**Cảnh báo: có tình tiết ngược đãi.
____________
Lâu lắm rồi Tạ Vấn Hàn không nhận được điện thoại từ mẹ.
Giọng nói mềm mại, ngọt ngào của bà, pha chút âm điệu quê nhà. Trong khoảng khắc đưa Tạ Vấn Hàn trở về đêm tuyết năm xưa.
Khi ấy ánh mắt bà dịu dàng, khóe mắt ươn ướt nói: "Vấn Hàn à, mẹ đã có cuộc sống mới rồi, con đừng đến làm phiền mẹ nữa."
Cậu ta bị đuổi khỏi nhà trong đêm đông giá rét, không tiền, không điện thoại, phòng trọ lại ở rất xa, giống như một con thú bị vứt bỏ. Cậu ta ngồi ngoài cửa ngân hàng tránh gió tuyết, lại bị bảo vệ tưởng kẻ lang thang bị cóng chết mà báo cảnh sát.
Giờ đây mẹ cậu ta lại nói, muốn cậu ta về nhà.
Tạ Vấn Hàn im lặng thật lâu, đến khi tiếng khóc nức nở của người phụ nữ truyền tới từ bên kia. Cậu ta mới từ từ đáp: “Vâng.”
Có lẽ mọi thứ đều sẽ phải tiến lên để phát triển thôi.
Cậu ta tham gia cuộc thi, có các giáo sư lão làng muốn móc nối liên hệ.
Thầy cô càng coi trọng cậu ta, Tạ Vấn Hàn cũng sẽ không bị đám Phong Quyết bắt nạt nữa, bây giờ mẹ cậu ta cũng liên lạc lại - cho dù là vì lý do gì cũng được.
Cuộc sống của cậu ta đang dần tốt hơn.
Tạ Vấn Hàn dịu dàng nhìn cậu thiếu niên đang ngồi phơi nắng ở hàng ghế sau.
Đều bắt đầu từ Tiết Từ.
Kỳ nghỉ dài ngày cũng đến, Tiết Từ chẳng còn lý do gì để từ chối việc về nhà họ Tiết, đành phải đáp qua loa trong điện thoại, đồng ý quay về.
Cha Tiết đối diện không hề nhận ra.
Ông lộ ra vẻ mặt hài lòng, lên kế hoạch tận dụng kỳ nghỉ này để đưa Tiết Từ đi du lịch – một tạp chí được mở ra đặt trên bàn. Tiêu đề màu hồng thật to:
“Bí kíp để thấu hiểu con cái 2.0”
Nếu Tiết Từ có thể mọc tai được, chắc chắn lúc này đôi tai mèo kia đã rũ xuống vì xấu hổ.
Nhóm học sinh Thanh Phác bên cạnh cũng đang hào hứng lên kế hoạch cho kỳ nghỉ, vẻ mặt đám thiếu niên đều lộ ra vẻ vui sướng, hận không thể bay ra nước ngoài ngay lập tức. Bọn họ hào hứng kể, người sẽ ra đảo du lịch, người thì đi học trượt tuyết, có người thì leo núi đầy thử thách, chỉ mấy ngày nghỉ thôi, mà ai cũng như có bao nhiêu việc làm không hết.
Tạ Vấn Hàn đi tới chỗ ngồi của Tiết Từ.
Tiết Từ ngẩng lên dưới ánh nắng, đôi mắt vì ánh sáng hơi chói nên không mở ngay ra được, làn da vẫn nhợt nhạt như cũ, có phơi bao nhiêu cũng không đen đi.
Tạ Vấn Hàn bất ngờ nói: “Kẹo.”
Cậu ta rũ mắt, đặt vội hộp quà nhỏ màu xanh nhạt lên bàn Tiết Từ, giọng nói vội vàng, mặt đỏ bừng: “Cảm ơn cậu đã giúp đỡ trong thời gian qua.”
Trong khoảng thời gian ở chung này, trong lòng Tiết Từ đã đem Tạ Vấn Hàn từ “bạn học” trở thành “người thân quen”. Cậu nhìn hộp giấy trước mặt, chần chừ một lúc, quyết định nhận lấy.
Tiết Từ giả bộ mở quà trước mặt Tạ Vấn Hàn. Bao bì của kẹo cậu chưa thấy bao giờ, nhưng nó có hình mặt trăng vô cùng xinh đẹp.
Lột vỏ kẹo ra bên trong là chocolate, Tiết Từ bỏ một viên kẹo vào miệng, trong khoảng khắc hương vị ngọt ngào, đậm đà lan tỏa khắp khoang miệng. Không quá ngọt, vị sữa và chocolate hòa quyện rất hài hòa, thậm chí còn ngon hơn những loại kẹo mà nhà họ Tiết thường đặt làm.
Chờ chocolate tan hết trong miệng, Tiết Từ mới ngẩng đầu lên nói với Tạ Vấn Hàn.
“Cảm ơn cậu.” Cậu thật lòng khen, “Ăn ngon lắm.”
Khuôn mặt lạnh lùng ngàn năm của Tạ Vấn Hàn, bỗng có vẻ hơi bối rối.
Chút hồi hộp ban nãy biến mất, cậu ta rũ mắt nói: “Còn một hộp nữa chưa làm xong, sau này sẽ cho cậu.”
Hóa ra những viên kẹo này là do chính tay Tạ Vấn Hàn làm.
Tiết Từ cúi đầu nghịch vỏ kẹo, nghe Tạ Vấn Hàn nói vậy định từ chối, nhưng ngước mắt lên thì thấy ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt đen của thiếu niên, cậu không thể nói ra lời từ chối được. Sau đó Tạ Vấn Hàn nhẹ nhõm quay lại chỗ ngồi, bước chân vội vàng, chăm chú vào bài tập, không có ý định nói chuyện thêm.
Tiết Từ không nhìn theo nữa, bắt đầu nghĩ xem nên tặng lại cái gì, vậy mới không mất lịch sự.
Cả hai không hề để ý, các bạn học khác nhìn về phía Tạ Vấn Hàn với ánh mắt khiếp sợ như thế nào, không thể tin được, còn tràn đầy trách móc!
Sao quan hệ giữa Tạ Vấn Hàn với Tiết Từ lại tốt như vậy, Tiết Từ còn nhận quà của cậu ta…
Các bạn học khác cho rằng có lẽ vì cả hai cùng tham gia cuộc thi, Tạ Vấn Hàn hay ở gần, nên mới thân hơn với Tiết Từ. Vì trước đây, hai người như trời với đất, có vẻ chưa bao giờ nói chuyện với nhau.
Ngay lập tức trong lòng họ ghen tị không thôi, sao người cùng Tiết Từ dự thi, không phải là bọn họ.
Ai……
Tất cả là tại bọn họ không chịu cố gắng thôi.
Bây giờ thì Tạ Vấn Hàn đã trở thành "con cưng" rồi, không ai dám động vào, Phong Quyết cũng ngoan ngoãn hơn hẳn, bọn họ chỉ còn biết bẻ tay thở dài, trừng mắt nhìn Tạ Vấn Hàn hung dữ hơn mà thôi.
Đến khi kỳ nghỉ kết thúc, đám thiếu niên chơi đã rồi mới về, Tiết Từ ở nhà họ Tiết lại làm xong hai chồng sách tham khảo.
Đám học sinh trở lại trường, chỗ trống phía trên liền gây chú ý vô cùng.
Là chỗ của Tạ Vấn Hàn.
Tiết Từ nghĩ đến lời hứa của Tạ Vấn Hàn, nghỉ lễ xong sẽ tặng cậu một hộp kẹo khác - thật ra cậu không quá quan tâm đến hộp kẹo đó, chỉ là cảm thấy có gì đó hơi kỳ lạ.
Trong ngăn kéo của cậu có hai cuốn sách dày cộp là các tài liệu về chip chữa bệnh, bìa sách màu đỏ sậm với những chữ vàng nổi bật, chiếm quá nhiều chỗ trong ngăn kéo đến nỗi góc sách bị vểnh ra, thi thoảng quẹt vào tay Tiết Từ khiến da cậu hơi đỏ.
Cậu định tặng hai cuốn sách này cho Tạ Vấn Hàn.
Nhưng Tạ Vấn Hàn lại không đến trường.
Tan học, cửa phòng giáo viên chủ nhiệm nhẹ nhàng bị đẩy ra. Một học sinh tóc đen ngoan ngoãn đứng ở cửa, không ít học sinh đi ngang qua đều muốn xoa đầu đứa trẻ đáng yêu này, nhưng nhận ra là con cưng của Thanh Phác nên thôi, đau lòng mà kiềm chế bản thân, tránh cho bị hội trưởng Tiết Phù ghim.
Tiết Từ gõ cửa, hỏi: “Thưa thầy, em vào được không.”
Thầy giáo chủ nhiệm thấy Tiết Từ, nụ cười liền hiện hữu trên mặt, ông bảo Tiết Từ qua ngồi, nghe Tiết Từ hỏi về Tạ Vấn Hàn, liền cảm thấy Tiết Từ quả là một người yêu mến bạn bè, khác hẳn các cậu ấm kia, nội tâm ấm áp – câu đầu tiên đã hỏi Tạ Vấn Hàn.
Giáo viên chủ nhiệm đồng cảm nói: “Tạ Vấn Hàn bị bệnh, mẹ em ấy buồn lắm, bệnh ảnh hưởng rất nặng… Hiện tại đã nộp đơn xin nghỉ học.”
Bị bệnh?
Hơn nữa còn là bệnh nặng.
Tiết Từ hỏi: “Đang ở bệnh viện nào ạ?”
Giáo viên chủ nhiệm nói: “Đang ở nhà tĩnh dưỡng. Nhà họ Tạ có phòng bệnh và bác sĩ riêng."
Các gia đình giàu có đều như vậy, thường mời các bác sĩ giỏi về làm bác sĩ riêng, còn có cả thiết bị y tế để hoàn thiện việc chữa bệnh.
Nhưng với vị thế hiện tại của nhà họ Tạ, e rằng khó mời được những bác sĩ hàng đầu, việc duy trì trang thiết bị y tế cũng rất tốn kém, còn không bằng vào đại một bệnh viện lớn ở Bắc Kinh, chết tới nơi rồi còn sĩ diện.
Tiết Từ rũ mắt, trả lời một cách bình tĩnh: "Cảm ơn thầy."
.
Đánh đập, tẩy não, đôi mắt bị tổn thương do ánh sáng mạnh chiếu vào thời gian dài, bao nhiêu cực hình đổ lên người cậu thiếu niên còn chưa trưởng thành.
Người phụ nữ khóc lóc thảm thiết, trông như một cảnh trong phim kinh dị, khiến người ta phải rùng mình. Bà ta gào lên: "Vấn Hàn, Vấn Hàn à, con chịu thua đi, con đồng ý đi..."
Tạ Vấn Hàn đã lâu không được uống nước, nói không ra lời, nhưng cậu ta vẫn kiên quyết nói: “Không.”
Ánh sáng trước mắt chói lòa, khiến người ta phải hoa mắt chóng mặt.
Nhưng Tạ Vấn Hàn lại thấy như chìm trong bóng tối vô tận.
Lúc cậu ta trở lại nhà họ Tạ, liền bị ép nghỉ học ở Thanh Phác.
Tạ Vấn Hàn đối mặt với người mẹ đang khóc, cả người lạnh toát, vô cùng tức giận muốn bỏ về, trong lúc tranh cãi cậu ta phát hiện những vết bầm tím trên cổ tay đối phương, lần theo dấu vết liền tìm thấy càng nhiều vết thương hơn.
“Ông ta bạo hành mẹ?” Tạ Vấn Hàn kiềm chế cơn giận hỏi, chuyện này khiến cậu ta khó mà tiếp nhận được, nhưng vẫn cố chấp hỏi lại bà: “Con đưa mẹ đi, ly hôn đi…”
Sau đó liền bị tát một cái thật mạnh, bà Tạ thét chói tai, gào lên chửi bới: "Con đang nói gì vớ vẩn vậy, im đi, câm ngay!"
Miệng Tạ Vấn Hàn còn nồng vị tanh, mùi của sự ghê tởm và ác độc từ mẹ mình khiến cậu ta tỉnh táo lại.
Cậu ta không còn hy vọng kéo mẹ mình ra khỏi đây nữa, trong lòng nung nấu ý định công khai chuyện này ra ngoài, nhưng Tạ Vấn Hàn nhanh chóng nhận ra mình cũng không thể rời đi.
Người cha kế của cậu ta lộ rõ bản chất thật, sự ác độc đó vượt xa những gì một đứa trẻ có thể tưởng tượng.
Cậu ta bị nhốt lại, so với việc bị đánh đập thể xác, tra tấn bằng tinh thần còn đáng sợ hơn.
Cậu ta bị tẩy não, bị khống chế, Tạ Ân Vinh bắt ép cậu ta phải tiếp nhận ‘hiện thực” này, phải sống cuộc sống như vậy.
Mẹ cậu ta thậm chí còn ở bên cố gắng thuyết phục, cuộc sống như vậy cũng không tệ, cậu ta nên thuận theo mà sống.
Tạ Vấn Hàn biết mình có thể chịu thua ngoài miệng, nhưng cậu ta hiểu rõ, đó là bước đầu tiên đánh mất phòng bị, sau khi bị phá vỡ, cậu ta sẽ chậm rãi biến thành một con quái vật đáng kinh tởm.
Tạ Vấn Hàn thà chết còn hơn.
Dù có bị tra tấn đau đớn đến đâu, cậu ta cũng không bao giờ chịu đầu hàng.
Thấy cậu ta kiên quyết như vậy, Tạ Ân Vinh làm như không có gì vứt roi đi, sau đấy không kiêng nể gì mà đánh đập.
"Tiếc quá,” Tạ Ân Vinh cảm thán, “Ban đầu tao chỉ muốn mày nghe lời một chút, mày vẫn sẽ có cơ hội được tự do, nhưng sao mày lại không được thông minh như mẹ mày nhỉ?"
Ngực cậu ta không chút phập phồng, mắt nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt.
"Không sao, cứ coi như là một trò chơi tiêu khiển vậy." Tạ Ân Vinh đã quyết định, nếu không thể khống chế cậu ta được, thì sẽ giam Tạ Vấn Hàn mãi mãi trong tầng hầm này.
Đứa trẻ này như một con rối vậy, không có phản ứng gì, không thể mang lại cho ông ta bất kỳ sự k*ch th*ch nào.
Ông ta thương hại nói: "Mày chắc sẽ không mơ mộng gì ngớ ngẩn đâu ha, kiểu như có ai đó đến cứu mày chẳng hạn?”
“Ngoài mẹ mày ra, mày không có bất kỳ người thân hay bạn bè nào.” Tạ Ân Vinh dựa theo thực tế mà nói, “Phía trường học, cũng đang xử lý thủ tục nghỉ học rồi… nhanh thôi, sẽ hoàn tất.”
“Sẽ chẳng có ai nhớ đến mày cả, những kẻ mày từng tiếp xúc cũng sẽ lãng quên mày, Tạ Vấn Hàn sẽ không còn tồn tại nữa, sẽ sống mãi trong căn hầm này." Tạ Ân Vinh cố gắng phá vỡ tinh thần của Tạ Vấn Hàn một lần nữa, nhưng thiếu niên như đã chết lặng, không chút phản ứng, đờ đẫn khép hờ mắt.
Tạ Ân Vinh cảm thấy nhàm chán, lạnh nhạt rời khỏi tầng hầm.
Chỉ còn mỗi Tạ Vấn Hàn, rơi vào bóng đêm vô tận.
Tạ Ân Vinh vừa ra khỏi tầng hầm, quản gia đã đến báo tin: “Có bạn học của cậu Vấn Hàn đến thăm.”
Trừ Tạ Ân Vinh cùng bà Tạ, rất ít người biết chuyện trong nhà họ Tạ.
Cho nên quản gia vẫn đối xử với đứa con riêng đang bị bệnh này một cách cẩn thận, có người đến nói là bạn học của Tạ Vấn Hàn, nhìn quần áo trên người người đó, thêm cả khí chất không thua kém gì các thiếu gia quyền quý, thế là ông đã cho người mời vào đợi.
Tạ Ân Vinh nhíu mày.
Ông ta không ngờ Tạ Vấn Hàn là một đứa trẻ tối tăm kỳ quái như vậy, lại thật sự có bạn bè đến thăm, kỳ lạ vô cùng. Nhưng khi đi vào phòng tiếp khách, người kia lại mang dáng vẻ vô cùng hiền lành, nhìn đã biết là một người ôn hòa.
Đối với bạn bè của con riêng, vẫn nên nhiệt tình tiếp đón.
Tiết Từ ngồi trên ghế sofa, không đụng đến nước uống cùng điểm tâm trên bàn, chờ chủ nhà họ Tạ đến, mới lười biếng ngước mắt nhìn.
Tạ Ân Vinh còn nghĩ loại người như Tạ Vấn Hàn thì có thể quen biết được với kẻ như nào, chắc cũng chẳng ra sao cả, dù có học ở Thanh Phác, chắc cũng sẽ có xuất thân bình thường như cậu ta.
Nhưng ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Tiết Từ, mắt ông ta hơi sáng lên, thiếu niên lớn lên xinh đẹp vô cùng, toàn thân đều là dùng tiền của để đắp nên sự kiều diễm, vừa nhìn liền biết thân phận cao quý, được yêu chiều vô cùng.
Đồng thời, trong lòng ông ta cũng nảy sinh sự đề phòng và cảnh giác.
Trên mặt chủ nhà họ Tạ vẫn là nụ cười khách khí, phu nhân Tạ xuất hiện cùng với ông ta, rũ mắt ở bên rót trà, dáng vẻ là một người vợ hiền hậu săn sóc.
Tạ Ân Vinh lịch sự hỏi: "Cháu là bạn của Vấn Hàn à? Không biết cháu là con nhà ai nhỉ?"
Tiết Từ liếc ông ta một cái, không đáp lại, vô cùng kiêu ngạo lại không hiểu phép tắc, cảm giác là một cậu ấm đầy thói hư tật xấu. Cậu không trả lời câu hỏi của Tạ Ân Vinh, hỏi ngược lại: "Tạ Vấn Hàn đâu?"
Phu nhân Tạ vội vàng giải thích: "Nó bị ốm, đang nằm trong phòng bệnh, không thể tiếp khách."
“Bệnh nặng đến vậy sao?”
Tạ Ân Vinh đáp: "Là bệnh truyền nhiễm, chủ yếu là do có thể lây bệnh, nên không cho người ngoài vào thăm, phải hỏi ý kiến bác sĩ trước."
“Được.” Người này nhìn không hề đơn giản là một cậu ấm bình thường vậy mà lại nhẹ nhàng chấp nhận lời bọn họ nói, thú vị đây.
Không hỏi là bệnh truyền nhiễm như nào, cũng không nhất quyết đòi gặp Tạ Vấn Hàn, điều này khiến Tạ Ân Vinh cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Ông ta tự nhủ mình đã quá nhạy cảm, thiếu niên nhìn không kém Tạ Vấn Hàn bao nhiêu, cũng chỉ là một đứa trẻ, lại còn là cậu ấm không dính chút bụi trần, rất dễ lừa gạt. Tới nhà họ Tạ cũng chỉ để xem một chút, không thể phát hiện ra chuyện gì cả.
Đáng tiếc là, đứa trẻ xinh đẹp như vậy, nhìn qua là thấy có gia thế rất tốt, nếu không… Trong đầu Tạ Ân Vinh hiện lên ảo tưởng, ánh mắt ông ta tối hơn lộ ra vẻ thèm thuồng, nhưng lại được kiềm chế thu về.
Không được, đứa nhỏ này không thể đụng vào được.
Ông ta nghĩ.
Tiết Từ không gặp được Tạ Vấn Hàn, nhanh chóng rời đi, điểm tâm trên bàn cũng không đụng vào, thái độ của cậu rất lạnh lùng, thể hiện sự khinh thường đối với nhà họ Tạ.
Tạ Ân Vinh thu lại h*m m**n trong lòng, mang theo tiếc nuối, chưa thỏa mãn phát tiết lên người phu nhân Tạ. Sau khi thỏa mãn h*m m**n ngược đãi, liền đến tầng hầm, nhìn Tạ Vấn Hàn đã xỉu vì mất nước, đánh thức cậu ta, ung dung nói: "Không ngờ đấy, mày còn có bạn đến thăm."
Tạ Vấn Hàn sốt cao, toàn thân nóng bừng. Cậu ta không nghe rõ Tạ Ân Vinh đang nói gì, từ những miêu tả dơ bẩn của ông ta, mơ màng nhớ đến Tiết Từ.
Cậu ta đột nhiên vùng vẫy, sợi xích trói chặt tay chân cậu ta va vào nhau phát ra tiếng kêu lanh lảnh. Tạ Vấn Hàn giọng khàn khàn hỏi: "Ông đã làm gì cậu ấy?"
Tạ Ân Vinh cười nhạo: "Tao có thể làm gì được nó? Người ta có cha mẹ, chứ không phải là con hoang như mày."
Thực tế, Tạ Ân Vinh khá dè chừng Tiết Từ vì cậu có vẻ xuất thân từ một gia đình giàu có. Nhưng khi nghe Tạ Vấn Hàn hỏi về Tiết Từ, ông ta lại cảm thấy hứng thú.
Tạ Ân Vinh chế giễu: "Mày nghĩ nó có thể cứu mày à? Nó chỉ đến hỏi vài câu rồi đi luôn, chẳng quan tâm đến mày đâu."
Thực ra là do nhìn có chống lưng, Tạ Ân Vinh rất cẩn thận, không muốn bị phát hiện vào lúc này.
Trong lòng Tạ Vấn Hàn trào phúng, lại yên tĩnh trở lại, về với dáng vẻ u ám không thiết sống.
Tạ Ân Vinh không phát hiện được gì, cười nói: “Mày cảm thấy thằng nhóc kia có thể cứu mày được sao?”
“Nó chỉ tới hỏi tao mày đâu, tao nói mày bị bệnh truyền nhiễm, nó liền vội vàng bỏ đi. Cũng chẳng thèm để ý đến mày.”
Tạ Vấn Hàn lại chỉ để ý.
Tiết Từ tới thăm cậu ta.
Ít nhất thì Tiết Từ vẫn còn nhớ đến mình.
Thiếu niên như chìm vào bóng tối sâu thẳm, có gì đó lặng lẽ xuất hiện, không ngừng phác họa một bóng dáng.
Tạ Vấn Hàn nhắm mắt lại.
.
Tiết Từ ngồi trên xe, lông mi đen dày rũ xuống, hồi lâu sau, mới thoát ra khỏi cảm giác mệt mỏi này.
Cậu hiếm khi về nhà họ Tiết vào cuối tuần, đưa điện thoại cho quản gia Kỷ: “Báo cảnh sát.”
Sắc mặt thiếu niên không được tốt, trắng bệch, giống như hồi bị say máy bay vậy. Quản gia nhìn mà đau lòng, so với việc báo cảnh sát thì càng muốn gọi bác sĩ tư đến hơn.
Thấy cậu út không có sức sống gì, ông lo lắng hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Đồng thời ánh mắt sắc bén liếc những vệ sĩ đi theo bên người cậu út.
Những vệ sĩ đi theo cậu út cũng chẳng hiểu chuyện gì.
Tiết Từ mở mắt ra nói: "Đi điều tra nhà họ Tạ ở đường Đàm Dương, nghi ngờ có chuyện bất thường… Tra xét kỹ càng vào.”
Làm quản gia của nhà họ Tiết, dù nhà họ Tạ chỉ là dòng họ nhỏ bé so với họ, quản gia Kỷ vẫn nhớ tới. Ông không nhịn được hỏi: "Có thể có thật, nhưng chỉ sợ phải có bằng chứng."
Tiết Từ không có bằng chứng cụ thể.
Cậu không thể nói được, ánh mắt của Tạ Ân Vinh khiến cậu thấy ghê tởm.
Mà Tạ Vấn Hàn đột nhiên biến mất không báo trước, thậm chí hai hộp kẹo kia chưa đưa cho cậu cũng không giải thích gì, khiến Tiết Từ nổi lên nghi ngờ.
Cậu nghi Tạ Vấn Hàn không hề bị bệnh.
Nhưng lại không có tin tức gì của Tạ Vấn Hàn.
Đây chỉ là suy đoán của Tiết Từ, như nghi ngờ vô căn cứ của một cậu ấm vậy, nhưng Tiết Từ vẫn quyết định làm rõ mọi chuyện. Vừa mở mắt ra, đang chuẩn bị dùng thân phận cậu út Tiết làm càn, liền nghe thấy tiếng của cha Tiết.
Tiết Chính Cảnh vừa về nhà, mang theo hơi thở lạnh lẽo cuối thu. Trên mặt ông không có biểu cảm gì, chỉ là nghe thấy Tiết Từ nói vậy liền hơi hất cằm: “Làm đi.”
“Cậu út Tiết đã nói điều tra kỹ càng, vậy thì càng phải nghiêm túc vào, không được phép lơ là."