Tôi Cùng Nhà Giàu Số Một Trói Tơ Hồng

Chương 1



Edit: sarang093
Beta: Ốc quế sầu riêng
Tháng 12, đế đô đón trận tuyết đầu mùa.

Mới sáng sớm, từng tấc đấc tấc vàng của khu vực trung tâm hành chính đã trắng xóa một mảnh, giữa các tòa nhà trọc trời san sát nối tiếp nhau thì tòa tháp đôi của tập đoàn Bravo lại đặc biệt dễ thấy.

Ở tầng cao nhất, Kỳ Thức vừa mới tập thể dục xong, thuận tay mở cửa một căn phòng.

Trong phòng tơ hồng chằng chịt.

Kỳ Thức mới đi vài bước, động bả vai một cái, liền có một dây tơ hồng bị rơi xuống dưới.

Kỳ Thức nhặt dây tơ hồng một cách không kiên nhẫn, nhìn xung quanh.

Ở góc tường có một cây gậy nhỏ với những dây tơ hồng quấn quanh, Kỳ Thức thuận tay đặt dây tơ hồng vừa nhặt lên cây gậy đó.


Vào khoảnh khắc sợi tơ hồng quấn quanh cây gậy, ở bên kia thành phố, trong khuôn viên trường S, một nam sinh đeo kính đột nhiên dừng bước.

Cậu đè lên trái tim, sắc mặt tái mét.

"Mày sao thế?" Các bạn cùng lớp của cậu nhận thấy điều khác thường.

"Không có gì." Nam sinh nói.

Vừa rồi, trái tim của cậu đập mạnh như thể bị một nhát búa nặng nề gõ tới.

Cậu phớt lờ điều này và chỉ vào một cô gái ở bên kia đường: " Kia là ai vậy?"
Ở phía bên kia đường, một cô gái mặc chiếc áo khoác lông vũ, đi loanh quanh như cún con, trên tay ôm chặt một túi bánh bao đang chuẩn bị đi ra cổng trường.

Bông tuyết rơi trên hàng mi dài của cô, hóa thành những giọt pha lê trong suốt, cô chớp chớp mắt, thuận tay lau sạch.

"Mày không biết sao? Trình Lê đó.

Cô ấy trước kia học cùng lớp với chúng ta."
"Trình Lê." Nam sinh lặp lại cái tên.

"Làm sao đấy? Coi trọng cô ấy sao? ".

Bạn cùng lớp của cậu la lên.

"Tao cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, cảm giác rất kỳ quái, vừa rồi tao cảm thấy trong lòng đột nhiên đau nhói."
Nam sinh giải thích, lại nghiêm giọng bổ sung: "Cảm giác như là định mệnh vậy."
"Ô——" Đám bạn của cậu la lên.

Tuyết vẫn không có dấu hiệu ngừng rơi, ngược lại càng rơi càng nhiều, bao phủ toàn bộ thủ đô.


Trước buổi trưa, tuyết đã đóng thành một lớp dày trên bảng hiệu của Ming Pavilion.

Ming Pavilion là một nhà hàng lâu đời hàng đầu ở thủ đô, được mở cách đây 100 năm ở khuôn viên của đại sứ quán trong một tòa nhà nhỏ 2 tầng màu xám trắng kiểu phương Tây, không gian hạn chế, phòng không nhiều lắm nên rất khó đặt trước.

Thời tiết quá lạnh, người mở cửa giấu tay vào trong ống tay áo, rụt cổ trong màn tuyết rơi dày đặc, rồi trực tiếp lái xe của Kỳ Thức chạy vào bên trong tòa nhà nhỏ.

Kỳ Thức trên người tây trang chỉnh tề, ngay cả áo khoác cũng không mặc nhưng trên người lại không hề có lấy một mảnh tuyết mà bước ra khỏi xe, trực tiếp đi vào nhà hàng một cách nhanh chóng.

Vừa đi lên tầng hai, liếc mắt một cái liền thấy có vài vòm hoa hồng hình trái tim lớn đến khoa trương được bài trí một cách trang nhã.

Tường và sàn nhà cũng đều được trang trí bằng hoa hồng đỏ tạo thành một hình xoắn ốc khổng lồ, tựa như một vòng xoáy màu đỏ khiến người nhìn hoa mắt.

Những người phục vụ trong các phòng riêng đứng sát vào tường và xếp thành hàng, thậm chí trong túi áo vest của họ còn được cắm một bông hồng đầy mê hoặc.

Có chuyện gì mà lại khiến cả nhà hàng như trở thành động yêu quái như thế này?
"Đây là đang làm gì?" Kỳ thức cau mày.

Quản lý nhà hàng đi theo Kỳ Thức từ lúc anh bước vào cửa, thấy sắc mặt của anh không cao hứng, liền nhanh chóng chỉ vào cánh cửa phòng đối diện đang đóng chặt và giải thích.

"Tam thiếu gia của Kiều gia đang tỏ tình bên trong, chắc là sắp xong, một chút nữa là những bông hoa hồng và bóng bay này sẽ được gỡ bỏ."
Kỳ Thức trong lòng thầm chê một tiếng.

Hoa hồng, bóng bay, nến.

Sử dụng thực vật cộng với một vài lớp màng cao su và hai miếng parafin nhằm biểu đạt sự sinh sôi nảy nở theo ý nguyện.

(emm không hiểu câu này lắm nên edit tạm vậy TvT, câu này ở bản convert là: "Dùng thực vật thêm mấy tầng dung dịch kết tủa màng thêm hai khối thạch chá biểu đạt sinh sôi nẩy nở ý nguyện", nếu mn có biết thì comment cho emm sửa nha)
Từ một kẻ không một xu dính túi trở thành tỷ phú nắm trong tay gia tài tỷ đô được mọi người ngưỡng mộ.

Nhàm chán.


Nhà hàng mở cửa kinh doanh, khách không phú thì cũng quý, ai cũng không thể đắc tội, Kỳ Thức không tiếp tục gây khó dễ cho quản lý nhà hàng, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, không nói gì nữa.

Thấy Kỳ Thức không truy cứu, người quản lý thở dài nhẹ nhõm, vội vàng xông lên phía trước một bước giúp Kỳ Thức mở cửa phòng riêng đã được đặt trước.

Nơi đây dù cách âm tốt đến đâu cũng không thể nào ngăn được âm thanh lọt vào tai của một con người như Kỳ Thức.

Trước khi tiến vào phòng, Kỳ Thức loáng thoáng nghe thấy tiếng động từ căn phòng đối diện đang đóng chặt kia.

Là một cô gái.

" Tôi cảnh cáo anh! Nếu anh dám đến gần một bước, tôi sẽ đánh anh đến mức đến mẹ anh còn không nhận ra!"
Kỳ Thức nhướng mày: Đó là thổ lộ sao??
Ở một nơi mà Kỳ Thức không nhìn thấy, trong căn phòng đóng chặt, Trình Lê dựa lưng vào tường, bày ra tư thế chuẩn bị đánh nhau đến nơi.

Trong phòng hoa hồng nhiều đến nỗi so với số hoa bên ngoài hành lang không hề ít hơn, một bông lại một bông, bệnh nhân mà nhìn thấy cảnh này có lẽ sẽ ngã quỵ tại chỗ.

Bên cửa sổ có hai chùm bóng bay hình trái tim khổng lồ, lơ lửng trên không trung như những con quái vật, nhìn qua trông thật đáng sợ.

Trình Lê mặt ngoài hét lên với người đàn ông đã quấy rối cô, trong lòng thì đang hối hận tột cùng.

Não úng thế nào mới mặc bộ đồ này, mặc váy mà còn mang giày cao gót, kiểu này bước đi còn khó chứ đừng nói đến đá người.

Hôm nay là cuối tuần, Trình Lê mặc bộ đồ mà mình mới mua trên mạng với một cái giá khá chát, sáng sớm liền mặc, định là thử vận may bằng việc rải hồ sơ ở hội chợ việc làm.

( Câu này emm không hiểu lắm vế cuối, bản convert là "tính toán giết đến thông báo tuyển dụng sẽ đầu mấy phân lý lịch sơ lược thử thời vận", emm không biết edit thế nào:)


Bình Luận (0)
Comment