Tôi Cứ Nghĩ Mình Là Kẻ Bị Ghét Bỏ

Chương 106

Mặt khác thấy trợ lý vội vàng muốn đuổi theo Tiết Từ, người phục vụ cũng lộ vẻ khó xử: "Tình hình hiện trường có thể khá phức tạp, không tiện dẫn theo quá nhiều người. Vị tiên sinh này, hay là ngài chỉ mang theo một trợ lý thôi?"

 

Yêu cầu này xem ra cũng hợp lý.

 

Các trợ lý nhìn nhau, đang định chọn một người đi theo, thì nghe Tiết Từ nói: "Không cần phiền phức vậy đâu, tôi đi một mình được rồi."

 

Một mình sao được?

 

Nhóm trợ lý cảm thấy như tóc trên đầu dựng đứng cả lên, đang định khuyên nhủ Tiết Từ về việc thiếu ý thức an toàn, thì thấy sếp của họ dường như mỉm cười, nụ cười sau lớp khẩu trang tuy bị che khuất, nhưng đôi mắt cong cong lại càng thêm rạng rỡ, khiến họ nhất thời bị ánh sáng ấy làm cho mê hoặc, ngẩn người ra.

 

Trong lúc thất thần lại nghe Tiết Từ nói, giọng điệu rất ôn hòa, nhưng lại không cho phép phản bác: "Các cậu ở đây thì tôi mới yên tâm được."

 

Tiết Từ nói: "Tôi sẽ quay lại rất nhanh."

 

Không biết từ lúc nào, họ đã gật đầu đồng ý. Đến khi phản ứng lại được, dù trong lòng có hối hận, họ cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiết Từ đi theo người phục vụ rời đi.

 

Đối phương là nhân viên ở đây, chắc sẽ không có chuyện gì đâu.

 

Nhóm trợ lý nhíu mày tự nhủ.

 

Người phục vụ dẫn đường phía trước, dáng vẻ tao nhã thành thạo, bước chân không nhanh không chậm, trên mặt luôn nở nụ cười. Thỉnh thoảng còn bắt chuyện với Tiết Từ, thấy Tiết Từ đáp lời có vẻ lười biếng không hứng thú, mới dừng lại, rất biết tiến lùi.

 

Tuy nhiên con đường hắn ta dẫn đi lại quá xa.

 

Xung quanh người cũng dần thưa thớt, đoạn đường cuối cùng thậm chí không thấy bóng dáng khách nào, mà phía sau lại lặng lẽ xuất hiện hai người phục vụ, đi theo Tiết Từ.

 

Người phục vụ dẫn đường dừng lại, hắn ta nghiêng người, tươi cười cúi chào, đưa tay chỉ đường cho Tiết Từ: "Thưa quý khách, đến nơi rồi ạ."

 

Đây là lối vào một sảnh trong, được trang trí bằng những bức điêu khắc tinh xảo và tranh vẽ hoa mỹ, không gian rộng lớn, uy nghi, cánh cổng cao ngất sừng sững trông như lối vào thiên đường vậy - nhưng chắc chắn, đây không phải là lối vào nhà vệ sinh.

 

Người phục vụ quay đầu lại, ngạc nhiên vì không thấy vẻ sợ hãi hay đề phòng, tuyệt vọng trong mắt chàng trai.

 

Có lẽ cậu đã đoán trước được?

 

Nghĩ vậy, chưa kịp giải thích, người phục vụ đã nghe chàng trai hỏi: "Cậu ấy thế nào rồi?"

 

Người phục vụ hơi ngạc nhiên: "Ai cơ?"

 

Tiết Từ lạnh lùng nói: "Trợ lý của tôi."

 

Không ngờ người này vẫn còn tâm trí lo cho người khác. Người phục vụ lắc đầu, đáp: "Trợ lý của ngài chỉ tạm thời được mời ở lại làm khách, ngoài việc không thể liên lạc với bên ngoài, mọi thứ đều tự do... Tất nhiên, điều này chỉ xảy ra khi ngài chịu hợp tác, nếu không chúng tôi sẽ phải dùng biện pháp khác."

 

Nếu lúc đó Tiết Từ không ngoan ngoãn đi theo, thì khó mà đảm bảo trợ lý của cậu sẽ không phải chịu khổ.

 

Họ đã rất lịch sự và nhẹ nhàng rồi, nhưng nếu cần thiết, họ cũng không ngại dùng những biện pháp mạnh tay hơn.

 

Trong khoảnh khắc ánh mắt Tiết Từ thay đổi, người phục vụ tưởng cậu sẽ nổi giận. Nhưng chỉ vài giây sau, cảm xúc của chàng trai vẫn bình tĩnh, chỉ lạnh lùng nói: "Cút đi."

 

Người phục vụ vẫn giữ nụ cười trên môi, mở cửa cho cậu.

 

Giọng nói của hắn ta mềm mại như lụa, mang theo chút mê hoặc: "Khách quý, chủ nhân của chúng tôi luôn thích... giao dịch công bằng, chúc cậu có một đêm vui vẻ."

 

Giao dịch công bằng?

 

Tiết Từ không đưa ra bất kỳ nhận xét nào về những lời đó, cậu bước vào cánh cửa kia, nội thất bên trong vẫn giữ phong cách trang trí đồng nhất với bên ngoài, hành lang dài hai bên treo những bức họa quý với giá cả đắt đỏ, trên sàn trải một lớp thảm nhung dày. Tiết Từ vốn dĩ đi lại đã rất nhẹ nhàng, giờ đây bước trên tấm thảm mềm mại kia càng thêm yên tĩnh không một tiếng động.

 

Cuối hành lang ngắn, là một phòng khiêu vũ hình tròn, được trang hoàng bằng hoa tươi và rượu ngon, thoạt nhìn không khác gì bên ngoài, chỉ có một khu vực ở giữa được cố tình tách ra, nơi đó là một tấm thảm mềm mại xếp chồng lên nhau, nhìn có chút kỳ lạ.

 

Tiết Từ bị chặn lại ngay cửa, bị yêu cầu giao nộp điện thoại di động.

 

Cậu cũng không phản kháng gì, đưa điện thoại ra, những người đó cũng không lục soát người cậu, sau đó được mời ngồi xuống.

 

Hai bên bàn tiệc đã có vài người ngồi rải rác, bầu không khí giữa họ khá kỳ lạ, không ai đứng dậy chào hỏi, cũng không làm những việc khác, giống như mỗi người đều là những con rối bị giam cầm trên ghế.

 

Biểu cảm trên mặt họ cũng khác nhau, phần lớn đều không biểu cảm, một số ít người mang theo nụ cười mong đợi, và một số ít còn lại thì lộ rõ vẻ chán ghét cùng mâu thuẫn, vài lần muốn bùng nổ, nhưng lại cố gắng nhẫn nhịn, có vẻ như hoặc là bị lừa đến, hoặc là không tự nguyện.

 

Ở đây không có bóng dáng người phụ nữ nào, chỉ toàn là đàn ông, và đều là những người đàn ông có khuôn mặt tuấn tú, ngoại hình đẹp đẽ.

 

Hầu hết những người ở đây, Tiết Từ đều không quen biết. Cậu vốn dĩ đã ít quen biết minh tinh, huống chi ở đây còn có rất nhiều người không nổi tiếng - tuy nhiên có hai người Tiết Từ nhận ra.

 

Một người từng hợp tác với cậu trong bộ phim "Hầu Môn", ảnh đế Giang Ly Mặc đóng vai phản diện.

 

Lúc này sắc mặt anh ấy tái nhợt bất thường, không có chút máu.

 

Và người còn lại là...

 

Lâm Bạch Họa.

 

Rõ ràng là anh ta đã bị lừa đến đây bằng một lý do nào đó, so với những người khác chỉ đơn thuần phẫn nộ và lo lắng, anh ta còn có thêm chút nghi hoặc và đề phòng.

 

Tiết Từ chỉ lướt mắt qua họ một cách vội vàng. Sau đó cậu khoanh tay ngồi một góc, giữa đám mỹ nam với đủ loại tư thái khác nhau này, cậu hoàn toàn không có gì nổi bật.

 

Không lâu sau khi Tiết Từ ngồi xuống, sảnh nghênh đón nhóm nhân vật quan trọng cuối cùng.

 

Từ lúc họ bước vào, mọi ánh mắt đều đổ dồn về nhóm người đó.

 

Người đàn ông được vây quanh ở vị trí trung tâm, tuổi tác cũng không còn trẻ, nhưng lại không giống hình ảnh ông trùm giàu có thường thấy - không có khuôn mặt bóng dầu và mái đầu hói, cũng không phình bụng tròn vo. Ngược lại nhờ tập thể hình đều đặn và được chăm sóc kỹ lưỡng, ông ta toát ra vẻ lịch thiệp, phong độ nhẹ nhàng.

 

Những người đi cùng ông ta thì kém xa về ngoại hình, diện mạo hết sức bình thường, cộng thêm vẻ mặt dâm tà, khiến những người trong sảnh chỉ liếc mắt một cái rồi vội vàng quay đi - như thể mắt không thấy, tâm không phiền.

 

Tiết Từ cũng đang quan sát họ.

 

Và ngay lập tức xác định được thân phận của họ: ông chủ giải trí Tinh Diệu Lưu Nhạc Văn, người bên cạnh là Trần Thiên Cung con thứ của nhà họ Trần có danh tiếng không tốt, ông chủ Vương thị, người từng hợp tác với cậu ở kiếp trước...

 

Tóm lại đều là những nhân vật có tiền có quyền.

 

Trong số những minh tinh ở đây, người quen thuộc nhất với họ chính là ông chủ Tinh Diệu. Vị này có địa vị cao ngất ngưởng trong giới giải trí, lúc này lại đang tươi cười nịnh nọt, đưa vị trí trung tâm và micro cho Trần Thiên Cung bên cạnh.

 

Trần Thiên Cung cũng không khách sáo từ chối, gã cầm micro đi đến vị trí trung tâm của sảnh, ánh mắt thèm thuồng đảo qua đám nam thanh niên xinh đẹp, có vẻ rất hài lòng với chất lượng, rồi lớn tiếng nói: "Chắc hẳn các vị đều biết, trong buổi tiệc tối nay của Tinh Diệu, các cậu mới là nhân vật chính thực sự."

 

"Tôi là kẻ thô lỗ, không muốn cùng các vị phân tích từng câu chữ, nên sẽ nói thẳng vào vấn đề chính hôm nay..." Gã kéo dài âm cuối một chút, nhưng cũng không hề úp mở: "Các vị có thấy những ngôi sao hạng A được mời vào sảnh kia không? Họ được hàng ngàn người theo đuổi, kiếm được nhiều tiền đến mức tôi còn phải thèm thuồng, mà chỉ cần các vị hầu hạ tôi - hoặc là hầu hạ đám bạn tốt của tôi một chút, tôi đảm bảo các vị sẽ có được địa vị tương tự như họ."

 

Lời này vừa thốt ra, sắc mặt mọi người liền thay đổi ngoạn mục.

 

Có người lộ vẻ thèm thuồng không thể chờ đợi, có người lại tái mét, hơi run rẩy, rõ ràng là rất sợ hãi.

 

Và có người, rõ ràng là vừa mới nhận ra mình đã đến nơi nào - ví dụ như Lâm Bạch Họa.

 

Những giao dịch ngầm trong giới này vốn không hề thiếu, nhưng công khai đến mức này... Yến tiệc, đại sảnh. Nơi công cộng, tụ tập dâm loạn, thật sự là quá hoang đường, quá đáng.

 

Sắc mặt anh ta lập tức trở nên khó coi vô cùng, khuôn mặt vừa đỏ bừng, vừa tái mét, lập tức đứng dậy đi về phía cửa.

 

Ngoài cửa vẫn còn hai người canh giữ, lúc này cũng tận tâm tận lực chặn Lâm Bạch Họa lại.

 

Lâm Bạch Họa sức lực lớn ngoài dự kiến, dễ dàng đẩy hai người kia ra, mặt đầy hung ác.

 

"Cút đi." Giọng Lâm Bạch Họa hơi run rẩy, anh ta cố gắng nói, "Tôi không cần những thứ đó!"

 

Phản ứng kịch liệt của anh ta, đương nhiên nằm trong dự đoán của người trên đài. Trần tổng thậm chí cười ha hả, bảo đám vệ sĩ nới lỏng tay, tránh làm tổn thương mỹ nhân của mình, vẻ mặt thậm chí có thể nói là rất ôn hòa: "Cậu không muốn?"

 

Chưa đợi Lâm Bạch Họa trả lời, Trần tổng đã nói tiếp: "Tôi là một thương nhân, đương nhiên rất coi trọng giao dịch công bằng. Không muốn nổi tiếng, tôi cũng không ép buộc cậu. Còn ai giống như vị mỹ nhân này, không muốn không?" Gã lớn tiếng hỏi, phía dưới có rất nhiều ánh mắt chờ đợi bí ẩn, nhưng không ai lên tiếng, sợ đây là một cái bẫy mới.

 

Nhưng Trần tổng lại tỏ ra rất biết điều, giải thích: "Các vị không muốn ở lại, có thể cùng vị mỹ nhân này rời đi."

 

Câu nói này, khiến ngay cả Lâm Bạch Họa cũng có chút khó tin nhìn gã -

 

Tuy rằng gã làm chuyện rất ghê tởm, nhưng có vẻ... ngoài dự đoán lại rất biết điều.

 

Ít nhất là sẽ không ép buộc.

 

Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, Giang Ly Mặc cũng đứng lên.

 

Với địa vị hiện tại của anh ấy, quả thực không cần thiết phải tham gia vào những giao dịch này, từ lúc bị lừa đến đây, sắc mặt Giang Ly Mặc đã vô cùng tái nhợt và tuyệt vọng.

 

Tuy nhiên anh ấy khéo léo hơn Lâm Bạch Họa, đứng lên còn biết điều nói một câu "Cảm ơn Trần tổng", thậm chí còn bày tỏ rằng nếu mọi người ở đây đều tự nguyện, anh ấy sẽ giữ kín miệng, tuyệt đối không tiết lộ nửa lời.

 

Có ảnh đế Giang Ly Mặc dẫn đầu, một số minh tinh khác cũng dao động.

 

Tuy họ lo lắng sự nghiệp bị ảnh hưởng, nhưng càng không thể chấp nhận việc bị một đám đàn ông lớn tuổi "quy tắc ngầm"... Không chỉ là vấn đề đạo đức, mà thật sự có chút không thể chấp nhận được.

 

Họ đồng loạt đứng lên bày tỏ ý định rời đi, nhưng cũng không chống đối Trần tổng, quả thực là người nào cũng biết cúi đầu tuân thủ quy tắc.

 

Sắc mặt Lâm Bạch Họa cũng khá hơn.

 

Nhưng khi họ muốn rời đi... lại phát hiện những người canh cửa không có ý định cho họ đi.

 

Mọi người lại nhìn về phía Trần tổng đang đứng ở trung tâm.

 

Trần Thiên Cung lúc này mới chậm rãi nói: "Tôi là một thương nhân, đương nhiên không thể làm ăn thua lỗ. Tôi biết những người rời đi lúc này, ít nhiều gì cũng có chút cao thượng... Nếu như họ không vừa mắt tôi và những đồng nghiệp còn lại ở đây, lỡ như họ tiết lộ chuyện này ra ngoài thì sao?"

 

Gã cười híp mắt nói, những người còn lại quả nhiên đều nhìn về phía Lâm Bạch Họa và những người kia.

 

Bọn họ hiện tại đang chia thành hai phe.

 

Những người không muốn chấp nhận "quy tắc ngầm" này, liệu có thể nắm được điểm yếu của họ rồi dùng để khống chế họ không?

 

Dù sau này có nổi tiếng, đây chẳng phải là một quả bom ẩn có thể phát nổ bất cứ lúc nào sao?

 

Nghĩ vậy, ánh mắt của những người kia nhìn Giang Ly Mặc và nhóm người đó, lập tức trở nên đầy thù địch.

 

Giang Ly Mặc thầm chửi rủa trong lòng.

 

Lâm Bạch Họa rõ ràng vẫn chưa nhận thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, chỉ hơi mất kiên nhẫn nói: "Tôi lười nói nhiều, mau thả chúng tôi đi."

 

"Nhân phẩm của người đẹp đây, đương nhiên là tôi tin được. Nhưng ở đây lắm miệng tạp nham, ít nhiều gì cũng có chút bất ngờ đúng không?" Trần Thiên Cung thở dài nói, "Da mặt già nua này của tôi, bất chấp tất cả cũng không sao. Nhưng tôi phải nghĩ cho những người đẹp khác, tránh để thanh danh của họ bị tổn hại..."

 

Gã làm ra vẻ thương hoa tiếc ngọc, nhưng ánh mắt nhìn ai cũng lộ rõ vẻ thèm thuồng khó che giấu.

 

Tình hình đến bước này, dường như không còn đường thương lượng, Giang Ly Mặc cười gượng: "...Vậy Trần tổng muốn gì?"

 

"Tôi cũng không làm khó các cậu." Trần Thiên Cung tỏ vẻ suy nghĩ nghiêm túc, "Vậy đi, ai muốn đi thì c** q**n áo nằm trên sàn nhà cho người của tôi chụp vài tấm ảnh nhạy cảm. Làm bảo đảm, tôi sẽ cho các cậu ra ngoài."

 

"Trong quá trình này, chúng tôi đảm bảo sẽ không động chạm đến các cậu." Dường như đến đoạn mong chờ nhất, người bên cạnh Trần Thiên Cung đều lộ ra nụ cười thèm thuồng khó chịu, xấu xa nói: "Chỉ là những bức ảnh này có bị phát tán ra ngoài hay không, thì chúng tôi không dám chắc."

 

Điều kiện này vừa được đưa ra, cả người Giang Ly Mặc như bị dội một gáo nước lạnh, còn sắc mặt Lâm Bạch Họa thì đen như đáy nồi, giọng nói run rẩy: "Ông nói cái gì?!"

 

Bọn quyền quý tâm địa hiểm độc này, lúc này mới lộ rõ bộ mặt thật.

 

Họ không muốn bán rẻ thân thể, muốn rời đi, thì phải bị ép chụp ảnh nóng. Dù họ có giữ vững lập trường, đợi đến khi ảnh chụp bị phát tán sau khi rời khỏi đây, mọi người cũng sẽ nghĩ họ đã tham gia vào giao dịch dơ bẩn.

 

Còn những người chấp nhận "quy tắc ngầm", chuyện riêng tư của họ ngược lại sẽ trở thành bí mật ngầm hiểu của mọi người.

 

Là muốn giữ gìn phẩm cách trong sạch dưới sự ràng buộc của đạo đức, nhưng thanh danh bị vấy bẩn? Hay là giao dịch thân thể, để bảo toàn thanh danh bề ngoài?

 

Sự lựa chọn này quá độc ác, như đảo lộn đạo đức và giới hạn. Kẻ ti tiện sẽ đường hoàng nổi tiếng, không ai biết chuyện hôm nay, còn người thực sự giữ vững ranh giới, lại trở thành vật tế bị chửi rủa.

 

Nụ cười trong mắt Trần Thiên Cung càng sâu, gã không hề ép buộc, mà hỏi những người vẫn chưa đứng lên trong sảnh: "Các người đẹp, mọi người thấy thế nào?"

 

Trong sảnh im lặng trong giây lát, nhưng ngay sau đó có một giọng nam nhỏ vang lên: "Trần tổng nói phải."

 

"Đây cũng là suy nghĩ cho sự an toàn của tất cả chúng ta."

 

"Đúng rồi, đúng rồi."

 

Những người vốn là nạn nhân bị chia thành hai phe, từ bên trong đấu đá lẫn nhau, và một phe trong số đó thậm chí còn nóng lòng phản công phe kia, hận không thể kéo tất cả mọi người cùng lún sâu vào vũng lầy.

 

Họ không muốn ai sống tốt hơn ai.

 

Thân thể Giang Ly Mặc run nhè nhẹ, còn bàn tay Lâm Bạch Họa nắm chặt tay nắm cửa, vì dùng quá nhiều sức mà nổi cả gân xanh.

 

Giọng nói của Trần Thiên Cung vang lên như ma quỷ: "Sao vậy? Các cậu bây giờ..."

 

"Còn muốn đi không?"

 

Có người bật khóc.

 

Vai họ run rẩy, hốc mắt đỏ hoe, nước mắt rơi như điên vì bị kích động. Nhưng họ từng bước một quay trở lại, từng bước một miễn cưỡng ngồi xuống.

 

Vẻ đẹp lệ rơi này khiến Trần Thiên Cung vô cùng hài lòng. Ngay cả mấy kẻ cứng đầu khó nhằn, cũng không khiến gã vui vẻ như vậy.

 

Gã thậm chí còn rất rộng lượng nói: "Tôi không thích ép buộc ai, tất cả đều là tự nguyện."

 

Giọng nói vừa dứt, một góc sảnh đột nhiên vang lên tiếng thủy tinh vỡ loảng xoảng chói tai, ngay cả tấm thảm mềm mại cũng không che giấu được tiếng ầm ầm. Động tĩnh này quá lớn, gần như thu hút mọi ánh nhìn -

 

Đám vệ sĩ đi theo phía sau càng thêm cảnh giác, vì những kẻ gây ra động tĩnh lớn thế này thường rất khó đối phó, sợ có người tổ chức "bạo động", nhưng liếc mắt nhìn qua, phát hiện người gây ra chuyện này lại là một thiếu niên thân hình gầy gò.

 

Cậu vẫn ngoan ngoãn ngồi trên ghế, chỉ có chiếc bàn trước mặt bị hất tung, rượu ngon và hoa tươi đổ tung tóe khắp sàn, tỏa ra mùi hương nồng nặc.

 

Nếu không phải bên đó chỉ có một mình cậu, với vẻ mặt bình tĩnh đó, có lẽ rất khó xác định được hung thủ.

 

Đám quyền quý hiển nhiên có chút ngạc nhiên, ông chủ Tinh Diệu trách mắng: "Cậu đang làm cái gì vậy?"

 

Một vài người khác thì nhìn với ánh mắt khó chịu bất mãn, dù khoảng cách khá xa, họ vẫn chú ý đến việc thiếu niên đeo khẩu trang, ngay cả mặt mũi cũng không nhìn rõ, nên có chút không hài lòng.

 

Chỉ có Trần Thiên Cung là ánh mắt hơi sáng lên.

 

Theo kinh nghiệm của gã, gã có một dự cảm mãnh liệt, thiếu niên trước mắt chắc chắn là hàng cực phẩm hiếm có, ngọn lửa giận vừa rồi lập tức tắt ngúm, nụ cười trên mặt trở nên nhiệt tình đến mức có chút chân thành, giọng điệu thân thiện nói: "Sao vậy bé cưng, đột nhiên giận dỗi cái gì?"

 

Những người khác nghe thấy giọng điệu nuông chiều của Trần Thiên Cung liền biết có chuyện khác thường, gã có vẻ đã để ý đến người này, lập tức thu lại vẻ mặt giận dữ, có thể nói là bậc thầy trong việc thay đổi sắc mặt.

 

Tiết Từ: "..."

 

Đột nhiên bị gọi một tiếng bé cưng đầy ghê tởm, Tiết Từ bình tĩnh lại, mới nói: "Rượu dở tệ, khó uống."

 

Vì rượu khó uống mà đột nhiên lật bàn...

 

Những người khác đều cạn lời nhìn Tiết Từ, không biết nói gì cho phải.

 

Trần Thiên Cung lại không tức giận: "Vậy cậu qua ngồi bên tôi, rượu của tôi là rượu ngon."

 

Tiết Từ thật sự đứng dậy, bước tới.

 

Vào khoảnh khắc cậu đứng dậy, con ngươi Lâm Bạch Họa lập tức hơi mở to, trông còn kinh ngạc hơn lúc trước.

 

Giang Ly Mặc cũng nhìn cậu rất lâu, hơi dụi mắt, bờ môi run rẩy, không nói nên lời.

 

Tiết Từ bước tới, nhưng không ngồi vào giữa đám người kia, mà tiến lên lấy chai rượu trên bàn, nhìn nhãn mác nơi sản xuất và màu đỏ rượu vang đẹp mắt, không nói gì, rót một ít vào ly rượu, khẽ lắc nhẹ.

 

Hương rượu nồng nàn lập tức lan tỏa.

 

Trần Thiên Cung nhìn chằm chằm đôi tay thon dài trắng ngần của thiếu niên, tim như muốn nhảy ra ngoài, một loại xúc động khó kiềm chế lan khắp cơ thể, k*ch th*ch dòng máu sôi trào dâng lên từng đợt, nhưng vẻ mặt vẫn kiềm chế, ôn hòa hỏi: "Rượu của tôi thế nào?"

 

Tiết Từ nói: "Bình thường."

 

"Chỉ ngửi hương thì không thể đánh giá được." Trần Thiên Cung thậm chí không tức giận vì bị mất mặt, gã nhìn chằm chằm vào chiếc khẩu trang che mặt của Tiết Từ, dùng giọng điệu như dụ dỗ: "Cậu tháo khẩu trang ra, nếm thử sẽ biết."

 

Gã thực sự rất mong chờ được nhìn thấy mặt Tiết Từ, còn hy vọng cậu tự tay tháo xuống, chứ không phải bị gã cưỡng ép kéo xuống.

 

Trần tổng luôn thích "đôi bên tình nguyện", thích dùng thủ đoạn mềm dẻo ép người.

 

Tiết Từ bình tĩnh liếc nhìn gã.

 

Ánh mắt cậu lướt qua những người ở đây, cậu không chắc có ai nhận ra mình không. Nhưng Trần Thiên Cung là con cháu thế gia, rất có khả năng biết cậu - hiện tại không nhận ra, chỉ là do họ nghĩ "Cậu út Tiết không thể xuất hiện trong loại trường hợp này".

 

Tiết Từ khẽ cười.

 

Chỉ là cặp mắt hơi rũ xuống kia, lại câu hồn vô cùng. Trong khoảnh khắc, gần như mọi người đều hơi nín thở, cảm nhận sâu sắc vì sao gã Trần tổng lại coi trọng người này đến vậy... Họ thậm chí vào lúc này cảm thấy có chút sùng bái, mắt nhìn người của Trần Thiên Cung thật sự quá tuyệt, quá độc!

 

"Được thôi." Tiết Từ nhẹ giọng nói, "Nhưng tôi không thích chỗ đông người... Chỗ các ông có phòng riêng không?"

 

Đám quyền quý này, tâm lý ít nhiều có chút b**n th**, càng là nơi công khai l*m t*nh họ càng cảm thấy k*ch th*ch, thậm chí mỗi lần tiệc tối Tinh Diệu, họ đều lấy tấm thảm ở vị trí trung tâm làm sân nhà, để những mỹ nhân khác quan sát, hứng thú lên cao thì sẽ càng kéo nhiều người vào cuộc.

 

Nhưng lúc này, đối mặt với thiếu niên ẩn chứa kinh hỉ lớn như vậy, họ đều đồng loạt nhượng bộ. Trần Thiên Cung gật đầu nói: "Có, có. Ở đằng kia..."

 

Gã thậm chí đứng lên, muốn dẫn đường cho Tiết Từ.

 

Mà những quyền quý khác, thậm chí nóng lòng đứng lên, muốn đi theo... lại bị Trần Thiên Cung liếc mắt ra hiệu dừng lại.

 

Đây là chuyện hiếm thấy, vị này chưa bao giờ có tính cách ăn mảnh, nếu không cũng sẽ không liên thủ tổ chức buổi tiệc hoang đường như vậy. Nhưng vào giờ phút này, dù trong lòng chửi thầm, họ vẫn dừng lại tại chỗ, chỉ là lòng ngứa ngáy khó chịu, mong Trần Thiên Cung ăn đủ rồi đến lượt họ.

 

Nhưng hiện tại, họ không dám thách thức tính tình của Trần Thiên Cung.

 

Tiết Từ ngáp một cái, theo Trần Thiên Cung vào phòng riêng.

 

Đám vệ sĩ đều lui xuống.

 

Trần Thiên Cung từng luyện tán thủ, thân thủ kỳ thật rất tốt, nghĩ thế nào cũng sẽ không bị hại trong tay một thiếu niên gầy gò. Vừa đóng cửa phòng lại, mắt Trần Thiên Cung gần giống như sói mà l**m láp nhìn, thèm thuồng mà nhìn cậu.

 

Tiết Từ khẽ cười, dứt khoát tháo khẩu trang xuống.

 

Khi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần kia, Trần Thiên Cung nghĩ, quả nhiên gương mặt này còn kinh diễm tuyệt sắc hơn trong tưởng tượng của gã, máu toàn thân dồn lên não - sau đó trong nháy mắt, lý trí đột ngột phản công trở lại. Trần Thiên Cung tham lam nhìn thêm hai lần, ngay sau đó, như thể dòng sông đóng băng mùa đông đột ngột chảy ngược từ đỉnh đầu xuống, máu toàn thân đông cứng lại, răng hơi run lên, con ngươi đột ngột trợn to, giọng nói lần đầu tiên run rẩy như đám cừu bị gã đùa bỡn: "Cậu, cậu là..."

 

Là con cháu thế gia, hoang đường nhiều năm, làm nhiều việc ác mà vẫn chưa gặp chuyện gì. Một phần lớn là do Trần Thiên Cung biết những người nào không thể đắc tội.

 

Vì vậy dù đang trong trạng thái d*c v*ng che mờ lý trí, gã cũng lập tức tỉnh táo lại, nghiến răng để giọng nói đừng run rẩy quá mức: "Cậu, cậu út Tiết."

 

Tiết Từ cười như không cười: "Ừ?"

 

Biểu cảm này khiến gã lập tức xác định được thân phận.

 

"Cái, cái này thật sự là." Trần Thiên Cung vắt óc suy nghĩ lời lẽ, điều may mắn duy nhất là vừa rồi gã không thực sự chạm vào Tiết Từ, chỉ là gã không thể nghĩ ra cậu út Tiết sao lại ở đây, "Ngài xem này, đúng là hiểu lầm mà! Ai mời ngài đến đây? Nếu tôi biết, nhất định sẽ lột da rút gân cái thứ chó má không biết điều kia để ngài hả giận... Ngài không chịu ủy khuất gì chứ? Chuyện hôm nay, đúng là làm ngài chê cười..."

 

Lúc này, Trần Thiên Cung nghĩ, mọi chuyện vẫn có thể vãn hồi.

 

Dù sao gã và Tiết Từ dường như cũng không có thù hận không thể hóa giải.

 

Trần Thiên Cung thậm chí nảy ra một ý tưởng vô lý, ví dụ như đem đám mỹ nhân ngoài phòng giao cho Tiết Từ, không biết có thể khiến cậu út Tiết hết giận không... Chỉ là nếu chọn kỹ, dường như không ai đẹp hơn vị thiếu gia này, đừng để không biết là ai ngủ ai.

 

"Tôi biết." Tiết Từ chậm rãi nói, "Hôm nay tất cả đều là hiểu lầm."

 

Trần Thiên Cung thở phào nhẹ nhõm: "Đúng đúng đúng, hiểu lầm..."

 

Gã còn chưa nói xong, Tiết Từ đã đấm một quyền, ngay vào mũi, cảm giác chua xót lan tỏa, cả người gã ngây ra, hồn bay phách lạc. Cùng lúc đó, Tiết Từ lại đá nhẹ vào hạ thể của Trần Thiên Cung - động tác đó trông rất nhẹ nhàng, nhưng trong nháy mắt, mắt Trần Thiên Cung trợn trừng.

 

Tiết Từ phản đòn vặn ngược tay gã, nhanh chóng bẻ gãy và trói ra sau lưng, đá mạnh vào đầu gối Trần Thiên Cung khiến gã quỳ xuống. Tiện tay nắm cằm gã, nhẹ nhàng tháo khớp cằm, tiếng kêu đau đớn còn chưa kịp phát ra đã biến thành hai tiếng hừ hừ mơ hồ.

 

Trần Thiên Cung đau đến nỗi không thể đứng dậy, trong khi Tiết Từ chạy đến đầu giường phòng riêng... Lướt qua những món đồ chơi kỳ quái, lấy dây thừng trói chặt tay chân Trần Thiên Cung, cởi áo khoác nhét vào miệng gã để cố định hàm bị trật khớp, hoàn toàn ngăn cản khả năng phát ra âm thanh của đối phương.

 

Sau khi làm xong mọi việc, Tiết Từ kéo ghế ngồi xuống trước mặt Trần Thiên Cung, mỉm cười ôn hòa: "Tôi vô tình lạc vào đây, đương nhiên là hiểu lầm. Sự thật là ông đã lên kế hoạch từ lâu, có ý định bắt cóc và cưỡng ép người thừa kế nhà họ Tiết, thực hiện hành vi phạm tội trái pháp luật, trói tôi đến đây, đúng không?"

 

Dù không thể lên tiếng, mắt Trần Thiên Cung vẫn trợn trừng phản đối.

 

"Chịu sự trừng phạt của pháp luật là kết quả tốt nhất cho ông." Tiết Từ bình tĩnh nói, "Nhưng ông thử đoán xem, nhà họ Tiết sẽ đối phó với ông như thế nào sau khi biết tin này?"

 

Trần Thiên Cung bị trói chặt không nói được lời nào, lúc này mới tỉnh táo lại từ cơn giận dữ vì bị đánh đập. Câu nói vừa rồi đã nghiền nát mọi niềm tin của gã, sau lưng lạnh toát, nhìn Tiết Từ với vẻ không thể tin được, như thể đang nhìn một con ác quỷ giáng trần -

 

Đây là vu khống! Là hãm hại! Sẽ không ai tin vào lời nói dối lố bịch này!

 

Gã vùng vẫy dữ dội.

 

----------------------------

 

Lời tác giả: Tiết Từ đến rồi, mau - trốn – thôi.

Bình Luận (0)
Comment