Tôi Cứ Nghĩ Mình Là Kẻ Bị Ghét Bỏ

Chương 38

Vai chính Serlin hắc hóa, khán giả thảo luận, nhất định là bởi vì hắn đã giết Josiah.

 

Nhà vua tức giận, ra lệnh truy sát, khiến khán giả bàn tán xôn xao, nhất là khi Josiah chết trong tay Serlin.

 

Dù chỉ là nhân vật phụ đã rời khỏi sân khấu, nhưng cốt truyện sau này, khán giả vẫn nhớ mãi hình ảnh pháp sư áo trắng chết trong sự hiểu lầm, đôi mắt buồn bã, bàn tay siết chặt cây trượng của cậu.

 

Tâm trí của họ đã bị tác động, dù câu chuyện đã chuyển sang một hướng khác, vẫn có người thì thầm nhắc đến tên "Josiah".

 

Trong bóng tối của hội trường, Tô Bạc hít một hơi thật sâu, cố gắng chấp nhận sự thật.

 

Cậu ta muốn tìm ai đó, chia sẻ cảm xúc của mình... đúng lúc đó ánh đèn sân khấu chiếu sáng, Tô Bạc quay đầu lại, nhìn thấy Anh Tạ đang ngồi cạnh mình.

 

Nước mắt vừa ứa ra đã bị dọa phải nuốt ngược trở vào, bỗng hơi rùng mình.

 

Tạ Vấn Hàn vẫn giữ vẻ ngoài bình tĩnh như thường.

 

Nhưng ánh mắt cậu ta lạnh lẽo hơn bao giờ hết, đôi mắt đen sâu thẳm như không có đáy, cậu ta nhìn chằm chằm vào sân khấu, khóe miệng hơi cong xuống, độ cong rất nhỏ. Tô Bạc hiểu rõ tâm trạng anh Tạ lúc này cực kỳ tệ, không nên đụng vào.

 

Lần trước xuất hiện tâm trạng như vậy, là khi Anh Tạ phát hiện người mình thích đã có người yêu. Sau đó mọi chuyện đều trở nên tồi tệ, bọn họ lúc nào cũng nơm nớp lo sợ. Lại có đối thủ cạnh tranh không có mắt tới khiêu khích, đều bị anh Tạ cho phá sản hết.

 

Không hiểu sao khi xem buổi biểu diễn, Anh Tạ lại vui vẻ trở lại.

 

Tô Bạc suy nghĩ mãi mà không ra lý do.

 

Lúc Tiết Phù đi vào hậu trường, thì bị ngăn lại.

 

Hậu trường có rất nhiều đạo cụ và thiết bị, không phải ai cũng được tự do ra vào.

 

Nhưng người ngăn Tiết Phù lại cũng rất khách khí. Dù sao Tiết Phù cũng mặc một thân toàn đồ sang trọng, diện mạo lại vô cùng anh tuấn, dù mặt mày có lạnh lùng đi chăng nữa, ấn tượng đầu tiên cũng tốt vô cùng.

 

Tiết Phù sốt ruột cực kỳ, nhưng vẫn giải thích: "Tôi đến tìm em trai mình, em ấy vừa biểu diễn xong."

 

Các sinh viên bàn bạc một lúc, kêu Tiết Phù gọi điện, bảo em trai ra đón vào.

 

Tiết Phù lúc này mới nhớ ra có thể gọi điện thoại, khi bấm số, tay anh run lên không rõ lý do.

 

Không hiểu sao anh lại có linh cảm chẳng lành thế này, mỗi giây trôi qua trong cuộc gọi như kéo dài vô tận, giống như đang chờ đợi tuyên án vậy, mồ hôi lấm tấm trên trán, tay anh run lên.

 

Không lâu sau, cuộc gọi được kết nối.

 

Giọng Tiết Từ vang lên từ đầu dây bên kia.

 

"Anh à?"

 

Tuyên án kết thúc, đao vẫn chưa rơi xuống.

 

Trái tim anh nhảy lên rồi về lại, Tiết Phù hơi nhắm mắt lại, yết hầu lăn lên xuống. Giọng anh khàn khàn, Tiết Từ nghe có chút khác so với bình thường.

 

"Anh đến tìm em." Tiết Phù nói, "Họ không cho anh vào hậu trường, Từ à, em có thể ra đón anh được không?"

 

Một khoảng lặng ngắn sau đó, vì nghe ra giọng điệu khác thường của Tiết Phù, Tiết Từ không đành lòng từ chối, chỉ nói: "Được rồi, anh đợi em ở đó một chút."

 

Sau buổi biểu diễn, các diễn viên thường sẽ lên sân khấu chào khán giả lần nữa, cho nên Tiết Từ vẫn chưa thay trang phục diễn, chỉ cất bớt đạo cụ, thông báo với lớp trưởng một tiếng, rồi đi ra gặp anh trai.

 

Những bạn học phụ trách trông coi cửa ra vào thường không xem biểu diễn, vì không mấy hứng thú.

 

Khi thấy Tiết Từ đi ra, họ đều ngạc nhiên nhìn cậu.

 

Tiết Từ vẫn còn mặc trang phục diễn cùng một đầu tóc bạc, làn da trắng như tuyết, chỉ lộ ra đôi môi đỏ mọng. Từ xa nhìn lại đã thấy vô cùng đẹp trai, đến gần, càng thấy hoàn hảo không tì vết, trái lại khi nhìn gần quá, vẻ đẹp ấy lại khiến người ta không biết phải nhìn vào đâu. Một vài sinh viên đứng đó choáng ngợp, mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch, thậm chí còn có cảm giác như đang mơ, ngập ngừng không biết trả lời thế nào...

 

Cho đến khi Tiết Từ đến gần.

 

"Các bạn, làm phiền rồi." Tiết Từ lễ phép nói, "Đây là anh trai tôi, tôi muốn đưa anh ấy vào trong ngồi một chút, sẽ không làm phiền lâu đâu."

 

Thấy mấy bạn học vẫn không nói gì, Tiết Từ hơi suy nghĩ, rồi lại nói: "Sẽ rất nhanh thôi, được không?"

 

Cả nhóm bạn đều ngây ngốc gật đầu đồng ý, chẳng để ý đến những gì Tiết Từ vừa nói, chỉ nghe cậu hỏi "Được không?", liền đỏ mặt gật đầu lia lịa. Phải đến khi Tiết Từ cùng anh trai rời đi, họ mới sực nhớ ra, có chút hối hận.

 

"Quên mất hỏi tên cậu ấy rồi..." Một người tiếc nuối nói.

 

Tiết Phù nhìn trang phục diễn trên người em trai, lòng rối bời. Trong đầu anh cứ hiện lên hình ảnh vừa rồi trên sân khấu, khóe môi Tiết Từ rớm máu, đôi mắt khép hờ. Mỗi lần nhớ đến cảnh đó, anh lại cảm thấy đau nhói trong lòng, khó thở hơn.

 

Tiết Từ thấy Tiết Phù cứ ngẩn ngơ, rất nhiều lần suýt nữa thì đụng vào lan can hay màn sân khấu, giống như một đứa nhỏ đi chưa vững vậy, cậu vội vàng kéo tay anh lại nhắc nhở: "Cẩn thận đụng vào đó."

 

"Đang nghĩ gì thế?" Tiết Từ hỏi.

 

Tiết Phù sực tỉnh.

 

Anh nhìn vào đôi mắt đen láy của Tiết Từ, thấy bóng mình phản chiếu trong đó, lại cảm thấy bất an khiến anh nắm chặt lấy tay Tiết Từ.

 

Bàn tay thiếu niên lạnh lẽo nhưng mềm mại, dù thường xuyên làm thí nghiệm, nhưng lại không có vết chai, ngược lại mỗi đốt ngón tay đều cân xứng, thon dài xinh đẹp.

 

Tiết Từ có lẽ chưa từng phải trải qua bất kỳ khó khăn nào.

 

Tiết Phù thầm nghĩ, lại không kìm được cảm giác đau lòng bao trùm lấy. Anh nắm chặt tay Tiết Từ, cảm nhận độ ấm chỉ có giữa người thân với nhau, anh nắm chặt trong tay, muốn chắc chắn rằng Tiết Từ vẫn đang ở đây. Có nhiệt độ, có hô hấp, vẫn còn sống sờ sờ ở đây... nhưng sâu trong lòng anh vẫn sợ hãi, sợ rằng chỉ trong nháy mắt Tiết Từ sẽ biến mất.

 

Tiết Từ bị Tiết Phù nắm tay bất ngờ, cảm thấy hơi lạ, nhất là khi nhận thấy Tiết Phù có biểu cảm rất phức tạp, thậm chí còn có chút đau khổ.

 

"Sao vậy?"

 

Tiết Phù như bị ma xui quỷ khiến mà hỏi: "Từ à, nếu em có chuyện gì buồn phiền, cứ nói với anh nhé?"

 

Không khí chợt trở nên tĩnh lặng.

 

Rồi Tiết Từ thở dài một hơi thật nhẹ.

 

"Không có gì đâu." Tiết Từ nói. Cậu có chút ngạc nhiên, không ngờ Tiết Phù lại đột nhiên nói như vậy.

 

Đúng là không có gì cả.

 

Tiết Phù vẫn không buông tay, mặt lạnh tanh nói: "Từ à, cho anh ôm một cái..."

 

Tiết Từ: "?"

 

Từ lúc Tiết Từ chín tuổi đã không cho anh trai ôm nữa rồi, hôm nay cũng không phải ngày đặc biệt gì, liền bị từ chối thẳng thừng. Rồi cậu nhăn mặt, "Anh, hôm nay anh lạ quá đấy."

 

Tiết Phù không thể ôm em trai, anh chỉ có thể xác nhận lại sự hiện hữu của Tiết Từ, cảm giác hơi tiếc nuối.

 

Anh cũng không hiểu tại sao mình lại có cảm giác kỳ lạ như vậy, suy nghĩ một lúc, anh mới nghĩ một đằng nói một nẻo: "Sau này đừng mặc mấy bộ đồ diễn này nữa, nhìn mà nghẹt thở."

 

Tiết Từ tưởng Tiết Phù ghét bộ đồ kỳ quái này, cũng chẳng để ý, thuận miệng giải thích: "Bộ đồ này không phải của em. Do diễn viên khác xảy ra chuyện ngoài ý muốn, em mới đành mặc tạm."

 

"Em diễn hay lắm." Tiết Phù mới nhớ ra phải khen em trai, lời nói này hoàn toàn xuất phát từ đáy lòng. Nhìn Tiết Từ trên sân khấu, Tiết Phù mới thấy diễn xuất thật thú vị, như thể cả sân khấu đều chiếu sáng vì em. Kết cục bi kịch đó...

 

Tiết Phù hơi mím môi, "Ý anh là sau này đừng đóng những vai... phải chết như vậy. Nghe không hay lắm."

 

Cái gì mà không hay lắm, chẳng qua là diễn thôi mà. Hơn nữa hầu hết các vở kịch, một là kết thúc bi kịch hoặc hai là kết thúc mở.

 

Cái gọi là "nghe không hay lắm" kia, làm sao so được với việc cậu chết rồi sống lại kia được?

 

...Tiết Từ hơi ngẩn người, suy nghĩ lung tung. Tuy nhiên cậu không phản bác Tiết Phù, chỉ đáp: "Lần này là ngoài ý muốn thôi, sau này sẽ không tham gia loại vai diễn này nữa đâu."

 

Tiết Phù lại cảm thấy tiếc nuối. Mặc dù không hài lòng với cái chết của nhân vật Josiah trong kịch bản, nhưng anh lại cảm thấy có một sức hút đặc biệt ở khoảnh khắc ấy của Tiết Từ.

 

Vừa lúc Tiết Từ rút tay về, bị Tiết Phù giữ chặt lại.

 

Cậu cả Tiết có vẻ hơi bất mãn: "Nắm đi."

 

Tiết Từ: "..."

 

Tiết Từ bất lực nói: "Anh là trẻ con à?" Cậu kiên quyết rút tay về, liếc mắt nhìn anh trai đang có vẻ không hài lòng, nhắc nhở: "Lần sau tự đi dạo đại học Hoa đi."

 

Vậy là cậu cả Tiết cao ngạo, lạnh lùng, chỉ cần nhíu mày thôi là đủ khiến bao người khiếp sợ, giờ đây lại bị nghẹn lời, chỉ có thể thu lại vẻ bất mãn của mình, còn lén lút liếc nhìn em trai.

 

Hậu trường đã bật quạt hết công suất, lại có thêm điều hòa, không khí không còn ngột ngạt như trước nữa, nhưng vẫn còn bầu không khí xôn xao. Mọi người đều có vẻ căng thẳng, như đang chờ đợi điều gì đó, thỉnh thoảng lại có sinh viên cúi đầu nhắn tin, tay thì ướt đẫm mồ hôi.

 

Tiết Từ vừa kết thúc màn biểu diễn, bao nhiêu sinh viên ngành Chip đều chỉ có một suy nghĩ...

 

Phải làm sao để xin được số liên lạc của cậu ấy đây.

 

Nhưng vì lý do nào đó mà mọi người đều ngầm hiểu, không ai dám là người đầu tiên phá vỡ "quy tắc bất thành văn" này, chỉ có thể nhìn Tiết Từ rời đi mà nuối tiếc. Nhưng chẳng bao lâu sau Tiết Từ đã quay lại, lần này còn đi cùng anh trai.

 

Tuy là anh ruột của Tiết Từ, nhưng anh em Tiết Từ lại hoàn toàn khác nhau.

 

Tiết Phù lớn hơn các bạn sinh viên ở đây khoảng bốn, năm tuổi, vừa mới bước vào xã hội, nhưng lại tỏ ra chín chắn và trưởng thành hơn hẳn, khí chất lạnh lùng và kiêu ngạo, khiến người khác không dám tùy tiện tiếp cận.

 

Khi ánh mắt của anh quét qua, các sinh viên trong hậu trường đều không tự chủ được mà ưỡn ngực thẳng lưng, vẻ mặt nghiêm túc.

 

Đối mặt với Tiết Phù, các sinh viên mới đều có một cảm giác như đang nhìn bậc trưởng bối, tạo ra một sự tôn kính tự nhiên.

 

Trước mặt người lớn, ai cũng trở nên ngoan ngoãn, nép mình lại. Dù vẫn có vài người lén lút nhìn về phía Tiết Từ, nhưng không ai dám tiến lên xin số điện thoại.

 

Mọi thứ cứ vậy cho đến khi vở kịch kết thúc, Tiết Từ cùng các diễn viên chính khác ra sân khấu, cúi chào khán giả.

 

Có rất nhiều người đang chụp ảnh, nhưng họ đều tắt đèn flash để tỏ lòng tôn trọng.

 

Tiết Từ đứng ở vị trí trung tâm bên trái sân khấu, cậu ngước nhìn khán giả, thấy họ hào hứng đến vậy, chắc hẳn họ rất thích vở kịch "Ám sát" này. Chỉ có điều, cậu hơi băn khoăn khi thấy một số người không gọi tên nhân vật chính "Serlin", mà lại gọi "Josiah".

 

Đến khi vở diễn tiếp theo bắt đầu, khán giả bên dưới vẫn còn bàn tán về "Ám sát".

 

Trong khán đài, có một sinh viên đã quay lại toàn bộ màn biểu diễn của cậu.

 

Vì đây chỉ là buổi biểu diễn kỷ niệm ngày thành lập trường chứ không phải sân khấu chính thức, nên không có quy định nghiêm ngặt về việc quay phim chụp ảnh, việc khán giả quay lại để lưu giữ kỷ niệm cũng là điều bình thường.

 

Chỉ là mọi người đều không lường trước được, sinh viên này đã tiện tay đăng đoạn clip lên mạng.

Bình Luận (0)
Comment