Tối Cường Hệ Thống

Chương 238

oOo

- Xong rồi, hôm nay chúng ta đều phải nằm lại ở đây...

- Vợ của ta còn trong tông môn chờ ta về mà...

- Ta không muốn chết...

Trong tích tắc cái sừng kia tung ra đại chiêu, đám đệ tử sáu tông đã mất đi tất cả hy vọng, bởi vì cái vòi rồng kia thật sự quá kinh khủng.

- Yaaaaaa...

Lâm Phàm hét lên một tiếng, khí thế bạo đến mức cao nhất, một chưởng ẩn chứa toàn bộ lực lượng của hắn đập tới cái vòi rồng đen kịt như một cây gậy đang ngoáy từ trên trời xuống kia.

Trong một sát na, phong ấn của mười tám đạo kình lực chồng chất từ Lãng Triều Kình được cởi bỏ, một chưởng vốn bá đạo vô cùng biến thành càng thêm hủy thiên diệt địa, hư không cũng bị một chưởng này làm vỡ vụn từng mảnh.

Giờ phút này, ở giữa thiên địa như chỉ có hai cỗ lực lượng này đối kháng nhau.

Đám đệ tử há hốc mồm nhìn một màn trước mắt. Cả gia chủ Yêu gia cũng ngây ngẩn, hoàn toàn không còn uy phong của người cai quản Táng Yêu thành.

Lúc trước còn muốn giết người cướp của, bây giờ nghĩ lại, là cỡ nào buồn cười a.

Không có bị đối phương một chưởng chụp chết, đã là vạn hạnh rồi. Về phần kia Vương Minh Hải, cũng chỉ có thể xem là chết chưa hết tội.

Hai luồng lực lượng va vào nhau, tuôn ra hào quang vạn trượng. Nếu không phải vừa phong ấn nhiều chiêu thức mạnh mẽ như thế trên tay, có lẽ Lâm Phàm đã rơi xuống hạ phong.

Thế nhưng, nếu chỉ thế này thì vẫn còn chưa đủ.

- Trấn áp cho taaaaa...

Phàm gầm lên một tiếng, toàn bộ phong ấn các chiêu thức được cởi bỏ, một cỗ lực lượng làm người ta ngạt thở triệt để tuôn ra.

Uy lực của Cánh Tay Tuyên Cổ lại bành trướng, cái vòi rồng kia không ngừng bị đẩy lùi lại, có lẽ Lâm Phàm sắp đạt được thắng lợi.

Thế nhưng trong một sát na, một tiếng gầm rú vang lên, vô vàn linh hồn có khuôn mặt dữ tợn bao quanh cái sừng kia rít gào thảm thiết, rồi dung nhập cả vào trong vòng xoáy. Vòi rồng nháy mắt càng thêm khổng lồ, càng thêm dữ dội.

Lâm Phàm biến sắc, áp lực trên người hắn đội nhiên bạo tăng.

"Ầmmmm..."

Sau đó, không còn đệ tử nào nhìn thấy thân ảnh của Lâm Phàm nữa, chỉ còn một cái hố thật sâu trên mặt đất.

Xong đời, thật sự hoàn toàn xong đời.

Nếu cao nhân chết, kết cục của đám bọn họ chỉ sợ cũng rất bi thảm.

Trên hư không, cái sừng kia hơi rung lên, phảng phất là đang đắc ý.

Trong lúc mọi người mất hết hy vọng, mặt thờ thẫn, thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói từ dưới đất truyền đến.

Mà giọng nói này vào trong tai đám đệ tử tông môn, giống như âm thanh của tự nhiên.

Cao nhân không chết...

- Đừng có quá làm càn.

Tiếng rống giận từ dưới đất truyền lên, một cỗ lực lượng vô cùng cường đại nháy mắt tuôn trào ra từ cái hố sâu hoắm trên mặt đất.

Giờ khắc này, mặt đất Táng Hải Yêu Địa không ngừng nổ tung, một cột sáng chói lòa phóng lên, đánh về phía vòi rồng.

- Chết điiiiiiii...

Theo tiếng gầm của Lâm Phàm, chân nguyên thiên địa giống như tìm được cõi đi về, ngưng tụ thành thực chất, điên cuồng chui vào trong cơ thể của Lâm Phàm, để cái bàn tay khổng lồ che trời kia tỏa ra hào quang mãnh liệt.

"Ầmmmmm..."

Trời đất rung chuyển. Một chưởng che trời kia xuyên thấu tầng tầng hư không, đánh tan cái vòi rồng khổng lồ, rồi đập thẳng lên cái sừng Tuyên Cổ.

"Uỳnh..."

Một tiếng nổ vang thật lớn, có chút nặng nề.

Ánh sáng chói lòa lóe lên, che đi tầm mắt của mọi người. Bên ngoài cái sừng kia nứt ra, sau đó có những tia máu đen nhỏ xuống, hào quang đen cũng tắt lịm.

Lâm Phàm hừ lạnh một tiếng, không nhân cơ hội này thì còn đợi lúc nào.

- Thiên Địa Dung Lô, thu cho ta.

Tới hôm nay, Lâm Phàm đã hiểu cách vận dụng Thiên Địa Dung Lô. Thiên Địa Dung Lô này có thể thu được những vật hắn chạm phải, nhưng điều kiện là vô tri, hoặc nhỏ yếu hơn hắn. Cũng có trường hợp ngoại lệ, đó là đồng quy vô tận, Lâm Phàm tóm lấy vật kia chui cả vào trong lò, giống lúc luyện hóa Cánh Tay Tuyên Cổ. Ngược lại, thứ hắn không chạm được, dù chỉ nhỏ như hạt gạo, Thiên Địa Dung Lô cũng không thu nổi.

Mà hiện giờ cái sừng này đã bị trúng đòn, kiệt lực, đương nhiên có thể thu được.

- Luyện hóa.

Trong một sát na, Thiên Địa Dung Lô điên cuồng vận chuyển. Tuy Lâm Phàm không biết tình huống bên trong, nhưng là cũng có thể đoán được cái sừng kia đang chịu nỗi thống khổ cỡ nào.

"Uỳnh uỳnh..."

Trong Thiên Địa Dung Lô tuôn ra tiếng gầm rú, đây là cái sừng kia đang giãy giụa lần cuối cùng trong đó.

Một chiêu này của Lâm Phàm khiến đám đệ tử sáu tông sợ đến ngây người.

Cả đám ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ, nhìn cái lò uy nghiêm, tản ra khí tức thần bí trong hư không.

"Đinh, chúc mừng luyện hóa Tuyên Cổ Chi Giác."

Giờ khắc này, Lâm Phàm nở một nụ cười, sau đó mở ra Thiên Địa Dung Lô. Trong một sát na, một luồng khí đen từ trong lò bắn ra, đánh úp về hướng Lâm Phàm.

Lâm Phàm vừa nhìn, nhất thời cả kinh, vung ống tay áo, trực tiếp bỏ luồng khí kia vào trong túi chứa đồ.

Mẹ nó, tiểu gia còn chưa muốn mọc sừng ở trên đầu, còn mơ tưởng dung hợp với tiểu gia. Tiểu gia chướng mắt ngươi, tốt nhất là ngoan ngoãn nằm vào trong này đi.

Nhìn cái sừng Tuyên Cổ Chi Giác lẳng lặng nằm trong túi chứa đồ, Lâm Phàm nở một nụ cười. Trước hết để đồ chơi này ở đây, từ từ nghiên cứu tác dụng.

Giờ phút này hết thảy đều đã xong, Lâm Phàm cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Sau đó, hắn từ hư không hạ xuống, rồi ngồi phệt lên mặt đất mà thở hổn hển.

Ở một giây sau cùng kia, may có Ngô đồng thần thụ trong cơ thể phát uy, hấp thu chân nguyên thiên địa bốn phía để cho hắn sử dụng, bằng không kết quả đã là bi kịch.

Thế nhưng cũng bởi vì như vậy mà Ngô đòng thần thụ trở nên còn nhỏ yếu hơn lúc trước nhiều, phảng phất như là bị thương nặng.

Xem ra, sau này phải để ý hơn mới được, thần thụ này đang là cây non mà đã lợi hại như thế, lớn lên không biết sẽ thành dạng gì nữa. Đối với điều này, Lâm Phàm vô cùng chờ mong.

Mà đám đệ tử sáu tông, giờ khắc này triệt để vỡ òa, ôm lấy nhau khóc rống lên. Tất cả kết thúc rồi, cái mạng nhỏ của bọn họ giữ được. Sau đó, cả đám chạy tới vây quanh cao nhân kia, kích động lên tiếng.

- Cao nhân, cảm ơn ngài.

- Cao nhân, ngài chính là ân nhân cả đời của Cao Tùng ta.

- Hu hu, lần đầu tiên cảm giác tử thần gần đến thế, nếu không phải có cao nhân ở đây, hậu quả không dám tưởng tượng a.

....

Lâm Phàm chỉ cười cười đáp lễ những đệ tử này, sau đó vẫy vẫy tay hướng gia chủ Yêu gia đang ngây ngốc đứng một bên.

- Tiền... tiền bối...

Yêu Thiên thấy vậy, vội vàng chạy tới, lắp bắp mãi không nói được một câu, hiển nhiên là còn chưa khôi phục lại từ trong cơn khiếp sợ.

Mà theo lão, người cực kỳ khủng bố này gọi mình lại, khẳng định là có chuyện muốn mình làm.

Lâm Phàm xoa xoa bụng. Một trận vừa rồi đúng là tốn sức, bụng có chút đói.

- Ngươi đi Táng Yêu thành, chuẩn bị chút đồ ăn cho ta, nhanh lên, đừng lãng phí thời gian.

Lâm Phàm vẫn ngồi phệt trên mặt đất, liếc mắt nhìn Yêu Thiên mà nói.

- A... Dạ dạ...

Yêu Thiên sửng sốt, sau đó lập tức kịp phản ứng gật gật đầu.

- Các ngươi lại đây, bóp vai, bóp chân giúp ta.

Lâm Phàm lại nói với đám đệ tử sáu tông.

-----oo0oo-----

☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).
Bình Luận (0)
Comment