Tôi Cùng Ánh Trăng Sáng Của Tra Công He Rồi

Chương 47


Tiêu Sở Dịch và bà Khâu được xuất viện cùng ngày.

Ban đầu bệnh viện đề nghị bà Khâu nên nằm viện tĩnh dưỡng, nhưng bà không thích ở lại bệnh viện, vì vậy sau khi tỉnh dậy không lâu đã yêu cầu xuất viện về nhà.

Bà trước đây cũng vậy, nếu bà vẫn có thể cử động là sẽ có khuynh hướng muốn về nhà tĩnh dưỡng.

Bệnh viện đã quen với việc này, chỉ mong bảo mẫu nhà bà như thường lệ đề phòng chú ý một chút, đồng thời chấp thuận đơn xin xuất viện.

Trùng hợp cùng ngày Tiêu Sở Dịch thu dọn đồ đạc, làm thủ tục xuất viện.

Trước khi ra khỏi cửa, cậu nhớ tới còn chưa kịp đến thăm bà Khâu, liền nhân cơ hội quay người chuyển hướng, kết quả nửa đường liền đụng phải bọn họ.

Thịnh Dư Hàng vốn là tới đón Tiêu Sở Dịch, nhưng nhìn thấy bà Khâu xuất viện, đương nhiên cũng thuận đường đưa bà về trước.

Bởi vì ý nguyện đến thăm đối phương còn chưa kịp đạt được, hơn nữa bà Khâu đã mời, Tiêu Sở Dịch liền dứt khoát cùng bà trở về.

Một lý do khác là Thịnh Dư Hàng phải đón ba đứa nhỏ tan học về nhà.

Bà Khâu về đến nhà liền nửa nằm trên giường, nhàn nhã nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, dáng vẻ cũng không có buồn phiền hay lo lắng gì, nhưng chỉ có một mình nên có vẻ hơi cô đơn.

Bảo mẫu muốn chuẩn bị cơm tối, liền nhờ Tiêu Sở Dịch bồi bà Khâu.

Tiêu Sở Dịch gật đầu đáp ứng.

Cậu và bà Khâu cũng không tính là quen thuộc, hơn nữa lần trước đi cùng Thịnh Dư Hàng, tổng cộng cũng không nói được bao nhiêu lời, muốn nói đến ấn tượng, đa số đều là sự kính nể và cảm giác xa cách.

Nhưng thứ nhất tính cách bà Khâu hòa ái, đối với tiểu bối xa lạ như cậu cũng rất ôn hòa, thứ hai bà là bà của An Tử Nguyệt, cùng cậu cũng không thể nói là hoàn toàn không có chút quan hệ nào.

Cho nên lúc cậu ngồi xuống một góc phòng, tuy rằng khó tránh khỏi còn có chút xa lạ gò bó, nhưng so với lần trước đến đã tự nhiên hơn nhiều.

"Vết thương của thầy Tiêu đã khá hơn chút nào chưa?"
Thanh âm của bà Khâu kéo sự chú ý của Tiêu Sở Dịch về.

"Không có gì nghiêm trọng, chỉ là phải chú ý một chút, không vận động mạnh là được.

" Tiêu Sở Dịch hồi phục tinh thần đáp.

Cậu cũng muốn chào hỏi lại thân thể đối phương, nhưng nhìn sắc mặt tái nhợt yếu ớt của bà, lại nhớ tới lời Thịnh Dư Hàng đã nói với cậu -- bà Khâu bây giờ như ngọn nến trước gió, ngược lại những lời chào hỏi kia dường như có vẻ hơi cay nghiệt.

Đối mặt với tình huống như vậy, lời chào hỏi tưởng chừng như bình thường đã trở thành một loại cấm kỵ, tuy đối phương có thể không quan tâm nhưng trong lòng mình vẫn cảm thấy bất an.

Tiêu Sở Dịch đáp xong nhất thời không nói gì, cũng may bà Khâu dường như cũng nhận ra điều này, chủ động chuyển đề tài.


"Cậu biết đánh đàn sao?" Bà Khâu hỏi, "Lần trước lúc cậu đến, cậu dường như rất thích dương cầm.

"
Bà Khâu đưa mắt nhìn đàn dương cầm trong phòng.

Tiêu Sở Dịch cũng nhìn theo, ánh mắt dừng lại một lát, hơi nhu hòa, gật đầu: "Từng học qua.

"
Bà Khâu nhìn về phía cậu: "Vậy cậu có thể đàn cho tôi nghe không?"
Ánh mắt bà dịu dàng, không giống như một yêu cầu mạnh mẽ và bức thiết, mà là mang theo một loại khích lệ không biết tên nào đó.

Dưới ánh mắt bao dung như vậy, trong lòng Tiêu Sở Dịch khẽ run lên, mang theo chút kinh ngạc cùng thấp thỏm.

Bà Khâu tuổi không nhỏ, so với hai đời của cậu lớn hơn mấy vòng, là một lão nhân gia hàng thật giá thật.

Lão nhân gia khi còn trẻ cũng từng đi nam xông bắc, trải qua không biết bao nhiêu chuyện trên đời, cho đến bây giờ đã sớm đọc hết thiên phàm, chỉ còn lại một trái tim thông suốt cùng một đôi mắt bình thản.

Có lẽ bà đã sớm nhìn ra cái gì đó rồi.

Tiêu Sở Dịch theo bản năng có chút căng thẳng và lúng túng, nhưng rất nhanh liền thoải mái trở lại, cúi đầu nhìn đôi tay trắng nõn thon dài của mình, sau đó gật đầu.

"Được.

"
Là ông chủ lớn của công ty, Thịnh Dư Hàng hiếm khi tùy hứng, trực tiếp nghỉ phép hàng năm, cho nên gần đây anh thật sự rất nhàn rỗi.

Rảnh rỗi đến mức đưa đón bọn nhỏ đi học và tan học đều dư xài.

Khi nhìn thấy Thịnh Dư Hàng, Thịnh Giáng Hà có chút thất vọng.

"Tại sao thầy Tiêu còn chưa xuất viện vậy.

" Thịnh Giáng Hà thở dài nói, "Mỗi ngày đều nằm viện không được hít thở không khí trong lành, thật đáng thương.

Cho nên lát nữa chúng ta đến bệnh viện thăm anh ấy nhé?"
"Không cần.

" Thịnh Dư Hàng nhìn An Tử Nguyệt và Trình Tư Gia đi theo phía sau vẫy vẫy tay, "Hôm nay tài xế nhà các cháu xin nghỉ, chú đưa hai cháu về.

"
Thịnh Giáng Hà bò lên xe, tiếp tục cau mày thở dài, hai cô bé lễ phép chào hỏi Thịnh Dư Hàng, cùng nhau ngồi lên hàng ghế sau, nhỏ giọng trao đổi cái gì đó.

Thịnh Dư Hàng không quá để ý đến những bí mật nhỏ của bọn nhỏ, chuyên tâm lái xe.


An Tử Nguyệt thì thầm với Trình Tư Gia một lúc, mới tựa vào thành ghế sau hỏi: "Bà của cháu có phải đã xuất viện rồi không ạ?"
Thịnh Dư Hàng dịu giọng đáp: "Ừm, hôm nay vừa trở về, cháu cũng đừng lo lắng, bác sĩ nói hai ngày nay tình huống không có vấn đề gì.

"
"Vâng.

" An Tử Nguyệt nhất thời yên tâm, nhưng cũng không ngồi trở về, mà nghiêng đầu ôm thành ghế sau, trầm ngâm một lát, "Chú Tiểu Thịnh, chúng ta có thể dừng xe ở giao lộ phía trước được không ạ?"
"Có thể.

" Thịnh Dư Hàng tốt tính đáp ứng, "Có chuyện gì à?"
"Cháu muốn mua hoa.

" An Tử Nguyệt đáp.

Xe chậm rãi dừng ở ven đường, sau khi xuống xe, đối diện là một cửa hàng hoa.

Lúc Thịnh Dư Hàng đỗ xe đi theo, bọn nhóc đã vào cửa rồi.

"Con muốn cái này, còn có hoa hồng phấn bên kia, còn có hoa bách hợp, muốn thật nhiều hoa bách hợp --"
Động tác của An Tử Nguyệt cực kỳ thuần thục, ánh mắt liếc qua đã chọn được mấy loại hoa.

Trình Tư Gia cũng gần giống như Thịnh Dư Hàng vào sau, đối với chuyện này không có nghiên cứu gì, chỉ có thể dùng vẻ mặt mờ mịt nhìn các loại hoa.

Thịnh Giáng Hà rũ đầu, không có hứng thú, ánh mắt khẽ nhìn trái nhìn phải, dường như đang suy nghĩ có nên mua mấy đóa hoa hay không.

Thấy bọn họ không hiểu, Thịnh Giáng Hà mới chậm rãi cọ đến bên cạnh người chú quanh năm ở nước ngoài, không tìm hiểu tình huống, nhỏ giọng giải thích hai câu.

"An Tử Nguyệt mua hoa cho bà, chúc mừng bà xuất viện gì đó, đều là thông lệ cũ! "
Thịnh Dư Hàng hiểu rõ.

An Tử Nguyệt dù sao cũng còn nhỏ, điều kiện gia đình cũng không tồi, muốn dốc hết sức cũng không được, chỉ có thể dùng điều này để biểu đạt nội tâm lo lắng và vui mừng.

Sau khi về hưu, bà Khâu là người rất đa cảm, từ dương cầm cho đến hoa cỏ, đều là những thứ bà thích.

Hai năm trước, khi bà có thể tự đứng dậy và đi lại, điều bà thích làm nhất là chăm sóc khu vườn nhỏ trong sân, cũng như trưng bày những món đồ trang trí nhỏ trong nhà.

Trước đây mỗi lần Thịnh Dư Hàng đến nhà bà đều có thể nhìn thấy bình hoa và hoa tươi.

Đợi đến khi bà khó đứng dậy, công việc chăm sóc đã giao cho người khác, hoa trong bình cũng bị biến thành hoa giả, bởi vì bảo mẫu lo lắng mùi phấn hoa sẽ ảnh hưởng đến chất lượng không khí trong nhà, sẽ không tốt cho sức khỏe của bà Khâu.

Nhưng thỉnh thoảng cũng có lúc có thể chiều chuộng, ví dụ như mỗi lần từ bệnh viện trở về, ngay cả bảo mẫu cũng không đành lòng từ chối lòng tốt của một cô gái nhỏ.


Khi còn trẻ bà Khâu thích nhất hoa bách hợp, lần nào An Tử Nguyệt cũng mua cho bà một bó hoa bách hợp thật lớn.

Nhân viên cửa hàng hình như đã quen biết An Tử Nguyệt từ lâu, tươi cười chào hỏi cô bé, vừa buộc bó hoa theo yêu cầu của cô bé, vừa đưa thiệp chúc mừng để cô bé tự viết lời chúc phúc.

Thịnh Giáng Hà có chút chần chờ, đưa tay giật ống tay áo của chú mình, thấp giọng hỏi: "Chúng ta cũng mua một ít hoa đi? Đi tay không về có vẻ không tốt lắm.

"
"Mua nhiều như vậy về nhà làm cơm ăn à.

" Thịnh Dư Hàng chọc trán cháu trai nhỏ, "Tử Nguyệt gọi là hiếu thuận, cháu gọi là thêm phiền.

Yên tâm đi, loại chuyện này chưa đến phiên một đứa bé như cháu nhọc lòng đâu.

"
Thịnh Giáng Hà che trán nhìn chằm chằm Thịnh Dư Hàng: "Đừng có lúc nào cũng chọc cháu, lỡ đâu ảnh hưởng đến chỉ số thông minh của cháu thì chú phụ trách sao đây? Cháu muốn tố cáo với thầy Tiêu!"
Thịnh Dư Hàng cười khẽ một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo liếc qua, Thịnh Giáng Hà run rẩy, ngậm miệng lại.

Yêu đương quả thật không tầm thường.

Không đúng, cái này còn chưa đến đâu.

Ha ha.

Thịnh Giáng Hà âm thầm tự an ủi trong lòng, tiện thể dùng sự trầm mặc biểu đạt sự khinh bỉ của mình đối với mấy chuyện bẩn thỉu của người lớn.

Nhưng không dừng lại một lát, nhóc lại nghĩ tới cái gì đó nói: "Cháu có thể mua cho thầy Tiêu, không phải anh ấy cũng xuất viện à?"
Thịnh Dư Hàng thản nhiên đáp một tiếng: "Ừm.

"
Thấy phản ứng thờ ơ của chú mình, Thịnh Giáng Hà bĩu môi không nhìn anh nữa, thầm nghĩ người này đúng là nhàm chán, đến tặng quà lấy lòng người ta cũng không biết.

Đáng tiếc cho một khuôn mặt đã lâu như vậy rồi mà cho đến bây giờ vẫn không tìm được đối tượng.

Thịnh Giáng Hà một bên âm thầm khinh thường EQ của chú mình, một bên vẫn đang suy nghĩ xem nên tặng quà gì để mừng thầy Tiêu xuất viện.

Nếu không thì đưa một bông hoa cẩm chướng?
Cơ mà tuy nói đây cũng là hoa tặng thầy, nhưng đặt ở loại trường hợp này luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Đặt ở chỗ những người khác! dường như quá bình thường.

Ánh mắt Thịnh Giáng Hà xẹt qua một bó hoa hồng lớn có màu sắc khác nhau, dừng lại trên mấy đóa hoa màu cam có hình dáng đặc biệt.

"Cô chủ, đó là hoa gì?"
"Cô chủ, tính tiền.

"
Nghi vấn của Thịnh Giáng Hà và lời nói của Thịnh Dư Hàng chồng lên nhau.

"Đó là Thiên Đường Điểu, còn gọi là Hạc Vọng Lan.


" Cô chủ vừa đưa đồ đã gói kỹ cho An Tử Nguyệt, nghe vậy quay đầu lại nhìn lướt qua bó cam hồng kia đáp.

Sau đó cô mới quay lại, nhìn về phía người đàn ông nói muốn tính tiền: "À! "
Ngoại hình của người đàn ông trước mặt không thể nghi ngờ là cực kỳ xuất chúng, cầm đóa hoa trên tay khiến người ta không khỏi muốn dán mắt vào, trong lòng không còn gì ngoài sự ngưỡng mộ trước vẻ đẹp đó.

Thế cho nên cô chủ ngây ngốc một hồi lâu, mới phục hồi tinh thần trong câu hỏi lặp lại của đối phương.

Cô nhìn hoa trong tay người đàn ông, sửng sốt một hồi, thấp giọng nhắc nhở: "Cái này không thích hợp tặng cho bệnh nhân! "
Càng không thích hợp để tặng cho một người lớn tuổi.

Cô chủ kinh doanh cửa hàng hoa đã nhiều năm, chứng kiến ​​đủ loại tang lễ, chuyện tình yêu máu chó, lỗ não bắt đầu phát tán ra, có thể so với lỗ đen.

Trong chớp mắt, cô đã não bổ một vở kịch yêu hận tình cừu máu chó, ánh mắt nhìn về phía người trước mặt cũng càng ngày càng vi diệu, tràn đầy rối rắm "Người này đẹp như thế sao lại có khẩu vị nặng như vậy", "Không được, tình yêu không phân biệt cao sang hay thấp hèn, mình không thể khinh bỉ anh ấy", "Nhưng bộ dáng của anh ấy thật sự rất đẹp".

Thịnh Giáng Hà bị coi nhẹ hoàn toàn, lúc này cũng lạch bạch chạy về, nằm sấp trên quầy tò mò nhìn về phía chú mình.

Nghe nhân viên cửa hàng nhắc nhở, nhóc suýt chút nữa cho rằng đầu óc chú mình bị co giật, trực tiếp lấy mấy đóa hoa không may mắn như hoa cúc trắng, đang muốn nhân cơ hội "giáo dục" anh vài câu.

Nhưng khi nhìn thấy bông hoa màu đỏ kia, nhóc liền nghẹn lại, trong đầu chỉ còn lại mấy chữ --
Ài, người lớn.

Đó là hoa hồng.

"Tôi biết.

" Thịnh Dư Hàng nở nụ cười yếu ớt với cô chủ.

Giọng điệu của anh nhẹ nhàng chầm chậm, lời nói chứa đựng đầy sự lưu luyến và dịu dàng, mặt mày giống như được phủ một tầng ánh sáng dịu nhẹ, chứa đựng một dải ngân hà.

"Là cho người tôi thích.

" Anh nói.

Chỉ nhìn một cái, cô chủ liền sững sờ ở phía xa, ôm trái tim nhỏ nhắn đang nhảy không ngừng của mình, yên lặng thất thần.

Lúc này không chỉ là bởi vì bị vẻ ngoài của đối phương xung kích, mà là cảm giác tê dại của trái tim thiếu nữ đã lâu không gặp.

Người trước mắt rất dịu dàng, nhưng tất cả sự chuyên chú và lưu luyến đều dành cho một người khác không có ở đây.

"Là cho người tôi thích.

" Anh nói như vậy.

Nhất định là một người mà anh đặc biệt, đặc biệt thích.

Cô chủ nhận định như vậy.

.

Bình Luận (0)
Comment