Tôi Cùng Ánh Trăng Sáng Của Tra Công He Rồi

Chương 17


Thẩm Bích Tiêu đơ người tại chỗ.

"Nếu như không có chuyện gì khác, chúng tôi đi trước.

"
Nói xong, Thịnh Dư Hàng lễ phép gật đầu với hắn, sau đó nắm lấy tay cháu trai nhỏ của mình, chuẩn bị xoay người rời đi.

Tiêu Sở Dịch đương nhiên cũng đi theo.

Thẩm Bích Tiêu hoàn hồn, nắm lấy cổ tay Tiêu Sở Dịch.

Tiêu Sở Dịch không chút nghĩ ngợi hất tay đối phương ra, lông mày cau lại, giống như là nhìn mấy con vi khuẩn buồn nôn gì đó.

Sau đó cậu điều chỉnh lại biểu cảm của mình rồi mới quay đầu nhìn người đang cản mình.

"Có chuyện gì sao?" Tiêu Sở Dịch dừng một chút, lại hỏi, "Đúng rồi, Thẩm tổng khi nào thì trả tiền cho tôi?"
Thẩm Bích Tiêu tức giận đến mức gần như sắp phát điên, sắc mặt liên tiếp đen đi mấy phần.

"Không cho phép cậu xuống tay với cậu ấy.

" Thẩm Bích Tiêu hung tợn trừng mắt nhìn Tiêu Sở Dịch, từ trong kẻ răng phun ra mấy chữ, "Nếu không tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu!"
Thẩm Bích Tiêu cố ý thấp giọng, vừa đủ để Tiêu Sở Dịch nghe thấy rõ ràng.

"Cậu ấy" ở đây là ai không cần nói cũng biết.

Tiêu Sở Dịch liếc mắt nhìn hắn một cái, nhàn nhạt đáp: "Liên quan quái gì đến anh.

"
"Tiêu Sở Dịch! Cậu —— "
"Mà này, Thẩm tổng đừng quên trả tiền nha.

" Tiêu Sở Dịch nói tiếp, "Cứ để tôi luôn phải nhắc nhở anh nhiều lần, tôi cũng rất mệt mỏi đó, làm người thì không nên vô lại như vậy, đừng ép tôi phải đến trước chỗ công ty của anh dán thông báo nhắc nhở.

"
Đến cùng là ai vô sỉ hơn hả!
Thẩm Bích Tiêu nghe cậu liên tục nhắc đến chủ đề "Trả tiền" nhiều lần, còn không hạ thấp âm lượng chút nào, chỉ cảm thấy trong lòng tức giận đến tụ một ngụm máu già đều muốn phun hết ra ngoài.


Quản lý bên cạnh đã bắt đầu liếc nhìn Thẩm Bích Tiêu đầy nghi hoặc, chưa kể đến những người qua đường khác cùng mấy người bảo vệ kia, tất cả đều nhìn hắn với ánh mắt có chút khinh thường.

Không nghĩ tới người này lại là dạng chó hình người, còn nợ tiền không chịu trả.

Quan trọng hơn là! sao hắn lại dám thiếu tiền tên ác thần trước mặt này.

Đủ can đảm.

Nghĩ đến đây, ánh mắt của vài người mang theo một chút kính trọng không thể giải thích được.

Thịnh Dư Hàng ở phía trước thấy Tiêu Sở Dịch không đi theo nên cũng xoay người lại: "Làm sao vậy? Cậu ngăn cản chúng tôi vì muốn chuẩn bị trả tiền sao?"
Thẩm Bích Tiêu: "! " Thật đáng ghét.

Nhưng vì đang ở trước mặt ánh trăng sáng, hắn không thể biểu hiện thô lỗ như vậy được.

Vì vậy, Thẩm Bích Tiêu nuốt xuống những lời thô tuc bên miệng, gượng cười: "Chỉ là thương lượng về kỳ hạn một chút mà thôi, dù sao công ty của chúng tôi gần đây đang gặp phải một chút khó khăn, có chút xoay chuyển không xong.

"
Thịnh Dư Hàng liếc nhìn Tiêu Sở Dịch: "Cậu không phải nói nhà hắn rất có tiền sao?"
Cậu chưa bao giờ nói như vậy hết nha.

Tiêu Sở Dịch chớp mắt, rất nhanh phản ứng kịp, tiếp lấy lời của anh: "Đúng vậy đó, dù sao người ta cũng là đại thiếu gia nhà họ Thẩm mà, chắc tại thành phố B không có người nào không biết đi, cũng không biết Thẩm đại thiếu gia bị đuổi ra khỏi nhà lúc nào, con trai trong nhà thiếu nợ còn trả không nổi! "
Thẩm Bích Tiêu vội vàng ngắt lời cậu: "Tôi sẽ trả cậu! Chuyện này không liên quan gì đến người nhà tôi, tôi sẽ! Mau chóng trả tiền cho cậu.

"
Vì sợ Tiêu Sở Dịch nói thêm những lời bôi đen mình, Thẩm Bích Tiêu đành phải nghiến răng đáp ứng trả lại tiền.

Dù sao giấy nợ đang ở trên tay Tiêu Sở Dịch, hắn không muốn cũng không còn cách nào.

Nhưng sự uất ức cùng tức giận trong lời hắn nói ai cũng có thể nghe được.

Tiêu Sở Dịch mặc kệ tâm tình của hắn uất ức như thế nào, vui vẻ mà cong cong mặt mày, kéo dài giọng điệu chậm rãi nói: "Tôi sẽ chờ anh nha, nhưng sự kiên nhẫn của tôi có hạn.

"
Liếc nhìn vẻ mặt vặn vẹo của Thẩm Bích Tiêu, sau đó nhìn lướt qua căn phòng phía sau hắn, Tiêu Sở Dịch dừng một lát.


Đó là căn phòng mà Thẩm Bích Tiêu vừa mới bước ra, những người ở bên trong có lẽ là bạn bè của hắn.

Tiêu Sở Dịch ngẩng đầu nhìn, liền đối mắt với người đang đứng ở đó.

Một người đàn ông trẻ tuổi với mái tóc xoăn dựa vào cửa, cười với Tiêu Sở Dịch, khi cậu nhìn qua thì huýt sáo một cái.

Khá quen.

Ánh mắt lại nhìn sang bên cạnh, có nhiều khuôn mặt thờ ơ và giễu cợt, ánh mắt khinh thường chế giễu, như thể họ đang nhìn vào một đống rác ——
Bọn họ đang nhìn Tiêu Sở Dịch.

Chỉ có một mái tóc màu vàng ở góc khi bắt gặp ánh mắt của cậu thì kinh hãi, vội vàng rụt về chỉ để lộ một cái đầu màu vàng bắt mắt bị mắc kẹt bên cạnh khung cửa.

Thời điểm khi nhìn thấy tên tóc vàng kia, Tiêu Sở Dịch rốt cuộc cũng nhớ ra.

Kia đều là bạn bè "Tiêu Sở Dịch".

Đã từng, cậu ta tự cho đó là bạn bè.

Lúc cậu vừa mới tỉnh lại ở thế giới này, bị một đám người trong phòng rót rượu đùa giỡn, đầu óc mê man, căn bản không có tâm tư dư thừa để phân biệt từng gương mặt đó.

Cho đến lúc này, cậu mới lục lại mấy ký ức dư thừa này và ghép bọn họ lại với những "Bạn tốt" trong trí nhớ.

Khi vừa mới đến thành phố B, nguyên chủ vẫn là một tiểu thiếu gia chân chính, cậu ta nhận hết mọi sự nịnh nọt lấy lòng của những người cùng tầng lớp.

Ngay từ đầu quan hệ bọn họ đúng là không tệ lắm, là hình thức tiêu chuẩn bạn xấu ở chung với nhau, đưa nhau đi chơi đùa.

Mãi cho đến khi nguyên chủ ở bên Thẩm Bích Tiêu, cậu ta mới tránh xa những người bạn "Theo lương" này.

Lúc trước tìm tới bọn này vì chuyện của công ty cũng là chuyện bất đắc dĩ, nhưng Tiêu Sở Dịch chưa bao giờ nghĩ rằng những người đó sẽ có quan hệ với Thẩm Bích Tiêu.

Quá khứ không có, tương lai không có, sau khi xuyên việt cũng không có.

Vô luận là trong trí nhớ nguyên chủ, hay là trong kịch bản gốc, đều không có bất kỳ chỗ nào đề cập đến những người bạn kia mượn cơ hội sỉ nhục nguyên chủ có liên quan đến Thẩm Bích Tiêu.

Bọn họ giống như một NPC* chuyên dụng, chỉ xuất hiện trong một số cảnh nhất định, rồi biến mất không dấu vết sau khi hoàn thành nhiệm vụ.

*NPC: NON-PLAYER CHARACTER là nhữg nhân vật đc thiết kế sẵn trog game để hỗ trợ nhân vật của người chơi làm các nhiệm vụ, mỗi NPC trong game đảm nhận các chức vụ khác nhau, do hệ thống nắm giữ, người chơi không thể lập trình theo ý muốn.

( Nguồn: Xương)
Nhưng bây giờ, đây là hiện thực.

Sắc mặt Tiêu Sở Dịch đột nhiên lạnh xuống.

Quản lý đứng gần đó định lên tiếng nhắc cậu rời đi sớm một chút, lại bị vẻ mặt của cậu làm cho sững sờ.

Thịnh Dư Hàng nắm lấy cổ tay Tiêu Sở Dịch: "Đi thôi.

"
Tiêu Sở Dịch không nói gì, giống như một con rối tinh xảo vô tri vô giác, ngoan ngoãn bị Thịnh Dư Hàng kéo đi.

Chỉ là Thịnh Dư Hàng cảm thấy cổ tay mình đang nắm lạnh lẽo khẽ run, giống như là đang cố gắng đè nén cái gì đó.

Anh giật mình, nhìn gương mặt không biểu tình của Tiêu Sở Dịch, trong lòng khẽ động, nắm chặt cổ tay cậu hơn, nói: "Đi thôi, chúng ta trở về đi.

"
Những người xem náo nhiệt ở cửa phòng đi ra đứng bên cạnh Thẩm Bích Tiêu, có người lo lắng, có người mỉa mai, cũng có người vô cùng tức giận.

"Anh Thẩm anh không sao chứ, tên Tiêu Sở Dịch khốn kiếp kia thật không biết xấu hổ!"
"Nó thật sự cho rằng mình là tiểu thiếu gia sao! Cũng không nhìn xem đây là địa bàn của ai!"
"Anh Thẩm, tên kia chịu không nổi tát vào mặt anh như vậy, phải cho nó biết thế nào là lễ độ.

"
"Đúng vậy đúng vậy, nếu không chúng tôi giúp anh đi giáo huấn nó một chút, để nó nhìn xem ai mới là lão đại thành phố B!"
Một đám người tràn đầy phẫn nộ, xắn tay áo lên, muốn tát Tiêu Sở Dịch vài cái.

Sắc mặt Thẩm Bích Tiêu âm trầm nhìn về phía mấy người kia đang rời đi, cho đến khi thật sự không nhìn thấy bóng lưng Thịnh Dư Hàng nữa, hắn mới không còn đè nén hận thù khắp người.

Vừa nghĩ tới cảnh tượng vừa nãy Thịnh Dư Hàng dịu dàng kéo tay Tiêu Sở Dịch rời đi, hắn gần như sắp phát điên vì đố kị.

Tiêu Sở Dịch có tài đức gì, bọn họ mới quen biết có mấy ngày, vậy mà quan hệ đã tốt như vậy sao?
Vì sao Thịnh Dư Hàng là loại xa cách người khác nhưng chỉ duy nhất đối với Tiêu Sở Dịch là không giống?
Còn cậu tại sao vừa mới bị hắn chạm vào thì giống như bị vi khuẩn bám lấy, nhưng lại ngoan ngoãn nghe lời người khác như vậy!
Trong đầu Thẩm Bích Tiêu tràn đầy uất ức cùng tức giận, căn bản không nhận ra được suy nghĩ trong đầu của mình đã lệch tới nơi nào.

Đúng vào lúc này, hắn nghe được những người bên cạnh đang bàn tán về việc muốn cho Tiêu Sở Dịch phách lối một bài học.


Sau khi yên lặng hồi lâu, Thẩm Bích Tiêu vẻ mặt u ám rốt cuộc cũng mở miệng: "Vậy thì nhờ các cậu.

Đừng để Thịnh Dư Hàng phát hiện.

"
Mấy người bên cạnh liếc nhau một cái, lộ ra nụ cười ác ý.

Loại việc này đều là trước lạ sau quen, vừa vặn lần trước bọn họ muốn chơi đùa thật tốt, kết quả không được toại nguyện, phiền muộn trong lòng không có cách nào phát tiết.

Vốn dĩ bọn họ đều cho rằng Tiêu thiếu gia sẽ khóc lóc chạy về thành phố A tìm mẹ, nhưng ai biết được cậu vẫn ở lại thành phố B.

Bây giờ lại có một cơ hội cực tốt đặt ở trước mắt, đương nhiên không thể dễ dàng buông tha.

Mấy người nói xong liền lắc lư đi ra ngoài, chỉ có nạn nhân lần trước là tên tóc vàng đang co ro ngồi trong phòng không dám ra, nhìn bóng lưng đám người kia muốn nói lại thôi.

Vị trí hội quán cực kì vắng vẻ, đi xuống lầu còn phải rẽ trái lượn phải rẽ ra khỏi hẻm nhỏ, mới có thể tìm được đường chính.

Xe của Thịnh Dư Hàng đậu ở bãi đậu xe bên đường, vừa ra cửa hắn liền kéo Tiêu Sở Dịch đi ra ngoài.

Khi đi được đến nửa đường, Tiêu Sở Dịch dường như lúc này mới tỉnh táo lại, biểu tình cứng rắn lạnh lẽo trên mặt hơi hoà hoãn lại.

"Thật xin lỗi.

" Tiêu Sở Dịch hơi cúi đầu nói.

Thịnh Dư Hàng quay đầu nhìn cậu, bên trong đôi mắt trong veo như nước như có một đám lửa cháy nhưng lại lạnh đến kinh người.

Trên mặt Tiêu Sở Dịch một lần nữa lộ ra nụ cười yếu ớt, chậm rãi gạt tay Thịnh Dư Hàng ra.

"Tôi còn có việc cần xử lý.

" Tiêu Sở Dịch nói, "Các anh về trước đi, lát nữa tôi sẽ trở về.

"
Thịnh Dư Hàng sững người tại chỗ, nhìn Tiêu Sở Dịch không chút do dự quay người, chậm rãi đi vào trong ngõ nhỏ.

Dưới chân là bước chân nhàn nhã như đang đi dạo nhưng tay lại chậm rãi xắn ống tay áo lên.

Nhìn kiểu gì cũng không giống như là đơn thuần "Có việc", càng giống như là chuẩn bị đi đánh nhau thì đúng hơn.

.


Bình Luận (0)
Comment