Tôi, Còn Có Thể Cứu Vãn Một Chút Không?

Chương 96

“Vân Cảnh, mau dậy ăn cơm nếu không lát nữa trễ học đó.” Mẹ Tô gõ cửa phòng Tô Vân Cảnh.

Bên trong không có tiếng động gì, khi bà cầm một cái vá xào vừa định vào phòng gọi người thì lúc này Tô Vân Cảnh ra ngoài chạy bộ vừa bước vào cửa nhà.

Mẹ Tô nhìn hai bên tóc mai Tô Vân Cảnh nhễ nhại mồ hôi: “Vừa mới sáng ra con đi đâu vậy? Chạy bộ à?”

“Dạ, buổi sáng ngủ không được nên ra ngoài chạy một vòng.” Tô Vân Cảnh ngửi được mùi thơm của bánh hành, nhịn không được mà hít một hơi thật sâu: “Thơm quá.”

Mấy chục năm không được ăn rồi, không ngờ vẫn còn cơ hội được ăn bánh hành mẹ cậu làm lần nữa, thậm chí còn được quay về thế giới hiện thực, gặp được ba mẹ mình.

Hệ thống xuyên sách không hề lừa Tô Vân Cảnh, nó thật sự cho cậu được ở lại thế giới tiểu thuyết trải qua sinh lão bệnh tử.

Sau khi qua đời, Tô Vân Cảnh quay lại không gian hệ thống, hệ thống xuyên sách nói cậu đã hoàn thành nhiệm vụ, có thể cho cậu thêm một giải thưởng tặng kèm nữa.

Lúc lần thứ hai xuyên sách, Tô Vân Cảnh từng hỏi hệ thống sau khi hoàn thành nhiệm vụ có được thưởng gì không, đối phương nói rằng sẽ xin cấp trên giúp cậu, nhưng không ngờ hệ thống xưa nay vẫn luôn không đáng tin vậy mà thật sự đã xin được.

Phần thưởng của Tô Vân Cảnh chính là có thể quay về thế giới hiện thực.

Có thể quay về được đương nhiên là tốt, dù sao nơi đó có người nhà đã sinh ra cậu, nuôi cậu khôn lớn, chỉ có điều Tô Vân Cảnh vẫn còn vương vấn Phó Hàn Chu.

Phó Hàn Chu là nhân vật tiểu thuyết, Tô Vân Cảnh muốn biết sau khi anh qua đời là sẽ triệt để biến mất khỏi thế giới này, hay là có thể dùng một cách thức khác để kéo dài sinh mệnh?

“Chuyện này ký chủ không có quyền hạn được biết, có điều, nếu như ký chủ luyến tiếc đối tượng nhân vật thì có thể đưa anh ấy về thế giới hiện thực.” Hệ thống âm trầm đề nghị.

Tô Vân Cảnh sững sờ: “Cậu, cậu nghiêm túc hả?”

Hệ thống dùng một loại giọng điệu cứ như không thèm để ý mà nói: “Nếu ký chủ muốn, vậy cũng không phải không được.”

Tô Vân Cảnh quả thật không thể tin nổi, trên đời còn có chuyện tốt cỡ này hả.

Chuyện bất thường chắc chắn có điều kỳ lạ, vì bảo đảm Tô Vân Cảnh vẫn hỏi thêm một câu: “Vậy có cần phải trả cái giá gì không?

Hệ thống: “Không cần, chỉ cần cậu muốn, tất cả đều có khả năng.”

Tô Vân Cảnh: ‘Sao cứ có cảm giác đối phương đang hận không thể mau chóng đóng gói Phó Hàn Chu đưa cho cậu đem đi nhỉ?’

Thật sự cậu không tin hệ thống sẽ có lòng tốt như vậy, nhưng Tô Vân Cảnh đã sống mấy mươi năm rồi, cho dù lần này bị lừa, cậu cũng cảm thấy đời này đã đáng giá.

Hệ thống thực sự đã đưa cậu về lại thế giới hiện thực, có điều không phải về lại cái tuổi cậu bị tai nạn xe, mà tuyến thời gian bị đảo ngược lại bảy tám năm.

Tô Vân Cảnh lúc này mới mười bảy tuổi, sắp bước vào giai đoạn lớp mười hai tràn đầy căng thẳng.

Hệ thống nói rằng Phó Hàn Chu cũng cùng cậu quay về, nhưng lúc Tô Vân Cảnh tỉnh lại, cậu lại đang ngủ trên giường trong nhà mình, bên cạnh không hề có bóng dáng Phó Hàn Chu.

Cậu đã về được hai ngày rồi, vẫn còn đang từ từ thích ứng với thân phận và cuộc sống hiện tại.

Đã quen với việc có Phó Hàn Chu ở bên cạnh, bây giờ anh không ở đây, buổi tối Tô Vân Cảnh cứ luôn ngủ không yên, mỗi ngày còn dậy sớm hơn cả mẹ mình.

Ăn bữa sáng xong, Tô Vân Cảnh liền đạp xe đạp đến trường.

Tô Vân Cảnh có hơi bất lực, cứ cảm thấy cả đời này của cậu thật sự không thể tách rời trường học nổi, ba lần xuyên sách đều không tránh khỏi thân phận học sinh, bây giờ sống lại rồi vẫn phải đi học.

Sau khi quay lại, Tô Vân Cảnh vẫn luôn tìm kiếm tin tức về Phó Hàn Chu, bây giờ mạng xã hội không thuận tiện như mười mấy năm sau, trên mạng không có tin tức liên quan tới Phó Hàn Chu, số điện thoại trước kia của anh lúc này cũng trở thành số ảo.

Nếu Phó Hàn Chu thật sự đã đến thế giới này, vậy hệ thống chắc chắn sẽ cho anh một thân phận mới, một gia đình mới, nói không chừng lúc này anh còn chẳng tên là Phó Hàn Chu nữa.

Sốt sắng cả hai ngày, Tô Vân Cảnh quyết định thay đổi sách lược, cậu ôm theo tâm lý may mắn mà tìm kiếm tên Thẩm Niên Ôn, kết quả trên baidu thật sự có thông tin về ông.

Thân phận của Thẩm Niên Ôn giống hệt trên tiểu thuyết, vẫn là người làm trong ngành mạng internet, đã vậy còn cực kỳ nổi tiếng, là một trong ba nhà mạng internet lớn nhất hiện nay.

Tô Vân Cảnh tỉ mỉ nhớ lại quá khứ, cậu không hề nhớ rằng trong thế giới hiện thực có một nhà giàu như Thẩm Niên Ôn.

Trên mạng có hình của Thẩm Niên Ôn, cùng với ba ruột của Phó Hàn Chu là một người, đã vậy các hạng mục thông tin cũng đều trùng khớp.

Điều này khiến Tô Vân Cảnh cực kỳ nghi ngờ, có khi nào thế giới cậu được sinh ra này cũng là một cuốn tiểu thuyết, vậy nên hệ thống mới có thể sửa đổi thiết lập, dễ dàng đưa Phó Hàn Chu và Thẩm Niên Ôn vào thế giới này?

Có điều những điều này đều không quan trọng, quan trọng là phải tìm được Phó Hàn Chu trước đã.

Nếu Thẩm Niên Ôn đã xuất hiện tại thế giới này rồi, vậy tám chín phần mười Phó Hàn Chu vẫn là con trai ông ấy.

Vào kỳ nghỉ thứ bảy chủ nhật, Tô Vân Cảnh đem hết tiền để dành của mình ra xem lại.

Tô Vân Cảnh để dành được năm sáu trăm tệ, qua nhiều năm như vậy rồi, cậu cũng chỉ còn lại chút ấn tượng với số tiền này, hình như cậu nhịn ăn tiết kiệm định mua một máy chơi game.

Tô Vân Cảnh bây giờ không có hứng thú gì với máy chơi game nữa, cậu đặt một vé tàu lửa đi thủ đô, định đến công ty Thẩm Niên Ôn tìm ông ấy.

Không biết Thẩm Niên Ôn có còn ký ức quá khứ hay không, ông ấy là con đường duy nhất để cậu có thể liên lạc với Phó Hàn Chu.

Công ty của Thẩm Niên Ôn nằm ở khu khoa học kỹ thuật của thủ đô, sau khi xuống xe lửa ở trạm xe lửa ngoại ô phía tây thủ đô, Tô Vân Cảnh liền lên một chiếc xe bus đi đến khu khoa học kỹ thuật.

Tuy cậu và Phó Hàn Chu đã là lão phu lão phụ rồi, nhưng chuyến ngàn dặm tìm chồng này vẫn khiến Tô Vân Cảnh thấp thỏm hồi lâu.

Dù sao cái hệ thống kia cũng nổi danh là không đáng tin, không biết lần này có xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì không.

Chút bất an nho nhỏ của Tô Vân Cảnh đã bị một trận sự cố giao thông làm cho giảm bớt, phía trước xảy ra một vụ tông xe liên hoàn, xe bus bị kẹt lại giữa đường.

Công ty đều bố trí cho mỗi chiếc xe bus ba bình dập lửa, tài xế thấy chiếc xe bị tông kia đã cháy lên liền vội vàng sắp xếp cho hai vị khách có kinh nghiệm giúp đỡ cứu người.

Tô Vân Cảnh chính là một trong số đó, cậu cầm bình dập lửa xuống xe.

Vừa mới đầu là một chiếc xe chở hàng tông và một chiếc xe sang tông vào nhau, những chiếc xe đằng sau không kịp dậm thắng nên mới dẫn đến sự số liên hoàn.

Xe chở hàng và xe sang đều đã bốc lửa, mọi người đều không dám lại quá gần, tài xế có công cụ chữa cháy vẫn đang tích cực dập lửa.

Lúc này Tô Vân Cảnh chạy đến, tài xế của chiếc xe sang kia đã được cứu ra, khi nhìn thấy dáng vẻ của người đó, trong lòng Tô Vân Cảnh liền giật thót một cái.

Đây chẳng phải là chú Ngô sao? Là tài xế trước kia chở Phó Hàn Chu đi học.

Nếu chú Ngô cũng đến thế giới này, vậy trong xe…

Con ngươi Tô Vân Cảnh co rụt lại, lần này cậu cũng bất chấp nguy hiểm mà xông lên trước kéo cửa xe ghế sau ra, muốn xem thử Phó Hàn Chu có ở bên trong không.

Thân xe đã bốc cháy, lúc tay Tô Vân Cảnh chạm vào cánh cửa kim loại của xe, lòng bàn tay lập tức liền bị nóng tạo ra một vệt đỏ.

Cửa xe đang khóa, Tô Cân Cảnh kéo mấy cái cũng không kéo ra được, cậu liền dùng bình dập lửa đập nát cửa xe ô tô, quả nhiên nhìn thấy Phó Hàn Chu đang hôn mê bên trong.

Tim Tô Vân Cảnh đập mạnh hai cái, cậu thò người vào trong khoang xe, lôi Phó Hàn Chu từ bên trong ra.

Thấy cậu thật sự cứu được người ra ngoài, tài xế xe bus cũng nhịn không được mà khen một câu: “Chàng trai, gan cậu to thật đấy, cũng không sợ bình xăng phát nổ à.”

Tô Vân Cảnh không có tâm trạng đâu mà đáp lại tài xế, tuy cậu là một bác sĩ tâm lý nhưng cũng từng học qua một số tri thức cấp cứu, cậu kiểm tra vết thương của Phó Hàn Chu.

Sau khi xe cứu thương đến hiện trường liền đưa cả Phó Hàn Chu và Tô Vân Cảnh cùng tới bệnh viện.

Phó Hàn Chu không bị thương nặng gì, chỉ là khi hai xe tông nhau thì bị chấn động làm cho ngất đi, nhiều chỗ trên cơ thể bị thương tổn.

Tô Vân Cảnh cũng bị thương, lúc cứu người cánh tay của cậu bị cửa kính xe quẹt ra một miệng vết thương rất sâu, trên vai cũng bị bỏng nhẹ.

Trận sự cố xe này dường như đã kích phát ra một số ký ức không tốt của Phó Hàn Chu, anh trực tiếp phát bệnh trong lúc hôn mê, vẫn luôn nắm chặt lấy tay Tô Vân Cảnh không chịu buông ra.

Bác sĩ cũng không còn cách nào, chỉ có thể cứ thế mà bôi thuốc cho hai người.

Đợi người khác đều đi cả rồi, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người họ, Tô Vân Cảnh mới lần nữa nắm chặt lấy tay Phó Hàn Chu.

Anh nằm trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch như băng sương, hàng lông mi dày rậm trên mí mắt đang không ngừng run rẩy, giống hệt một con bướm bướm bị dính mưa.

Tô Vân Cảnh biết anh lại xuất hiện ảo giác, trong mơ đang xảy ra một chuyện đáng sợ gì đó.

“Đừng sợ, những thứ đó đều là giả cả thôi.” Tô Vân Cảnh kề trán mình lại gần: “Hàn Chu, em ở bên cạnh anh đây, em sẽ không để bất cứ thứ gì làm hại anh, đừng sợ.”

Tô Vân Cảnh không ngừng an ủi Phó Hàn Chu, rất lâu sau cảm xúc của anh mới ổn định lại, chân mày cũng thoải mái mà duỗi thẳng ra.

Nhìn khuôn mặt thanh tú còn mang theo chút ngây ngô của Phó Hàn Chu, Tô Vân Cảnh nhịn không được mà xoa nhẹ gò má anh.

Không phải Tô Vân Cảnh chưa từng nhìn thấy dáng vẻ thiếu niên của Phó Hàn Chu, nhưng cái tuổi mười sáu mười bảy này đối với bọn họ mà nói đã là chuyện rất xa xôi rồi, Phó Hàn Chu cũng không thích chụp ảnh, lúc thiếu niên cũng không lưu lại được mấy tấm.

Đột nhiên lại lần nữa nhìn thấy dáng vẻ tuổi trẻ của Kiều Kiều, Tô Vân Cảnh ít nhiều đều thấy hơi mới mẻ.

Ngũ quan của Phó Hàn Chu thuộc loại tinh xảo tới mức khiến người khác phải kinh ngạc, giống như một khối ngọc mới được mài ra, Tô Vân Cảnh không khỏi cảm thán ánh mắt mình đúng là tốt thật.

Chỗ bị bỏng vẫn còn đang đau rát, nhưng sự vui vẻ vì được gặp lại Phó Hàn Chu đã khiến cậu tạm thời quên đi sự đau đớn trên người.

Cuối cùng cũng tìm được anh rồi.

Tô Vân Cảnh chạm nhẹ một cái lên môi Phó Hàn Chu.

Phó Hàn Chu vẫn luôn hôn mê từ sáng cho tới năm giờ chiều mới tỉnh lại.

Hàng lông mi rậm rơi rung lên, mí mắt từ từ mở ra, đập vào mắt đầu tiên chính là một thiếu niên anh chưa từng gặp bao giờ.

Đối phương đang nhìn vào anh, trong mắt mang theo ý cười, lấp lánh như những tia sáng.

“Tỉnh rồi à? Có chỗ nào không thoải mái không?” Tô Vân Cảnh quan tâm hỏi.

Phó Hàn Chu không nói gì mà chỉ nhìn Tô Vân Cảnh, đôi đồng tử của anh bị ánh sáng chiếu vào tạo nên từng mảng đậm nhạt khác nhau, có một loại cảm giác lạnh nhạt xa cách.

Tô Vân Cảnh thấy vẻ mặt này của anh mới ý thức được có chỗ nào đó không đúng lắm, vì vậy cậu liền thử thăm dò mà tự mình giới thiệu: “Tôi tên Tô Vân Cảnh.”

Nghe thấy cái tên này, vẻ mặt Phó Hàn Chu cũng không có chút dao động nào, ngược lại anh còn buông lỏng cái tay đang nắm lấy tay Tô Vân Cảnh ra, rụt tay về lại.

Tô Vân Cảnh: “…”

Đây là bị mất trí nhớ, hay là căn bản không có những ký ức của quá khứ vậy?

Tô Vân Cảnh cũng không biết là loại tình huống nào nên cũng không dám đột ngột biểu hiện quá mức thân mật với Phó Hàn Chu nữa, lỡ như anh không có chút ký ức nào của trước kia thì phiền phức rồi.

Phó Hàn Chu là một người rất cô độc, anh có lòng phòng bị cực kỳ mạnh đối với người lạ. Trực tiếp tỏ ra thân thiết chắc chắn sẽ khiến anh cảm thấy phản cảm.

Chuyện chuyên môn thì giao cho người có chuyên môn làm, Phó Hàn Chu có phải mất trí nhớ hay không còn phải đợi bác sĩ kiểm tra mới biết.

Tô Vân Cảnh bấm chuông gọi trên đầu giường gọi y tá đến.

Thấy Phó Hàn Chu tỉnh rồi, bác sĩ liền làm một loạt kiểm tra đơn giản cho anh, hỏi cảm giác thân thể của Phó Hàn Chu.

Tô Vân Cảnh đứng trước giường bệnh, vốn định nghe thử tình trạng bệnh của anh thì điện thoại trong túi đột nhiên vang lên.

Lúc này vẫn còn đang rất lưu hành điện thoại hàng lậu hai sim, bởi vì ý thức bản quyền không phổ biến như mười mấy năm sau, Tô Vân Cảnh thấy rẻ liền dùng hơn bốn trăm mua một cái.

Sợ làm ồn đến bọn họ, Tô Vân Cảnh liền vừa nghe điện thoại vừa đi ra khỏi phòng.

Thấy Tô Vân Cảnh sắp rời đi, tầm mắt Phó Hàn Chu vẫn luôn dính chặt sau lưng cậu, cho đến khi người đã đi mất rồi, ánh mắt anh vẫn còn dừng lại trên cửa phòng, cứ nhìn chằm chằm vào.

Tô Vân Cảnh nói thật hết tình hình phía bên mình cho mẹ nghe.

Vừa nghe Tô Vân Cảnh gặp phải tai nạn xe, bây giờ vẫn còn ở trong bệnh viện, mẹ Tô lập tức sốt ruột: “Sao con lại tới thủ đô hả? Không sao chứ, có bị thương ở đâu không? Bây giờ mẹ sẽ ngồi tàu lửa đến đó ngay.”

Tô Vân Cảnh: “Mẹ không cần lo, con có thể giải quyết được, cũng không bị thương gì nặng, trên người con có tiền mà.”

Mẹ Tô quở trách: “Một đứa trẻ như con có thể giải quyết được gì?”

Tô Vân Cảnh tức thì nghẹn họng, cậu cũng quên mất rằng thân phận hiện giờ của mình chỉ có mười bảy tuổi.

Tô Vân Cảnh phải an ủi cả một lúc qua điện thoại, cuối cùng mới an ủi được mẹ mình, khiến bà không cần ngồi tàu lửa suốt đêm đến đây.

Cúp điện thoại xong, vừa quay vào phòng bệnh Tô Vân Cảnh liền đối diện với tầm mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mình của Phó Hàn Chu.

Trong đôi mắt đen láy kia không có bất cứ cảm xúc gì, nói là đang nhìn Tô Vân Cảnh, nhưng thật ra càng giống như một cái máy không có cảm tình đang rà quét trên người cậu thì đúng hơn, có một loại cảm giác dò xét.

Tô Vân Cảnh ít nhiều cũng có chút bất lực.

Nhưng theo như tính cách của Phó Hàn Chu, có thể nhìn cậu nhiều thêm vài lần chứng tỏ anh vẫn có chút ‘hứng thú’ với cậu, chứ đối với người không quen biết, trước giờ Phó Hàn Chu vẫn luôn lười liếc nhìn dù chỉ là một cái.

Tô Vân Cảnh đột nhiên cảm thấy tình tiết này có hơi quen thuộc, trong cuốn tiểu thuyết ‘Ánh sao lấp lánh’ này, lần đầu nữ chính gặp Phó Hàn Chu chính là vì đã cứu Phó Hàn Chu trong lúc anh bị tai nạn xe.

Lại còn trùng hợp mà gặp phải Phó Hàn Chu phát bệnh, Mộ Ca coi chừng anh cả một đêm, dùng hào quang nữ chính thành công khiến ảo giác của anh biến mất.

Hôm nay Tô Vân Cảnh cũng cứu Phó Hàn Chu từ tai nạn xe, cũng gặp phải anh phát bệnh, còn khiến ảo giác của anh biến mất.

Tô Vân Cảnh nhịn không được mà muốn rủa thầm, cảnh tượng hai người bọn họ gặp nhau sao mà giống tiểu thuyết quá vậy?

Nếu như Phó Kiều Kiều lại ‘nhất kiến chung tình’ với cậu nữa, thì quả thực chẳng khác gì văn đam mỹ.

Tô Vân Cảnh càng ngày càng nghi ngờ thế giới hiện thực mà cậu đang sống đây, có lẽ cũng là một cuốn tiểu thuyết, chỉ là trước kia cậu không biết mà thôi.

Bác sĩ đã kiểm tra xong cho Phó Hàn Chu, Tô Vân Cảnh cùng bác sĩ ra khỏi phòng bệnh, sau đó mới hỏi ông ấy về tình hình của Phó Hàn Chu.

Bác sĩ nhìn Tô Vân Cảnh một cái: “Cậu có quan hệ gì với bệnh nhân?”

Tô Vân Cảnh hơi sựng lại, mới nói: “Tôi là bạn cậu ấy.”

Bác sĩ: “Cậu ấy có triệu chứng chấn động não, nhưng trước mắt không có vấn đề gì lớn, nếu còn không yên tâm, tôi kiến nghị nên chụp CT não, kiểm tra toàn diện, vậy thì mọi người có thể yên tâm rồi.”

Tô Vân Cảnh muốn cho Phó Hàn Chu chụp CT não, nhưng cậu không phải người nhà, không có cách nào bảo bác sĩ đưa đơn kiểm tra cho cậu được.

Nói chuyện với bác sĩ xong, Tô Vân Cảnh liền quay lại phòng bệnh.

Phòng bệnh này là loại phòng hai người, chút vết thương này của Tô Vân Cảnh căn bản không cần nằm viện, nhưng vì muốn chăm sóc Phó Hàn Chu nên cậu vẫn làm thủ tục nhập viện.

Phó Hàn Chu rõ ràng là không quen biết cậu, Tô Vân Cảnh lặng lẽ ngồi lên giường bệnh của mình, lấy điện thoại mình ra hỏi Phó Hàn Chu: “Cậu có muốn gọi điện thoại cho người nhà không?”

Phó Hàn Chu liếc nhìn cái điện thoại Tô Vân Cảnh đưa qua một cái, sau đó tầm mắt dần dần dời tới vết bỏng đỏ hồng trên tay cậu.

Y tá đã bôi thuốc cho Tô Vân Cảnh, bởi vì không bị bỏng tới mức cháy da nên cũng không băng bó.

Sợ Phó Hàn Chu chỉ là không quen biết khuôn mặt này của mình, Tô Vân Cảnh cứ như muốn khớp ám hiệu mà gọi một tiếng: “Chu Chu.”

Phó Hàn Chu ngoại trừ nhìn chằm chằm cậu thì cũng không có phản ứng gì khác.

“Lục Gia Minh?”

Vẫn không có phản ứng gì.

Tô Vân Cảnh cảm thấy thất bại cùng cực, xem ra anh thật sự không quen biết cậu rồi, đây là một Phó Hàn Chu hoàn toàn mới, mới tới mức ngay cả ký ức trong quá khứ cũng không có.

Phó Hàn Chu có triệu chứng chấn động não, bác sĩ kiến nghị anh nên nằm trên giường nghỉ ngơi, cố gắng bớt đi lại, ăn uống cũng phải thanh đạm.

Tô Vân Cảnh ra ngoài mua hai phần cháo, cùng với một số món ăn thanh đạm đem về phòng bệnh.

Tuy Phó Hàn Chu không thèm quan tâm cậu, cũng không nói chuyện với cậu, nhưng anh cũng chịu ăn hết bữa tối mà cậu mua.

Lúc trễ hơn một chút, Thẩm Niên Ôn biết tin cũng đến bệnh viện.

Thẩm Niên Ôn biết là Tô Vân Cảnh cứu Phó Hàn Chu liền nghiêm túc cảm ơn cậu một phen, lúc nghe thấy cái tên Tô Vân Cảnh, ông cũng không có phản ứng đặc biệt gì.

Lần này cuối cùng Tô Vân Cảnh cũng xác định rồi, hệ thống chỉ đưa Phó Hàn Chu đến đây cho cậu, chứ không thèm cho cậu thêm bất cứ bàn tay vàng nào khác nữa.

Tô Vân Cảnh đau đầu mà xoa trán mình, xem ra cậu phải một lần nữa ‘theo đuổi’ lại Phó Hàn Chu rồi.

Phó Kiều Kiều không dễ theo đuổi được, hơn nữa bây giờ bối cảnh sinh hoạt của hai người cách biệt quá lớn, Phó Hàn Chu sống ở thủ đô, Tô Vân Cảnh thì lại cách thủ đô tới mười vạn tám ngàn dặm, cậu lại còn là một học sinh, còn phải hoàn thành sự nghiệp học hành của mình.

Hằng ngày gặp mặt còn chưa chắc có thể khiến Phó Hàn Chu cởi bỏ lòng phòng bị, chứ đừng nói gì ngay cả gặp mặt cũng không gặp được.

Sáng sớm hôm sau, ba mẹ Tô Vân Cảnh liền ngồi tàu lửa đến.

Sau khi Thẩm Niên Ôn nghe nói liền đích thân đến bệnh viện gặp ba mẹ Tô Vân Cảnh, còn đem theo một phần quà cáp quý trọng biểu đạt lòng cảm kích của mình.

Ba Tô mẹ Tô cũng không ngờ con trai mình lại cứu được con trai của Thẩm Niên Ôn, đây là người thường xuyên xuất hiện trong tin tức tài chính đấy.

Lúc người lớn nói chuyện bên ngoài phòng bệnh, Tô Vân Cảnh liền nhân cơ hội đi vào phòng bệnh, đến bên cạnh Phó Hàn Chu.

“Hai chúng ta có thể gặp mặt cũng coi như có duyên, mong rằng sau này vẫn có thể liên lạc, đây là phương thức liên hệ của tôi, cậu có thể đến tìm tôi chơi bất cứ lúc nào.”

Tô Vân Cảnh gấp tờ giấy viết số điện thoại, số QQ, địa chỉ nhà, địa chỉ trường học của mình lại bỏ vào trong hộc tủ.

Hôm nay ba mẹ cậu tới là để đưa cậu về, thủ tục xuất viện cũng đã làm xong rồi.

Cho dù đã tìm được Phó Hàn Chu, Tô Vân Cảnh cũng không thể nào vẫn luôn ở lại bên người anh được, dù sao đối với anh mà nói, cậu cũng chỉ là một người xa lạ.

Sau khi nói chuyện với Thẩm Niên Ôn xong, mẹ Tô liền hối Tô Vân Cảnh: “Tiểu Cảnh, chúng ta nên đi rồi.”

Tô Vân Cảnh có hơi lưu luyến mà nói một câu tạm biệt với Phó Hàn Chu, sau đó liền xoay người rời khỏi phòng bệnh.

Trước khi đi cậu còn không nhịn được mà quay đầu nhìn lại một cái, vừa hay bắt gặp Phó Hàn Chu cũng đang nhìn mình.

Đối diện với đôi mắt đen láy kia, Tô Vân Cảnh liền từ từ hiện lên một nụ cười, dưới đáy mắt mềm mại dịu dàng hiện lên từng tầng gợn sóng.

Bờ môi Phó Hàn Chu càng mím chặt hơn.

Từ lúc ngoài ý muốn gặp được Phó Hàn Chu cho đến lúc này cũng đã trôi qua một tuần, đối phương vẫn không hề liên lạc với cậu, điều này khiến Tô Vân Cảnh cực kỳ thất vọng.

Xem ra cậu phải cố gắng học tập, thi vào một trường đại học tốt, tranh thủ vào công ty Thẩm Niên Ôn làm việc.

Tuy không chắc có thể gặp được Phó Hàn Chu ở công ty, nhưng ít nhất cũng có cơ hội, bây giờ Tô Vân Cảnh chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi.

Ngay khi Tô Vân Cảnh đang chuẩn bị quyết chí tự cường, từng chút một tiến về phía Phó Hàn Chu thì sự việc đột nhiên bẻ ngoặc, vậy mà lại có cơ hội rồi.

Tiết học buổi sáng thứ hai, chủ nhiệm lớp Tô Vân Cảnh bước vào: “Mọi người yên lặng một lát, lớp chúng ta có một học sinh chuyển trường đến, mong mọi người có thể chung sống hòa thuận.”

Dưới sự trông đợi của một đám bạn học, một thiếu niên mặc quần áo vận động bước vào phòng học, lập tức liền khiến không ít nữ sinh cảm thấy trước mắt sáng ngời.

Khoảnh khắc đó, huyết mạch toàn thân Tô Vân Cảnh như bị đông lại, cậu sững sờ nhìn thiếu niên xinh đẹp mắt mày quyến rũ đang đứng trước cửa phòng học kia.

Đối phương cũng liếc một cái là đã nhìn thấy cậu thiếu niên bởi vì dáng người cao mà phải ngồi ở hàng cuối cùng là Tô Vân Cảnh trong hơn bốn mươi người trong lớp học.

Trong mắt Tô Vân Cảnh dần dần hiện lên ý cười.

Chu Chu của cậu tới tìm cậu rồi.
Bình Luận (0)
Comment