Tôi Cùng Phe Với Phản Diện

Chương 115


Dinh thự Xavier, quận Westchester Country, New York
Vì hội Brotherhood of Mutants tạm thời hợp tác với X-Men nên tòa lâu đài với diện tích đáng kinh ngạc này đã trở thành nơi ở để các dị nhân tụ tập.
Sáng sớm, Erik Lehnsherr đang đứng bên cửa sổ trả lời điện thoại.
Còn Vesper thì ngồi trên giường ngắm nhìn khuôn mặt đẹp trai của hắn.
Những tấm rèm ngăn cách tạo thành một cái bóng khiến cho nét kiên nghị kia càng thêm góc cạnh.
Khuôn mặt hắn như mang hai nửa sáng tối.

Khí chất kiêu ngạo mà cấm dục, nóng bỏng đến không tưởng.
Erik cúp điện thoại, quay sang nhìn cô rồi nói giọng trầm khàn, "Đang nghĩ gì vậy?"
Vesper nhìn người đàn ông nửa tốt nửa xấu kia, chỉ muốn thở dài, "Thầy ơi, hôm nay thầy phải đi Châu Phi sao?"
Dạo gần đây các tổ chức cực đoan chống dị nhân đang hoành hành ngang ngược.

Sau khi thảo luận với Giáo sư X, Magneto đã quyết định cùng góp vốn mua một số hòn đảo ở Châu Phi từ Liên Hợp Quốc để làm căn cứ bí mật cho dị nhân.
Hôm nay Erik sẽ đích thân đến những hòn đảo Châu Phi đó.
Hắn cần giăng một trường lực có thể ngăn cách vật chất lẫn năng lượng xung quanh những hòn đảo này.

Một trường lực đủ mạnh để chịu được đòn tấn công của các vũ khí nhiệt hạch nhằm đảm bảo căn cứ bí mật hoạt động an toàn.
Erik tới gần cô.

Từng bước chân vững vàng tao nhã.

Nhịp tim Vesper đập theo từng bước chân hắn.
Erik nhìn chằm chằm cô gái nhỏ trước mặt.

Hắn bỗng ôm ghì lấy eo cô.
Song hơi thở của Vesper bị hắn tước đi.
Erik hôn làm cô choáng váng.
Vesper không hình dung được đó là khí chất gì.

Lạnh như Nam Cực nhưng lại nóng như Xích Đạo.
Nó giống giết chóc hơn, rất hung hãn.

Trời...Cô hoàn toàn không hiểu cảm giác này.
Người đàn ông kia đã làm rối loạn nhịp tim cô.
Khi cuối cùng cũng chịu rời ra, Erik bỗng cười.
Hắn nở nụ cười lười biếng, ghé sát tai Vesper nói nhỏ, "Tôi sẽ về sớm thôi.

Hi vọng đến lúc đó em sẽ khỏi bệnh."
Lỗ tai Vesper hơi nóng.

Cô hắng giọng, "Lỡ em phải lòng người khác trong lúc thầy đi Châu Phi thì biết làm sao bây giờ?"
Erik nắm cằm cô.

Vẻ mặt nguy hiểm tà ác, "Vậy em nên để hắn ta chuẩn bị mộ trước đi."
Vesper khẽ nhướng mày, "Thầy tàn bạo quá đấy.

Nhưng mà – em không bị sao hả?"
Erik không trả lời cô mà đột nhiên ấn mạnh cô xuống.
Hắn nhìn cô chăm chú bằng ánh mắt cuồng nhiệt và nguy hiểm.

Vì cả hai ở quá gần nên dường như Vesper có thể cảm nhận được vòng eo cùng cơ bụng săn chắc của hắn.
Mắt hắn sâu hun hút.

Sự hiểm độc nổi lên tựa vòi rồng.

Vesper thấy mình như một con mồi tr@n trụi dưới cái nhìn của hắn.
Erik nhếch mép đầy bí ẩn, "Em ư? Tôi sẽ cho em biết rõ rốt cục em si mê ai."
Vesper dè dặt chớp chớp mắt rồi duỗi tay ôm cổ hắn, "Khi em nhìn thầy, một ngọn lửa kì dị như bùng cháy trên da thịt em.

Mắt em mờ đi và tai thì lùng bùng những tiếng ồn ào.

Thầy khiến con tim em thấp thỏm và em thấy mình như sắp chết."
Erik nhìn chằm chằm cô nhóc bên dưới.


Cô cứ thế nhìn hắn, khẽ ngẩng đầu nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.

Sáng sớm hôm nay trời hơi nhiều mây.

Hơn nữa do tuyết rơi nên nhiệt độ càng lạnh hơn.

Nhưng Erik Lehnsherr lại chợt thấy đây là buổi sớm đẹp trời nhất.
Tuy nhiên hắn không thể lãng phí thời gian nữa.

Hắn phải tới Châu Phi nhanh chóng mới có thể trở về kịp lúc.
Sau khi Erik rời khỏi lâu đài, Vesper buồn bực nằm trên giường giết thời gian, mãi lâu sau mới vào phòng tắm.
Sáng sớm mùa đông, tắm nước ấm cũng là một sự hưởng thụ.

Nhưng ngâm mình lâu trong bồn sau cơn bạo bệnh không ổn cho lắm nên Vesper đã mặc áo choàng tắm trước lúc nước nóng nguội đi.
Đương bận sấy tóc, cô bỗng nghe có tiếng đập cửa giòn giã.
Nhịp gõ rất nhẹ và lịch sự.
Vesper mở cửa phòng, tức thì bắt gặp đôi mắt xanh thăm thẳm kia.
Charles nín thở.

Anh rời mắt khỏi xương quai xanh trắng nõn của cô, "Vesper, liệu em có hứng thú với bức {Mona Lisa} mới nhất được trưng bày ở Bảo tàng nghệ thuật Metropolitan không?"
Bảo tàng nghệ thuật Metropolitan nằm trên Đại lộ số 5 ở New York, là bảo tàng quy mô lớn hàng đầu thế giới, nổi tiếng ngang ngửa Bảo tàng Anh ở London, Louvre ở Paris, Pháp và Cung điện Mùa Đông ở Nga, thuộc top 4 bảo tàng nghệ thuật lớn trên thế giới.
Dạo gần đây, hàng nghìn du khách đã tới bảo tàng để chiêm ngưỡng thần thái của bức {Mona Lisa} được vẽ bởi họa sĩ Andre Malraux.
{Mona Lisa} là một bộ sưu tập từ Louvre.

Vesper từng đến thưởng thức nó nhiều lần ở thế kỉ 21.
Bấy giờ lời mời của Charles thực sự làm cô hứng thú.
Cô lùi lại một bước để Charles vào phòng ngủ rồi toan tới phòng thay đồ, "Thầy Xavier, tôi thay quần áo đã."
Dù sao cô cũng không thể mặc áo choàng tắm đến Bảo tàng nghệ thuật Metropolitan.
Còn chưa kịp dứt lời, cô đã nghe thấy tiếng Charles, "Em cứ gọi thẳng tôi là Charles nhé?"

"Dĩ nhiên, Charles yêu quý." Vesper ngoảnh đầu mỉm cười với anh.

Nụ cười ngọt ngào lẳng lơ khiến người ta giật nảy mình.
Vài phút sau, khi cô bước ra khỏi phòng thay đồ, Charles cảm thấy bầu không khí như trở nên tù đọng.
Vesper khoác lên mình bộ vest thanh lịch thời thượng, chẳng khác gì một cô nàng Pháp đầy kiêu sa trên đường phố Paris.
Khuôn mặt quyến rũ của cô kết hợp cùng khí chất tao nhã trời sinh.

Eo thon.

Chân thẳng.

Đường cong cơ thể vô cùng duyên dáng toát lên một sức hút khó tả.
Charles bỗng cảm giác bộ bồ của mình quá đỗi tầm thường.
Vesper bước đến trước mặt anh và hơi khom người về phía anh.
Đôi mắt xanh thẳm ấy tỏa sáng lấp lánh.

Giọng cô ngọt sớt, "Charles –"
Tức thì, đôi môi mềm mại kia chiếm chọn tầm nhìn của Charles.
Cuối cùng cô cũng kêu tên anh thay vì tíu tít gọi Erik trước mặt anh.
Nhưng trạng thái này chỉ kéo dài đúng một giây, rất nhanh Charles đã thoát khỏi cảm xúc ghen tị.
"Ta đi thôi nào.

Tài xế đang đợi."
Anh nở nụ cười nhã nhặn, thậm chí còn hơi bất cần đời, cực kì quyến rũ.
Vesper sóng vai Charles sải bước trong lâu đài, nhưng cô không đi quá gần anh.
Tòa lâu đài lộng lẫy chiếm diện tích đáng kinh ngạc, nghe nói có thể chứa 300 sinh viên đại học cùng lúc.
Thảm trang trí, tác phẩm điêu khắc và tranh sơn dầu cổ điển ở khắp mọi nơi.

Không thiếu những kiệt tác nổi tiếng.
Vesper thầm nghĩ, thảo nào phi cơ do thám mà X-Men lái có giá lên tới 33 triệu đô la Mỹ.

Giáo sư X có thể chu cấp không tiếc tay.
Tận khi tới Bảo tàng nghệ thuật Metropolitan, Vesper vẫn giữ thái độ lịch sự không xa không gần.
Charles cảm giác tim mình như bị ai đó chơi đùa.

Anh bị cái quái gì mà lại muốn mời Vesper ra ngoài được nhỉ.


Dù phủ định tiếng lòng nhưng anh vẫn cứ làm những hành động trái ngược.

Trong Bảo tàng nghệ thuật Metropolitan, Vesper bình tĩnh quan sát tác phẩm trước mặt rồi đi tới nơi đặt bức {Mona Lisa}.
Cách bài trí tại Bảo tàng nghệ thuật Metropolitan phỏng theo phong cách của các thời kì lịch sử khác nhau, từ La Mã thế kỉ đầu cho đến nước Mỹ hiện đại.
Charles có thể nghe thấy tiếng giày cao gót cô chạm đất, tựa như đang giẫm lên trái tim anh.
Anh buộc mình phải rời mắt khỏi Vesper và nhìn về hướng khác.
Bất ngờ thay, một gương mặt quen thuộc lọt vào mắt Charles – người tình cũ của anh, Nữ đặc vụ chính phủ Moira MacTaggert.
Đi cùng cô ấy là một cậu thanh niên, cử chỉ âu yếm.
Vesper nhìn theo ánh mắt anh, bắt gặp cô gái tóc nâu xinh đẹp.
Vesper cười trêu, "Lẽ nào là nữ thám viên chính phủ kia à?"
Charles quay sang cô, "Tôi đã xóa kí ức cô ấy."
"Raven từng kể với tôi rồi.

Tôi nghĩ ngoài việc lo lắng cô ấy sẽ tiết lộ bí mật về dị nhân thì lí do chính khiến thầy làm vậy là vì năm đó hai chân thầy bị liệt.

Thầy không muốn để cô ấy chịu tổn thương." Vesper cười hòa nhã, "Nhưng giờ thầy đã khỏi hẳn.

Nhỡ đâu hai người có thể nối lại tình xưa."
Charles chẳng còn giữ nổi nụ cười tao nhã được nữa, "Em có nghĩ tôi nên quay về với người yêu cũ không?"
"Nếu thầy muốn." Vesper điềm tĩnh như đang bàn luận về một chuyện hoàn toàn không liên quan đến cô.
Charles cảm giác huyệt thái dương mình giật cục.
Đôi mắt anh còn xanh hơn biển cả, "Nếu là em thì sao? Nếu gặp phải tình huống đó –"
"Tôi sẽ không gặp phải chuyện như vậy." Vesper lộ vẻ kiên định.

Sự kiêu ngạo và bình thản ấy khiến Charles thấy tim mình như đang bị cô nắm trong tay.
Cô tựa bông hồng đen nước Pháp, tuy chứa độc nhưng lại làm người ta sa lầy.
Ánh mắt Vesper mê ly như bị khói phủ, thần bí mà u ám –
"Không ai áp đặt được tôi."
Cô nói giọng Pháp đặc sệt.

Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần y hệt yêu tinh.
Charles bỗng thấy tất cả cảnh vật trước mắt mờ dần, chỉ có mỹ nhân tóc đen kia là như đóa hồng đỏ thẫm, đâm gai nhọn vào tim anh.
Anh nghĩ mình điên rồi.
Mọi thứ đều bay sạch hết rồi..

Bình Luận (0)
Comment