Biểu cảm trên mặt Tô Bạc có chút ngây ngốc, đầu óc không tài nào hiểu nổi vì sao Tiết Từ lại xuất hiện ở đây. Nghĩ đến cái giọng the thé quái dị mà bản thân vừa cất lên, cảnh tượng này chẳng khác nào một màn muốn độn thổ, khiến Tô Bạc run rẩy đưa tay đóng sầm cửa lại.
Còn sót lại cảnh tượng ngượng ngùng.
Tiết Từ: "..."
Tạ Vấn Hàn: "?"
Khoảng chừng bảy, tám giây sau, Tô Bạc lại đẩy cửa bước vào, vẻ mặt nhiệt tình chân thành: "Ôi, khéo quá, anh Tạ, mọi người đến rồi à? Ồ, thì ra học thần Tiết Từ cũng ở đây, chào ngài, chào ngài."
Mấy cậu ấm khác có lẽ đã nắm bắt được thông tin quan trọng từ thái độ kinh ngạc vừa rồi của Tô Bạc. Thay vì ngạc nhiên về việc "anh Tạ dẫn người đến ăn cùng", họ lại khoái trá trước cảnh tượng "muốn độn thổ" vừa rồi của Tô Bạc, phát ra tiếng cười ha ha không chút đồng cảm hay tình anh em.
Trong phòng riêng im phăng phắc, Tạ Vấn Hàn hơi nhướng mày nhìn cậu ta, vẻ mặt khó hiểu.
Tô Bạc: "..."
Giờ cậu ta chỉ muốn quay đầu lao ra khỏi quán lẩu, trốn đến hành tinh hạnh phúc.
Nồi lẩu dầu đỏ đã sôi sùng sục, bọt khí trào lên, mỡ bò và hoa tiêu nóng hổi tỏa ra mùi thơm nồng nàn, chỉ cần ngửi thấy là đã cảm nhận được vị cay nồng và tươi ngon lan tỏa trên đầu lưỡi. Trong làn khói lẩu bốc lên nghi ngút, Tiết Từ vẫn cất tiếng: "Ừm. Chào cậu."
Tô Bạc cuối cùng cũng bước lên bậc thang, cảm động suýt rơi nước mắt vì đã vào được phòng riêng, trong đầu chỉ nghĩ: Tốt quá, thần đồng Tiết đúng là người tốt.
Mọi người cũng ngoan ngoãn, lần lượt vào chào hỏi Tiết Từ. Trong lòng còn thầm nghĩ, vị thần đồng này quả là có thái độ hiền hòa đến lạ.
Một đám thanh niên ùa vào phòng riêng, hối hả gọi món, ăn lẩu như thể muốn vét sạch cả quán, những đĩa thịt và hải sản chất chồng lên nhau, cùng với một thùng bia bình dân - dù lên rồi cũng chẳng mấy ai uống, nước ngọt có ga thì hết nhanh hơn nhiều.
"Má ơi, cay quá, đã thiệt."
"Ai bỏ rau xanh vào nồi siêu cay vậy? - ác quá đi, nhớ tự ăn đó nha!"
"Mlem Mlem, ai đưa tui chai nước dưa hấu với!"
Đám người đều đang đói bụng, ăn uống đương nhiên là chuyện quan trọng nhất, nhất là khi Tiết Từ còn chưa ăn gì - Tạ Vấn Hàn im lặng không nói, gắp đũa thật chuẩn, vớt miếng thịt bò vừa chín tới, độ tươi ngon đạt đỉnh điểm, sớm một giây thì sống, muộn một giây thì dai. Miếng thịt lướt qua trước mắt đám thanh niên đang háo hức chờ thịt chín, bị người ta "tiên hạ thủ vi cường".
Rồi miếng thịt dừng lại gọn ghẽ trong chén của Tiết Từ.
Tiết Từ vẫn đang chờ tôm viên tự tay mình thả vào nồi chín tới, đôi mắt đen láy phản chiếu hình ảnh nồi lẩu sôi sùng sục, nhưng khi Tạ Vấn Hàn gắp thịt bò cho cậu, cậu vẫn theo bản năng "ừm" một tiếng, ngoan ngoãn gắp vào miệng, từ tốn nhai nuốt, khi vị tươi ngon lan tỏa khắp đầu lưỡi mới nói: "Cảm ơn."
Ánh mắt Tạ Vấn Hàn thực sự rất dịu dàng, khóe môi hơi nhếch lên, không rõ là đang mỉm cười hay gì, nhưng ai cũng thấy tâm trạng anh Tạ rất tốt.
Những người khác: "..."
Thì ra anh Tạ cũng gắp đồ ăn cho người khác!
Nhưng sự nghi hoặc chỉ tồn tại vài giây, hành vi gắp đồ ăn giữa hai người con trai gần tuổi nhau có vẻ quá thân mật, đặc biệt khi một bên là thiên chi kiêu tử thần đồng Tiết, một bên là anh Tạ vốn lạnh lùng. Nhưng mấy cậu ấm nhanh chóng tìm ra lý do cho hành động của Tạ Vấn Hàn: thấy thần đồng Tiết ăn uống lịch sự tao nhã, không tranh giành miếng thịt như bọn họ, sẽ bị thiệt thòi trong cuộc chiến ăn lẩu tập thể này. Anh Tạ chắc chắn là sợ chiêu đãi không chu đáo, thần đồng Tiết ăn không vui, nên mới chăm sóc nhiều hơn một chút.
Hợp lý.
Với tiền đề này, mọi người liền thấy rất bình thường.
Dù thấy Tạ Vấn Hàn gần như chỉ gắp thức ăn cho Tiết Từ, hoặc rót nước, hoặc lau khô vết dầu đỏ bắn lên bàn cạnh Tiết Từ, thậm chí là lấy khăn ướt lau tay cho Tiết Từ, họ đều cảm thấy rất tự nhiên.
Anh Tạ thật là chu đáo.
Muốn thần đồng Tiết cảm thấy như ở nhà.
Đến mức Tiết Từ thỉnh thoảng cũng gắp thức ăn cho Tạ Vấn Hàn - ví dụ như nhanh tay lẹ mắt vớt tôm viên rồi chia cho Tạ Vấn Hàn một nửa, mọi người đều thấy bình thường, kiểu "có qua có lại" ấy mà.
Sau khi mấy chục đĩa thịt bị quét sạch hơn nửa, Tạ Vấn Hàn rót nửa ly nước ép trái cây cho Tiết Từ, đưa đến trước mặt cậu, rồi như nhớ ra điều gì, thản nhiên nói: "À phải rồi, hôm nay mọi người đều gặp mặt rồi, tôi chính thức giới thiệu một chút, đây là Tiết Từ, bạn..."
"Người anh em tốt mãi mãi của anh Tạ chúng ta!" Tô Bạc đột nhiên đứng lên, khí thế ngút trời, nghĩa khí ngập tràn, ra sức ủng hộ Tiết Từ tốt bụng, lấy Coca thay rượu, giơ ly lên suýt làm trào bọt khí, "Anh em tốt của anh Tạ, chính là anh em tốt của chúng ta! Thần đồng Tiết, không - sau này cứ gọi là anh Tiết! Ôi, thật vinh hạnh quá."
Tiết Từ ngơ ngác ba giây: "?"
Cậu nhìn Tô Bạc đến cụng ly với mình, người này cũng khá lễ phép, còn hạ thấp ly. Cậu hơi bối rối cụng ly với Tô Bạc, uống một ngụm nước ép dưa hấu vừa ép có đá vụn: "Ừm."
Tạ Vấn Hàn: "..."
Mấy người kia cũng rất nhanh trí, thấy Tô Bạc thể hiện lòng trung thành, cũng nhao nhao đứng lên: "Anh Tiết khỏe."
"Anh em anh Tạ là anh em chúng ta—"
"Nhận người anh em này xong cảm thấy tương lai mình lại rộng mở!"
Tạ Vấn Hàn bị một tràng này làm gián đoạn, suýt chút nữa quên mất mình muốn nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Tô Bạc đang tu ừng ực lon Coca, khóe môi mím chặt thành một đường thẳng, bực bội vì bị cắt ngang khi đang giới thiệu Tiết Từ... Người khác có thể không để ý. Cậu ta đứng lên, lạnh lùng nói: "Dừng!"
Mọi người nhất thời sững sờ, chưa từng thấy Tạ Vấn Hàn lớn tiếng và nghiêm túc như vậy.
Bởi vì ngày thường Tạ Vấn Hàn nói chuyện, dù chỉ là mệnh lệnh bình thường nhất, người khác cũng sẽ cẩn trọng và nghiêm túc thực hiện, cậu ta không cần phải lớn tiếng để ra lệnh. Cho nên dù trong tình huống nguy cấp, đám cậu ấm này cũng ít khi thấy anh Tạ lạnh lùng thể hiện thái độ. Lúc này bị kêu dừng, trong lòng đều chùng xuống, có chút hoảng sợ tự hỏi, có chuyện lớn gì xảy ra sao?
Nhất thời phòng riêng im phăng phắc, chỉ nghe thấy tiếng lẩu sôi sùng sục, và tiếng la hét từ hành lang vọng vào, do cách âm không tốt.
Mấy người kia cứng đờ đũa trên tay, mặt mày nghiêm túc. Tô Bạc cũng đặt lon Coca xuống, khẽ khàng hắng giọng. Chỉ có Tiết Từ nhìn Tạ Vấn Hàn mặt mày lạnh lùng, hơi nhíu mày, rồi lại cầm ly nước ép lên nhấp một ngụm.
Tiết Từ liếc nhìn đáy ly, chỉ còn lại chút xíu vụn trái cây.
Đôi môi cậu vì hơi cay của nồi lẩu mà đỏ ửng, mím lại.
Tạ Vấn Hàn liếc nhìn cậu, tự nhiên cầm lấy bình rót thêm nửa ly nước ép cho Tiết Từ, những người khác trố mắt nhìn động tác của anh Tạ, mắt như thể lại mở to hơn một chút. Đặt ly nước ép xuống, Tạ Vấn Hàn khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng, khí thế uy nghiêm như sắp có bão tố, như thể chuyện vừa xảy ra chỉ là một khúc nhạc đệm, cậu ta bình tĩnh, trang trọng giới thiệu: "Tiết Từ, bạn trai tôi."
Những người khác: "???"
Tô Bạc: "......................"
"Mọi người có thể gọi là anh dâu. Hoặc gọi anh Tiết cũng được." Khi bình thản nói ra những lời này, ánh mắt Tạ Vấn Hàn lướt qua Tô Bạc.
Đó thật sự là một cái liếc mắt cực kỳ bình tĩnh và nhanh chóng, thoáng qua rồi biến mất, không để lại dấu vết nào. Nhưng Tô Bạc, người vốn có giác quan nhạy bén với nguy cơ, lập tức dựng tóc gáy, cảm nhận được luồng khí lạnh lẽo lướt qua người mình.
Cú sốc này còn kinh tâm động phách hơn nhiều so với việc bước vào phòng riêng thấy Tiết Từ chỉ đơn thuần ngồi cạnh Tạ Vấn Hàn. Khuôn mặt đám cậu ấm trẻ tuổi ngây ngốc một hồi lâu, có người chắc chắn là vẫn chưa kịp phản ứng với câu nói tiếp theo của Tạ Vấn Hàn, run rẩy hỏi: "Bạn trai... ý là bạn nam sao?"
Tạ Vấn Hàn: "Là người yêu của tôi."
Từ này thì không thể nào bị hiểu sang nghĩa khác được nữa, hơn nữa Tạ Vấn Hàn vốn là người khô khan, không thích nói đùa. Lúc này lại có người run rẩy kính rượu... rót bia, thái độ vô cùng cung kính, miệng vẫn nói "anh Tiết kính anh một ly", nhưng mọi người ở đây đều cảm nhận được cái tiếng "anh Tiết " này mang một ý nghĩa hoàn toàn khác biệt.
Bị vô vàn ánh mắt ngưỡng mộ, sùng bái, hiếu kỳ nhìn chằm chằm, tựa như quốc bảo xuất hiện, bị vây xem kỹ càng, Tiết Từ nghiễm nhiên trở thành tiêu điểm của mọi sự chú ý. Cậu dường như không hề ngại ngùng khi bị nhìn chằm chằm như vậy, sau khi xác nhận cách nói của Tạ Vấn Hàn là chính xác, chứ không phải là kiểu "Anh Tạ có phải anh bắt cóc thần đồng Tiết không", cậu khẽ gật đầu: "Ừm. Bữa này tôi mời mọi người..."
Tiết Từ nhìn Tạ Vấn Hàn, khẽ cười: "Bữa cơm thoát ế."
Tiết Từ vốn dĩ đã rất đẹp trai, khi cười lên, khóe môi hơi cong, như hoa xuân nở rộ, dịu dàng rực rỡ, những người khác nhìn cậu đều vô thức đỏ mặt, không nỡ dời mắt đi.
Tạ Vấn Hàn: "..."
Mặt cậu ta hơi đen lại: "No chưa? No rồi thì về."
Đương nhiên là không thể về sớm như vậy, sau khi kết thúc bữa lẩu, mấy người kia ồn ào đòi đi hát karaoke để chúc mừng, cả đám kéo nhau đến một quán KTV có độ bảo mật tốt.
Thực ra, việc chọn địa điểm này cũng có chút tâm tư riêng, lỡ đâu được nghe anh Tiết hát thì lời to - nhưng họ không dám nói ra, sợ anh Tạ ghi hận. Thế là sau khi chơi trò xúc xắc, cả đám giành micro hát đến trời đất tối sầm, phòng riêng đầy tiếng hú hét như quỷ khóc sói gào, đến nỗi Tạ Vấn Hàn phải nhờ người mang nút bịt tai đến, đeo cho Tiết Từ rồi bóc trái cây cho cậu.
Tô Bạc, người ngày thường chắc cũng là một thành viên trong đội quân giành micro, giờ lại ngoan ngoãn thu mình vào một góc, mượn rượu giải sầu, vừa buồn bã nghĩ xem có nên xin lỗi không, xin lỗi thế nào, xin lỗi anh Tạ trước hay anh Tiết trước, thì ngẩng đầu lên nhìn thấy Tiết Từ đang ngồi ở nơi giao nhau giữa ánh sáng và bóng tối, hơi nghiêng đầu nói chuyện với Tạ Vấn Hàn, cậu ta bỗng sững sờ. Làn da Tiết Từ cực kỳ trắng, dù đang ngồi trên sofa với tư thế thả lỏng, nhưng nhìn từ góc nghiêng, lưng cậu vẫn thẳng tắp, gầy gò, như thể trời sinh đã mang một khí chất nào đó, cảnh tượng này bất ngờ trùng khớp với một hình ảnh nào đó trong ký ức.
"Má ơi."
Tô Bạc cảm thấy mình quả thực gặp ma.
Cậu ta đã phát hiện ra một bí mật động trời.