Tôi Cứ Nghĩ Mình Là Kẻ Bị Ghét Bỏ

Chương 33

Họ là những game thủ có kỹ năng giao tiếp cực tốt, và tình cờ đều có thời gian đến Bắc Kinh để tổ chức một buổi offline.

 

Địa điểm được chọn là nhà hàng "Thưởng Vị", ở Bắc Kinh nổi tiếng với đồ ăn ngon và không gian sang trọng cũng như rất khó đặt bàn, người khởi xướng cuộc gặp này là hội trưởng của game, cũng là chủ nhà, đã bao trọn cả tầng 2, khí thế tương đối lớn.

 

Yến Mạn Mạn đến khá muộn, mọi người đã gọi món xong hết rồi.

 

Trong một khoảng thời gian ngắn, mọi người tụ họp lại nói chuyện về trò chơi rồi dần qua những chuyện khác, từ những người xa lạ dần trở nên thân quen hơn, họ chia thành từng nhóm nhỏ, trò chuyện vui vẻ, tình cảm giữa mọi người ngày càng thêm gắn bó.

 

Trong nhóm người này, ngoài hội trưởng điển trai và giàu có. Còn có một nữ game thủ nổi tiếng với danh tiếng không mấy tốt đẹp tên là Đào Hoa.

 

Tên thật của Đào Hoa là Sở Đào Hoa, trước khi chơi game này, cô ta là một nhân vật rất nổi tiếng trên diễn đàn, nhưng với danh tiếng không mấy tốt đẹp là "Quán tam".

 

Nhiều người chơi bình thường khác, đều chê bai cô ta ph*ng đ*ng, mắng cô ta đạo đức thấp, không biết xấu hổ. Nhưng Đào Hoa lại có thể hô mưa gọi gió trong game, đương nhiên cũng có những ưu điểm khác, ví dụ như kỹ năng chơi game điêu luyện, đối xử tốt với bạn bè, đặc biệt là... ngoại hình rất xinh đẹp.

 

Sở Đào Hoa chưa bao giờ để ý mấy bức ảnh của mình bị tung lên diễn đàn, bị mọi người bàn tán xôn xao về vẻ đẹp. Đám người chơi vừa chửi rủa cô ta là "quán tam", vừa lại không thể phủ nhận vẻ đẹp của cô ta, sự đối lập này khiến Sở Đào Hoa cảm thấy rất thích thú.

 

Đương nhiên, nếu cô ta không xinh đẹp, cũng chẳng được như vậy.

 

Người ngồi cạnh cô ta, cũng là tên bạn trai mình cướp của người khác. Là phó hội trưởng trong game, tên thật là Hứa Tư, dáng vẻ chỉnh tề tuấn tú, đeo kính gọng vàng, mỗi khi cười lại lộ ra hai lúm đồng tiền, cực kỳ có khí chất thanh thiếu niên, rất hợp với gu của Sở Đào Hoa.

 

Sau khi Hứa Tư nói đùa với mấy người bạn cùng hội về game, nhìn đồng hồ đã 7 giờ, không kiềm được khẽ đẩy kính lên, vẻ mặt phức tạp nói: "Mạn Mạn chắc là không đến rồi..."

 

Yến Mạn Mạn có tên nhân vật trong game là Cỏ dại Mạn Mạn, đã quen biết Hứa Tư 5 năm, yêu nhau qua mạng 4 năm, mối quan hệ tưởng chừng như sắp tiến tới hôn nhân, vậy mà lại bị Đào Hoa cướp mất, từ đó Hứa Tư bị gắn mác "tra nam" trong game.

 

Khi Hứa Tư nhắc đến Yến Mạn Mạn giọng điệu rất phức tạp, có chút áy náy, nhưng lại có rất nhiều oán trách.

 

Oán trách Yến Mạn Mạn vì đã đẩy hắn vào tình huống khó xử như thế này nhưng chẳng nói được lời nào, oán trách Yến Mạn Mạn không biết điều, không đủ tinh tế, không nhận ra chênh lệch giữa hai người mà cứ cố chấp níu kéo, đến mức phải làm mọi chuyện trở nên như vậy.

 

So với thái độ úp mở của Hứa Tư, Sở Đào Hoa thẳng thắn hơn nhiều. Đôi mắt xinh đẹp của cô ta hơi nheo lại, khóe môi cong lên, một nụ cười vừa ngọt ngào vừa độc ác, không hề tỏ ra hối hận hay áy náy: "Cô ta không dám đến cũng chẳng có gì lạ, không phải giờ mới biết sợ sao... Nhưng mà kỳ lạ thật đấy, ở đây lại chẳng có ai làm gì để cô ta sợ cả." Tâm trạng cực kỳ tốt, Sở Đào Hoa còn liếc mắt đưa tình với Hứa Tư, khiến Hứa Tư đỏ mặt, chỉnh lại cặp kính.

 

Những người chơi thân với Sở Đào Hoa đều cười ồ lên, dường như họ đều cảm thấy những gì cô ta vừa nói rất hài hước.

 

Họ đều đã nghe Hứa Tư kể về Yến Mạn Mạn, biết cô là một con mọt sách chính hiệu, không có nhiều bạn bè cũng không thích trang điểm, sau mấy năm yêu đương online vẫn chưa dám đăng ảnh hay video, chắc cũng không xinh đẹp gì cho cam, Hứa Tư đã lén lút phàn nàn về điều đó... trên trò chơi, nếu mối quan hệ này tiến triển đến đời thực, Yến Mạn Mạn không hề xứng với hắn.

 

Tiếng cười vang lên trong phòng, hội trưởng nhướn mày, nhưng không nói gì. Chỉ có cô gái thân thiết với Yến Mạn Mạn là mặt đỏ lên, hơi tức giận mà phản bác: "Mạn Mạn sẽ đến, là vì đi cùng bạn trai, nên mới chậm một chút thôi."

 

"Hửm?" Sở Đào Hoa ngạc nhiên hỏi lại.

 

Cô ta thực sự không nghĩ nổi "khủng long" trong miệng Hứa Tư có thể tìm được bạn trai, nhưng nghĩ đến việc Yến Mạn Mạn sắp bị lốp dự phòng của mình cho leo cây, cô ta cười một cách ác liệt rồi nói: "A Nhuyễn, thông tin của cậu nên cập nhật lại đi, Yến Mạn Mạn giờ chẳng có 'bạn trai' đâu..."

 

Lời cô ta còn chưa dứt, đã nghe thấy tiếng nhân viên phục vụ lễ phép thông báo bên ngoài: "Cậu Tiết, phòng này ạ."

 

Cửa phòng được mở ra, nhân viên phục vụ khẽ cúi đầu, rồi hai người tới muộn bước vào.

 

Một cô gái trang điểm nhẹ nhàng, mặc váy dài màu xanh nhạt, khí chất thanh lịch. Ngay khi bước vào, đã khiến mọi người cảm thấy rạng rỡ hơn, không chỉ sở hữu gương mặt xinh đẹp, mà còn toát lên vẻ thông minh, tao nhã. Cô bước vào, tự tin chào hỏi: "Xin lỗi mọi người, tôi đến hơi muộn."

 

Nghe giọng nói này, đúng là Yến Mạn Mạn họ mới bàn tán xong.

 

Hứa Tư mở to mắt, cảm thấy... quá bất ngờ.

 

Những gì hắn từng nghĩ về Yến Mạn Mạn hoàn toàn khác xa so với hiện thực, không ngờ cô lại xinh đẹp như vậy. Nếu hắn biết trước diện mạo của Yến Mạn Mạn, có lẽ đã không lạnh lùng như thế.

 

Điều duy nhất an ủi Hứa Tư lúc này, là Sở Đào Hoa so với Yến Mạn Mạn, vẫn xinh đẹp hơn nhiều, cũng không thiệt.

 

Nụ cười của Sở Đào Hoa lúc này cũng nhạt dần, cô ta cảm thấy hơi thất vọng.

 

Yến Mạn Mạn dường như còn ưu tú hơn cả những gì cô ta tưởng tượng.

 

Tuy nhiên, so với cô ta - Sở Đào Hoa với mái tóc xoăn xõa một bên vai, móng tay sơn màu nổi bật đầy xinh đẹp.

 

Ngay sau đó, cô ta nhìn thấy một người đàn ông đi sau Yến Mạn Mạn, áo trắng quần đen, trang phục đơn giản. Mang khẩu trang y tế, chỉ lộ ra đôi mắt. Trong khoảnh khắc đối diện, Sở Đào Hoa cảm thấy cơ thể cứng đờ lại, mọi âm thanh xung quanh dường như biến mất, chỉ còn lại tiếng tim đập thình thịch của mình, "Xoảng" một tiếng vang lớn đánh thức cô ta, lần nữa trở lại thực tại.

 

Đôi mắt ấy thực sự vượt xa vẻ đẹp thông thường, vừa xuất hiện đã trở thành tâm điểm của cả căn phòng, lấn át mọi ánh nhìn khác, khiến người khác trở nên mờ nhạt.

 

Một đôi mắt đẹp như vậy, rõ ràng không phải kiểu mà Sở Đào Hoa thích, vậy mà gương mặt cô ta lại nóng lên một cách khó hiểu.

 

Hội trưởng hơi giật mình, hơi ngồi thẳng người lên.

 

Bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, khiến Yến Mạn Mạn đã chuẩn bị tinh thần có chút bối rối, cô ho khan một cái, giới thiệu qua loa: "Đây là, là bạn trai của tôi..."

 

Cô ngại ngùng nói, đàn anh Tiết Từ là bạn trai mình, xong liền vội vàng đi qua, trực tiếp ngồi xuống.

 

Tiết Từ cũng không nói gì, đi theo ngồi xuống, nhân viên phục vụ mang thực đơn đến, rũ mắt hỏi Yến Mạn Mạn muốn gọi thêm gì không.

 

Một lúc sau vẫn chưa ai lên tiếng thảo luận về game cả. Cô gái tên A Nhuyễn mặt đỏ bừng thu hồi tầm mắt, nhỏ giọng hỏi: "Mạn Mạn, đây là bạn trai của cậu à? Quen nhau như thế nào vậy?"

 

Yến Mạn Mạn vẫn giữ nụ cười, đang chuẩn bị nói gì đó. Thấy Tiết Từ đóng thực đơn lại, mở miệng nói: "Chị ấy là đàn chị khóa trên khoa Chip của Đại học Hoa, em là tân sinh viên năm nay, lúc đến trường để tìm hiểu thêm về chuyên ngành, tình cờ được chị ấy chỉ dẫn cho."

 

Yến Mạn Mạn suýt nữa thì ngất xỉu, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, thầm nghĩ không ngờ đàn anh Tiết Từ lại gọi cô là chị, lại còn nói mình chỉ dẫn cho Tiết Từ "hiểu thêm về chuyên ngành", tạo nghiệp quá đi...

 

Nhưng những người khác thì không nghĩ nhiều như vậy, A Nhuyễn "Oa" lên một tiếng, ánh mắt ngưỡng mộ nói: "Mạn Mạn vậy mà lại là nghiên cứu sinh của Đại học Hoa, còn học ngành Chip nữa, giỏi quá đi mất!"

 

So với hình ảnh một cô nàng mọt sách mà Hứa Tư từng miêu tả, thì khác biệt quá lớn rồi.

 

Hứa Tư cũng xuất thân từ một trường đại học danh tiếng, nhưng so với Đại học Hoa thì không thể sánh bằng, lúc này hắn có chút xấu hổ.

 

Hắn biết Yến Mạn Mạn đang học ở Bắc Kinh, nhưng Bắc Kinh nhiều trường đại học hạng ba như vậy, không ngờ lại là Đại học Hoa. Trước đây hắn còn chê bai Yến Mạn Mạn là một cô gái quê mùa, không biết gì.

 

"Ừm." Tiết Từ nói rất điềm tĩnh, "Thầy hướng dẫn của chị ấy là giáo sư Phương của khoa Kỹ thuật Nông nghiệp Đại học Hoa, thường xuyên ở lại phòng thí nghiệm đến khuya, nên tôi ít có cơ hội gặp chị ấy. Lần này chị ấy mời tôi đi ăn cùng, hy vọng không làm phiền mọi người."

 

Nếu là giáo sư khác của Đại học Hoa, có lẽ những người trẻ tuổi này không biết nhiều, nhưng đây lại là người danh dự nhận được giải quốc tế, đẩy mạnh trong ngành sửa chip. Giáo sư Phương đó! Ngay lập tức ấn tượng về Yến Mạn Mạn trong lòng mọi người từ một học thần chuyển thành một người tài giỏi hơn nữa - điều đó có thể thấy rõ qua ánh mắt sáng rỡ.

 

Tiết Từ nói rất bình tĩnh, không hề khoa trương, nhưng lại vô tình làm nổi bật những ưu điểm của Yến Mạn Mạn, ngay cả bản thân Yến Mạn Mạn cũng đỏ mặt vì ngượng ngùng tự hỏi liệu mình có giỏi đến vậy không, cười càng thêm rụt rè, hoàn toàn không để ý đến gã trai từng tán tỉnh mình suốt bốn năm qua, thậm chí cả Sở Đào Hoa cũng bị cô bỏ quên.

 

Sở Đào Hoa cắn nhẹ môi, và tất nhiên, trong lòng dâng lên cảm giác không cam lòng. Cô ta nhờ Hứa Tư rót cho mình một ly rượu vang đỏ, cười nói: "Ôi, năm đó mình cũng tưởng sẽ vào được Đại học Hoa, thiếu chút nữa chúng ta đã là bạn cùng trường rồi."

 

Bạn bè của cô ta phản ứng rất nahnh, sao có thể để chịu thua được, khen lại: "Đúng rồi, Đào Hoa cũng là một học bá đấy. Năm đó đạt giải nhất tỉnh, tổng điểm 620, chỉ thiếu một chút nữa là vào được Đại học Hoa, tiếc là cuối cùng lại chọn trường khác."

 

Sở Đào Hoa mỉm cười nhẹ.

 

Tiết Từ lúc này mới ngẩng đầu nhìn cô ta một cái.

 

Đây là lần đầu tiên từ khi vào phòng, cậu nhìn một người con gái khác ngoài Yến Mạn Mạn, không hề bị vẻ đẹp của cô ta làm cho xao nhãng, mà rất bình tĩnh nói: "Vẫn còn kém rất nhiều."

 

"Đàn chị là học sinh được cử đi du học. Còn điểm tổng của tôi hơn 700."

 

Sở Đào Hoa: "..."

 

Những người khác: "............"

 

Nói sao nhỉ, đây chẳng khác nào một thiên tài cả.

 

Mọi người đều khen ngợi hết lời, bởi vì Tiết Từ nói chuyện quá tự nhiên, bình tĩnh, cứ như đang nói một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, khiến người khác không thể nào nảy sinh nghi ngờ, chỉ còn lại cảm giác bị đả kích và thất bại.

 

Yến Mạn Mạn thấy vẻ mặt của mọi người cảm thấy hơi buồn cười, cô còn đi an ủi A Nhuyễn đang rũ đầu buồn bã, mấy năm qua cô chưa bao giờ cảm thấy vui vẻ và bình tĩnh như lúc này.

 

Cô thực sự rất thích Hứa Tư, dù sao hắn vừa đẹp trai, lịch sự, lại có điều kiện tốt, quả là một người bạn trai không tồi. Nhưng cô trừ việc có bằng cấp cao hơn một chút, thì cũng chẳng có gì nổi bật, mỗi khi cãi nhau với Hứa Tư, không chỉ những người khác nghi ngờ, cô cũng từng hoang mang, cũng từng cảm thấy, có phải bản thân thực sự không xứng với Hứa Tư không.

 

Nhưng hôm nay, khi thấy Hứa Tư, cũng chỉ là một tên cặn bã không biết điều, còn cô... dường như lại xuất sắc hơn Hứa Tư rất nhiều, sao cứ phải treo mình trên cái cây này chứ.

Bình Luận (0)
Comment