Tôi Cứ Nghĩ Mình Là Kẻ Bị Ghét Bỏ

Chương 48

Trừng Nhất Bạch tuân thủ theo cuộc cá cược đó.

 

Ở lớp học chuyên ngành Chip cũng không xuất hiện khách không mời mà tới nữa, Tiết Từ không có bất kỳ phản ứng gì với chuyện này. Nhưng thực tế Tạ Vấn Hàn đến đây thường xuyên hơn trước rất nhiều - cậu ta đã hoàn thành khóa học tài chính, giờ đây tập trung vào việc giảng dạy, chỉ còn thiếu một bài thi thực nghiệm cuối cùng là có thể nhận được bằng. Cậu ta có khá nhiều thời gian để dành cho việc học tập chuyên sâu về Chip.

 

Nếu không phải vì ngành Chip có những quy định đặc biệt, không chấp nhận trường hợp vừa làm vừa học, thì có lẽ, năm nay đã có thêm một tân sinh viên chính thức.

 

Xét về trình độ chuyên môn, Tạ Vấn Hàn hoàn toàn vượt trội so với tiêu chuẩn của ngành Chip, thậm chí còn có thể nói là rất nổi bật... Rốt cuộc cậu ta có một "người thầy" là học thần số một của ngành Chip, lại còn có năng khiếu thiên bẩm vô cùng xuất sắc. Trừ việc chưa có phòng thí nghiệm và người hướng dẫn riêng, gần như cậu ta không có bất kỳ khuyết điểm đáng kể nào. Ngay cả khi tốt nghiệp và muốn theo đuổi nghiên cứu, cũng hoàn toàn đủ khả năng, chỉ cần giành thêm vài giải thưởng nữa là có thể có một hồ sơ hoàn hảo.

 

Mùa xuân se lạnh và ẩm ướt đã qua đi, nhường chỗ cho mùa hè nóng bức và oi ả. Mùa hè chính thức đến, các sinh viên của Đại học Hoa bắt đầu tiến hành những thí nghiệm cuối cùng trong năm học này.

 

Đối với hầu hết các tân sinh viên, kỳ thi cuối kỳ giống như một trận chiến, thức đêm ôn thi, cố gắng đạt đủ điểm để qua môn là chuyện bình thường, áp lực lớn nhất, cũng chỉ là lo sợ phải thi lại hoặc học lại, nhưng với sinh viên ngành Chip, chuyện không đơn giản như vậy.

 

Nếu rớt hai môn trở lên, họ sẽ bị khuyên thôi học hoặc chuyển ngành, tỷ lệ tốt nghiệp của ngành Chip rất cao đồng nghĩa với việc sinh viên phải trải qua một quá trình sàng lọc khắc nghiệt. Mà những sinh viên kiên trì được đến bây giờ, đều có đam mê rất lớn với ngành Chip, tất nhiên sẽ không dễ dàng từ bỏ.

 

Họ không hề lười biếng, ngày đêm miệt mài ôn luyện. Thậm chí một số người còn tin vào những yếu tố "huyền bí" như cầu thần, bái Phật, hoặc cầu may mắn với học thần Tiết...

 

Ba ngày thi cuối kỳ căng thẳng đã kết thúc.

 

Ngoài phần lý thuyết dày đặc, lần này ngành Chip còn thêm phần thực hành, yêu cầu sinh viên vận dụng kiến thức về Chip vào thiết bị công nghiệp lớn. Đề thi không quá khó, nhiều sinh viên đã vượt qua một cách suôn sẻ.

 

Nhưng điểm tuyệt đối thì chỉ có một người đạt được.

 

Đó chính là Tiết Từ.

 

Điểm số của cậu vượt xa mọi dự đoán, học thần Tiết một lần nữa chiếm vị trí số một toàn khóa, thậm chí còn lọt vào bảng thông báo chung của toàn trường, cùng với vị trí số một của một ngành khác. Bên cạnh tên của Tiết Từ, là tên của tân sinh viên tài chính xuất sắc nhất. Tạ Vấn Hàn với tóc đen mắt đen, nhìn chằm chằm vào màn hình với vẻ mặt lạnh lùng.

 

Cả hai đứng yên một chỗ, nhìn theo những người qua lại.

 

Thực ra ít ai chú ý đến bảng thông báo kết quả thi lắm, vì sau khi kỳ thi kết thúc, điều mà sinh viên Đại học Hoa mong đợi nhất.

 

.... chính là kỳ nghỉ dài.

 

Giáo sư Phương là người phụ trách phòng thí nghiệm, cũng rất mong muốn Tiết Từ được nghỉ ngơi.

 

Theo quan điểm của giáo sư Phương, cậu học trò này rất giỏi, nhưng tính cách lại hơi trầm lắng. Từ lúc mười mấy tuổi Tiết Từ đã chìm đắm trong phòng thí nghiệm, làm việc nghiêm túc, có năng lực vượt trội, là một thiên tài bẩm sinh. Nhưng nhiều năm như vậy, dù đã 18 tuổi nhưng dường như lại không có sở thích cá nhân nào, điều này khiến Giáo sư Phương cảm thấy lo lắng, còn có chút áy náy.

 

Ông xem Tiết Từ như truyền nhân, dốc lòng dạy dỗ, nhưng chính vì thế mà đứa trẻ này đã phải hy sinh rất nhiều, bỏ lỡ rất nhiều niềm vui tuổi trẻ.

 

Năm nay, sau khi Tiết Từ tròn 18 tuổi có kỳ nghỉ dài đầu tiên. Giáo sư Phương nhất định không muốn cậu ở lại phòng thí nghiệm, mà còn "đuổi" cậu về nhà, tận hưởng thời gian tự do.

 

Đối với Tiết Từ mà nói, "tự do" là một khái niệm khá xa lạ, nhưng thực tế cậu cũng không có lý do gì để ở lại Bắc Kinh. Sau nhiều cuộc điện thoại thuyết phục, cuối cùng Tiết Từ cũng đồng ý về quê nhà Châu thành vào kỳ nghỉ này...

 

Châu Thành hoa lệ.

 

Một lần nữa khi tỉnh giấc, xung quanh không còn là căn hộ ở Bắc Kinh của mình, mà là căn phòng ở nhà họ Tiết, nơi Tiết Từ đã sống hơn mười năm.

 

Rèm cửa buông xuống, che khuất ánh nắng mặt trời, chỉ để lộ một vệt sáng nhỏ. Tiết Từ đứng dậy, chân trần bước trên sàn nhà ấm áp, cậu kéo tấm rèm ra, đứng trước cửa sổ kính. Cảnh quan bên ngoài thật đẹp, bãi cỏ xanh mướt đã được thay thế, biến thành những luống hoa hồng, được tỉ mỉ chăm sóc, những bông hoa rực rỡ khoe sắc dưới ánh nắng, như muốn chiều lòng chủ nhân nhỏ tuổi của chúng.

 

Tiết Từ đã rất lâu không về Châu thành.

 

Tuy nhiên căn phòng của cậu vẫn được người hầu chăm sóc cẩn thận mỗi ngày, giữ nguyên mọi thứ như lúc mới đi. Còn khu vườn trước cửa sổ, đã được thay đổi theo "sở thích" của cậu chủ nhỏ thành những bông hồng.

 

Chắc hẳn đây là theo lệnh của quản gia Kỷ.

 

Tiết Từ nghĩ vậy.

 

Chưa đầy một lúc sau, người hầu đến gõ cửa thông báo. Tiết Từ tắm rửa sạch sẽ, rồi xuống lầu.

 

... cuối cùng thấy một người không ngờ tới.

 

Tiết Phù ngồi ở bàn ăn, khép lại cuốn sách dày cộp trên tay, tiện tay để qua một bên, qua lớp thủy tinh trong suốt của bình hoa, có thể thấy rõ những chữ vàng trên trang sách.

 

Đây là tài liệu tư được thiết kế riêng cho cậu cả Tiết.

 

Tiết Phù liếc nhìn Tiết Từ, khóe môi khẽ cong lên, nở nụ cười, giọng dịu dàng gọi: "Từ. Em dậy rồi à?"

 

"Tối qua em về muộn quá, chắc là trên máy bay cũng không nghỉ ngơi tốt." Cậu cả Tiết người thường ngày lạnh lùng, nghiêm nghị, lúc này lại dịu dàng với cậu em, giọng nói mềm mại như đang dỗ dành một đứa trẻ: "Hay ngủ thêm chút nữa đi? Lát anh gọi em dậy."

 

Tiết Từ dừng lại một chút rồi nói: "Không cần, em tỉnh táo lắm rồi." Ánh mắt cậu đảo qua Tiết Phù, rồi dừng lại ở đầu bàn, người đàn ông uy nghiêm đang ngồi ở đó.

 

"... Cha." Tiết Từ nói.

 

Tiết Từ không ngờ rằng lại gặp được Tiết Chính Cảnh ở đây.

 

Cậu cả Tiết đã bắt đầu tham gia vào việc quản lý công ty gia đình, nhưng công việc kinh doanh của tập đoàn Tiết ngày càng mở rộng, khiến cho công việc của Tiết Chính Cảnh không nhẹ nhàng hơn bao nhiêu. Rất nhiều việc trong công ty phải do ông quyết định, khiến cho Tiết Chính Cảnh bận rộn vô cùng, mặc dù Tiết Phù cũng ở Châu thành, nhưng cũng rất ít khi gặp được ông ở ngoài công ty.

 

Hôm qua khi Tiết Từ về, nhớ mang máng là Tiết Chính Cảnh không có ở nhà, không ngờ chỉ qua một đêm, vị tổng giám đốc Tiết bận rộn này đã trở lại.

 

Mặc dù bề ngoài Tiết Chính Cảnh vẫn còn vẻ anh tuấn, nhưng đã bắt đầu có những dấu hiệu của tuổi trung niên.

 

Ông gấp tờ nhật báo Châu thành lại, khi bị Tiết Từ gọi, mới từ tốn mà bỏ tờ báo xuống, vẻ mặt có phần bất ngờ như vừa bị bắt gặp làm gì đó mờ ám, lén lút nhìn Tiết Từ.

 

"Gầy rồi." Tiết Chính Cảnh nói, "Nhưng cao hơn."

 

Từ lúc nhìn sang, ánh mắt Tiết Chính Cảnh không rời đi nữa, ông nhìn chằm chằm Tiết Từ, quan sát kỹ lưỡng cậu con út đã lớn của mình.

 

Tiết Từ hơi cúi đầu, ngoan ngoãn đứng trước mặt cha mình, so với lần gặp trước, Tiết Từ trông đẹp trai hơn rất nhiều, có vẻ ngày càng trưởng thành hơn. Nhưng thứ mà Tiết Chính Cảnh để ý vẫn là dáng người cao lớn lại thanh mảnh của cậu, hoặc cũng có thể là do vẻ ngoài của Tiết Từ quá ngoan ngoãn, như một loài động vật nhỏ vô hại lại đáng yêu, khiến ông cảm thấy vừa yêu thương vừa trìu mến.

 

Vì vậy cha Tiết luôn có tính cách nghiêm khắc dạy bảo, lúc này cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.

 

"Có vẻ như con ở ngoài, cũng không biết cách chăm sóc bản thân tốt." Tiết Chính Cảnh bắt bẻ nói, "Sau khi tốt nghiệp, không được phép ở lại Bắc Kinh nữa. Châu thành cũng có những phòng thí nghiệm tốt tương tự, dù có thiếu, cũng có thể xây."

 

Tiết Phù: "..." Cha à, vậy mà cũng có thể nói được.

 

"Từ về nhà đã mệt rồi, cha à, để em ấy thư giãn một chút đã rồi nói sau." Cậu cả Tiết lên tiếng bênh vực.

 

Tiết Chính Cảnh nghiêm nghị nhìn con cả một cái, rồi không nói gì nữa. Ông bảo người hầu bưng bữa sáng vào cho Tiết Từ. Khi thấy cậu con út ngồi xuống, đôi mi đen dài rũ xuống khi uống sữa, mới tiếp tục nói về chủ đề khác.

 

"Tiết Từ, hôm nay con đến công ty cùng anh con đi."

 

Tiết Chính Cảnh không hề có sự chuẩn bị trước nói một cách rất tự nhiên: "Con đã thành niên rồi, cũng nên làm quen dần với công việc của công ty."

 

Tiết Từ vốn đang thất thần thì nghe thấy Tiết Chính Cảnh nói, không ngờ lại là chuyện này, đang ngơ ngác liền sặc sữa, cố nhịn ho hai cái, lấy tay che miệng lại. Mãi mới ổn định lại, môi cũng đỏ tươi, ánh mắt đầy nghi ngờ.

 

Cậu út Tiết ngước mắt nhìn cha mình, giọng điệu còn mang vẻ nghi hoặc: "... Công ty ạ?"

 

Ánh mắt kia đầy vẻ hoang mang. Tiết Phù mỉm cười giải thích với em trai: "Là công ty mà anh đang quản lý. Đương nhiên, sẽ không bắt em làm việc ngay đâu." Mặc dù Tiết Phù rất yêu thương em trai, nhưng cũng không phản đối quyết định của cha về việc cho Từ tiếp xúc với công việc của công ty.

 

Tiết Từ là cậu ấm thực thụ của nhà họ Tiết, đương nhiên cũng nên tham gia vào việc quản lý công ty gia đình. Đây là quyền lợi chính đáng của Tiết Từ, và Tiết Phù cũng hiểu rõ điều này, nên sẽ không tranh giành. Huống chi đối tượng mà anh đối mặt, lại là cậu em trai mình yêu thương nhất.

 

Tiết Phù mỉm cười, vẫn dịu dàng như thường lệ: "Từ có thể đến văn phòng của anh để xem cách xử lý tài liệu trước, nếu có chỗ nào không hiểu thì cứ hỏi anh, anh sẽ chỉ cho em." Trong lòng không nhịn được liền ngứa tay, Tiết Phù vươn tay xoa đầu Tiết Từ, ấn đầu tóc đen xù mềm mại kia xuống, sau đó trên mặt liền nở nụ cười "sung sướng".

 

Tiết Chính Cảnh liếc con cả một cái, môi mím chặt lại, giọng điệu bình thản nói: "Con là do cha dạy dỗ ra."

 

Ý chính là, con là do cha dạy dỗ, cho nên dù Tiết Từ có bất cứ vấn đề gì, cũng nên hỏi ý kiến ông trước.

 

Tuy nhiên Tiết Từ dường như không hiểu hàm ý sâu xa của cha Tiết.

 

Lúc này cậu út Tiết cảm thấy hơi bối rối.

 

Không phải vì cậu sợ không quản lý tốt công ty mà lo lắng, nói về kinh nghiệm, kiếp trước Tiết Từ cũng từng quản lý một công ty nhỏ. Dù nó chỉ là một nhánh rất nhỏ của tập đoàn Tiết, không đáng để một tập đoàn lớn như công ty Tiết để mắt nên thường xuyên bị đối xử bất công; nhân viên dưới quyền cũng không hợp tác, lừa gạt nhau, kéo chân sau, càng đừng nói đến chuyện tôn trọng cấp trên là cậu, đa số đều bằng mặt không bằng lòng. Nhưng trừ lúc đầu còn khó khăn, sau khi Tiết Từ thay đổi nhân sự, nhân viên dưới trướng cũng nghe lời hơn, Tiết Từ đã vực dậy công ty sắp phá sản đó.

 

Chẳng hề bận tâm đến việc bị người khác đổi trắng thay đen, hay tố cáo "hành vi phạm tội" của mình cho cậu cả Tiết, hoặc họ có nói cậu máu lạnh, vô tình, trào phúng cậu là nói như rồng leo, làm như mèo mửa, Tiết Từ cũng chẳng để ý.

 

Mục tiêu của cậu đã đạt được, cũng đã làm mọi thứ thật tốt. Cứ vậy Tiết Từ bắt đầu nuôi dưỡng một tham vọng, thậm chí còn muốn tranh giành với Tiết Phù.

 

... Nhưng có lẽ không phải là một cuộc tranh giành thực sự, mà chỉ là một suy nghĩ đơn giản, nếu có thể khiến cha Tiết chú ý đến mình hơn, anh cả cũng sẽ thừa nhận sự tồn tại của mình.

 

Thế nhưng thực tế lại hoàn toàn khác xa so với những gì cậu đã tưởng tượng.

 

Những hành động tham vọng của cậu, đã đụng chạm đến giới hạn của cha. Mà cha Tiết cũng chẳng cần làm gì nhiều, chỉ cần ra hiệu một chút, đã có rất nhiều người sẵn sàng dạy cho cậu út Tiết không biết trời cao đất dày này, một bài học nhớ đời. Mà Tiết Từ qua những bài học đó, dần dần nhận ra vị trí thật sự của mình và hiểu rằng bản thân nên an phận thủ thường.

 

Tuy nhiên trong kiếp trước, cha Tiết tuyệt đối không cho phép cậu nhúng tay vào việc kinh doanh của công ty, vậy mà giờ đây lại đưa Tiết Từ vào. Thậm chí cậu còn không cần làm gì nhiều, đã có thể dễ dàng đạt được.

 

Thật nực cười.

Bình Luận (0)
Comment