Nụ cười nhiệt tình có phần quá mức nở rộ trên gương mặt chủ nhiệm lớp.
Ông không vòng vo tam quốc, cũng chẳng đợi ai lên tiếng, mà thẳng thừng công bố đáp án, khiến cả lớp ngạc nhiên không kém.
"Đó chính là bạn Tiết Từ của chúng ta..."
Giọng ông ấy hơi vênh váo, đối lập hoàn toàn với vẻ mặt ngơ ngác của các học sinh. Họ vẫn chưa hiểu vì sao thầy lại đột ngột nhắc đến tên Tiết Từ.
Nghe thầy giáo nói với vẻ đắc ý:
"Lần này, em ấy đạt điểm tối đa."
Cả lớp im phăng phắc.
Khác với phản ứng ngạc nhiên của Tạ Vấn Hàn lúc trước, lần này không ai lên tiếng.
Thật sự là những gì thầy giáo vừa công bố, cho dù là điểm số hay người đạt được nó, đều đủ khiến họ choáng váng.
Chủ nhiệm lớp đã kịp bình tĩnh lại sau cơn phấn khích ban đầu. Ông tiếp tục: "Điểm của Tiết Từ đã phá vỡ kỷ lục của trường. Hiệu trưởng rất coi trọng và đã đích thân kiểm tra lại bài thi. Thầy ấy hết lời khen ngợi kiến thức sâu rộng và thành tích xuất sắc của Tiết Từ, mong các em hãy học tập theo em ấy." Câu nói này ngầm khẳng định rằng điểm số của Tiết Từ hoàn toàn chính xác và các bạn có thể yên tâm mà noi gương.
Thấy đám học sinh vẫn còn ngơ ngác, giáo viên chủ nhiệm hâm nóng bầu không khí: "Các em hãy vỗ tay nào! Tiết Từ, em lên đây chia sẻ một vài kinh nghiệm để động viên các bạn nhé."
Tiết Từ: "..."
Việc đạt điểm tối đa trong kỳ thi đầu vào không phải điều gì để tự hào quá mức. Tiết Từ đứng dậy, vẻ mặt không để lộ nhiều cảm xúc, chỉ có đôi tai đỏ ửng ẩn dưới mái tóc đen.
Ánh mắt cậu vừa thu hồi từ khung cửa sổ, nơi những thảm cỏ xanh trải dài. Bản thân cậu không mấy để ý đến kết quả này, không ngờ lại bị công bố một cách long trọng như vậy.
Dưới ánh nhìn tò mò của các bạn học, Tiết Từ nhanh chóng bước lên bục giảng.
Muốn chia sẻ kinh nghiệm ư? Thật ra cũng chẳng có gì để chia sẻ, chẳng lẽ cậu lại nói với mọi người rằng mình đã sống lại rồi học lại một lần nữa? Vì thế, cậu chỉ sử dụng một công thức vạn năng: "Các bạn hãy học hành chăm chỉ và nghe giảng thật kỹ."
Đó là những gì Tiết Từ làm mỗi ngày: đọc sách, tham khảo tài liệu.
Tuy nhiên, lời nói có vẻ qua loa của cậu lại không hề khiến các bạn học khó chịu.
Đám học sinh nhìn thiếu niên xinh đẹp đứng trên bục giảng, thân hình bị che khuất một phần bởi bục phát biểu cao. Đây là lần đầu tiên họ được nhìn rõ mặt Tiết Từ. Đôi mắt đen láy như sao, làn da trắng hồng, đôi môi đỏ mọng, dáng người thon dài. Tay cậu đặt sau lưng, tạo nên một tư thế rất ngoan ngoãn.
Mọi thứ ở cậu đều toát lên vẻ đẹp kiêu sa như hoa hồng, vừa quý phái lại vừa quyến rũ.
Ngay cả những cậu ấm cô chiêu được giáo dục kỹ lưỡng cũng chưa từng thấy ai đẹp như Tiết Từ.
Cho dù Tiết Từ chỉ nói những lời đơn giản và quen thuộc, đám học sinh vẫn chăm chú lắng nghe.
Lúc này, Tiết Từ đứng yên lặng trên bục giảng, còn các bạn học ở dưới cũng không hề ồn ào.
Tuy nhiên, Tiết Từ cảm thấy mình đã hoàn thành nhiệm vụ, cậu hơi nghiêng đầu nhìn về phía giáo viên chủ nhiệm, ánh mắt như hỏi - có thể cho em xem lại bài thi được không?
Thầy giáo trung niên bỗng tràn đầy tình cảm đến lạ, hoàn toàn không để ý đến tâm trạng của Tiết Từ lúc này mà hướng về cậu với ánh mắt đầy khích lệ.
Tiết Từ: "..."
Cũng đúng lúc đó, Tạ Vấn Hàn ngồi ở hàng ghế đầu tiên gần bục giảng giơ tay lên vỗ tay. Những người xung quanh cũng theo đó mà vỗ tay, mắt không rời khỏi Tiết Từ.
Tiết Từ thừa cơ gật đầu kết thúc bài phát biểu, chủ động cầm lấy bài kiểm tra, bước xuống bục giảng.
Tiết Từ không nhận ra rằng, Tạ Vấn Hàn, người luôn lạnh lùng bình tĩnh, lúc này cũng đang đỏ bừng hai tai.
Tạ Vấn Hàn… không ngờ bản thân lại cảm thấy xấu hổ đến vậy.
Dĩ nhiên, cậu ta không ngốc đến mức nghĩ rằng mình chỉ sửa vài chỗ trong tài liệu cho Tiết Từ thì cậu đã có thể đạt được kết quả như vậy.
Điều đó chứng tỏ năng lực thực sự của Tiết Từ.
Nhưng mà, cậu ta lại đi soạn những kiến thức cơ bản nhất và đưa cho Tiết Từ... Càng kinh ngạc hơn là Tiết Từ đã nhận lấy và sử dụng chúng.
Nghĩ đến đây, Tạ Vấn Hàn cảm thấy vô cùng xấu hổ, hơi cúi đầu.
May mà cậu ta không để lại bất kỳ dấu vết nào nên Tiết Từ chắc chắn không biết mình đã làm chuyện ngốc nghếch như vậy.
Đó là suy nghĩ duy nhất an ủi Tạ Vấn Hàn vào lúc này.
Tin tức về cậu học sinh đạt điểm tối đa trong kỳ thi tháng của lớp A nhanh chóng lan truyền khắp trường, ngay cả những học sinh sắp tốt nghiệp cũng được nghe kể về điều này.
Tiết Phù không cần nghĩ nhiều, khẳng định đó là em trai mình. Khi đến đón Tiết Từ, anh vui mừng đến nỗi muốn tổ chức một bữa tiệc lớn để chúc mừng...
Tất nhiên, Tiết Từ đã từ chối.
Cậu cảm thấy việc này quá ầm ĩ.
Tiết Từ cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng khi nghe Tiết Phù hào hứng bàn luận, cậu lại suýt nữa để lộ cảm xúc thật của mình. Cậu kéo tay áo của Tiết Phù, nhỏ giọng nói: "... Thật sự không cần thiết."
Tiết Phù cúi đầu nhìn thấy vẻ ngại ngùng của em trai, cậu nhẹ kéo góc áo anh, bộ dáng thật đáng yêu, khiến lòng anh rung rinh không thôi, kiềm chế không bế Từ lên x** n*n, sợ cậu sẽ càng xấu hổ. Vì vậy, anh đề nghị: "Hay là anh đưa em đi ăn để chúc mừng nhé?"
Tiết Từ định từ chối, nhưng nghe thấy Tiết Phù nói thêm: "Nhưng lâu rồi Từ cũng chưa về nhà, cha sẽ rất vui nếu biết chuyện này, về nhà ăn mừng cũng được..."
Tiết Từ: "... ra ngoài ăn ở đâu?”
Viện Khoa học Kỹ thuật Thanh Phác.
Một nhóm các giáo sư hàng đầu của Thanh Phác đang họp trong một căn phòng điều hòa mát lạnh.
Trên gương mặt của mỗi người đều lộ rõ vẻ mệt mỏi và lo lắng.
Không phải vì cái nóng mà là vì một vấn đề khác.
Vị giáo sư cao tuổi đeo kính dày lên tiếng: "Cuộc thi lập trình vi mạch lần này, Hi Hoa đang rất mạnh. Họ đưa đội trưởng là Stanley, một học sinh chuyển trường đã từng chứng minh khả năng lập luận logic xuất sắc. Hơn nữa, các thành viên khác trong đội cũng rất có năng lực. Mục tiêu của họ là giành chức vô địch. Chúng ta có thể không nhất thiết phải giành vị trí đầu… nhưng tuyệt đối không thể để thua Hoài Ân!"
Thanh Phác, Hoài Ân và Hi Hoa là ba trường đại học hàng đầu thế giới.
Các trường trung học trực thuộc của ba trường này luôn cạnh tranh nhau rất khốc liệt.
Hi Hoa có phần khác biệt so với hai trường còn lại về tư tưởng quản lý.
Nhưng Thanh Phác và Hoài Ân lại có chung một lịch sử lâu đời và luôn là đối thủ cạnh tranh truyền kiếp.
Cuộc thi lần này còn có thêm điều kiện là chỉ dành cho học sinh từ 12 đến 18 tuổi, khiến nó trở nên hấp dẫn hơn và được truyền thông cũng như các tổ chức nhà nước quan tâm.
Những thành viên xuất sắc của đội thi sẽ có cơ hội được các giáo sư hướng dẫn, thậm chí là được các nhà khoa học cấp cao lựa chọn làm học trò.
Lập trình vi mạch là một nhánh quan trọng của khoa học máy tính.
Thanh Phác rất coi trọng lĩnh vực này, đã có những kỳ thi tuyển chọn từ khi học sinh mới vào trường.
Trong hai năm qua, Thanh Phác luôn giành được vị trí đầu trong các cuộc thi này nhờ có Tiết Phù - một cậu thiếu gia tài năng có khả năng giải quyết các bài toán lập trình một cách xuất sắc.
Tuy nhiên, quy định mới không cho phép một học sinh tham gia quá hai lần liên tiếp.
Vì vậy, Tiết Phù không thể tham gia cuộc thi lần này. Việc thiếu vắng một quân cờ chủ lực như vậy đã khiến sức mạnh của đội Thanh Phác suy yếu đáng kể.
Không chỉ vậy, các đối thủ cạnh tranh cũng không hề dễ dàng. Hi Hoa có Stanley, một thiên tài lập trình.
Còn Hoài Ân cũng có những át chủ bài bí mật, nghe nói lần này người được tham gia đều được tuyển chọn cẩn thận, đội hình của họ đã được tập luyện rất kỹ lưỡng.
Mặc dù các học sinh của Thanh Phác…. Tất nhiên cũng rất giỏi, nhưng so với đội hình năm ngoái, thiếu Tiết Phù, thì họ vẫn còn thiếu một chút.
Sau nhiều cuộc họp bàn, cuối cùng danh sách các thành viên chính thức cũng được xác định.
Khi hội nghị sắp kết thúc, Hứa Chương Thụ vội vã định rời khỏi phòng thí nghiệm nhưng lại quay lại: "Vị trí hỗ trợ cho đội thi lần này vẫn chưa quyết định à?"
Mặc dù tuổi không quá lớn nhưng mọi người thường gọi Hứa Chương Thụ là "Lão Hứa" vì anh đã làm nghiên cứu từ những năm đầu tiên, có kinh nghiệm dày dặn hơn nhiều người.
Lần này anh tham gia hội nghị với tư cách không chính thức, đôi mắt thâm quầng, tinh thần mệt mỏi, nhưng các giáo sư vẫn rất tôn trọng anh, trả lời: "Đúng vậy, vẫn chưa quyết định."
Vị trí hỗ trợ nghe có vẻ đơn giản nhưng thực chất là cơ hội để các học sinh mới tiếp xúc với môi trường thi đấu, học hỏi kiến thức và hỗ trợ các công việc nhỏ. Đây là một bước đệm quan trọng để các em tham gia các cuộc thi chính thức sau này.
Hơn nữa, dù chỉ là vị trí hỗ trợ nhưng việc được tham gia đội thi cũng là một thành tích đáng ghi nhận trong hồ sơ của sinh viên. Đây là một cơ hội quý giá, mỗi trường đều muốn giành được cho một học sinh.
Hứa Chương Thụ đề xuất: "Tôi nghĩ Tiết Từ rất phù hợp. Em ấy có thành tích rất tốt, nền tảng kiến thức vững chắc, lại là con nhà họ Tiết. Biết đâu sau này em ấy sẽ tham gia thi đấu chính thức, vậy thì lần này sẽ là một kinh nghiệm quý báu."
Thật ra, tuổi của Tiết Từ còn khá nhỏ, vừa đủ điều kiện tham gia.
Trước đây, cơ hội này thường dành cho học sinh lớp 10 hoặc 11.
Nhưng với điểm số tối đa môn lập trình vi mạch, Tiết Từ đã chứng tỏ khả năng vượt trội so với nhiều anh chị đi trước. Không thể chỉ vì tuổi tác mà loại bỏ cậu.
Sau một hồi bàn bạc, mọi người quyết định trao cơ hội này cho Tiết Từ. Lão Hứa bất ngờ đề xuất thêm: "Tạ Vấn Hàn cũng đạt điểm tối đa, tại sao không đưa cả hai vào?"
Số lượng thành viên trong đội không cố định, thường từ 6 đến 9 người.
Việc thêm hai thành viên hỗ trợ sẽ không ảnh hưởng đến các thành viên chính thức, nhưng có vẻ hơi quá so với các đội khác.
Hứa Chương Thụ nói: "Nếu cả hai đều đạt điểm tối đa môn lập trình vi mạch thì không có lý do gì chỉ chọn một người."
Thực tế, các giáo sư đồng ý với đề xuất này cũng vì một vài lý do khác.
Tiết Từ là con trai của nhà họ Tiết, việc cho cậu cơ hội này cũng là một cách để giữ mối quan hệ tốt với gia tộc này.
Còn Tạ Vấn Hàn dù có thành tích tốt… nhưng vẫn có thể thay thế bằng những học sinh ưu tú khác.
Cũng không thể để hai học sinh này cạnh tranh, dù có muốn, cậu út Tiết thắng thì tốt, còn thua thì mất nhiều hơn được.
Coi như cho Lão Hứa chút mặt mũi đi.
Các giáo sư khác đều thống nhất như vậy.
Danh sách dự thi chính thức, cuối cùng đã được đưa ra.