Tối Cường Hệ Thống

Chương 32

Dịch & biên: †Ares†

oOo

Trong rừng là một mảnh tối đen, thi thoảng lại truyền tới những âm thanh làm người ta hoảng sợ.

Lâm Phàm tuy nói không sợ trời không sợ đất, nhưng vẫn có cảm giác ghê ghê với khu rừng quái dị này. Nếu tự dưng có quỷ quái gì đó xuất hiện thì đúng là dọa chết người.

- Đi mấy canh giờ rồi, cách Thánh Ma Tông cũng đủ xa, nghỉ ngơi cho sướng đã, mai lại tiếp.

Lâm Phàm chọn một chỗ bằng phẳng, lấy lá cây trải qua rồi nằm lên, hai mắt nhắm lại, chuẩn bị nghỉ ngơi thật tốt một phen.

Về phần rừng rậm này nguy hiểm hay không thì Lâm Phàm cũng không khẳng định được. Lúc còn ở tông môn, hắn có nghe đồn khu rừng này rất nguy hiểm, thế nhưng nguy hiểm ở đâu thì không ai nói được.

- Khò khò…

Xung quanh rất yên tĩnh, Lâm Phàm nằm dưới gốc cây đại thụ mà ngáy lên như sấm. Mà cùng lúc này, từ trong bụi cây rậm rạp, một đôi mắt màu đỏ tươi chợt lóe lên.

Đôi mắt đỏ tươi này tràn ngập hung ác cùng khát máu, nhưng Lâm Phàm lại đang say sưa ngủ, không biết rằng nguy hiểm đã ở rất gần.

Chủ nhân của cặp mắt đỏ tươi kia là một con mãnh thú. Mãnh thú này cao chừng nửa người trưởng thành, bốn chân cứng rắn thô to, móng vuốt bén nhọn hơi quặp, sống lưng có hai dải lông màu đỏ chạy dọc, mồm toàn răng nanh trắng ởn nhọn hoắt, giống như có thể xé nát tất cả những gì mà nó nhìn thấy.

Chẳng qua cái mặt nó lại có chút giống chó.

Thôn Nguyệt Ma Khuyển là mãnh thú thường gặp chung quanh Thánh Ma Tông, đệ tử cảnh giới dưới Tiên Thiên gặp nó là phải chết không thể nghi ngờ.

Lúc này Thôn Nguyệt Ma Khuyển mạnh mẽ đạp bốn chân trên mặt đất, đôi mắt hung tàn nhìn thèm thuồng nhân loại đang ngủ say dưới tàng cây.

Nó vừa mới cùng một con Thôn Nguyệt Ma Khuyển xinh đẹp ‘giao lưu kết hợp’ dưới trăng, thể lực tiêu hao khá lớn, bỗng ngửi thấy khí tức nhân loại nên không chút do dự tìm tới đây.

Mãnh thú tuy nói tàn bạo khát máu, nhưng coi như là có chút đầu óc.

Thôn Nguyệt Ma Khuyển từ trong bóng đêm quan sát rất lâu, cái mũi linh mẫn dò xét con mồi.

Nó có thể theo mùi mà nhận biết địch nhân có mạnh hay không.

Thôn Nguyệt Ma Khuyển ngửi ngửi chừng một phút, cuối cùng kết luận, đây là một bữa tối miễn phí đưa tới tận cửa.

Thôn Nguyệt Ma Khuyển bước thong thả từng bước một về phía trước, khi cách con mồi chỉ còn vài bước thì nó há miệng, tăng tốc lao đến.

"Coong…"

Hàm răng sắc nhọn của Thôn Nguyệt Ma Khuyển hung hăng cắn tới ngực con mồi, thế nhưng chuyện tình đáng kinh ngạc đã xảy ra.

Một tiếng vang lạnh lẽo, răng của Thôn Nguyệt Ma Khuyển ê ẩm muốn lung lăy.

Sao có thể? Con mồi trong dĩ vãng, nó cắn một cái đều cảm giác mềm mại ngập răng, giờ lại là chuyện gì?

Giờ khắc này Thôn Nguyệt Ma Khuyển nổi giận, hàm răng sắc nhọn không gì không xé được của nó lại cắn không nổi một nhân loại, đây quả thực là sỉ nhục.

Ta cắn.

Ta cắn.

Ta cắn cắn....

"Đinh, chúc mừng Bất Diệt Ma Thể exp +1000."

"Đinh, chúc mừng Bất Diệt Ma Thể exp +1000."

...

Hệ thống liên tiếp vang lên tiếng nhắc nhở, Lâm Phàm đang ngủ mà cảm giác não sắp bị nổ đến nơi.

- Có để ai ngủ không hả?

Lâm Phàm vẻ mặt khó chịu ngồi dậy, khi vừa mở mắt, thấy sinh vật trước mắt thì ngây người.

Chó ở đâu đến?

"Đinh, phát hiện mãnh thú Tiên Thiên cấp một, Thôn Nguyệt Ma Khuyển."

Lâm Phàm sửng sốt, mãnh thú? Thứ đồ chơi này Lâm Phàm không phải chưa nghe qua. Khi vừa vào ngoại môn hắn đã được phát một quyển cẩm nang, trong đó có giới thiệu về mãnh thú.

Đây là sinh vật sinh hoạt tại Huyền Hoàng giới, bọn chúng hung mãnh tàn bạo, mãnh thú yếu nhất cũng có cảnh giới Tiên Thiên, mà bởi vì ưu thế trời sinh, coi như nhân loại có tu vi ngang ngửa cũng không phải đối thủ của chúng nó.

Giờ phút này Thôn Nguyệt Ma Khuyển càng ngày càng hung hãn, cắn chặt cánh tay Lâm Phàm, chết cũng không buông ra, giống như muốn ăn thua đủ với Lâm Phàm.

- Gâu gâu....

Thôn Nguyệt Ma Khuyển phát hiện nhân loại này đã tỉnh lại, mặt lộ vẻ hung ác sủa ầm lên.

Lâm Phàm trừng mắt nhìn Thôn Nguyệt Ma Khuyển, không ngờ mãnh thú cắn xé mình cũng có thể tăng exp cho Bất Diệt Ma Thể. Thế nhưng nước miếng của nó tanh tưởi quá, làm người ta ghê tởm.

- Gâu gâu....

Thôn Nguyệt Ma Khuyển càng thêm phẫn nộ, cái đuôi dài màu đen bỗng bốc cháy lên ngọn lửa đen kịt, tựa như là muốn đốt chết nhân loại trước mặt.

- Ăn một gạch vào đầu này!

Lâm Phàm không nói hai lời, từ trong túi chứa đồ xuất ra thần khí "Cửu Ngũ Đại Hồng Chuyên" đập lên đầu Thôn Nguyệt Ma Khuyển một cái.

Thôn Nguyệt Ma Khuyển vừa rồi còn rất hung mãnh, lập tức lâm vào trạng thái mê muội.

Giờ phút này Lâm Phàm mới hơi run, thật là quá nguy hiểm, thói quen xấu mãi không thay đổi được, cứ ngủ là say như chết.

Lâm Phàm kéo chân Thôn Nguyệt Ma Khuyển, kiếm ít dây leo, không biết làm được gì nhưng ít nhất mai có bữa điểm tâm rồi.

Trong quá trình kiếm dây, thấy Thôn Nguyệt Ma Khuyển muốn tỉnh lại, Lâm Phàm bồi thêm cho phát gạch.

....

Khi Thôn Nguyệt Ma Khuyển từ trong mê muội tỉnh lại, thấy Lâm Phàm thì sủa ầm lên, muốn xông lên trước đem Lâm Phàm xé thành muôn mảnh, thế nhưng nó lại phát hiện tứ chi của mình không thể nhúc nhích.

- Bớt sủa, bị ca trói còn đòi nhúc nhích, nằm mơ!

Lâm Phàm giờ phút này cũng không khỏi bội phục thiên nhiên kỳ diệu, đoạn dây hắn kiếm được lấy cảnh giới Tiên Thiên hiện tại cũng không bứt nổi, vô cùng rắn chắc.

Sắc trời đã dần sáng, Lâm Phàm hết cơn buồn ngủ, bắt đầu cẩn thận dò xét Thôn Nguyệt Ma Khuyển đang bị mình treo trên cây.

Lông đen kịt, cái bụng lại trắng như tuyết, ô, còn là một con đực.

- Ngày mới bắt đầu từ sáng sớm, mày đã chủ động đưa tới cửa thì dùng mày để luyện tập vậy.

Lâm Phàm bẻ bẻ cổ, trước tiên khởi động.

Mà Thôn Nguyệt Ma Khuyển nhìn nhân loại trước mắt, trái tim cũng nhảy lên thùng thùng, nhân loại này muốn làm gì? Sao cái ánh mắt kia còn xấu xa hơn cả nó vậy?

- Gâu gâu....

Thôn Nguyệt Ma Khuyển sủa ầm lên, ý bảo nhân loại này đừng có làm bậy.

Lâm Phàm đi tới trước mặt Thôn Nguyệt Ma Khuyển, nhìn chằm chằm tới giữa hai chân sau của nó, tiếp đến hít một hơi thật sâu…

- Bắt đầu luyện công…

Dưới ánh mắt hung ác của Thôn Nguyệt Ma Khuyển, Lâm Phàm động, năm ngón tay xòe ra đánh tới, tuy chỉ có một chiêu, nhưng đã dần dần đạt tới cảnh giới đại đạo tối giản.

- Hầu Tử Thâu Đào…

- Ẳng ẳng…

Nhất thời một tràng tiếng kêu tê tâm liệt phế vang vọng khắp khu rừng.

"Đinh, chúc mừng Hầu Tử Thâu Đào exp +500."

Vừa nghe hệ thống nhắc nhở, Lâm Phàm đã cười toe toét, quả nhiên giống suy nghĩ của mình, Hầu Tử Thâu Đào chính là thần kỹ, thế gian vạn vật chỉ cần là giống đực thì sẽ đều phải chịu sát thương trí mạng.

- Hầu Tử Thâu Đào.

"Đinh, chúc mừng Hầu Tử Thâu Đào exp +500."

- Ẳng ẳng…

Sau đó, Lâm Phàm bắt đầu con đường cày exp.

Thôn Nguyệt Ma Khuyển lúc này toàn thân run rẩy lên, ánh mắt hung ác kia đã biến thành mê man cùng hối hận, kêu thảm thiết từng đợt tê tâm phế liệt, nói rõ giờ phút này nó đau đến nhường nào.

Trời đã sáng hẳn, ánh nắng vàng chiếu qua những tán lá cây rậm rạp và phủ lên mặt Lâm Phàm.

Lâm Phàm nhìn một chút số liệu cá nhân, exp của Hầu Tử Thâu Đào đã được mình tăng lên hơn bốn vạn, cách thăng cấp còn có hơn một vạn.

Lâm Phàm phủi phủi tay, hôm nay nghỉ ở đây, sau đó nhìn thoáng qua Thôn Nguyệt Ma Khuyển, khẽ thở dài một tiếng. Vì exp, chính mình ngay cả súc sinh cũng không buông tha, có chút táng tận thiên lương a…

- Ẳng ẳng…

Thôn Nguyệt Ma Khuyển giờ phút này trong lòng hối hận không thôi, tại sao lại phát sinh chuyện như vậy, sau đó nhìn nhân loại trước mắt, kêu rên một tiếng.

Lâm Phàm lấy từ túi chứa đồ ra một thanh trường kiếm trung phẩm, sau đó lưu luyến nhìn Thôn Nguyệt Ma Khuyển.

- Cẩu huynh, ân tình hôm nay, kiếp sau xin báo đáp.

"Đinh, đánh chết mãnh thú Tiên Thiên cấp một Thôn Nguyệt Ma Khuyển, exp +5000."

"Đinh, rơi xuống công pháp bất nhập lưu Hắc Hổ Đào Tâm."

-----oo0oo-----
Bình Luận (0)
Comment