Tôi Cứ Nghĩ Mình Là Kẻ Bị Ghét Bỏ

Chương 31

Thân thể thiếu niên giống như hạt mầm sinh trưởng mãnh liệt trong mưa gió, lúc Tiết Từ đến thăm cậu ta, Tạ Vấn Hàn đã trải qua hai cuộc phẫu thuật, thương tích đã khỏi hơn phân nửa.

 

Cả tay lẫn chân cậu ta đều bị bó chặt, không động đậy được. Nhưng khe hở lộ ra qua lớp băng vải trên mặt, vẫn có thể thấy được khuôn mặt thanh tú, trơn bóng của thiếu niên, ẩn chứa một vẻ đẹp tuấn tú sẽ hé lộ trong tương lai.

 

Trước đây Tạ Vấn Hàn bị thương nặng ở mặt, bị Tạ Ân Vinh đánh đến biến dạng, để lại một vết sẹo khủng khiếp vắt ngang qua mặt. Nhưng nhờ chữa trị kịp thời, sẽ không để lại sẹo, vết sẹo cũng sẽ mờ dần. Lúc Tạ Vấn Hàn mở mắt nhìn thấy Tiết Từ, bản năng khiến cậu ta muốn ngồi dậy, nhoài người về phía Tiết Từ, đôi mắt tối tăm, sâu thẳm dừng lại trên người cậu út Tiết, rồi nở một nụ cười.

 

Cậu ta vốn là người lạnh lùng, ít khi cười. Nhưng nụ cười này lại không hề gượng gạo, nó mang theo cả sự ngại ngùng nhiệt tình, thiếu đi sự lạnh lùng tính toán, cứ như có làn gió xuân ấm áp bao quanh khóe môi lướt qua đáy mắt.

 

Tiết Từ ngồi xuống bên cạnh cậu ta, để người bệnh này bớt lộn xộn lại, sau đó mới nhẹ nhàng hỏi: "Thấy rõ chưa?"

 

Trước đây mắt của Tạ Vấn Hàn bị thương, nhìn mọi thứ đều mờ mờ ảo ảo, vừa mới được chữa trị. Tạ Vấn Hàn lắc đầu thành thật nói: "Vẫn chưa rõ lắm."

 

"Chỉ là đoán được cậu đến thôi."

 

Nghe câu này Tiết Từ tự hỏi trên người mình có mùi gì đặc biệt không, vừa tới đã khiến Tạ Vấn Hàn có thể nhận ra ngay. Cậu cúi đầu ngửi ống tay áo, thực sự có mùi hương của hoa huệ, chỉ là thoảng qua rất nhẹ, có lẽ khứu giác của Tạ Vấn Hàn thật sự rất nhạy.

 

Cậu út Tiết nhanh chóng chuyển chủ đề, bởi vì ngoài việc đến thăm bệnh, còn có những việc quan trọng hơn cần nói với Tạ Vấn Hàn.

 

"Tạ Ân Vinh đã bị bắt giữ, đang bị thẩm vấn."

 

Tạ Vấn Hàn nghe thấy tên Tạ Ân Vinh, cũng không có phản ứng gì đặc biệt. Chỉ là ánh mắt cậu ta hơi trầm xuống, nụ cười trên môi cũng nhạt dần. Tiết Từ vốn không phải người dễ mềm lòng, nhưng đối với Tạ Vấn Hàn vừa trải qua biến cố, cậu lại có phần kiên nhẫn hơn bình thường, giọng nói trở nên dịu dàng hơn: "Ông ta sẽ phải chịu nhiều tội danh và hình phạt thích đáng."

 

Thực ra điều quan trọng nhất, là Tạ Ân Vinh có khả năng đã phạm tội giết người.

 

Tuy nhiên chuyện này quá đen tối, Tiết Từ không muốn nhắc đến để dọa Tạ Vấn Hàn.

 

Giọng nói của thiếu niên dịu dàng, tựa như lông vũ quét qua, Tạ Vấn Hàn nghe ra cậu cố ý điều chỉnh giọng để an ủi mình, trong lòng có chút vui. Thực ra cậu ta đã không còn cảm xúc gì đặc biệt với Tạ Ân Vinh nữa, không hận cũng không sợ, chỉ mong ông ta sẽ bị trừng phạt.

 

Nhưng Tạ Vấn Hàn bỗng nhận ra nên làm thế nào mới được người khác yêu quý, cậu ta hơi rũ mắt, cố tình tỏ ra sợ hãi, giọng nói yếu ớt hỏi: "Bị giam giữ bất hợp pháp? Bị ngược đãi? Hay là..."

 

Tạ Vấn Hàn chưa nói hết câu, bên ngoài đã truyền đến tiếng cãi vã.

 

Là tiếng chửi bới đay nghiến đầy tức giận của một người trẻ tuổi, vang vọng khắp hành lang, ngay cả trong phòng bệnh cách âm tốt như thế này cũng nghe rõ mồn một.

 

Dù Tạ Vấn Hàn mới vào đây điều trị, nhưng bệnh viện này rất nổi tiếng, trang thiết bị hiện đại, quản lý nghiêm ngặt, không phải ai cũng có thể tùy tiện xông vào gây rối… vậy nên người gây ồn ào bên ngoài chắc chắn không phải người bình thường.

 

Tạ Vấn Hàn nghe xong, không muốn để người kia tiếp tục quấy rầy, liền bảo vệ sĩ: "Cho người đó vào đi."

 

Vệ sĩ tỏ vẻ miễn cưỡng với kẻ gây rối này, vì thân phận của người đó có chút đặc biệt.

 

Ngay sau đó, một người đàn ông xông vào phòng, sửa sang áo quần xộc xệch, ánh mắt hung dữ.

 

Hắn chính là anh trai cùng cha khác mẹ của Tạ Vấn Hàn, tên là Tạ Quang Huy, mới vừa thành niên xong, trên người hắn còn mặc âu phục, mang theo mùi rượu, có vẻ như vừa từ một bữa tiệc nào đó đến. Nhìn thấy Tạ Vấn Hàn, hắn ta tỏ vẻ khinh bỉ, chửi rủa: "Mày là đứa con hoang, là sao chổi. Nhà họ Tạ xui xẻo lắm mới nhận mày làm con, mày còn dám lấy oán trả ơn!"

 

Hơi thở của hắn gấp gáp, nhưng vẫn cố gắng chửi rủa: "Mày còn muốn kiện ba tao à? Mày đừng quên thân phận của mình, làm sao mày có thể vào được Thanh Phác? Mau rút đơn kiện đi, nếu không tao sẽ không tha cho mày đâu..."

 

Tiết Từ từ từ ngẩng đầu khỏi giường bệnh, làn da trắng sứ của cậu càng nổi bật hơn trong căn phòng này, lúc này anh trai cùng cha khác mẹ đang sục sôi vì tức giận mới chợt nhận ra có một thiếu niên xinh đẹp đang ở đây, hắn hơi giật mình.

 

Tiết Từ nhìn hắn bằng ánh mắt bình tĩnh, lời nói lại vô cùng sắc bén.

 

“Anh nghĩ rút đơn kiện là có thể giải quyết mọi chuyện sao?”

 

Tên anh kế lúc này mới nhớ lại, khi nghe tin cha mình bị cáo buộc tội ngược đãi, có vẻ như bạn học của Tạ Vấn Hàn vô cùng giảo hoạt, dẫn theo cả cảnh sát đến nhà điều tra…

 

Dù thấy rõ vết thương trên người Tạ Vấn Hàn, hắn vẫn không cho rằng việc cha đánh con là chuyện gì to tát, đặc biệt khi người bị đánh lại là Tạ Vấn Hàn – một kẻ cản đường.

 

Tạ Quang Huy thường xuyên bắt nạt Tạ Vấn Hàn, nghe tin cậu ta dám kiện cha mình, điều đầu tiên hắn nghĩ đến không phải là xin lỗi hay thông cảm, mà là vênh mặt ra lệnh cậu ta rút đơn.

 

Hắn cho rằng nhà họ Tạ cao quý hơn Tạ Vấn Hàn nhiều.

 

Đó là điều mà hắn nghĩ.

 

Tạ Vấn Hàn hơi cúi đầu xuống, đôi mắt đen sâu thẳm ẩn chứa một cảm xúc u ám, hoàn toàn khác so với vẻ lạnh lùng khi ở bên Tiết Từ. Tay cậu ta nắm chặt, gân xanh nổi lên, Tạ Vấn Hàn nhắm mắt lại, giọng điệu nghe có vẻ yếu ớt, đáng thương: “Tiết Từ, cậu về trước đi. Bây giờ tôi... không tiện tiếp cậu.”

 

Cậu ta sợ Tiết Từ nhìn thấy vẻ mặt đáng sợ của mình lúc này.

 

Nhưng mà Tiết Từ hiểu lầm rồi, cho rằng Tạ Vấn Hàn không muốn người ngoài thấy dáng vẻ chật vật của mình, dù sao có một người anh kế như vậy cũng rất mắt mặt.

 

Tiết Từ là người luôn giữ khoảng cách với người khác, nói là lạnh lùng cũng đúng, nhưng đây là việc riêng của Tạ Vấn Hàn, Tiết Từ nghĩ vậy, thế nên cũng chỉ có Tạ Vấn Hàn mới có thể giải quyết.

 

Cậu không do dự bao nhiêu, liền đứng dậy rời đi, chỉ để lại vài người vệ sĩ của nhà họ Tiết ở cửa, dặn dò một chút, nói chung là để ý Tạ Vấn Hàn, đừng để cậu ta bị thương.

 

Tạ Vấn Hàn dùng đôi mắt chưa nhìn rõ, dịu dàng nhìn theo bóng dáng Tiết Từ khuất dần ở cửa phòng, bỗng ánh mắt trở nên sâu thẳm.

 

Vẻ mặt cậu ta lạnh lẽo.

 

Cái lạnh lẽo này không phải sự lạnh lùng tự vệ như trước đây, mà chỉ khi phải vào thế tự bảo vệ bản thân mới có được.

 

Đó là một sự lạnh lùng âm u, mang theo sát khí.

 

Trong khoảnh khắc đó, ngay cả Tạ Quang Huy cũng cảm nhận được sự khác biệt… Tạ Vấn Hàn dường như đã trở thành một người khác, khiến cho sự kiêu ngạo của Tạ Quang Huy cũng giảm đi phần nào, hắn không còn dám ồn ào như trước nữa.

 

Rõ ràng Tạ Vấn Hàn đang nằm trên giường kia, mới là người bệnh, là người bị cha mình hành hạ đến chết đi sống lại.

 

"Mày..." Tạ Quang Huy lắp bắp, cảm thấy đứa em trai này thật quái lạ. Rồi hắn nghe thấy Tạ Vấn Hàn lên tiếng: "Không thể rút đơn kiện."

 

Tạ Quang Huy sững lại một chút, mới nhớ ra mục đích đến đây của mình. Hắn chỉ muốn nhanh chóng giải quyết chuyện này, cũng chẳng thèm để ý đến việc đứa em trai này đang lấn át hơn, liền mặt nặng mày nhẹ nói: "Mày muốn tiền đúng không? Tao có thể cho mày một số tiền lớn, đủ cho mày và mẹ mày sống thoải mái cả đời."

 

"800 vạn, số này thế nào?" Hắn cố gắng nhẫn nhịn, tỏ vẻ thương lượng: "So với một mạng người thì rẻ hơn nhiều. Mày chỉ là một đứa ăn bám, được nhiều tiền như vậy, tính thế nào cũng thấy hời."

 

Tạ Quang Huy cảm thấy, nhà họ Tạ quá giàu có, nên mới có thể đưa ra con số lớn như vậy, nếu không với một đứa con hoang như Tạ Vấn Hàn, đừng hòng nhận được một đồng nào.

 

Cha hắn bị bắt quả tang, có đầy đủ bằng chứng, kể cả giám định pháp y, ngay cả luật sư giỏi nhất cũng không thể giúp ông ta thoát tội. Nếu biện hộ bằng cách có vấn đề về tâm thần, người nắm giữ nhà họ Tạ sao có thể bị bệnh tâm thần được chứ.

 

Cách nhanh nhất, cũng như dễ dàng nhất để giải quyết vấn đề này, đó là thu hồi đơn kiện, khiến Tạ Vấn Hàn từ bỏ việc kiện tụng.

 

Mấy vụ về tội ngược đãi, đều có thể lén hòa giải được. Theo Tạ Quang Huy, chỉ cần đưa đủ tiền, Tạ Vấn Hàn sẽ không dây dưa nữa.

 

Cậu ta quá nghèo.

 

Loại người này rất dễ bị cám dỗ.

 

Nhưng Tạ Vấn Hàn như nhìn thấu suy nghĩ của anh trai mình, vẻ mặt lạnh lùng của cậu ta thay đổi, bỗng hiện lên một tia thương hại.

 

Nhưng đó không phải là sự thương hại đồng cảm, mà tràn đầy ác ý, như đang chế giễu vậy, khiến Tạ Quang Huy nhìn mà cảm thấy khó chịu.

 

"Tạ Quang Huy, mày hiểu sai rồi, tội của ba mày là tội hình sự."

 

"Đó là tội cố ý giết người, hiểu chưa?" Tạ Vấn Hàn nhẹ nói.

 

Tạ Quang Huy sững sờ, mở miệng mắng: "Mày bị điên à, nếu ông ấy giết người, mày còn đứng ở đây…"

 

Thực ra Tạ Ân Vinh không điên tới mức nói cho một đứa nhỏ mới mười mấy tuổi về những chuyện cũ ẩu sâu trước đây, nhưng trong thời gian qua Tạ Vấn Hàn đã tự mình tìm hiểu và phát hiện ra nhiều manh mối, cậu ta nhớ lại đôi mắt đỏ ngầu của Tạ Ân Vinh, vết thương bị che giấu trên người mẹ mình. Cậu ta biết rõ hơn so với những người khác điểm yếu của Tạ Ân Vinh ở đâu, cho nên sau khi lấy lại ý thức trong mơ hồ, cậu ta yêu cầu cảnh sát không tập trung điều tra vết thương trên người mình, mà phá vỡ cái hiện thực “mỹ miều” kia, điều tra vụ án giết người đã bị chôn vùi từ lâu.

 

Tạ Vấn Hàn nhìn thẳng vào mắt anh trai mình, giọng điệu bình thản đến lạ thường: "Ông Tạ với vợ rất tình cảm đấy chứ… Dù sao thì ông ấy cũng đã cưới bốn người vợ, và ba người trước đều qua đời vì bệnh."

 

Tạ Quang Huy không hiểu tại sao cậu ta lại nhắc đến chuyện quá khứ của cha mẹ, dù sao thì hắn cũng biết rõ những chuyện đó, đặc biệt là mẹ mình đã ở bên cha lâu nhất, vì ông ta mà nuôi dưỡng con cái, tình cảm tốt vô cùng, khiến hắn từng nghĩ rằng cha sẽ không bao giờ cưới thêm ai nữa, nhưng khi Tạ Vấn Hàn ngước lên, một đôi mắt đen tuyền đầy vẻ ác độc, "Thực ra ba người vợ trước mất vì bệnh đều bị ông ta bạo hành đến chết, đổi trắng thay đen. Mẹ anh trước khi chết chắc hẳn cũng đã cầu cứu anh, nhưng anh đã không nhận ra. Sau đó cha anh đã giết mẹ anh, mà anh còn ở lại bên cạnh kẻ giết mẹ mình, khóc lóc bên mộ của bà, thút thít đưa hoa, thật là..."

 

Người thiếu niên yếu ớt trên giường bệnh lạnh lùng nhếch mép.

 

"Ngu ngốc."

 

.

 

"Mặc kệ, tôi muốn nguyên vẹn ra khỏi đây."

 

Dù Tạ Ân Vinh cả đêm ngủ không ngon, tròng mắt đầy tơ máu, nhưng vẫn giữ được vẻ ngoài điềm tĩnh khi gặp luật sư, vẫn duy trì được khí chất của một sếp lớn.

 

Nhìn thấy luật sư có vẻ do dự, Tạ Ân Vinh tỏ ra hào phóng: "Cậu muốn bao nhiêu tiền, cứ đưa ra giá đi."

 

"Đây không phải vấn đề tiền bạc."

 

Luật sư có vẻ hơi xấu hổ vì sự thiếu hiểu biết của khách hàng, "Tội cố ý giết người, lại là nhiều vụ, án này rất khó để có thể giảm nhẹ hình phạt. Ông Tạ, tôi rất cảm ơn ông đã tin tưởng tôi, nhưng có lẽ ông nên tìm người khác đi."

 

Lời này khiến khuôn mặt Tạ Ân Vinh vặn vẹo, ông ta đứng bật dậy, mặt đỏ bừng lên, tức giận hét lớn: "Mày nói gì vậy, đây là vu khống, tao sẽ kiện mày tội vu khống…"

 

Đầu ông ta đập vào tường, Tạ Ân Vinh tỉnh táo lại đôi chút, đôi mắt vẫn đỏ ngầu.

 

Ông ta không hiểu tại sao mình lại có những giấc mơ quái dị như vậy, nếu là do chột dạ, nhưng hai mươi mấy năm qua ông ta chưa bao giờ mơ thấy ác mộng vì những chuyện đã làm, vậy mà đêm qua lại mơ thấy những chuyện đó một cách rõ ràng.

 

Không, cũng không thể gọi là mơ.

 

Tạ Ân Vinh ngẩng đầu nhìn quanh, căn phòng giam chật hẹp khiến ông ta cảm thấy bức bối vô cùng. Ông ta gọi điện cho con trai cả, muốn hỏi đã giải quyết vụ án ổn thỏa chưa, nhưng chỉ nghe thấy tiếng ồn ào bên kia đầu dây, khiến tâm trạng Tạ Ân Vinh càng thêm bực bội.

 

Đứa con ngu ngốc kia, ngay cả chuyện đơn giản như vậy cũng làm không xong.

 

Tuy nhiên ông ta vẫn tin rằng, Tạ Vấn Hàn sẽ đồng ý mọi dàn xếp với một số tiền lớn.

 

Là tổng giám đốc tập đoàn nhà họ Tạ, không thể nào chấp nhận việc ở trong tù lâu như vậy được, đủ nhục nhã rồi. Tạ Ân Vinh không thể chờ thêm được nữa, ông ta muốn ra ngoài ngay lập tức.

 

Lúc này, cánh cửa phòng giam mở ra. Trước mặt là một người cảnh sát khác, không phải là nam cảnh sát đã canh giữ ông ta.

 

Người cảnh sát mới đến này lớn tuổi hơn một chút, khuôn mặt nghiêm nghị, khóe mắt có nếp nhăn mang theo vẻ không giận mà uy, bên cạnh đi theo rất nhiều người. Đúng với chức trách của mình, họ cầm theo bút ghi âm cùng giấy tờ.

 

"Tạ Ân Vinh," vị cảnh sát trưởng nói bằng giọng trầm ổn, "21 năm trước, 19 năm trước, và 3 năm trước ông đã phạm phải tội sát hại vợ mình, tất cả đều có bằng chứng chứng minh, ông có gì muốn nói không?"

 

Tạ Ân Vinh trợn mắt há hốc mồm, cổ họng nghẹn lại, không nói được lời nào, ông ta lảo đảo ngã xuống ghế, tay chân rũ xuống, bất lực kêu lên.

 

“Không phải, không phải! Đây là mơ, đây là mơ!”

 

 

Nhà họ Tạ tuy nhỏ bé, nhưng trong thời gian gần đây lại nổi tiếng một cách đáng xấu hổ. Tiếng xấu của Tạ Ân Vinh lan rộng khắp Châu thành, ngay cả những gia đình danh tiếng khác cũng biết đến ông ta – tất nhiên, là với danh tiếng xấu.

 

Tạ Ân Vinh bị kết án tử hình.

 

Nhiều người xôn xao bàn tán về vụ án này.

 

Để bị kết án tử hình, tội ác của Tạ Ân Vinh phải kinh khủng đến mức nào, độc ác ra làm sao.

 

Hành vi phạm tội của ông ta không biết bị ai khui ra, khiến người ta rùng mình kinh hãi.

 

Ngay cả những kẻ độc ác hay những gia đình có tiếng xấu, cũng ít khi nào ra tay với vợ con mình. Nhưng Tạ Ân Vinh lại liên tiếp giết hại ba người vợ, còn có ý định hãm hại người vợ hiện tại, ngược đãi con riêng, bản chất của ông ta thực sự là một kẻ b**n th** mới có thể làm vậy, khiến cho danh tiếng của nhà họ Tạ càng thêm ô uế, thậm chí thị trường chứng khoán cũng bị ảnh hưởng bởi những tin tức này.

 

Không biết ai là người đầu tiên tung tin đồn này ra, nhưng những người từng có quan hệ với nhà họ Tạ, đều hận không thể vạch rõ ranh giới. Họ thấy oan uổng vô cùng, không ngờ Tạ Ân Vinh nhìn có vẻ bình thường, cùng lắm là có chút mưu mô của người làm kinh doanh, ai ngờ lại là một kẻ sát nhân tàn độc như vậy?

 

Theo tin đồn đó, ai cũng mang tâm tư tránh xa hai đứa con của Tạ Ân Vinh, cảnh báo con cái của mình đừng quen biết những người như vậy, ai mà biết được có thừa hưởng tính điên rồ của Tạ Ân Vinh không.

 

Thực ra xét cho cùng, hai người con ruột của Tạ Ân Vinh cũng là nạn nhân, mẹ của họ bị chính cha mình giết hại, còn giấu kín nhiều năm đến vậy.

 

Tạ Vấn Hàn sau khi hồi phục sức khỏe, đã đưa mẹ đi, rời khỏi nhà họ Tạ.

 

Nhờ sự giúp đỡ của luật sư nhà họ Tiết, vụ án được điều tra rất kỹ lưỡng, vô cùng minh bạch, tất cả mọi việc đều được giải quyết thuận lợi. Tạ Ân Vinh không còn người thân nào khác ngoài vợ và con. Sau khi bị xử tử, tài sản của ông ta được chia cho phu nhân Tạ, Tạ Vấn Hàn là con riêng, cũng được thừa kế tài sản bồi thường.

 

Tạ Vấn Hàn bán đi những tài sản thừa kế quy ra thành tiền mặt hoặc bất động sản, gửi vào ngân hàng, đồng thời thuê người chăm sóc mẹ mình cả về thể chất lẫn tinh thần.

 

Nhờ sự giúp đỡ của bác sĩ tâm lý, sức khỏe tinh thần của mẹ Tạ dần hồi phục, nhưng bà lại vì những việc mà mình từng làm, rơi vào trạng thái trầm cảm nặng nề.

 

Bà không muốn khỏe lại, không muốn đối mặt với sự thật rằng chính mình đã lừa con trai trở về nhà họ Tạ khiến cậu ta phải chịu những hành vi ngược đãi kia.

 

Mặc dù Tạ Vấn Hàn không hề trách cứ mẹ mình, thậm chí còn khẳng định rằng bà không biết mình đang làm gì, nhưng cả hai đều hiểu rõ trong lòng, bà có rất nhiều cơ hội để giải thoát khỏi cuộc sống địa ngục đó.

 

Nhưng bà đã không làm.

 

Bà chọn cách cùng Tạ Vấn Hàn chìm vào bóng tối trong tầng hầm đó, không bao giờ được thấy ánh mặt trời nữa.

 

Hầu hết thời gian người chăm sóc bà là hộ lý, Tạ Vấn Hàn thỉnh thoảng sẽ đến thăm, nhưng rất ít.

 

Sau khi sức khỏe phần nào hồi phục, bà Tạ bắt đầu đếm từng ngày để gặp con trai, đó là khoảng thời gian hiếm hoi bà không cảm thấy lo lắng, như thể được thượng đế tha thứ, được giải thoát khỏi những đau khổ.

 

Cho đến một ngày bà không thể kìm nén được nữa hỏi Tạ Vấn Hàn.

 

"Con có hận mẹ không?" giọng bà Tạ nhẹ nhàng, như một lời cầu xin.

 

Lúc đó Tạ Vấn Hàn đang chải tóc cho mẹ, rõ ràng là một hành động dịu dàng, nhưng lại bị cậu ta làm rất nghiêm túc, cứ như một nghĩa vụ.

 

Nghe câu hỏi của mẹ, Tạ Vấn Hàn dừng lại một chút, trả lời bằng giọng bình tĩnh: "Con không có cảm giác gì."

 

Cậu ta không hận bà.

 

Cũng sẽ không bao giờ mong đợi tình yêu thương từ bà nữa, không mong được quan tâm nữa.

 

Câu trả lời rất thẳng thắn, Tạ Vấn Hàn không hận bà, nhưng lại khiến bà Tạ sững sờ.

 

Bà hiểu rõ ý nghĩa câu nói của Tạ Vấn Hàn, đôi mắt mệt mỏi nhắm lại, trong lòng một mảnh trống rỗng.

 

Bà đã mất đi thứ quý giá nhất, tình mẫu tử mà chính tay mình đã hủy hoại.

 

.

 

Khi những xôn xao về vụ án giết người của Tạ Ân Vinh dần lắng xuống, Tạ Vấn Hàn lại một lần nữa quay về Thanh Phác.

 

Điều này khiến nhiều người ngạc nhiên, sau những biến cố xảy ra, việc Tạ Vấn Hàn không thể tiếp tục cuộc sống cũ, phải chuyển đến một nơi mới để bắt đầu lại là điều hoàn toàn dễ hiểu… đa số gia đình danh giá đều như vậy, dù có là Thanh Phác đi chăng nữa, ví dụ như Tạ Quang Huy đang là học sinh năm ba cũng đã nhanh chóng làm thủ tục chuyển trường.

 

Hiện tại Tạ Vấn Hàn thừa kế một khối tài sản lớn, không còn phải túng quẫn như trước đây, chỉ có thể dựa vào học bổng của Thanh Phác, muốn chuyển trường cũng không được, bị người ta quản lý đủ điều.

 

Nhà họ Tạ có địa vị bình thường thôi, nhưng thật sự rất giàu có, vượt xa nhiều gia đình danh giá khác.

 

Tạ Vấn Hàn trở lại, nhanh chóng hòa nhập vào cuộc sống học tập, không có nhiều thời gian để quan tâm đến những lời bàn tán xung quanh.

 

Nhiều người khi nghe câu chuyện của nhà họ Tạ, đều cảm thấy thương cảm cho Tạ Vấn Hàn, muốn an ủi cậu ta một chút. Thế nhưng khi nhìn vào gương mặt của Tạ Vấn Hàn, ngoại trừ việc có lạnh lùng hơn ngày trước một chút, vẫn như xưa, không để ý hay quan tâm đến những người khác, họ lại bắt đầu nghi ngờ những tin đồn về việc cậu ta bị ngược đãi rồi được cảnh sát giải cứu có phải là câu chuyện thật sự của Tạ Vấn Hàn không…

 

Tuy nhiên vẫn có chút khác biệt.

 

Ví dụ như Tạ Vấn Hàn chỉ khi ở cạnh Tiết Từ, mới lộ ra biểu cảm khác ngoài khuôn mặt liệt kia.

 

Điều đầu tiên Tạ Vấn Hàn làm khi quay lại trường, không phải là lao đầu vào học tập như những người khác, mà là nhẹ nhàng lấy từ trong balo ra, một hộp kẹo nhỏ, lặng lẽ đặt lên bàn của Tiết Từ.

 

Bọn họ đến lớp rất sớm, phòng học còn chưa có ai khác.

 

Tiết Từ ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tạ Vấn Hàn, thiếu niên thân thể gầy gò, nhưng giờ đã cao lớn hơn nhiều, tinh thần cũng tươi tỉnh hơn, những vết thương ngoài da đã không còn nữa, đối diện với cậu hơi hé môi, nở một nụ cười thẹn thùng.

 

Trước mặt là hộp giấy Tạ Vấn Hàn đưa, đóng gói thậm chí còn đẹp hơn lần trước.

 

Thực ra, Tiết Từ đã quên mất “lời hứa” trao đổi này từ lâu rồi.

 

Lần này Tiết Từ yên tâm nhận quà, dù sao cũng vì mấy viên kẹo này, cậu đã lo lắng bao nhiêu, rước thêm rất nhiều chuyện phiền phức.

 

Cậu út Tiết thầm thở dài trong lòng, đồ ngọt đúng là một thứ nguy hiểm.

 

Giống như lần trước cậu mở hộp kẹo ra trước mặt Tạ Vấn Hàn, chọn một viên được gói vỏ hình mặt trăng, bên trong là kẹo sữa hạnh nhân, vị ngọt vừa phải, hương vị thơm ngon, thậm chí còn ngon hơn lần trước. Tiết Từ cắn một miếng, tâm trạng liền thay đổi.

 

Cậu út Tiết cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nói một cách lơ đãng: "Lần này không cảm ơn cậu, là tôi xứng đáng có được."

 

Tạ Vấn Hàn thấy Tiết Từ nhận quà, vui vô cùng. Nhưng nghe cậu nói vậy, cậu ta lại bật cười.

 

Tạ Vấn Hàn dịu dàng nhìn Tiết Từ mở viên kẹo thứ hai rồi chuẩn bị thu lại hộp kẹo, cậu ta dừng lại một chút, ướm giọng nói: "Bên dưới, còn có đồ."

 

Lần này hộp kẹo nặng hơn hẳn lần trước, nhưng Tiết Từ không để ý lắm, chỉ nghĩ là do lượng kẹo nhiều hơn. Cho đến khi nghe Tạ Vấn Hàn nói, cậu mới phát hiện đáy hộp rất dày, có một lớp giấy nữa, rút ra là một tờ hợp đồng.

 

Tiết Từ hơi rũ mắt, tính chỉ lướt qua một chút, lại nhìn thấy dòng chữ trên đó.

 

Đó là một phần giấy chứng nhận quyền sở hữu tài sản, một hợp đồng chuyển nhượng.

 

Người chuyển nhượng là Tạ Vấn Hàn, người nhận là, cậu.

 

Tạ Vấn Hàn cũng hơi cúi đầu, không dám nhìn Tiết Từ.

 

Thứ đồ này, không cần là cậu út nhà họ Tiết, cũng không thể xem là khối tài sản nhỏ được.

 

Tay Tạ Vấn Hàn hơi run rẩy, nhưng vẫn rất nghiêm túc nói: "…Đây là tất cả tài sản của tôi hiện tại, thứ duy nhất tôi có thể cho cậu."

 

"Tôi tặng cho cậu."

 

Tiết Từ: “…”

 

Cậu nhịn không được nhắc nhở: "Là trẻ vị thành niên thì hợp đồng này có lẽ không có hiệu lực đâu..."

Bình Luận (0)
Comment