Tôi Cùng Phe Với Phản Diện

Chương 25


Edit: Mei A Mei
Destiny has two ways of crushing us, by refusing your wishes and by fulfilling them.
Định mệnh có hai cách để nghiền nát chúng ta, khước từ ý chí của ta hoặc lấp đầy ta bằng ham muốn.
"Vậy tạm thời anh phải rời đi?" Vesper ngồi trên giường và bọc mình trong chăn lông ngỗng dày.

Chịu thôi.

Cung điện Puoli thực sự khá lạnh.
Caius mặc chiếc áo choàng đen dài chạm sàn nhà làm hắn trông cao hơn, "Đám người sói chạy trốn khỏi Bắc Mỹ đang bắt tay với nhiều huyết tộc phạm phải tội không thể tha thứ.

Mà nhiều thế kỉ trước tôi lại từng giết sạch hết lũ người sói Châu Âu.

Trong đám Bắc Mỹ có kha khá hậu duệ của bọn chúng."
Chỉ khi giải quyết nhanh chóng thì hắn mới đảm bảo được sự an toàn cho Volturi.

Chẳng phải sau này Vesper sẽ trở thành một thành viên của Volturi sao? Hắn không muốn cô phải đối mặt với những mối đe dọa nghiêm trọng ngay khi vừa gia nhập vào gia tộc này.
Hắn khẽ nhếch mép, "Dù có phải lần tìm đến Châu Mỹ thì điều đó cũng không mất quá nhiều thời gian với tôi.

Cơ mà thật ra tôi nghĩ, em có thể bắt đầu chuẩn bị cho hôn lễ được rồi đấy, cục cưng ạ."
"Hôn lễ?" Cô hơi trừng mắt, nom khá giật mình.
Caius nhíu mày, "Trông em kinh ngạc thế, cục cưng."
"Bởi vì lúc trước anh có nhắc qua đâu." Vesper nói từng câu từng chữ, "Mà anh không cảm thấy việc này quá nhanh sao?"
"Dĩ nhiên là không." Giọng điệu Caius có phần hăm dọa.
Vesper cảm giác ma cà rồng đẹp trai tuấn tú trước mặt cô lại bắt đầu vặn vẹo biến thái.
"Chúng ta chỉ mới biết nhau được 21 ngày kể từ lúc anh coi tôi như món tráng miệng." Cô nghĩ lại, "Ồ, anh có thể thêm nửa ngày nữa.

Anh biết đấy, bao gồm hơn mười ngày du lịch Châu Âu."

Caius chắp tay sau lưng càng làm nổi bật dáng người cao lớn, "Chúng ta còn có cuộc đời bất tử lâu dài, vậy là đủ rồi."
Vesper đau đầu, đương mở miệng nhưng bỗng nghe thấy một âm thanh quen thuộc, "Người đẹp, nhớ tôi không?"
Giọng nói của NPC hệ thống Lestat khiến cô tức thì quên mất mình định nói gì.

Rốt cục ma cà rồng điện ảnh đảm đương giá trị nhan sắc không đáng tin cậy đã mất tích quá lâu.
"Cục cưng?" Caius hoài nghi khi thấy Vesper đột nhiên im lặng.
Vesper vội vàng nhìn về phía hắn, hắng giọng, "Chẳng qua tôi thấy, chí ít thì anh cần chuẩn bị một màn cầu hôn chân thành sau khi giải quyết xong vấn đề khó nhằn này, chứ không phải là ra lệnh yêu cầu tôi phục tùng.

Tôi không phải đám vệ binh kia của anh."
"Đương nhiên..." Caius vui vẻ ngồi xổm trước người cô.

Khuôn mặt lạnh lùng muôn thưở hơi e thẹn, "Mong em hiểu cho.

Tôi chỉ chưa có chút kinh nghiệm gì với mấy cái này thôi, nhưng chúng ta có đủ thời gian để thử nhiều cách khác nhau mà đúng không?"
Vesper buồn cười, "Chẳng lẽ anh còn định dâng lên một ngàn lẻ một nghi thức cầu hôn chắc?"
"Chúng ta thậm chí có thể tiến hành mỗi năm một lần, kể cả hôn lễ cũng được..." Vài tia sáng chiếu vào hắn qua những khe hở trên cửa sổ, khiến cho đôi mắt đỏ tươi của hắn trở nên dịu dàng và trong sáng, "Tôi muốn tổ chức đám cưới hàng năm, nhưng cô dâu phải là em, cục cưng ạ."
Vesper không kìm lòng nổi, bèn duỗi tay che đi ánh mắt hắn, "Yêu quá sâu, sẽ mất hết vinh quang cùng giá trị."
"Tôi dâng cả con tim mình cho em..." Caius nhẹ nhàng kéo tay cô xuống rồi ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào cô đầy nghiêm túc.

Ánh mắt nóng bỏng như đốt cháy lên hàng nghìn mặt trời, "Dẫu em có coi nó như một bông hoa trong lỗ cúc áo khoác hay vật trang trí thích hợp cho sự phù phiếm, chỉ dùng một ngày vào dịp hè."
Vesper nhìn ánh sáng long lanh trong mắt hắn.

Cô nghe thấy tim mình đập thình thịch, hắng giọng, "...Anh thực sự không phải người Ý sao? Tôi chưa từng nghe người Hy Lạp nói những lời yêu thương như vậy bao giờ."
"Cái đám trang trí ngu xuẩn của Aro mới là người Ý lỗ mãng." Caius hằn học nói.
Vesper nhoẻn miệng, "Cường điệu kịch của anh ta quả thực rất kiểu Ý."
Caius nghe tiếng chuông nhắc nhở bên ngoài.

Nó báo hiệu rằng đã đến lúc phải tập hợp cho đợt hành động này.


Lần đầu tiên hắn thấy ghét việc giết chóc tới vậy.
Hắn ôm chặt cô gái loài người, đặt lên môi Vesper một nụ hôn nhẹ nhàng và chân thành rồi ghé sát tai cô, "Khi tôi quay về, chúng ta sẽ bắt đầu một ngàn lẻ một màn cầu hôn nhé."
Lúc tiếng chuông vang vọng lần nữa, Caius lập tức biến mất khỏi căn phòng.

Lestat xuất hiện và nhún vai sau màn biến mất bí ẩn, "Tôi cảm thấy hai người không có cơ hội gặp mặt đâu."
Vesper nhíu mày nhìn anh ta.

Giọng nói lạnh tanh, "Chi bằng anh hãy giải thích một chút về chuyện mất tích bí ẩn trước đi, quý ngài NPC không đáng tin cậy."
Lestat liếc mắt đầy tao nhã.

Trời mới biết anh ta phải trợn trắng mắt đồng thời trợn đến mức ưu nhã như thế nào.

Anh ta nói giọng bất mãn, "Còn không phải do cô hoàn thành nhiệm vụ hệ thống xuất sắc quá, người yêu cũ của cô đã suýt đảo lộn hệ thống phản diện để đưa cô về đấy sao."
"Cái gì cơ?" Trái tim Vesper hẫng một nhịp.
Ma cà rồng Pháp phàn nàn về trải nghiệm bi thảm, "Sau khi Odin thức tỉnh, Loki đã trả lại ngai vàng cho ông ta.

Để đưa cô quay về, hắn bắt đầu thu thập các Viên Đá Vô Cực.

Ngoại trừ hạt Aether tức viên đá Thực Tại trong tay cô thì hắn gần như có được hết các Viên Đá Vô Cực.

Thậm chí trong quá trình đó còn bất ngờ phát hiện ra Viên Đá Vô Cực thứ bảy – Đá Thể Xác."
Vesper hoảng hốt, "Điều này thật vô căn cứ!!!"
Lestat trông có vẻ rất đau đầu, "Hắn hoàn toàn hấp thu năng lực từ sáu viên đá và nắm quyền kiểm soát tất cả vũ trụ ở thế giới: không gian, tâm trí, sức mạnh cùng linh hồn trong toàn bộ vũ trụ.

Hắn có thể chế tạo, bóp méo hoặc sắp xếp lại bất cứ thời không và nhân quả nào."

NPC ma cà rồng tận tụy đã giải thích cặn kẽ những năng lực điên cuồng này cho cô, phải tốn kha khá thời gian đến tận khi ngày chuyển thành đêm.
"Ôi –" Vesper nhìn anh ta khiếp sợ.
Lestat nhìn chằm chằm người đẹp tóc đen, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép*, "Việc hắn thao túng không gian đã suýt phá hủy hệ thống nhân vật phản diện.

Ngay cả bây giờ, các thế giới độc lập cũng có thể hợp nhất.

Vậy nên cô phải rời khỏi thế giới này càng sớm càng tốt, trước lúc hắn kịp tìm thấy cô."
*: Miêu tả sự bất mãn đối với người được kỳ vọng không chịu đấu tranh không chịu tiến lên.
Vesper chớp mắt, "Cái hệ thống chết tiệt này của anh làm ơn uy tín hơn được không.

Tôi có thể bị anh ấy đâm chết nếu anh ấy phát hiện ra thân phận của tôi đấy.

Anh không biết anh ấy đâm thận giỏi như thế nào sao?"
Lestat trốn tránh trách nhiệm, "Chẳng phải tất cả những điều này đều là do cô đã đưa viên đá Linh Hồn cho hắn ta mà chưa được ủy quyền à? Nếu không thì làm sao hắn có thể thay đổi từ một pháo hôi biến thành hacker cấp cao?"
"Các anh chán sống rồi hay sao mà dám điều hành hệ thống phản diện? Không biết những kẻ chống đối xã hội vừa mạnh mẽ vừa nguy hiểm đó có khả năng hủy diệt thế giới bất kì lúc nào hả?" Vesper phản bác gay gắt.
Lestat thở dài, "Hiện tại chuyện quan trọng nhất chính là mau chóng hoàn thành nhiệm vụ rồi rời khỏi thế giới này, trừ phi cô muốn gánh chịu hậu quả từ việc nhiệm vụ thất bại và toi đời."
Anh ta nhìn cô chăm chú rồi ám chỉ, "Hãy nghĩ tới cái chết tức tưởi của cha mẹ và em gái cô.

Chẳng lẽ cô muốn từ bỏ cơ hội báo thù cho họ vì một gã ma cà rồng tóc vàng sở hữu năng lực kì lạ trong thế giới này hay sao?"
"Cô phải biết rằng, cô cần hoàn thành mấy lần nhiệm vụ thì mới được tái sinh ở thế giới hiện thực.

Nếu giờ từ bỏ sẽ chỉ uổng phí mọi công sức mà thôi."
Khuôn mặt xinh đẹp của Vesper thoáng vẻ u ám, "Đừng dọa tôi nữa, lão già người Pháp."
Lestat tao nhã nhún vai, "Cô đã tích đầy giá trị hảo cảm của phản diện Caius, và hiện tại cô cần phải trả giá bằng mạng mình cho hắn.

Nhưng vì hệ thống đang đối mặt với một mối đe dọa nghiêm trọng nên đừng trợn trắng mắt, ý tôi là gã bạn trai cũ phản xã hội của cô.

Vài tiếng nữa hệ thống phản diện sẽ rút linh hồn cô ra khỏi cơ thể này, do vậy cô cần tìm cách tử vong hợp lí cho mình nhé."
Bấy giờ Vesper chỉ muốn nói với hệ thống phản diện một câu thôi – Mẹ kiếp, chơi với trứng đi!
Lestat nhìn cô đầy vô tội, "Nói thật nha, dù hệ thống không rút mất linh hồn cô thì chỉ e cô cũng chẳng còn cách nào sống qua hôm nay đâu."
Anh ta trỏ trỏ ngoài cửa "—Sát thủ đến."
"Cộc cộc –" Tiếng gõ cửa vang lên kèm theo nhịp điệu kì lạ.

Vesper thoáng liếc Lestat rồi quay lưng vặn mở cửa phòng.

Dẫu sao kể cả khi không chủ động mở thì cô cũng phải bó tay trước một ma cà rồng mạnh mẽ sống hơn ba nghìn năm.
"Aro." Vesper nhìn thủ lĩnh Volturi đứng ngoài cửa.

Con mắt đỏ như máu phủ một lớp màng mỏng, trông cực kì quái dị.
Aro nở nụ cười giả tạo trên gương mặt tái nhợt hư ảo, "Vesper, thật xin lỗi vì đã quấy rầy cô, nhưng Caius không yên tâm để cô an toàn tại Volturi.

Cậu ấy mong tôi đưa cô đến bên cạnh cậu ấy."
Vesper nhíu mày, "Dựa vào đâu tôi phải tin anh? Lẽ nào là bởi tôi đã để tóc vàng trước khi nhuộm đen nên nhìn rất ngu?"
Aro: "..."
"Tôi nghĩ cô có thể trao đổi cùng Caius để biết thêm chi tiết.

Cậu ấy đã tới Bắc Mỹ rồi."
Aro kìm nén suy nghĩ muốn đẩy cô vào lò sưởi thiêu thành tro và cố gắng giữ phép lịch sự đàng hoàng.
Vesper phớt lờ gã.

Cô ngoan ngoãn đi vào phòng ngủ gọi cho Caius, gần như ngay khi bấm số gọi ra, đối phương đã nhanh chóng trả lời: "Vesper thân yêu, đáng lí vài giờ trước tôi nên mang em theo cùng."
"Volturi không đủ an toàn sao?" Cô hỏi.
"Tôi vừa biết được tin chính xác rằng đám ma cà rồng mắc tội không thể tha thứ đang hợp tác với người sói xâm nhập vào thành phố Volterra.

Vì tôi mà em đã trở thành mục tiêu của bọn chúng." Hắn nói bằng giọng chân thành, "Tôi cần giữ an toàn cho em.

Aro sẽ đích thân đưa em đến đây."
Vesper trông ra Aro đứng ngoài cửa, kẻ thống trị ma cà rồng nhìn cô với vẻ thích thú, như thể đang quan sát một con chim sẻ sắp chết nhưng vẫn ngu ngốc vùng vẫy.
Vesper như lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Nếu không rời Volturi –
Thì cô sợ rằng mình chắc chắn sẽ mắc mưu tên nội gián ma cà rồng kia, mặc kệ hắn ta là nội gián thật hay do Aro cài vào.
Nếu rời đi –
Liệu Aro có cho cô sống để gặp Caius không?.

Bình Luận (0)
Comment