Tiết Phù khẽ nâng tay lên. Ngón tay thon dài, gầy guộc liền đặt lên hốc mắt, lòng bàn tay ấn mạnh, như muốn mượn hành động này để che đi dấu vết nào đó.
Khi Tiết Phù dời tay ra lần nữa, có thể thấy hốc mắt anh hơi đỏ.
Giọng Tiết Phù khàn đặc, như bị lửa nung qua, nghẹn ngào đến mức gần như tàn tạ. Đôi mắt màu đen cực trầm, dường như tia sáng cuối cùng trong đó cũng đã tắt hẳn.
Anh mở lời với Tiết Chính Cảnh, nhưng lại như lẩm bẩm một mình: "...Không thể nào."
"Tiết Từ không thể nào... trở về được."
Tiết Chính Cảnh mặt không biểu cảm, chỉ khẽ mím môi chặt hơn, khí thế càng âm trầm lạnh lẽo đến đáng sợ.
Nhưng ông cuối cùng cũng không tranh cãi gì nữa, chỉ liếc Tiết Phù một cái cuối, rồi chuẩn bị quay người rời đi, tay vẫn giữ dáng vẻ đang nắm lấy ai đó.
— Cố tình khi tay ông đã chạm vào nắm cửa, nghe thấy Tiết Phù nói với ông.
"Con nghe nói những chuyện kỳ lạ đó, có lẽ thật sự có vong linh, quyến luyến người thân, sẽ trở về nhân gian." Tiết Phù nhẹ giọng nói: "Nhưng cha à, Từ sẽ không."
"Cha không nên quên, cũng sẽ không quên."
Giọng anh nhẹ nhàng chậm rãi, nhưng lại như một lời nguyền rủa trôi nổi từ đáy vực sâu nhất, mang theo vẻ âm lạnh: "...Cha hẳn phải nhớ rõ, chúng ta đã đối xử với em ấy như thế nào."
Lờ đi, khinh miệt, ngạo mạn, lạnh nhạt...
Và cả sự tự phụ, thờ ơ cho đến tận khi Tiết Từ qua đời.
Những ký ức quá khứ đó như bóng đè quấn lấy trước mắt, mỗi chi tiết đều rõ ràng vô cùng, thay họ lần lượt nhìn lại.
Cũng chính lúc này, mới có thể nhớ đến đôi mắt Tiết Từ đã từng nhìn họ sáng ngời đến nhường nào, nụ cười ẩn hiện bên khóe môi mềm mại và rực rỡ đến mức nào. Dù trong vô số người, chỉ cần liếc mắt một cái, vẫn luôn có thể nhìn thấy Tiết Từ đang dõi nhìn họ. Mang theo đầy đủ sự ngưỡng mộ và kính trọng, như thể cha và anh trai mình là những người vĩ đại nhất trên đời này.
Tiết Từ như thể sẽ vĩnh viễn đứng ở đó, vĩnh viễn sẽ không rời đi.
Khi Tiết Từ còn rất nhỏ, trước sinh nhật mình, cậu thường tự tay gấp một con hạc giấy, rồi đặt lên bàn sách của Tiết Chính Cảnh và Tiết Phù.
Trên đó viết lời ước của cậu.
"Mong ba ba, anh trai, năm nay có thể thích con hơn một chút."
Mỗi năm ước nguyện đều như một, nhưng không năm nào thành hiện thực.
Khi ấy Tiết Từ còn lùn tịt, chân ngắn cũn cỡn, đến nỗi đặt đồ lên bàn cũng phải nhón chân mới được, mặt đỏ bừng vì cố gắng, một cánh tay cố sức vươn tới phía trước. Có lần bị Tiết Phù bắt gặp, đối tác bên cạnh cười khen "Em trai ngài đáng yêu thật", nhưng Tiết Phù trong lòng lại cực kỳ bình thản, thậm chí còn thấy có chút phiền.
Không dấu hiệu nào báo trước, một sự hoảng loạn và hổ thẹn đã mang đến cảm giác bực bội.
Sau này Tiết Chính Cảnh không biết vì lý do gì mà nổi giận, mắng Tiết Từ một trận, cũng không cho phép cậu vào thư phòng nữa, lấy cớ nơi đó có những tài liệu quan trọng.
Tiết Chính Cảnh từ đó không còn nhận được những con hạc giấy như vậy nữa.
Tiết Phù nghĩ, là từ khi nào —
Con hạc giấy của mình cũng không còn nữa nhỉ?
Hoá ra thiếu niên trước sau vẫn đứng ở một chỗ nào đó, ngưỡng mộ nhìn anh, cũng sẽ biến mất không thấy tăm hơi.
Sẽ không bao giờ tìm thấy dấu vết nữa.
Kỳ thực ngay cả khi Tiết Từ đã trưởng thành, mâu thuẫn với gia đình ngày càng sâu sắc, thậm chí chuyển ra khỏi nhà họ Tiết... Cậu cãi vã với cha Tiết, phản đối anh trai, nhưng ánh mắt ấy, vốn dĩ chưa bao giờ tắt đi.
Chính họ đã tự tay dập tắt tấm chân tình của thiếu niên.
Trái tim đó mang theo máu tươi đầm đìa, do Tiết Từ tự tay mổ ra, đã từng đưa đến trước mắt họ.
Một Tiết Từ quyến luyến sự quan tâm của gia đình đến vậy, vào khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời, lại chẳng chờ đợi được điều gì, rồi đột ngột ra đi.
Mắt Tiết Phù đen kịt, như bị bao phủ bởi lớp sương mù: "Tiết Từ sao có thể không hận chúng ta?"
"Nên em ấy, dù có biến thành quỷ hồn, e rằng cũng không muốn trở về nữa, càng không muốn trở lại bên cạnh chúng ta."
"Chỉ sợ ngay cả trong mơ cũng không muốn gặp lại, huống chi..."
Tiết Phù chưa nói dứt lời, ngay khoảnh khắc đó, Tiết Chính Cảnh đột ngột quay người lại, ba bước làm hai, gần như chỉ trong vài hơi thở đã đứng trước mặt Tiết Phù, ngay sau đó là một cú đấm giáng xuống.
Cú đấm ấy nện vào mặt, nhưng cảm giác va đập lớn như búa bổ vào thái dương, khiến người ta choáng váng, cả đầu đều chấn động. Đầu Tiết Phù lập tức bị đánh lệch đi, cơn đau từ từ lan tràn, anh cảm thấy mùi tanh trong miệng, nhưng vẫn giữ vẻ thờ ơ.
Tiết Chính Cảnh đánh xong, nhưng vẫn không bình tĩnh hơn chút nào. Ngực ông khẽ phập phồng, tiếng th* d*c nặng nề và gấp gáp, vài hạt mồ hôi mỏng chảy ra từ thái dương — điều này rất hiếm thấy, Tiết Chính Cảnh có thể chất ít ra mồ hôi. Hơi thở càng nguy hiểm như một con dã thú đang bạo nộ.
Trong đầu Tiết Phù, tiếng ù ù dần dần ngưng bặt, anh bình tâm lại một chút, để lộ một nụ cười kỳ quái.
Anh biết mình đã nói trúng tim đen, Tiết Chính Cảnh không thể tự lừa dối mình nữa.
Những tiếng th* d*c dần lắng xuống, lồng ngực Tiết Chính Cảnh cũng không còn phập phồng rõ rệt như vậy. Nhịp tim đập loạn xạ của ông lại trở về tần suất bình thường, cả người dường như đã khôi phục sự điềm tĩnh và "bình thường", chỉ có đôi mắt kia, vẫn sắc lẹm, như đồng tử dựng đứng của dã thú.
"Nếu Từ không trở lại bên cạnh ba," Tiết Chính Cảnh nói, "Làm sao ba biết được những điều em nói cho ba? Biết em thích đọc sách về chip, thư viện em muốn đến nhất là thư viện tầng nam của Đại học Hoa, thích ăn hải sản, đặc biệt là tôm Bắc Cực, thích đồ ngọt, dị ứng xoài. Ba thừa nhận trước đây mình có phần bỏ bê em, chưa từng tìm hiểu. Nếu không phải em tự mình nói cho ba..."
"Cha, con biết." Tiết Phù khẽ chỉnh lại cổ áo bị xô lệch, nếu không phải khuôn mặt anh đang dần sưng tấy và bầm tím, thì vẻ cao nhã của anh lúc này đủ để đi dự một buổi tiệc thượng lưu. Anh rất bình tĩnh nói: "Ngày 14, tức là ngày chúng ta biết tin Tiết Từ qua đời, cha đã điều động nhân lực đi điều tra tất cả về cuộc đời Tiết Từ. Bao gồm cả sở thích và thiên hướng của em ấy."
Những câu chuyện đó, những điều đã qua, những điều Tiết Từ thích và ghét, là cậu hiện hồn về rồi tự miệng nói cho cha, hay là được ghi chép trên từng trang giấy, rồi trình lên cho cha xem?
Có lẽ cũng chẳng cần mấy quyển sách, là có thể viết hết cả cuộc đời của một thiếu niên đoản mệnh.
Tiết Chính Cảnh đột nhiên nhắm mắt lại.
Tiết Phù cúi đầu, lại bắt đầu tỉ mỉ v**t v* ống tay áo của mình, kéo thẳng từng nếp nhăn nhỏ nhất, cứ thế lặp đi lặp lại. Dù anh là người cẩn trọng, nhưng cũng không đến mức phải chú ý từng ly từng tý như vậy mọi lúc mọi nơi, hành động hiện tại, gần như trở thành động tác tiêu hao thần kinh, rất lâu sau mới cứng đờ nói: "Cha, có lẽ cha cần gặp mặt chú Hiết Nhĩ Tây một lần."
Hiết Nhĩ Tây là bạn thân của Tiết Chính Cảnh, và là một trong số ít những người bạn vẫn còn lui tới với ông cho đến nay.
Nhưng lời Tiết Phù nói rõ ràng còn có một ý nghĩa khác.
Hiết Nhĩ Tây cũng là một bác sĩ tâm lý tốt nhất thế giới cho đến nay.
Tiết Chính Cảnh lại mở bừng mắt, tỉ mỉ đánh giá Tiết Phù, như thể trước đây chưa từng quan sát con trai mình như vậy. Ông rất chậm rãi nói: "Ba lại không biết, con thành ra như vậy từ khi nào."
Tiết Phù trầm mặc.
"Chỉ là con muốn trong lòng ba vẫn tồn tại sự bất mãn, để ba tiếp tục hóa điên, không phải sẽ dễ dàng tiếp quản nhà họTiết hơn sao?" Tiết Chính Cảnh nói một cách cực kỳ bình thản.
"...Con không có ý đó." Tiết Phù nói: "Con chỉ hy vọng chúng ta đều có thể thanh tỉnh."
Anh chỉ muốn họ tỉnh táo mà ghi nhớ tất cả những điều này, hồi ức lại quá khứ mỗi lúc mỗi nơi.
Đây có lẽ là sự trừng phạt duy nhất mà Tiết Từ vô tình để lại cho người sống sau khi qua đời.
Bất kỳ sự trốn tránh nào cũng là một kiểu báng bổ và lãng quên.
Tiết Phù không thể trốn thoát, Tiết Chính Cảnh lẽ ra cũng không thể trốn thoát.
Tiết Phù thờ ơ nghĩ.
Sau đó anh ngẩng đầu, khi nhìn thấy đôi mắt của cha Tiết, lại hơi ngây người.
— Hóa ra một người như Tiết Chính Cảnh, cũng biết khóc.