Nếu chỉ có một mình Tiết Từ ở đó, Bạch Ninh sẽ thoải mái nói: "Chính tôi mời cậu. Sợ cậu út Tiết không nể mặt, nên mượn tạm danh nghĩa đàn em của cậu."
Nhưng giờ Tạ Vấn Hàn ở đây, đó là Diêm Vương sống sờ sờ, dù Bạch Ninh có thêm một trăm lá gan cũng không dám nói lời ngông cuồng. Lúc này y cụp mắt giải thích, còn hơi lắp bắp: "Ban đầu đàn em của anh muốn đến, nhưng đột xuất có việc bận, không đến được. Sau đó vừa lúc em rất muốn gặp anh một lần, nên mượn chút danh tiếng đàn em của anh, nhân cơ hội này đến."
Bạch Ninh cười gượng gạo: "Dù sao cậu út Tiết cũng không dễ mời."
Tiết Từ khẽ cười, nụ cười đó biến mất rất nhanh, nhưng khoảnh khắc đó vẫn hiện lên một vẻ đẹp chói mắt, khiến người đối diện như mê mẩn: "Nếu là em họ của Tạ Vấn Hàn nói, tôi sẽ đến." Tiết Từ tự hiểu rõ, dù sao cũng thiên về kiểu thân tình đó. Cậu không rõ lắm những vòng vo âm mưu tính kế của nhà họ Bạch, nên vẫn khá thiện lương hữu hảo với người thân của Tạ Vấn Hàn - nói thẳng ra, nếu Bạch Ninh chịu đưa danh nghĩa "em họ" ra, khả năng mời được Tiết Từ sẽ cao hơn so với đàn em học cùng khóa kia.
Bạch Ninh gượng gạo cười, trông rất ngoan ngoãn.
Tiết Từ có tính cách tốt hơn y tưởng tượng, nhưng y không chỉ muốn qua mặt được Tiết Từ, mà còn muốn qua mặt được vị sát thần bên cạnh cậu! Trong giây lát, Bạch Ninh ngẩng đầu nhìn Tạ Vấn Hàn, thấy cậu ta cười như không cười đứng một bên, đôi mắt lơ đãng nhìn xuống, như thể không nghe họ nói chuyện, không biết là tin hay không tin.
Bạch Ninh cố gắng hết sức mời hai người vào chỗ ngồi uống trà, còn chưa kịp nói mấy lời ân cần, thì Tạ Vấn Hàn đột ngột lên tiếng: "Em họ, cậu cố tình hẹn Tiết Từ gặp mặt, có chuyện gì quan trọng sao?"
Hai chữ "em họ" được Tạ Vấn Hàn thốt ra, khiến Bạch Ninh giật mình.
Dù trong mơ hay ngoài đời, y chưa từng nghe Tạ Vấn Hàn gọi mình một tiếng "em họ" đàng hoàng. Tiếng gọi này khiến Bạch Ninh run rẩy, răng va vào nhau, toàn thân lạnh toát, nói năng lắp bắp.
Bạch Ninh chắc chắn không thể nói: "Anh họ, em đến để thử lòng bạn của anh, hỏi thăm xem anh đã cải tà quy chính như thế nào." Nếu nói vậy, y sẽ bị Tạ Vấn Hàn giết mất.
Chỉ trong nháy mắt, khát vọng sống sót mãnh liệt bùng nổ, khiến giọng nói của Bạch Ninh trôi chảy hơn bao giờ hết, không hề nghe ra chút bất thường nào: "Chuyện là thế này, cậu út Tiết, anh Tiết, em thực sự rất muốn... nhờ anh giúp một chút."
Vừa nói, Bạch Ninh vừa tự nhiên móc ra một tấm danh thiếp từ túi áo vest, đưa đến trước mặt Tiết Từ.
Không phải danh thiếp giới thiệu thân phận thiếu gia nhà họ Bạch, mà là danh thiếp công ty đàng hoàng, y là CEO của công ty đó, nói một cách rất tự nhiên: "Em là cổ đông của Giải Trí Oanh Ngữ. Kế hoạch lớn nhất của công ty năm nay là hy vọng có thể giành được một phần thị trường từ Tinh Ngu và một số công ty giải trí lâu đời khác. Hiện tại chúng em đang rất cần một nhân vật chủ chốt có thể dẫn dắt công ty phá vỡ bế tắc. Em đã xem qua một số tác phẩm trước đây của anh, không chỉ giọng hát và hình tượng, mà mọi mặt đều có thể trở thành liều thuốc trợ tim cho Giải Trí Oanh Ngữ, vì vậy..."
Bạch Ninh đã điều tra về Tiết Từ trước, biết cậu có rất nhiều tài năng. Hai bản cover nổi tiếng của cậu y đã nghe đi nghe lại vài lần. Chắc hẳn có rất nhiều công ty giải trí muốn mời Tiết Từ, nhưng y biết điều đó là không thể - Tiết Từ chỉ coi đó là thú vui, còn không tính là nghề tay trái, sao có thể bỏ nghiên cứu chip để vào giới nghệ sĩ được?
Thật không đáng.
Khi Bạch Ninh đưa ra yêu cầu này, y biết mình trông rất thiếu chuyên nghiệp. Nhưng y không có nhiều công ty quy mô lớn, công ty sản xuất ngành chip thì có, nhưng không thể tranh người với Viện Quốc Tâm, đành phải lấy công ty giải trí này ra nói chuyện. Dù Tiết Từ có từ chối phũ phàng, coi y là kẻ gây rối kỳ quặc, thì ít nhất cũng có thể che giấu được một thời gian, phải không?
Ánh mắt của Bạch Ninh lúc đó quá thành khẩn, Tạ Vấn Hàn có lẽ cũng bị yêu cầu thiếu chuyên nghiệp của y làm cho choáng váng, nhất thời không nói gì.
Còn Bạch Ninh thì tận dụng cơ hội: "Anh họ, anh biết đó, em không có hứng thú với mấy chuyện kinh doanh của nhà họ Bạch, nên em rất coi trọng sự nghiệp riêng của mình – anh Tiết! Khi nhìn thấy anh, em cảm thấy sự nghiệp của mình như bừng sáng!"
Lời tâng bốc Tiết Từ ngốc nghếch đó khiến Tạ Vấn Hàn trong khoảnh khắc đó thậm chí chấp nhận lý do này.
Tiết Từ ưu tú như vậy, y không giữ được cũng là lẽ thường tình thôi.
Tạ Vấn Hàn lạnh lùng gật đầu, tỏ vẻ tán đồng.
Khoảng hai ba giây sau, Tiết Từ vươn tay, nhận lấy tấm danh thiếp của Bạch Ninh.
Ánh mắt Bạch Ninh vô thức dừng lại trên tay Tiết Từ.
Bàn tay đó thực sự rất đẹp, thon dài trắng nõn, cân đối, mỗi chỗ đều trắng như ngọc. Khi Tiết Từ thu tay lại, hơi xoay cổ tay, có thể thấy những đường gân xanh mờ ảo trên làn da gần như tuyết trắng. Khoảnh khắc đó, ánh mắt Bạch Ninh từ đầu ngón tay Tiết Từ đang cầm danh thiếp, bị thu hút rồi kéo dài ra xa hơn.
"Đẹp thật." Bạch Ninh thoáng mất hồn nghĩ: "Tiết Từ thực sự làm những thí nghiệm thiết bị tinh vi đó sao? Tay anh ấy hoàn toàn không giống đôi tay chai sạn của người làm thí nghiệm."
Khoảnh khắc mất tập trung ngắn ngủi đó có lẽ là thời điểm nguy hiểm nhất của Bạch Ninh. Trước khi y cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng như lưỡi dao của ai đó, Bạch Ninh lập tức thu hồi ánh mắt, nhìn xuống một khoảng không gian hạn hẹp. Sau đó Bạch Ninh nghe thấy giọng nói của cậu út Tiết: "Cho tôi chút thời gian."
Y vô thức ngẩng đầu nhìn Tiết Từ.
Tiết Từ lại nở một nụ cười nhạt bên môi, nhưng trông đặc biệt dễ chịu. Có thể nói khi cậu muốn mình trở nên dễ mến, hầu như không ai cảm thấy Tiết Từ khó gần. Tiết Từ gật đầu với y một cách rất nghiêm túc, nói: "Tôi sẽ suy nghĩ thêm."
Những lời này thực sự nói rất khách sáo, nghe như một lý do thường dùng. Nhưng khi Tiết Từ nói ra, lại mang một ý nghĩa vô cùng nghiêm túc cẩn thận, khiến Bạch Ninh lập tức ngơ ngác nghĩ: Tiết Từ đang rất nghiêm túc lắng nghe mình nói chuyện.
Yêu cầu y đưa ra thực sự rất vô lý.
Dù Tiết Từ sau khi nghe xong lời y nói, mặt mày khó chịu không nhịn được; hoặc lạnh lùng trực tiếp từ chối, Bạch Ninh thấy Tạ Vấn Hàn ở bên cạnh, cộng thêm bối cảnh nhà họ Tiết đè nặng. Cũng sẽ không dám có chút tức giận nào, ngược lại còn nhiệt tình xin lỗi, nịnh nọt nói mình nhất thời hồ đồ, quá nóng vội, cậu út Tiết đừng so đo.
Nhưng thái độ của Tiết Từ lại khiến y có chút trở tay không kịp. Bạch Ninh hơi siết chặt tay, mới ngồi xuống nói: "Cảm ơn anh."
Tiết Từ cẩn thận cất tấm danh thiếp.
Nếu đã đến quán trà, Tiết Từ và Tạ Vấn Hàn đương nhiên sẽ gọi trà uống, sau khi phẩm trà xong thì đến giờ phải đi, Tiết Từ cũng theo lẽ thường mà tạm biệt.
Bạch Ninh thấy Tạ Vấn Hàn, vị sát thần này ở đây, thực sự rất sợ hãi, sớm đã lo lắng hận không thể lập tức chạy trốn - nhưng y nghĩ Tiết Từ cũng muốn đi theo, lại nảy sinh một chút ý không nỡ kỳ lạ. Không nhịn được nói: "Vậy, cậu út Tiết, chúng ta thêm WeChat đi, anh có tiện không? Anh nghĩ kỹ rồi có thể báo cho em biết."
Tiết Từ lên tiếng, Bạch Ninh đang vui mừng nhảy nhót trong lòng, thì nghe thấy Tạ Vấn Hàn đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng, mang theo ý cười, nhưng giọng điệu lại không hề nhẹ nhàng: "Nhớ rồi, anh em họ chúng ta còn chưa thêm WeChat của nhau."
Sắc mặt Bạch Ninh cứng đờ: "..."
Như thể chuẩn bị đi viếng mộ, Bạch Ninh yếu ớt nói: "Vậy anh họ chúng ta cũng thêm nhau đi."
Tạ Vấn Hàn lại rất chủ động quét mã của Bạch Ninh, sau đó cậu ta hơi đẩy điện thoại của Bạch Ninh, lực đạo vừa đủ khiến Bạch Ninh như thuận thế thu hồi điện thoại. Tạ Vấn Hàn thản nhiên nói: "Lát nữa cậu nhớ xác nhận..."
Cậu ta lại nghiêng người nói với Tiết Từ: "Đến lúc đó tôi sẽ thông báo giúp cậu."
Tiết Từ ngoan ngoãn nói: "Ừm."
Bạch Ninh: "??" Tôi còn chưa thêm mà?
Nhưng dưới ánh mắt của "anh họ", Bạch Ninh không dám cãi lại. Trơ mắt nhìn Tiết Từ rời đi, Bạch Ninh nhìn vào WeChat cá nhân của mình, không dám từ chối, chỉ có thể run rẩy chấp nhận.
Sau một hồi rối rắm, Bạch Ninh nghĩ, Tạ Vấn Hàn không nói gì thì thôi, nhưng thái độ của mình không thể tệ được, phải gửi lời chào hỏi Tạ Vấn Hàn. Thế là y chọn một bức ảnh "chào đại ca" gửi đi -
"Tin nhắn đã được gửi, nhưng bị đối phương từ chối."
Bạch Ninh: "??"
Tạ Vấn Hàn cúi đầu nhìn điện thoại, thao tác nhanh gọn, rồi thản nhiên ngẩng đầu nói: "Cậu có thể từ chối thẳng nó luôn."
Tiết Từ hơi nghiêng đầu nhìn Tạ Vấn Hàn, biết cậu ta muốn nói gì, thản nhiên đáp: "Nhưng em ấy là em họ của cậu mà."
Bởi vì là Tạ Vấn Hàn, nên mới khác biệt. Mọi thứ xung quanh cậu ta đều có thể được Tiết Từ thu vào phạm vi của mình, khác với trường hợp của người bình thường.
Tạ Vấn Hàn không biết có hiểu được ám chỉ mờ ám này hay không, cổ họng cậu ta hơi chuyển động.
"Hơn nữa việc này nằm trong kế hoạch xem xét của tôi..." Tiết Từ chưa nói xong thì nhận được điện thoại từ nhà họ Tiết.
Cậu nghe điện thoại, thỉnh thoảng đáp lại: "Ừm."
"Ồ."
"Được."
"...Không được."
Sau tiếng "không được" đó, Tiết Từ im lặng rất lâu, đến khi điện thoại sắp kết thúc mới mơ hồ đáp lại: "Tuần này đi."
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Tiết Từ thở dài. Khoảnh khắc đó, Tạ Vấn Hàn nhạy cảm như thể dựng cả tai lên, nhìn cậu với vẻ cảnh giác nghiêm khắc, như thể Tiết Từ sẽ gặp chuyện bất trắc ngay dưới mắt mình -
Tiết Từ buồn cười nhìn cậu ta, giơ tay vỗ nhẹ đầu Tạ Vấn Hàn: "Là anh trai tôi."
Cậu hơi do dự nói: "Cũng coi như là chuyện công ty bên đó, anh ấy muốn ra ngoài tự gây dựng sự nghiệp, chứ không muốn tiếp tục quản lý Tiết thị. Nên hiện tại công việc bên công ty chính có thể hơi rối rắm."
Đâu chỉ là rối rắm, địa vị gần như tương đương với phó tổng của cậu cả Tiết rời đi, lượng công việc để lại có thể khiến cả cáo già như Tiết Chính Cảnh bận tối tăm mặt mày.
"...Anh ấy hy vọng tôi quay về, tiếp nhận vị trí của anh ấy." Tiết Từ nói.