuyện phiền phức không đáng có ra, thì còn có thể để cho Phó Hàn Chu vui vẻ.

Bây giờ Phó Hàn Chu dính lấy cậu, chờ đến khi ra nước ngoài, thì sẽ là Tô Vân Cảnh không thể rời xa Phó Hàn Chu, bởi vì ngôn ngữ không thông.

Trình độ tiếng Anh bây giờ của cậu vẫn không thể giao lưu lưu loát với người nước ngoài được. Nhưng biết đâu khi đến nước của người ta, trình độ tiếng Anh có thể bị ép nâng cao lên.

Tô Vân Cảnh suy nghĩ một chút: “Xuất ngoại sớm cũng không tệ, nhưng mấy hôm nữa đi ngay thì có gấp gáp quá không?”

Phó Hàn Chu không cảm thấy gấp chút nào, anh không nói gì, đôi mắt phượng cụp xuống.

Thấy anh như thế này, trong lòng Tô Vân Cảnh bỗng cảm thấy không ổn, lập tức kéo mí mắt Phó Hàn Chu lên: “Anh có chuyện gì thì cứ nói, đừng nghĩ chuyện xấu!”

Trong mắt Phó Hàn Chu ánh lên ý cười nhỏ vụn, anh vùi mặt vào gáy Tô Vân Cảnh.

“Anh không nghĩ gì cả.” Giọng Phó Hàn Chu ngoan ngoãn: “Cũng không nghĩ gì xấu cả.”

Tô Vân Cảnh đã bị lừa rất nhiều lần rồi, cậu nhíu mày, vô cùng không tin tưởng: “Anh chắc không?”

Phó Hàn Chu: “Ừm.”

Đúng là vừa rồi anh đang suy nghĩ cách để Tô Vân Cảnh đồng ý xuất ngoại ngay lập tức, cũng không loại trừ những cách đặc biệt để cậu đồng ý, nhưng mà chắc chắn không thể nói thật ra được.

“Anh sẽ chỉ nghĩ đến em thôi.” Phó Hàn Chu như có như không hôn nhẹ vào tai Tô Vân Cảnh, giọng nói như được bọc đường: “Nghĩ đến anh trai đấy.”

Tai Tô Vân Cảnh nóng lên như bị bỏng, cả người cũng run lên theo.

Bây giờ cậu nghe thấy tiếng gọi “anh trai” này là da đầu tê rần hết cả lên.

Nhìn thấy đôi tai đỏ ửng lên của cậu, mắt Phó Hàn Chu sầm xuống, anh lật người Tô Vân Cảnh lại, hôn cậu.
Bình Luận (0)
Comment