Tôi Cùng Trúc Mã Kết Hôn Rồi

Chương 33


Du Hàn thấy Lục Phong vui như vậy thì định lên tiếng giải thích tiếp chuyện hiểu lầm lúc nãy.

Nhưng chưa kịp nói gì thì xe đã về đến nhà.

Vì vậy cả hai người đều nhanh chóng bước xuống.
Vừa xuống xe, Du Hàn liền trông thấy trợ lý đi xe khác cũng về ngay sau đó với cái bánh kem của cậu trên tay.
"Bánh kem của ngài." Trợ lý tiến tới trước mặt Lục Phong vừa nói vừa đưa cái bánh kem cho anh.

Lục Phong đáp "ừm" một tiếng rồi nhận lấy cái bánh tiến vào nhà.
Vài phút sau, phòng bếp nhiều thêm hai người trẻ tuổi đang ngồi đối diện nhau.

Một là Lục Phong, hai là Du Hàn.
À không, nói đúng hơn là còn có thêm một người nữa.

Đó là cái bánh kem số khổ bị mang đi mang về.

Nếu nó có cảm xúc hẳn nó đã la khóc một trận.
Nhưng có lẽ dù bánh kem có cảm xúc hay không thì nó cũng chẳng có cơ hội than thân trách phận.


Vì ngay sau đó nó đã chui gọn lỏn vào bụng Lục Phong.
Lục Phong không nói không rằng trực tiếp ăn hết nguyên một cái bánh kem.

Cái bánh kem như vậy hai hay ba người ăn cũng đã là một vấn đề.

Đằng này, Lục Phong trực tiếp một mình ăn sạch.
Du Hàn ngơ luôn, cậu cứ thể sững người nhìn Lục Phong ăn hết miếng bánh kem này lại đến miếng bánh kem khác.
Đoạn trông thấy Lục Phong sắp nghẹn, Du Hàn liền lập tức đứng dậy đi lấy nước.

Cậu đưa nước đến trước mặt anh rồi nhẹ nhàng nói: "Cậu ăn từ từ thôi.

Tôi không biết cậu thích ăn bánh kem này như vậy.

Nếu cậu thích, lần sau tôi sẽ làm cho cậu."
Lục Phong nhận lấy ly nước, sau khi uống xong thì vội nói: "Chỉ làm cho một mình tôi?"
Du Hàn vừa ngồi xuống, vừa gật đầu.
Lục Phong nghe vậy lại nói tiếp: "Cậu chỉ được làm cho một mình tôi.

Không được làm cho ai khác, đặc biệt là hắn ta."
Du Hàn nghe được sự vô lí trong lời nói của Du Hàn cũng chỉ cười nhẹ.

Lát sau cậu mới lên tiếng, giọng điệu vừa trêu vừa thật: "Vậy cậu cũng cấm tôi làm bánh sinh nhật cho em tôi?"
Lục Phong theo bản năng ngẩng đầu đáp lời: "Du An? Nếu là Du An vậy thì không thành vấn đề.

Dù sao, em gái cậu cũng coi như là em gái tôi."
Du Hàn lúc này mới nhìn Lục Phong cười một cái không rõ ý tứ gì.

Tiếp đó, cậu mới lên tiếng hỏi: "Cậu coi Du An như em gái?"
Lục Phong lập tức gật đầu nói: "Đúng vậy."
"Cậu coi con bé là em gái mà lại giành ăn với con bé." Du Hàn dùng giọng điệu trêu chọc mà nói với Lục Phong.
Lục Phong tất nhiên không hiểu gì, anh chỉ ngẩng đầu nhìn Du Hàn với dấu chấm hỏi to đùng cần được giải đáp.
Du Hàn bật cười nói tiếp: "Cuối tuần này là sinh nhật Du An nên tôi muốn tự mình làm một cái bánh kem sinh nhật cho con bé.

Tôi không rõ bánh tôi làm con bé có thích không.


Vì vậy tôi liền tìm một người có khẩu vị giống con bé để ăn thử trước rồi cho tôi ý kiến.

Đó là lý do cậu trông thấy tôi và Nguyên Nguyên ở cửa hàng."
Du Hàn dừng một lát, giả giọng đau thương mà nói tiếp: "Kết quả, Nguyên Nguyên còn chưa kịp ăn thử thì đã bị cậu giành mất.

Đã vậy còn bị cậu ăn sạch."
Lục Phong bất động tại, đầu anh không nghĩ đến chân tướng của chuyên này lại chỉ có như vậy.
Lục Phong còn chưa thoát khỏi sự sững sờ và quá đỗi ngạc nhiên thì đã nghe Du Hàn nói tiếp.
Lần này, không biết Du Hàn giả vờ hay cố ý nhưng giọng nói của cậu ngập tràn sự tủi thân.

Cậu từ từ chậm rãi bi sầu mà uất ức chất vấn: "Vậy mà, vậy mà cậu còn nói tôi ngoại tình hu hu hu."
Chẳng biết Du Hàn khóc thật hay khóc giả chỉ biết cậu đưa tay lên lau lau chùi chùi những giọt nước mắt không thể nhìn thấy.
Lục Phong hoảng hốt, lúng túng đưa tay lên lau những giọt nước mắt không có thật của Du Hàn.

Vừa lau anh vừa ấp úng nói: "Tôi xin lỗi, là tôi sai, tôi sai.

Cậu đừng khóc, đừng khóc có được không."
Du Hàn đương nhiên không thể dễ dàng bỏ qua cho Lục Phong như vậy.

Cậu làm vẻ đáng thương mà khóc lớn: "Hức hức hu hu hu."
Người ngoài nhìn vào ai cũng biết đó chỉ là khóc giả, là trò đùa dai của Du Hàn.

Duy chỉ có Lục Phong là không nhận ra được điều đó.


Anh hốt hoảng, luống cuống tay chân không biết nên làm gì.
Không biết sau đó Lục Phong nghĩ gì mà anh bỗng dưng đứng dậy.

Thậm chí anh còn lấy tay tự tát mình một cái rồi nói: "Cậu, cậu đừng khóc nữa.

Nếu cậu còn khóc nữa thì tôi sẽ tự đánh mình đến lúc cậu hết khóc."
Quả nhiên sau đó Du Hàn lập tức nín khóc cũng lập tức dừng ngay trò đùa của cậu lại.

Cậu không ngờ vậy mà Lục Phong lại có hành vi có phần cực đoan như vậy.
Tiếp đó, Du Hàn vội vàng lên tiếng: "Cậu đừng tự đánh mình nữa.

Tôi không có khóc, tôi chỉ giỡn một chút với cậu thôi."
Lục Phong lập tức dừng lại, anh chân thành mà nói: "Tôi xin lỗi vì đã không nghe cậu giải thích.

Chỉ trách tôi có nóng nảy, tôi quá yêu....." Lục Phong chỉ nói nửa chừng rồi dừng lại.
Du Hàn nghe không rõ khúc sau nên lập tức hỏi lại: "Hả? Cậu nói gì cơ?"
Lục Phong chỉ lắc đầu nói: "Không có gì.".

Bình Luận (0)
Comment