Mấy ngày trước, kết quả cuộc thi đã được công bố rầm rộ, phần lớn những người chiến thắng là các đội đến từ những trường danh tiếng.
Vào vòng bán kết, cuộc đua trở nên căng thẳng hơn khi ba trường danh tiếng bắt đầu tham gia, truyền hình trực tiếp thu hút được sự quan tâm rất lớn của khán giả.
Đề bài mà Thanh Phác rút được là "Giáo lượng nghịch suy luận", một đề bài lý thuyết khá khó. Bài toán này đòi hỏi những tính toán phức tạp, chỉ cần một sai sót nhỏ cũng có thể dẫn đến thất bại.
Đối thủ cạnh tranh trực tiếp với Thanh Phác là một đội đến từ một trường trung học danh tiếng lâu đời.
Mặc dù đội này từng có thành tích rất tốt, nhưng lần này, khi gặp phải đề bài khó, đội trưởng của họ tỏ ra khá căng thẳng.
Cả hai đội đều cố gắng hết sức để giải bài toán, nhưng lượng thông tin quá lớn, yêu cầu phải phân loại, sắp xếp thông tin một cách nhanh chóng đã khiến các học sinh gặp rất nhiều khó khăn. Trên màn hình, có thể thấy các học sinh mặt tái nhợt, trán đổ mồ hôi và tập trung cao độ, như thể đang đối mặt với một trận chiến thực sự. Điều này cho thấy một hình ảnh chân thực về sự căng thẳng và quyết liệt của cuộc thi.
So với các học sinh của Thanh Phác, các học sinh của đội đối thủ có vẻ như đang thực hiện một nhiệm vụ dễ dàng hơn.
Vì đặc thù của trường Thanh Phác, các học sinh ở đây phần lớn là cậu ấm cô chiêu của các gia đình danh giá. Vì vậy, trên màn hình truyền hình trực tiếp cũng chỉ tập trung vào tay của họ, từ cổ trở lên đều không nhìn thấy.
Tuy nhiên, có thể thấy rõ rằng tay các học sinh này làm việc rất ổn định. Thần sắc của họ cũng bình tĩnh như thường.
Đề bài lần này thực sự rất phức tạp.
Nhưng đối với các học sinh Thanh Phác, đó chỉ là một vấn đề phức tạp chứ không phải là một trở ngại lớn.
Giống như Thẩm Giai Di, thường ngày rất thoải mái và tự nhiên, nhưng khi đối mặt với một vấn đề chuyên môn, cô trở nên thận trọng hơn rất nhiều.
Tiết Từ và Tạ Vấn Hàn là hai người hỗ trợ cũng không nhàn rỗi. Họ được giao một số dữ liệu, phải tính toán lại nhiều lần.
Vì đây là cuộc thi chính thức nên việc giao cho hai sinh viên mới vào những phần quan trọng là không thể. Họ chỉ được giao những phần tính toán nhỏ, không ảnh hưởng đến kết quả chung.
Tiết Từ nhận lấy dữ liệu, chỉ liếc qua một cái đã bắt đầu viết, tốc độ nhanh đến mức không hề do dự. Tạ Vấn Hàn nhìn cậu một cái, lặng lẽ tăng tốc độ tính toán. Trong đầu cậu ta như có một cơn lốc, nhưng mỗi khi viết ra một con số, nét chữ của cậu ta run rẩy lại mạnh mẽ. May mắn là, dưới áp lực cao như vậy, kết quả tính toán của cậu ta vẫn rất chính xác, nhanh chóng mà ổn định.
Chỉ là so với Tiết Từ, vẫn kém một chút.
Thực ra Tạ Vấn Hàn không biết tốc độ của Tiết Từ không phải bình thường, đó có thể coi là cực hạn lớn nhất. Cậu ta chỉ cảm thấy mình quá chậm chạp, vậy nên cưỡng ép bản thân nhanh hơn nữa, khuôn mặt cũng lạnh lẽo hơn.
Tiết Từ cũng không ý thức được tốc độ mình tính toán đã đả kích bạn học Tạ lớn bao nhiêu, dù gì với loại kiến thức cơ bản này, đối với cậu chỉ như uống một ly nước thôi.
Sau khi tính toán số liệu, chạy thử phép tính mấy lần, liền không còn việc để làm nữa.
Ở bên kia mọi người không thể nào nhìn rõ hết bên này được, chỉ cảm thấy bên Thanh Phác, tân sinh viên nhỏ tuổi kia sao nhàn hạ quá, cũng không giao nhiệm vụ cho người ta.
Người ta bận rộn làm số liệu, cậu lại từ từ phân loại tài liệu, nhìn là biết đây là một cậu ấm ngậm thìa vàng mà lớn... Nhưng dù xa như vậy, vẫn có thể nhìn thấy đó là một thiếu niên môi hồng răng trắng, lớn lên xinh đẹp.
Lượng số liệu quá nhiều, nhóm học sinh lớp trên của Thanh Phác đều tập trung tính toán, căn bản là không có thời gian chú ý tới hai đàn em hỗ trợ kia. Cho đến khi Thẩm Giai Di làm xong nhiệm vụ của mình, thở phào một cái, mới chú ý tới bên của Tiết Từ cùng Tạ Vấn Hàn.
Cô cũng không biết, hai người xong nhiệm vụ còn nhanh hơn mình, có chút ngạc nhiên: "Xong rồi sao?"
Tiết Từ ngoãn ngoãn gật đầu.
Tạ Vấn Hàn xoa nhẹ hai tay, cũng im lặng gật đầu.
"Tốc độ có chút nhanh nha..."
Thẩm Giai Di lẩm bẩm.
Tất nhiên cô vẫn chọn dùng số liệu hai người đã tính toán, nhưng xuất phát từ tâm lý cẩn thận, vẫn cố ý tính lại lần nữa, vậy mà kết quả lại hoàn toàn chính xác, có thể nói là vô cùng tỉ mỉ, khuôn mặt liền lộ ra nụ cười, khích lệ hai bạn nhỏ: "Làm tốt lắm, không hổ là học sinh của Thanh Phác, rất có tài nha."
Tạ Vấn Hàn lặng lẽ nhìn Tiết Từ.
Cậu ta cảm thấy có chút xấu hổ.
Lần thi này thuận lợi ngoài mong đợi đối với Thanh Phác, hết thời gian thi, đàn chị Thẩm cùng vài người thử lại phép tính mấy lần. Còn đối thủ bên kia, chỉ vừa mới chạy được 97% các phép tính, nghe được thông báo hết giờ, đội trưởng của họ suýt nữa bẻ gãy cây bút máy cầm trong tay.
Sắc mặt bọn họ tái nhợt, liếc qua đội bên Thanh Phác, thấy họ thản nhiên bình tĩnh, trong lòng bắt đầu có sự so sánh.
Quả nhiên, trong quá trình suy luận, đội của họ mắc phải một vài sai sót nhỏ, cuối cùng không thể hoàn thành bài thi một cách hoàn hảo.
Trong khi đó, đội Thanh Phác không chỉ đưa ra được đáp án đúng mà còn đảm bảo độ chính xác tuyệt đối.
Bọn họ thua tâm phục khẩu phục.
Sau khi cuộc thi kết thúc, đoàn đội Thanh Phác trở thành những người chiến thắng. Đàn chị Thẩm tự tin tràn đầy, bắt tay thân thiện với đội trưởng của đội đối phương.
Đây là một nghi thức thường thấy sau mỗi cuộc thi, khi các đội bắt tay nhau để thể hiện tinh thần đoàn kết.
Tiết Từ vốn được phân công bắt tay với một thành viên của đội kia, nhưng khi đối mặt với người đó, đối phương cố tình tránh ánh mắt của mình, hơi quay đầu đi, cũng không thèm nhìn Tiết Từ, dáng vẻ lảng tránh.
Tiết Từ ngẫm nghĩ.
Hiểu ngay lý do tại sao, chủ động nhường chỗ, để cho Tạ Vấn Hàn bắt tay.
Thành viên của đội kia nhìn thấy tân sinh trước mặt làn da trắng nõn, dáng vẻ như một đứa nhỏ vô cùng đáng yêu, bỗng dưng thấy ngại mà trốn tránh. Đến khi bắt tay, cố gắng lấy hết can đảm cùng bạn nhỏ kia nói chuyện, kết quả nhìn thấy bản mặt vô cảm của Tạ Vấn Hàn.
Cậu ta: "...."
Tạ Vấn Hàn: "...."
Bắt tay xong, buổi thi chính thức kết thúc.
Thẩm Giai Di mang đội rời đi, vừa lúc gặp phải đoàn đội Hi Hoa tới xem thi đấu.
Hôm nay Hi Hoa cũng thi đấu, là một đề khá khó nhằn, họ thi xong trước Thanh Phác một chút, tiện thể sân thi đấu cũng gần, nên qua đây quan sát "địch thủ".
Đội trưởng của bọn họ rất dễ nhận ra, ngũ quan sắc nét, thể hiện rõ các nét của con lai, mới về nước không lâu, đã từng đạt được giải thưởng trong thi đấu chuyên nghiệp, tên là Stanley.
Thực tế mà nói, Hi Hoa mới là đối thủ có thực lực mạnh nhất, là đối thủ lớn nhất của Thanh Phác.
Nhưng quan hệ giữa Thanh Phác và Hi Hoa không tệ, Thẩm Giai Di cũng không như nước với lửa giống bên Hoài Ân, mà dừng lại cùng Stanley trò chuyện đôi câu, vô cùng khách sao khen ngợi nhau.
"Đoàn đội bên cậu rất mạnh, lập luận rất chắc chắn."
"Đâu nào, làm gì có, Hi Hoa mới toàn các thiên tài."
Tiết Từ đứng sau, để ý có ánh mắt lạnh lẽo bên phía Hi Hoa nhìn qua đây. Đó là một học sinh cao gầy, mặt đầy vẻ thù địch, biểu cảm vô cùng khinh thường, nhưng ánh mắt nhìn thấy quần áo trên người học sinh Thanh Phác, chỉ trong chớp mắt, lại mang theo vẻ hâm mộ cùng ghen ghét.
Người này rất kỳ lạ.
Đã chán ghét khinh miệt, lại vừa khao khát đạt được.
Hai đội trưởng chỉ chào hỏi qua loa rồi mỗi người một ngả, các thành viên trong đội cũng vội vã rời đi.
Tiết Từ đi cuối cùng, bất ngờ bị ai đó đụng mạnh khiến cậu suýt ngã.
Nhóm học sinh lớp trên không chú ý, Tạ Vấn Hàn bước tới, đỡ lấy Tiết Từ, giơ tay chắn cho cậu, nên cậu mới không bị đập đầu vào tường. Sắc mặt Tạ Vấn Hàn khó chịu, mang theo vẻ âm u khó gần.
Cậu ta nhìn học sinh bên Hi Hoa kia, rõ ràng là cố ý.
Tạ Vấn Hàn xoay người, muốn gọi tên học sinh kia, lại bị Tiết Từ nhẹ nhàng kéo lại.
Ngón tay thiếu niên lạnh ngắt, lòng bàn tay lại mềm mại, xúc cảm vô cùng rõ ràng.
Vẻ mặt Tiết Từ cũng lạnh nhạt, ánh mắt đen láy, cậu hơi lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Chờ thi đấu xong đi."
Cậu nhớ lại dáng vẻ người kia, toàn bộ hình dáng của gã, vẫn rõ ràng trong trí nhớ.
Viên Triết đúng là cố ý thật, trong lòng còn có chút vui vẻ.
Gã xuất thân từ một gia đình không mấy khá giả, cả nhà bỏ hết tài lực ra mới giúp gã vô được Hi Hoa, ở Hi Hoa bao nhiêu thiên tài xuất thân danh giá, cũng coi là xuất sắc rồi.
Nhưng bên cạnh gã, người học kém hơn gã nhờ có gia cảnh tốt hơn, lại có thể nhận được những đãi ngộ như nhau.
Giống như bây giờ, gã cực khổ bao nhiêu mới lấy được cơ hội đi thi, phải mất mấy năm liền tuyển chọn, vậy mà trong đội lại có những kẻ không cần nỗ lực, có thể vào với tư cách "Người hỗ trợ".
Gã khinh những kẻ ở vị trí hỗ trợ kia!
Nhưng để ở lại Hi Hoa, gã không thể đắc tội người ta được, đành phải nén giận.
Lần này tới xem thi đấu, gã thấy rất rõ ràng, tên tân sinh là thiếu gia cao quý kia trên sân không làm gì cả, chính là một kẻ vô dụng, ăn bám, dựa vào tiền với quền lực mà trộm cắp thành tích người khác, trong lòng gã cực kỳ khó chịu, vậy nên mới cố tình va trúng nó.
Viên Triết còn thấy chưa đủ, thậm chí còn hy vọng, có cách nào trừng phạt bọn quyền quý này thì tốt biết bao.
Gã mơ mộng nghĩ.
.
Đội Thanh Phác tiếp tục vượt qua một bài thi vô cùng khó nhằn, bọn họ thể hiện khả năng xuất sắc, hoàn thành bài thi một cách nhanh chóng.
Lần này Thẩm Giai Di chú ý, hai đàn em của mình, đúng là rất có năng lực.
Đặc biệt là Tiết Từ, cô có ý đồ thăm dò thử cũng chưa phát hiện ra gì, chỉ có thể lấy lý do gia đình gia giáo mới như vậy, chứ không sao có thể giỏi đến vậy được.
Cuối cùng cũng có danh sách vào trận chung kết, quả nhiên đều là ba trường danh tiếng, còn có thêm một trường đuổi được vào trong, cũng là một trường được đánh giá cao - Hành Cao.
Đến trận chung kết, không còn là đào thải nữa, chỉ còn phân cao thấp thôi.
Đối với Hành Cao, việc lọt vào top 4 đã là một thành tích đáng tự hào rồi, họ không còn đặt nặng mục tiêu giành giải cao nhất nữa, ngược lại vô cùng thảnh thơi, chỉ mong không thể trao giải ngay và luôn.
Ngược lại, Thanh Phác, Hoài Ân và Hi Hoa mới là những đối thủ thực sự của nhau, chờ đợi tới hôm nay, ai mà chẳng muốn đoạt được giải nhất?
Vòng chung kết gồm ba phần thi, trong đó hai phần đầu tiên là những bài toán lý thuyết cực kỳ khó và các bài thực hành đòi hỏi kỹ năng cao.
Để giải được những bài toán này, thí sinh cần phải có kiến thức chuyên sâu về ngành công nghệ thông tin.
Thẩm Giai Di dồn toàn bộ tâm trí vào bài thi, gương mặt trở nên tái nhợt vì căng thẳng. Kết thúc vòng thi đầu tiên, điểm số của ba trường quá sát nhau, khiến không khí trở nên ngột ngạt.
Kết quả vòng thi thứ hai vừa được công bố, khoảng cách giữa các đội thi đã được nới rộng rõ rệt.
Hi Hoa đang dẫn đầu, tiếp theo là Hoài Ân.
Đội Thanh Phác buộc phải nỗ lực, có thể không đạt được giải nhất, nhưng tuyệt đối không để vuột mất giải nhì.
Không thể thua Hoài Ân được!
Nhưng lý tưởng thì cao đẹp, thực tế thì khó nhằn, chỉ có thể đợi đề thi thứ ba xem có lấy lại được lợi thế không....
Đề thi vòng cuối vừa được đưa ra, Thẩm Giai Di sững sờ, sắc mặt tái nhợt.
Không chỉ mỗi cô, đoàn đội ba trường khác cũng sợ ngây người, nhìn đề thi phát ngốc, thầm nghĩ người ra đề thi lần này quá ác rồi, ai mà giải nổi chứ.
Nói thẳng ra không khác gì thi hai cuộc thi cả.
Vòng thi cuối cùng được chuyển đến một phòng thí nghiệm hiện đại, trang bị đầy đủ các thiết bị tối tân và công cụ chuyên dụng, thậm chí còn có cả máy móc để tham khảo tài liệu, nhưng yêu cầu đề thi lại là -- sửa chữa một con chip bị hỏng.
Mặc dù kỹ thuật vi điện tử là nền tảng của ngành chip bán dẫn, chế tạo chip tất nhiên là môn cuối cùng phải học. Nhưng việc yêu cầu các sinh viên sửa chữa chip trong một cuộc thi học thuật, thực sự là một thử thách quá sức tưởng tượng.
Quá khó.
Đặc biệt khó.
Thẩm Giai Di nôn nóng cực kỳ, sớm biết vòng thứ ba như thế này, lúc trước cô đã cẩn thận không để mất điểm nào...
Cô không phát hiện ra, cậu bé tân sinh luôn ngoan ngoãn trầm lặng bên người, lại đi tới trước đề thi, hơi nhón chân nhìn bộ chip bị hỏng kia.