Tôi Cứ Nghĩ Mình Là Kẻ Bị Ghét Bỏ

Chương 125

Sắc mặt đạo diễn Vân trầm xuống, tối sầm như mây đen kéo đến đỉnh đầu, khiến những người khác ngơ ngác không hiểu, không biết chuyện gì có thể đả kích một đạo diễn đang đắc ý lên mây như ông ta lúc này.

 

Chỉ thấy đạo diễn Vân mặt đen sì lôi điện thoại ra chỉ trỏ, "Truyền thông bây giờ làm sao vậy, không thể đặt trọng tâm vào những chuyện có ý nghĩa hơn sao! Quan tâm đời sống tình cảm của người khác làm gì!"

 

Những người khác tò mò lại gần xem, chỉ thấy mấy hot search hàng đầu đều có chữ "Hot", không biết xảy ra chuyện gì lớn, nhìn kỹ nội dung thì "khoát" một tiếng, ánh mắt không kìm được mà nhìn về phía Tiết Từ đang ở trung tâm đám người – hóa ra là đời sống tình cảm của cậu.

 

Tiết Từ nhận được ánh mắt nghi ngờ của mọi người: "?"

 

Đạo diễn Vân tức giận không chịu nổi, đưa điện thoại dí sát vào mặt Tiết Từ, tận tình khuyên bảo dạy dỗ: "Dù có cao hứng, thì vội vàng công khai như vậy làm gì? Muốn sốt ruột thì cũng có thể chọn lúc phim mới của đạo diễn Tần chiếu rồi công khai mà –"

 

Đạo diễn Tần là đối thủ lâu năm của đạo diễn Vân, hai người gần như cùng năm thành danh, hàng năm tranh giành doanh thu phòng vé rất tích cực.

 

Tiết Từ nghe đạo diễn Vân nói, hơn nữa cuối cùng cũng thấy rõ tin tức trên điện thoại, rõ ràng có vài phần kinh ngạc: "Sao lại..."

 

"Hả?" đạo diễn Vân cảnh giác, "Tin giả phải không? Vậy thì mau chóng làm rõ đi. Bịa đặt loại chuyện này là phải chịu trách nhiệm pháp lý đấy! Bằng không có lần một sẽ có lần hai."

 

Tiết Từ dừng một chút rồi nói: "Không phải bịa đặt."

 

"Chỉ là kỳ lạ vì sao nhanh như vậy đã..."

 

Nhìn xu hướng hiện tại, nói là mọi người đều biết cũng không ngoa.

 

Tiết Từ nghĩ.

 

Cậu cũng cầm điện thoại lên xem, bấm vào chủ đề hot search, phát hiện ra đoạn đối thoại của mình và Cao Oánh Oánh vừa lúc xuất hiện trên màn hình trực tiếp, lúc này mới bị rất nhiều người xem thấy, trực tiếp gây nổ điểm nóng, có chút dở khóc dở cười.

 

"Công khai thì công khai thôi."

 

Vừa lúc tên Tạ Vấn Hàn không bị lộ ra, cũng không ảnh hưởng đến cậu ấy, thật ra không có gì phải lo lắng.

 

Đạo diễn Vân: "..."

 

Giấc mộng về hot search tan vỡ.

 

Nếu đã công khai rồi, Tiết Từ cũng không vòng vo nữa. Cậu ghé lại gần khẽ hỏi: "Vậy thì nói như vậy, đạo diễn Vân, có một vấn đề."

 

Đạo diễn Vân: "?"

 

"Tiệc đóng máy..." Tiết Từ nghĩ đến lời mình đã đồng ý trong tin nhắn, ánh mắt hơi có chút tự do, "Tôi có thể dẫn người nhà đi cùng không?"

 

Chân đạo diễn Vân suýt chút nữa trượt ngã.

 

"Dẫn cái gì mà dẫn, mọi người đều không dẫn người nhà, chỉ có cậu dẫn, có hợp lý không hả?"

 

Tiết Từ nói: "Nhưng cậu ấy đang đợi tôi ở cửa."

 

Đây là đôi tình nhân mới yêu cuồng nhiệt đấy à? Dính nhau đến mức nào vậy?

 

Đạo diễn Vân mang theo vẻ chua chát hừ một tiếng: "Cậu đặc biệt cho phép nghỉ. Có thể không cần tham gia tiệc đóng máy... Đi tìm cậu ta đi."

 

Cậu út Tiết ngẩn ra một chút, khóe môi hơi cong lên, tạo thành một nụ cười rất nhạt nhưng rất đẹp: "Cảm ơn đạo diễn Vân."

 

.

 

Tạ Vấn Hàn đứng ngay cạnh cửa xe chờ cậu, khi bóng dáng Tiết Từ còn chưa rõ ràng lắm, cậu ta như đã nhìn thấy người rồi, đi về phía trước đón mấy chục bước, một chút đã đến gần Tiết Từ, rồi nắm lấy tay cậu thiếu gia vào lòng bàn tay mình.

 

Đầu ngón tay hơi lạnh, nhưng nhiệt độ cơ thể Tiết Từ vốn dĩ luôn thấp như vậy, chắc không phải là lạnh.

 

Tạ Vấn Hàn xoa lòng bàn tay cậu, nắm chặt bỏ vào trong túi.

 

"Nhận giải vui không?" Tạ Vấn Hàn mỉm cười hỏi cậu.

 

Tiết Từ dừng một chút, chậm rãi gật đầu, "Vui. Chỉ là có một chút không ngờ tới."

 

"Sợ trao giải sai."

 

Tạ Vấn Hàn thấy vẻ mặt Tiết Từ rất nghiêm túc hoài nghi chính mình, ý xấu nổi lên, trêu cậu: "Đương nhiên sẽ không sai được, cậu chính là người duy nhất mà nhà đầu tư như tôi chỉ định đoạt giải."

 

Cậu út Tiết nhìn cậu ta, đôi mắt vốn đã rất đẹp lại mở to hơn một chút, tròn xoe như một viên hắc ngọc được mài giũa đến bóng loáng: "Là có dàn xếp sao?"

 

Tạ Vấn Hàn nghiêm trang gật đầu.

 

"Như vậy không tốt." Tiết Từ khẽ nhíu mày, "Sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của người khác sau này... Muốn trả lại cho người ta."

 

Điều này khác xa với nguyên tắc hành sự thường ngày của cậu, nhưng cậu lại không giận Tạ Vấn Hàn được, chỉ khẽ thở dài, "Lần sau không được như vậy nữa. Lần này tôi nghĩ lý do xử lý một chút, cứ nói là trình tự sai sót..."

 

Thấy cậu thật sự tin, Tạ Vấn Hàn cũng không trêu Tiết Từ nữa, bước nhanh hơn nửa bước, vòng đến trước mặt Tiết Từ.

 

"Tôi lừa cậu."

 

"Sao lại dễ bị lừa như vậy..." Tạ Vấn Hàn thở dài nói, "Không có dàn xếp nào cả, tôi chỉ đơn thuần bỏ tiền ra thôi, sẽ không can thiệp vào chuyện của cậu, là chính cậu đoạt giải."

 

"Tiết Từ, chẳng lẽ chưa ai nói với cậu sao? Cậu diễn rất hay, rất xuất sắc, đoạt giải hoàn toàn xứng đáng," Tạ Vấn Hàn ghé sát lại một chút, hơi thở dường như muốn dừng lại giữa đôi môi thiếu niên, "Sao lúc nào cậu cũng không tự tin như vậy? Kiêu ngạo lên một chút đi."

 

"Dù sao tôi rất thích nhân vật cậu diễn, thích xem 'Tiểu Hầu Gia' lúc nào cũng..."

 

"Cũng khóc?" Tiết Từ tò mò hỏi.

 

Đây là bởi vì Cao Oánh Oánh từng kể với cậu, chính cô ấy khi《Hầu môn》chiếu đã bao rạp, xem cảnh Tiểu Hầu Gia chết khóc đến suýt chút nữa lem cả lớp trang điểm, lúc đó Tiết Từ còn cảm thấy đó chỉ là lời khen lịch sự của Cao Oánh Oánh dành cho đồng nghiệp.

 

"..." Tạ Vấn Hàn nuốt hai chữ "cứng họng" trở lại, đối diện với cậu út Tiết ngây thơ hết mực nói: "Ừ, khóc."

 

Cậu út Tiết không lộ vẻ gì, lặng lẽ nắm chặt tay Tạ Vấn Hàn hơn một chút.

 

"Vậy cậu cũng đừng quá khổ sở." Tiết Từ nói, "Lúc khổ sở thì sờ tôi một chút là được."

 

Đặc quyền dành riêng cho cậu ta.

 

Tạ Vấn Hàn bị lời nói thẳng thắn đến mức "điên rồ" của Tiết Từ khiến yết hầu khẽ động: "Lời trước đó nói còn tính không?"

 

Tiết Từ: "?"

 

"Cái tin nhắn ấy." Tạ Vấn Hàn vẻ mặt thẳng thắn thành khẩn, quang minh chính đại như thể đang nhắc lại chuyện công việc nghiêm túc: "Tôi muốn hôn cậu."

 

Làn da cậu út Tiết trắng, cho nên mặt chỉ cần hơi ửng hồng, sẽ rất dễ thấy.

 

Tiết Từ cũng hơi ngẩn ra một chút, mặt và vành tai đều bắt đầu đỏ lên, "... Lên xe đi."

 

Tiết Từ nói: "Ở đây dễ bị chụp được."

 

Lễ trao giải Kình Lạc vừa kết thúc, truyền thông lui tới tự nhiên cũng rất nhiều. Cậu tuy không để ý chuyện công khai, nhưng không muốn bị người khác nhìn trộm vào đời sống cá nhân, càng không hy vọng Tạ Vấn Hàn sẽ vì mình mà chịu bất kỳ ảnh hưởng nào.

 

Tạ Vấn Hàn "Ừ" một tiếng, đột nhiên cởi áo vest ra, một tay ôm lấy eo cậu út Tiết kéo gần lại một chút, sau đó giũ vạt áo vest, từ trên xuống dưới che kín nửa thân trên của hai người.

 

Tạ Vấn Hàn cao hơn Tiết Từ một chút, lúc này cậu ta hơi cúi đầu, trong bóng tối do quần áo tạo ra, khẽ nói: "Như vậy không chụp được."

 

Hơi thở nóng rực phả vào gò má, khơi dậy một chút ngứa ngáy. Tiết Từ ngơ ngẩn, đôi mắt mở to – sau đó hàng mi bị một nụ hôn tinh tế chạm vào, chỉ thiếu chút nữa là rơi một giọt nước mắt.

 

Giống như dụ dỗ chàng thiếu niên thuần khiết ăn trái cấm vườn địa đàng, giọng Tạ Vấn Hàn khàn khàn, "Không sao đâu, hé miệng ra."

 

Tay từ eo Tiết Từ vòng lên, khẽ trượt đến cổ tay cậu.

 

Tạ Vấn Hàn một tay giữ chặt cổ tay thiếu niên, lòng bàn tay nóng rực như bàn ủi.

 

Rất lâu sau.

 

Sau khi vạt áo được vén lên, đôi môi cậu Tiết đỏ ửng quá rõ ràng, còn khóe môi Tạ Vấn Hàn thì để lại chút dấu vết bị cắn xé, hơi rớm máu.

 

Tiết Từ vẻ mặt lạnh băng, chỉ có môi và vành tai là đỏ ửng dữ dội.

 

Ánh mắt Tạ Vấn Hàn thì lại ngậm ý cười, khẽ dỗ dành bạn nhỏ nhà mình.

 

Thẹn thùng.

 

Đáng yêu.

 

Tiết Từ tuy không tham gia tiệc đóng máy do đạo diễn Vân tổ chức, nhưng rốt cuộc lại tham gia tiệc đóng máy hai người do Tạ Vấn Hàn tổ chức cho mình. Bầu không khí được xây dựng rất dụng tâm, chuẩn bị những món quà nhỏ, trong đó có vài món ăn và đồ ăn nhẹ trước bữa cơm đều do Tạ Vấn Hàn đích thân chuẩn bị.

 

Trình độ nấu nướng của cậu ta xem như miễn cưỡng không tệ, có đầu bếp chuyên nghiệp hướng dẫn bên cạnh, định lượng chính xác đến từng gram, đích thực là khó mà ăn không ngon được.

 

Còn có một ưu điểm nữa là Tạ Vấn Hàn dùng dao không tệ, sơ chế nguyên liệu nấu ăn rất đẹp mắt. Một đĩa gạch cua ở giữa, gạch cua đều do cậu ta tỉ mỉ gỡ ra từng chút một.

 

Tạ Vấn Hàn nhắc lại chuyện cũ: "Nhớ trước kia tôi gỡ gạch cua mang đến, cậu nói làm cua cho tôi –"

 

Kết quả toàn bộ lọt vào bụng cha Tiết và Tiết Phù, một chút nước canh cũng không còn.

 

Tiết Từ không lộ vẻ gì, gắp một miếng da vịt quay giòn rụm do Tạ Vấn Hàn thái ra, mở miệng nói câu đầu tiên sau khi về nhà tối nay: "Không tệ."

 

Chuyện cũ đã khui ra như vậy, cậu cũng không vì chuyện suýt chút nữa bị hôn đến ứa nước mắt ở bên ngoài mà so đo. Tạ Vấn Hàn lập tức hiểu ý Tiết Từ, biết cậu không giận, lập tức không nhắc lại chuyện trước nữa, mang theo nụ cười tao nhã lại gắp cho Tiết Từ một miếng cá hấp, "Hợp khẩu vị là tốt rồi."

 

Tiệc đóng máy ăn gần xong, Tạ Vấn Hàn đoán chừng Tiết Từ chắc sẽ không đau dạ dày, lại mở một chai rượu, hai người mỗi người rót nửa ly, liền có điện thoại gọi đến –

 

Tạ Vấn Hàn vừa nhấc máy, chỉ ngắn gọn đáp hai câu rồi cúp, hơi nhíu mày nhìn điện thoại.

 

Khi ánh mắt chạm đến một dòng chữ nào đó trên màn hình, rõ ràng là không vui.

 

Tiết Từ cũng hơi nhíu mày.

 

"Sao vậy?"

 

"Trợ lý hỏi tôi, có cần xử lý mấy lời bàn tán trên mạng không... tôi nói kệ họ, chỉ là trong lòng có chút không vui."

 

Tiết Từ: "."

 

"Cho tôi xem."

 

Cậu đưa tay về phía Tạ Vấn Hàn.

 

Tạ Vấn Hàn hiển nhiên có chút khó xử – không phải không muốn cho Tiết Từ xem điện thoại, chỉ là hơi do dự một chút, mới đưa cho Tiết Từ, giọng chân thành: "Họ cũng là fan của cậu, thích cậu thôi, tôi không hy vọng cậu khó xử."

 

Trong màn hình là mấy bình luận dưới hot search Weibo –

 

"Tiết Từ thật sự có bạn trai?? Tin giả đấy à? Chắc là mấy tài khoản marketing nói bừa?"

 

"Cạn lời, rõ ràng là dùng để chống chế cho Cao Oánh Oánh thôi, còn thổi phồng lên"

 

"Mặc kệ là ai tôi đều thấy không xứng với A Từ..."

 

"Hy vọng ngày mai hot search là chia tay, cảm ơn"

 

Kỳ thật những lời như vậy chỉ chiếm một phần rất nhỏ... Vậy mà cố tình đều bị Tạ Vấn Hàn tìm ra.

 

Tạ Vấn Hàn không lộ vẻ gì nhìn Tiết Từ, cười một chút, rất hiểu chuyện: "Không sao đâu, kệ họ nói đi."

 

"Tôi biết chỉ cần chúng ta ở bên nhau là đủ rồi."

 

Tạ Vấn Hàn hơi rũ mắt, giọng bình tĩnh đến mức như đã biết đủ rồi.

 

Tiết Từ không đáp lời, chỉ đứng dậy nắm lấy tay Tạ Vấn Hàn, chụp một tấm ảnh mười ngón tay đan vào nhau.

 

Tốc độ rất nhanh, cho nên ảnh chụp lên cũng không có kỹ xảo gì, đến bộ lọc cũng chưa bật, chỉ hai bàn tay đơn giản nắm lấy nhau.

 

Tiết Từ rất nhanh đăng ký tài khoản Weibo đã được xác thực.

 

Ngay sau đó bài Weibo đầu tiên, ảnh kèm theo chính là tấm ảnh nắm tay không hề kỹ xảo kia.

 

"Không phải chống chế."

 

"Rất xứng đôi."

 

------------------

 

Lời tác giả: Tạ Vấn Hàn: Từ ơi, chúng ta như vậy fan của cậu sẽ không giận chứ?

Bình Luận (0)
Comment