Tôi Cứ Nghĩ Mình Là Kẻ Bị Ghét Bỏ

Chương 73

Quy định nghỉ ngơi bắt buộc cũng không có tác dụng, thời gian nghỉ ngơi cưỡng chế của cấp trên, Tiết Từ bề ngoài nhắm mắt dưỡng thần, nhưng một khi kết thúc liền không ngừng ghi lại thông tin số liệu mà vốn dĩ cần phải trải qua thời gian dài thử nghiệm tính toán lại mới có thể có được. Cứ như vậy, một hai lần thì không sao, nhưng nhiều lần như vậy, những thiên tài trong phòng thí nghiệm này cũng phản ứng lại — Tiết Từ đâu có nhắm mắt dưỡng thần nghỉ ngơi, mà là đang tính nhẩm những số liệu kia gần như chính xác rồi, nếu không thì không thể nào vừa "tỉnh ngủ" là giải quyết dễ dàng số liệu tính toán phức tạp như vậy.

 

Họ có thể quản Tiết Từ dừng thí nghiệm lúc nào, nhưng sao có thể quản được đầu óc cậu nghĩ gì khi nhắm mắt? Chỉ có thể nóng lòng cả ngày, thấy Tiết Từ không hề che giấu, đành phải báo cáo lên cấp trên.

 

Cường độ thí nghiệm cao như vậy không khác gì tiêu hao sinh mệnh.

 

Lại có người đến khuyên Tiết Từ, trong đó còn có chuyên gia tâm lý.

 

Tiết Từ hơi đau đầu, nhưng thái độ rất tốt.

 

"Tôi biết." Thái độ ôn hòa của đối phương dường như không khiến Tiết Từ cảnh giác. Thiên tài trẻ tuổi nhất thể hiện thái độ hợp tác khác thường, cũng sẵn lòng tiếp thu tư vấn tâm lý, chỉ giải thích: "Tôi chỉ hy vọng hoàn thành nhiệm vụ quốc gia giao cho càng sớm càng tốt, dù sao hoàn thành sớm hơn thì có thể sớm giành được ưu thế về nguồn lực."

 

Tiết Từ hơi ngẩng đầu lên, bộ áo khoác phòng thí nghiệm vốn dĩ rất vừa vặn lúc này dường như có vẻ rộng thùng thình hơn. Có thể thấy cằm thon gọn, cổ dài, và xương quai xanh đẹp đẽ gần như không thể che giấu dưới cổ áo rộng. Thiếu niên càng gầy đi rất nhiều, thậm chí không thể gọi là khỏe mạnh nữa.

 

Trong thời gian này luôn chuẩn bị cho cuộc thi, hoặc là ở lì trong phòng thí nghiệm, da dẻ không thấy ánh mặt trời, trắng hơn trước kia, càng khiến Tiết Từ trông yếu đuối và gầy gò hơn, khiến các chuyên gia phụ trách tư vấn cho cậu nảy sinh một chút cảm giác thương xót khó tả, chấp nhận lý do của Tiết Từ, chỉ mơ hồ trấn an cậu: "Cậu không cần liều mạng như vậy, đối với quốc gia, sức khỏe của cậu có thể tạo ra giá trị lớn hơn. Việc tiêu hao như bây giờ không phải là hành động sáng suốt."

 

Tiết Từ có lẽ là cười một chút.

 

"Tôi hiểu."

 

Hàng mi đen nhánh của thiếu niên, trong khoảnh khắc đó cụp xuống, che đi một mảng bóng tối mịn màng. Cậu thật sự rất hợp tác, cũng thật sự ngoan ngoãn, khiến người ta không nỡ trách mắng nặng lời.

 

"Tôi cũng có tư tâm, muốn nhanh chóng hoàn thành thí nghiệm, có thể rút thời gian làm một số việc muốn làm." Ánh mắt Tiết Từ dừng ở một nơi xa xăm hơn một chút, đôi môi đỏ mọng hơi cong lên, Tiết Từ bình thản nói: "Đến lúc đó muốn nhìn thấy tôi trong phòng thí nghiệm, có lẽ cũng không dễ dàng như vậy."

 

Kết quả cuộc nói chuyện lần này không tệ, ít nhất chuyên gia tâm lý đánh giá tâm thái của Tiết Từ là "tốt". Tiết Từ có kế hoạch và quy hoạch cho tương lai, trạng thái như vậy tạm thời không đáng lo. Về sự tập trung đáng sợ của cậu trong công việc thí nghiệm, như thể đang tiêu hao sinh mệnh, cũng được quy cho là sự khác biệt trong tính cách của Tiết Từ — có lẽ cậu có thái độ nghiêm túc như vậy đối với công việc, thiên tài luôn khác biệt so với người thường. Những thông tin thu được trước đây cũng chứng minh Tiết Từ là người có yêu cầu gần như khắc nghiệt đối với bản thân.

 

Sau cuộc nói chuyện đó, Tiết Từ cũng bắt đầu thu liễm hơn một chút, ít nhất không còn liều mạng đến mức khiến người ta kinh hãi. May mắn là nghiên cứu đang tiến triển tốt, với sự giúp đỡ của Tiết Từ và các trợ lý phòng thí nghiệm, cậu đã cải tạo thành công một số chip xử lý trung tâm, đã đưa vào sản xuất.

 

Mà những số liệu kỹ thuật mà cậu quyên tặng không ràng buộc, vì cách thức tư duy được phân tích rất rõ ràng, cũng được các học giả chip khác học tập ngày đêm trong thời gian này, có thể đưa vào nghiên cứu phát triển chip mới, không cần Tiết Từ phải tự tay làm nữa.

 

Gánh nặng của cậu đã được trút bỏ rất nhiều.

 

Và lúc này, Tiết Từ gửi báo cáo xin nghỉ phép nửa tháng.

 

— Việc cậu làm việc vất vả là điều hiển nhiên, huống chi cống hiến cũng thực sự rất lớn. Bây giờ nếu có thể nghỉ ngơi một thời gian, đừng nói nửa tháng nghỉ phép, một năm nghỉ phép cũng sẽ được phê duyệt.

 

Đơn xin được phê duyệt, Tiết Từ cũng không hề dây dưa, trưa hôm đó đã rời khỏi phòng thí nghiệm.

 

Thời gian nghỉ phép ở đại học Hoa chưa hết, theo lẽ thường Tiết Từ trở thành một "học sinh hư".

 

Cậu không quay lại đại học Hoa.

 

Tiết Từ mua vé máy bay đến thành phố Châu.

 

Đương nhiên cậu không có ý định gặp bất kỳ ai trong nhà họ Tiết ở thành phố Châu, mà là đến thăm trường trung học Tiết Vị Huyền đang theo học.

 

Đây không phải là quyết định nhất thời, Tiết Từ đã sớm muốn kiểm tra tình hình hiện tại của Tiết Vị Huyền. Họ ở cách nhau hai thành phố, Tiết Từ cũng không phải là người sẽ thuê người theo dõi Tiết Vị Huyền, nên từ khi rời khỏi thành phố Châu, trở về Bắc Kinh, cậu hoàn toàn không biết gì về tình hình của người kia.

 

Ai bảo Tiết Vị Huyền vẫn còn cảnh giác với cậu, hai người đã thêm phương thức liên lạc, nhưng mấy tháng trời chẳng nói được câu nào, Tiết Vị Huyền cũng chưa bao giờ trả lời tin nhắn của cậu, như thể đã hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Tiết Từ.

 

Nếu không phải vẫn có thể gửi tin nhắn đi, Tiết Từ đã nghi ngờ đối phương chặn mình rồi.

 

Tiết Vị Huyền đã bỏ học hai năm, dù thành tích cấp hai trước đây không tệ, sau khi lăn lộn trong xã hội một thời gian dài, giờ cũng phải thành thật học lại từ lớp 10.

 

Trường học cậu ta chọn là trường có tỷ lệ đỗ đạt cao ở thành phố Châu, danh tiếng cũng không tệ, tên là Nhất Trung Xương Nam, giáo viên bình thường, quan trọng là bầu không khí rất tốt.

 

Không phải loại trường có tỷ lệ đỗ đạt đáng sợ gần 90% vào các trường đại học danh tiếng, cũng không phải trường trung học tệ hại đầy rẫy những kẻ vô lại. Nếu mẹ Tiết Vị Huyền không bệnh nặng, từ nhỏ sống rất khó khăn, có lẽ cậu ta sẽ học một trường trung học như vậy.

 

Tiết Từ đến thăm trường Nhất Trung Xương Nam, các thầy cô và hiệu trưởng đều rất hoan nghênh.

 

Ai bảo trước đây Tiết Từ lấy danh nghĩa người thân của Tiết Vị Huyền, giúp đỡ tu sửa hai tòa nhà dạy học, lúc này đương nhiên được chào đón nhiệt tình.

 

Trường trung học bình thường như họ không mở các khóa học về chip, giáo viên cũng không hiểu biết về lĩnh vực này, nên không biết Tiết Từ đeo khẩu trang chính là thiên tài chip nổi danh gần đây. Dù họ cũng xem tin tức, nhưng tuyệt nhiên không nghĩ người anh họ trẻ tuổi của Tiết Vị Huyền lại là thiên tài kinh tài tuyệt diễm kia, nhiều nhất chỉ cảm thấy cậu quá trẻ. Người thân của Tiết Vị Huyền cũng kỳ lạ, chỉ có một người anh họ trẻ tuổi như vậy quan tâm đến thành tích của cậu ta.

 

Tiết Từ tự xưng là anh họ của Tiết Vị Huyền, tiện thể quyên góp một khoản tiền không nhỏ, sau đó tiện thể hỏi thăm tình hình học tập và thành tích của Tiết Vị Huyền — giáo viên chủ nhiệm của Tiết Vị Huyền đang trực ban trước mặt cậu lập tức lộ ra vẻ lúng túng, lựa lời nói: "À, chí hướng của em Tiết Vị Huyền không ở đây, thi đại học vào trường công lập có lẽ hơi khó khăn, giáo viên chúng tôi khuyên em ấy nên theo con đường vận động viên, em Tiết Vị Huyền có thể chất rất tốt, giáo viên thể dục của em ấy đã nhiều lần phản hồi rằng thể chất của em ấy rất tốt, có tố chất tốt về điền kinh, nhảy xa và bơi lội."

 

Tiết Từ: "..."

 

Những lời này thật sự rất uyển chuyển, khiến Tiết Từ cũng hơi cạn lời.

 

Hơn nữa điều càng trớ trêu là, khi cậu đề nghị đến xem Tiết Vị Huyền học hành, các thầy cô lại càng uyển chuyển hơn mà ám chỉ:

 

Bạn học Tiết không có ở đây.

 

Không phải là vừa vặn Tiết Vị Huyền trốn một buổi học, bị Tiết Từ bắt gặp. Mà là ngoài khoảng thời gian đầu, buổi sáng Tiết Vị Huyền chưa từng đến lớp, thường thì chiều mới đến học, hơn nữa vừa đến chỗ ngồi là nằm bò ra ngủ.

 

Vì Tiết Từ quyên góp một khoản tiền lớn, các thầy cô đều rất khoan dung với cậu ta, cũng không quản lý gì nhiều.

 

Tiết Từ: "..."

 

Nghe xong, cậu rơi vào sự im lặng vi diệu.

 

Cậu tuy không thuê người theo dõi Tiết Vị Huyền, nhưng nếu muốn điều tra cậu ta, cũng chỉ là chuyện rất đơn giản.

 

Kết quả điều tra được, cũng không tệ lắm, ít nhất tốt hơn dự đoán của Tiết Từ.

 

Tiết Vị Huyền mỗi tối đều đến hộp đêm làm bảo kê. Dù vẫn là học sinh trung học, nhưng thể trạng gần đây đã phát triển, không còn gầy như que củi, chiều cao tăng vọt, không ai nhận ra là vị thành niên. Hơn nữa cậu ta rất khỏe, đánh nhau rất hung hăng, được nhiều hộp đêm trả giá cao để mời về, một tối có thể chạy ba bốn chỗ.

 

"Công việc" này thuộc lĩnh vực xám, nhưng không hẳn là phạm tội — ít nhất là so với những "công việc" trước đây của Tiết Vị Huyền. Đây là điều Tiết Từ tương đối hài lòng.

 

Cũng chính vì tối phải trông coi hộp đêm, đến 10 giờ sáng mới tan làm. Tiết Vị Huyền bỏ học buổi sáng, chiều đến trường thì chỉ ngủ gật. Tiết Từ tìm hiểu một chút, không đi tìm Tiết Vị Huyền vội, mà được sự đồng ý của thầy cô Nhất Trung Xương Nam, ngồi phía sau nghe giảng.

 

Sự xuất hiện của Tiết Từ khiến học sinh Nhất Trung Xương Nam rất tò mò.

 

Vì Tiết Từ trông không lớn hơn họ mấy tuổi, nên không ai nghĩ cậu là giáo viên đến giảng bài, thậm chí nghi ngờ cậu là học sinh dự thính hoặc trao đổi. Nếu không có vài giáo viên kỳ cựu ở bên cạnh, họ còn muốn đến bắt chuyện làm quen — những thiếu niên thiếu nữ đang tuổi thanh xuân, khi liếc nhìn đôi mắt cụp xuống, mái tóc đen nhánh và làn da trắng như tuyết của cậu, đều cảm thấy tim như bị lông vũ cào nhẹ, không khỏi mặt hơi nóng lên, rất mong được đến gần đối phương.

 

Ánh mắt liên tục nhìn về phía dãy bàn cuối.

 

Tuy nhiên điều này không ảnh hưởng đến việc Tiết Vị Huyền đến muộn khi chuông vào học buổi chiều vang lên.

 

Cậu ta không hề ngẩng đầu lên, dù vấn đề thể chất không khiến mắt cậu ta thâm quầng, nhưng đôi mắt vẫn lộ rõ vẻ mệt mỏi. Ánh mắt liếc ngang của cậu ta có lẽ đã chạm phải dãy bàn phía sau có giáo viên đang ngồi, nhưng hoàn toàn không để ý, thậm chí rất bất lịch sự, dù có giáo viên dự thính cũng lười giả vờ, mà vừa ngồi xuống đã gục ngay xuống bàn, vùi mặt vào cánh tay, bắt đầu ngủ.

 

Ưu điểm duy nhất có lẽ là Tiết Vị Huyền ngủ không ngáy, không ảnh hưởng đến người xung quanh.

 

Các giáo viên quan sát phía sau, có chút không nỡ nhìn thẳng, liếc nhìn Tiết Từ.

 

Theo họ thấy, người anh họ Tiết Từ này rất quan tâm đến việc học của Tiết Vị Huyền. Nếu không thì sẽ không đích thân đến đây, học phí của Tiết Vị Huyền, thủ tục sắp xếp, đều do người anh họ này một mình lo liệu.

 

Biểu cảm của Tiết Từ bị che giấu sau lớp khẩu trang, nhưng từ đôi mắt đẹp bình tĩnh kia, không thấy vẻ giận dữ. Giáo viên bên cạnh cậu thận trọng đề nghị: "À, có muốn đánh thức em Tiết Vị Huyền không?"

 

Tiết Từ dừng lại một chút, giọng điệu vẫn rất bình thản.

 

"Không cần đâu, cứ để cậu ấy ngủ, chắc là mệt lắm."

 

Rồi hỏi giáo viên bên cạnh: "Tiết cuối là giờ tự học đúng không?"

 

-------------------

 

San: đến chương này thì cũng coi như là đi được 1 nửa truyện chính rồi, mà sao t thấy truyện chưa đi đến đâu hết á. Nó cứ bị lan man sao sao í, hơi nản....

Bình Luận (0)
Comment