Tôi Cứ Nghĩ Mình Là Kẻ Bị Ghét Bỏ

Chương 75

Tiết Từ sắc mặt không hề thay đổi.

 

Cậu im lặng nhìn chằm chằm Tiết Vị Huyền, đôi mắt đen sâu thẳm phản chiếu khuôn mặt đỏ bừng, phồng rộp của thiếu niên lúc này, cùng với khóe mắt hơi ửng hồng, giống như một con sói đang nổi cơn thịnh nộ, cũng giống như một con thỏ bị chọc giận mà đá người.

 

Tiết Vị Huyền hiển nhiên cũng nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình trong mắt đối phương, có chút hoảng sợ mà quay mặt đi, cảm thấy biểu hiện của mình như vậy thật sự có chút mất mặt.

 

Cậu ta chỉ là không nghĩ ra.

 

Không nghĩ ra vì sao Tiết Từ lại muốn nói... muốn nói cậu ta là em trai của Tiết Từ.

 

Rõ ràng người như cậu ta, chỉ là một sự tồn tại kéo thấp thân phận và địa vị của đối phương. Nếu cậu ta là Tiết Từ, có lẽ đã chán ghét đến mức tránh né không kịp, thậm chí tìm người bịt miệng cũng được, chỉ để xóa bỏ vết nhơ nhục nhã này, sao có thể công khai thừa nhận trước mặt nhiều người như vậy.

 

Tiết Từ người này, không sợ bị cái vết nhơ là mình đây làm bẩn thân phận sao?

 

Cậu ta giấu giấu giếm giếm, sợ người ta nghĩ đến quan hệ giữa hai người, còn thành thật ngồi hết tiết học. Tiết Từ thì hay rồi, chỉ một câu, liền vạch trần cái sự thật cậu ta cố gắng che giấu trước mặt mọi người.

 

Tiết Vị Huyền giận đến mức mặt tê rần.

 

Đã thế còn có kẻ không biết nhìn mặt người khác, có lẽ tự cho rằng quan hệ giữa cậu và Tiết Vị Huyền còn được, hoặc là vừa rồi bị dọa sợ đến mức chưa hoàn hồn, lúc này đầu óc mụ mị như gà mắc tóc mà tới hỏi cậu ta: "Tiết Vị Huyền, cậu, cạu, cậu thật sự là em trai thầy Tiết sao?"

 

"Em cái rắm," Tiết Vị Huyền nổi trận lôi đình, "Có phải anh em ruột đâu, mẹ nó..."

 

Tiết Vị Huyền đột nhiên nghẹn lời.

 

Trước đây cậu ta còn không cảm thấy việc mình là con riêng là chuyện gì đó khó nói, thường xuyên lải nhải bên miệng, lúc này lại trở nên khó mở lời, có chút ngượng ngùng nói rằng, mình chỉ là một thằng con riêng chó má không ai nhận.

 

Nhưng đúng lúc này Tiết Từ lại tiếp lời cậu ta, bình thản nói: "Họ hàng."

 

Phải mà là họ hàng thì tốt rồi.

 

Tiết Vị Huyền cảm thấy trong cổ họng như nghẹn lại một cục gì đó, không nói nên lời, cũng không có dũng khí phản bác lời Tiết Từ nói.

 

Nhưng những ánh mắt xung quanh, lại thực sự thay đổi. Đám học sinh cấp ba nhìn Tiết Vị Huyền, như thể Tiết Vị Huyền vừa biến thành một người khác vậy, không còn là tên côn đồ bị bọn họ vừa kiêng dè vừa khinh thường, mà là một... tạm thời lầm đường lạc lối nhưng có tiềm năng.

 

Thậm chí còn có rất nhiều ánh mắt lộ rõ vẻ cực kỳ ngưỡng mộ, không hề che giấu. Điều này khiến Tiết Vị Huyền vừa muốn bật cười, lại vừa cảm thấy nghẹn ứ ở cổ họng.

 

Có người nhẹ giọng khuyên nhủ cậu ta: "Tiết Vị Huyền, cậu không cần hung dữ với thầy Tiết như vậy đâu."

 

"Đúng vậy đúng vậy," có người như cố ý tranh cao thấp, lén lút muốn thể hiện, "Tớ ở trước mặt người lớn đều rất ngoan."

 

Tiết Vị Huyền thở không ra hơi, lười đến mức không muốn đuổi đám người này đi cho khuất mắt.

 

Sau đó cậu ta nghe được Tiết Từ bảo mình đi theo cùng nhau, không chút do dự, liền đồng ý ngay.

 

Đúng như Tiết Từ nói, cậu thật sự chỉ đưa Tiết Vị Huyền đi ăn cơm.

 

Đó là một nhà hàng nhỏ, riêng tư và đắt đỏ, nơi mà Tiết Vị Huyền chưa từng đặt chân đến.

 

Đồ ăn trong nhà hàng đương nhiên rất ngon, nhưng Tiết Vị Huyền ăn mà chẳng biết mùi vị gì, vừa dùng đũa gắp nát thịt cá, vừa thỉnh thoảng liếc nhìn Tiết Từ, chờ đợi cậu gây khó dễ.

 

Nhưng Tiết Từ chẳng nói gì, cứ như chỉ đơn thuần dẫn cậu ta đến ăn một bữa cơm, Tiết Vị Huyền kiên nhẫn chờ đợi một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được mở miệng trước: "Rốt cuộc cậu muốn..."

 

Tiết Từ liếc nhìn cậu ta.

 

"Chưa ăn xong, ăn cơm trước đã."

 

Thực ra nhà họ Tiết chưa bao giờ có quy tắc này, nhưng Tiết Vị Huyền nhất thời bị dụ dỗ, cậu ta theo thói quen mà chiều theo cậu chủ nhỏ đối diện, ấm ức gắp đũa lên lần nữa. Chờ Tiết Từ ăn xong, uống một ngụm trà trong ly còn hơi lạnh, cậu ta mới cùng buông đũa, ánh mắt sắc bén, chuẩn bị mở miệng, liền nghe Tiết Từ nói: "Tiết Vị Huyền, cậu không cảm thấy cậu đã không giữ lời hứa với tôi sao?"

 

Tiết Vị Huyền nhất thời cứng họng, im bặt.

 

"Tôi nguyện ý chi trả chi phí chữa bệnh cho mẹ cậu, để cậu không còn nỗi lo về sau. Cung cấp học phí và sinh hoạt phí cho cậu, để cậu tiếp tục được học hành. Nhưng không phải để cậu trốn học bỏ tiết, làm việc ở vũ trường thâu đêm suốt sáng, ban ngày thì uể oải đối phó với việc học. Cậu hiểu ý tôi chứ?"

 

Sau khi Tiết Từ nói xong những lời này, Tiết Vị Huyền càng im lặng, vẻ mặt thoáng chút lo lắng, rõ ràng không biết phải đối đáp thế nào với câu hỏi của Tiết Từ, cũng không ngờ rằng những chuyện xấu xa kia Tiết Từ đều biết rõ.

 

Vẻ mặt cậu ta cứng đờ, nhưng Tiết Từ rõ ràng không có ý định bỏ qua cho cậu ta.

 

Đầu ngón tay cậu gõ nhẹ lên mặt bàn, giọng điệu bình thản nói: "Giải thích."

 

"?" Tiết Vị Huyền có chút ngơ ngác, trên mặt viết rõ bốn chữ "giải thích gì".

 

"Tiền tôi cho cậu không đủ, hay là lý do nào khác—" Tiết Từ nói, "Cậu cũng phải cho tôi một lời giải thích."

 

"Tôi đã hỏi cậu muốn vào khoa nào của trường đại học chính quy. Tiết Vị Huyền, tôi còn tưởng mục tiêu của cậu cũng là đại học Hoa." Giọng điệu cậu rất bình tĩnh, nhưng Tiết Vị Huyền như bị kim châm, vẻ mặt đột nhiên trở nên sắc bén, mang theo sự đề phòng.

 

"Sao mục tiêu của tôi có thể giống cậu được!"

 

Tiết Vị Huyền nghiến răng nói, chỉ là giọng lớn một chút, rồi lại vì chột dạ mà nhỏ dần.

 

Mẹ nó, tiền chữa bệnh còn phải dựa vào người này.

 

Tiết Vị Huyền nghĩ, dường như tìm được một lý do có thể chấp nhận được, đắn đo hồi lâu, mới dưới cái nhìn chăm chú của Tiết Từ mà kìm nén cơn giận nói: "... Tôi chỉ cho rằng, về sau cậu sẽ không quản tôi nữa, dù sao tôi cũng phải tính toán cho tương lai của mình."

 

Tiền chữa bệnh cho mẹ cậu ta tạm thời không có khả năng chi trả, nhưng học phí và sinh hoạt phí thì có thể tiết kiệm được. Thậm chí số tiền Tiết Vị Huyền kiếm được hiện tại, vì không quá gấp gáp kiếm tiền để duy trì mạng sống, còn nhiều hơn trước kia.

 

Tiết Từ im lặng trong giây lát.

 

Tiết Vị Huyền mờ mịt, sợ hãi, bất an lo lắng, vì không xác định được tương lai mà không thể lưu luyến mái ấm. Điều này khác hẳn với hình tượng sói đói hung hãn, xâm lấn mạnh mẽ trong ký ức của Tiết Từ, kẻ không thỏa mãn với những gì trước mắt, lúc này dường như đã biến thành một con cừu ngoan ngoãn, có thể bị tùy ý làm tổn thương. Tiết Từ hơi hoảng hốt một chút, những vấn đề lo lắng trong đầu cậu, không hỏi ra khỏi miệng, chỉ là theo bản năng hỏi Tiết Vị Huyền: "Vì sao lại nghĩ như vậy?"

 

"Vì tôi đã thấy." Vẻ mặt Tiết Vị Huyền đã bình tĩnh hơn nhiều, cậu ta hơi cúi đầu, mặt mày lạnh lùng nhưng quật cường, "Tôi thấy cậu thi đấu trên PDL. Nói thế nào nhỉ, thật sự rất lợi hại... Giao dịch giữa chúng ta, hẳn là không có gì đáng kể phải không? Dù sao tôi cũng không thể làm gì cho cậu, mà cậu cũng chưa bao giờ yêu cầu tôi làm gì." Tiết Vị Huyền nhớ lại lời nói của mình, suýt nữa không kìm được cảm xúc tự giễu. Người như cậu ta, làm sao xứng được so sánh với người nhà họ Tiết đường hoàng, huống chi là nắm giữ quyền lực, có thể làm gì đó cho Tiết Từ.

 

Tiết Vị Huyền quá tỉnh táo, cậu ta đã không còn là thiếu niên bồng bột, tuổi trẻ có thể tùy ý làm bậy nữa. Cậu ta vô cùng rõ ràng khoảng cách giữa mình và người nhà họ Tiết, cũng vô cùng thuận theo chấp nhận sự sắp đặt của số phận.

 

Cậu ta cảm thấy Tiết Từ, một thiếu gia như vậy, dù có ma xui quỷ khiến mà hứng thú với mình, nổi lòng muốn thay đổi cuộc đời cậu ta, thì sau khi hứng thú qua đi cũng sẽ nhanh chóng quên cậu ta.

 

Tiết Vị Huyền sẽ không vì thế mà ôm hận, nhưng cậu ta phải chuẩn bị sẵn sàng, để bản thân không quá chật vật thảm hại.

 

Nhưng ánh mắt Tiết Từ lại dừng lại bao trùm lên người cậu ta, khiến Tiết Vị Huyền có được một chút khác biệt.

 

Tiết Từ nói: "Không nên như vậy."

 

Tiết Vị Huyền nghe thấy cậu nói, nhưng không hiểu ý Tiết Từ, cậu ta ngơ ngác nhìn lại. Thấy hàng mi đen dày của Tiết Từ nặng nề rũ xuống, chỉ có đôi môi đỏ thắm run rẩy. Cậu nói: "Đây là sai lầm."

 

Tiết Vị Huyền không rõ sự cô độc và đau khổ lớn lao xuất hiện trên người Tiết Từ lúc này từ đâu mà đến, cậu ta chỉ biết hiện tại Tiết Từ có vẻ rất đau lòng, hàng mi run rẩy kia đều phủ lên một tầng ý vị khổ sở vô cùng thất thố. Kinh hãi đến mức đầu óc cậu ta có chút tê dại, lập tức hoảng loạn. Tiết Vị Huyền đứng dậy, tay chân dường như không nghe sai khiến, tay cậu ta trái với ý muốn mà rút ra hai tờ giấy đưa tới trước mặt Tiết Từ, sau đó lại rất xấu hổ phát hiện Tiết Từ không hề khóc, hành động an ủi này có vẻ quá kỳ quái—quả nhiên, dù đang chìm đắm trong cảm xúc nào đó, Tiết Từ cũng kinh ngạc nhìn Tiết Vị Huyền một cái.

 

Tiết Vị Huyền: "......" Quê chết.

 

Dù sao thì Tiết Từ cũng không để ý hành động đó, khiến Tiết Vị Huyền rơi vào tình cảnh xấu hổ chết đi được, cậu chỉ nói với Tiết Vị Huyền: "Mọi chuyện sẽ được sửa lại."

 

Tiết Vị Huyền còn chưa kịp phản ứng, lại nghe Tiết Từ nói: "Chuyện trước kia, tôi tha thứ cho cậu."

 

Tiết Vị Huyền: "???" Cậu tha thứ cho tôi cái gì?

 

"Từ giờ trở đi, bỏ công việc ở vũ trường đi, chuyên tâm học hành, tôi sẽ nhờ giáo viên chủ nhiệm giám sát việc học của cậu." Tiết Từ bình tĩnh nói, "Mục tiêu của cậu là thi đậu đại học Hoa... hoặc các trường đại học danh tiếng tương đương cũng được."

 

Tiết Vị Huyền, người bị thay đổi kế hoạch cuộc đời một cách đột ngột, vẫn còn đang ngơ ngác, lại thấy thiếu niên chỉ lớn hơn cậu ta nhiều nhất hai tuổi đan các ngón tay vào nhau, bình tĩnh quyết định trọng tâm cuộc sống sau này của cậu ta: "Tiết Vị Huyền, mọi người đều biết cậu là em trai tôi rồi, đừng làm tôi mất mặt."

 

——Lời này nói ra.

 

Tiết Vị Huyền liền hoa mắt chóng mặt.

 

Thầm nghĩ rõ ràng là cậu tự vạch áo cho người xem lưng, tôi có thừa nhận là em trai cậu bao giờ đâu? Tôi còn rõ ràng đã cố gắng che giấu mà.

 

Nhưng mà, việc người ta biết thiên tài như Tiết Từ lại có liên hệ với một kẻ vô dụng như cậu ta, quả thực là một sự sỉ nhục lớn.

 

Tiết Vị Huyền bị mắc kẹt trong mớ logic chết tiệt, nhất thời không kịp phản ứng.

 

Đến khi Tiết Từ đã rời đi, Tiết Vị Huyền mới nhận ra những điều khoản thỏa thuận giữa mình và Tiết Từ đã có chút thay đổi.

 

Ví dụ như từ việc cậu ta chỉ cần ăn no chờ ngày thi cử, nay đã biến thành mục tiêu phải thi đậu đại học Hoa.

 

Phải biết rằng ở trường Nhất Trung Xương Nam, mỗi năm ra một học sinh đỗ vào đại học Hoa đã là khó. Một người đỗ, là phải treo biển điện tử ở cổng trường chạy đi chạy lại báo tin cả năm trời.

 

Mà Tiết Vị Huyền, người đứng đội sổ của lớp, muốn trở thành người đứng đầu toàn trường, lại càng khó khăn đến mức nào?

 

Tuy nhiên khi Tiết Vị Huyền mặt mày ủ dột trở lại trường vào ngày hôm sau, phát hiện ra rằng, có lẽ do Tiết Từ đã làm gì đó, thái độ của giáo viên quả nhiên có sự thay đổi rõ rệt, không còn áp dụng chính sách "thả rông" đối với cậu ta nữa, mà ngược lại giám sát rất chặt chẽ.

 

Mà những bạn học kia cũng trở nên đáng ghét một cách kỳ lạ—

 

Nhiều nhất là vây quanh cậu ta, hỏi thăm thông tin liên quan đến Tiết Từ. Tiết Vị Huyền có thể vì mấy câu hỏi khó hiểu này mà nổi nóng, ai bảo cậu ta không trả lời được câu nào, hơn nữa trong đầu còn luôn vang vọng câu nói "mọi người đều biết cậu là em trai tôi rồi, đừng làm tôi mất mặt" của Tiết Từ, cứ thế áp lực tăng gấp bội, mỗi khi muốn thả lỏng, lại vì không muốn kéo chân sau mà mất mặt, lại cầm sách vở lên học thuộc lòng.

 

Sau khi dạy dỗ xong đứa em trai con riêng, Tiết Từ cũng không lập tức rời khỏi thành phố Châu.

 

Cậu đến một gara xe ở thành phố Châu để thuê xe đua.

 

Loại hình này trong thị trường gara xe thực ra không nhiều, bởi vì những người thực sự biết chơi xe đua, chắc chắn sẽ không đến thuê xe.

Bình Luận (0)
Comment