Tối Cường Hệ Thống

Chương 497

Dịch: YuYu.

Biên: Cẩu ca.

Nhóm: Vạn Yên Chi Sào.

Nguồn:

Ánh hào quang soi rọi bốn bề, Yêu Thần Quốc xuất hiện phía trên đỉnh đầu của Thượng Cổ Đại Yêu, bên trong có đủ loại Yêu Thần cưỡi gió bay lượn, tất cả tạo nên một Yêu Thành hoàn mỹ, đồng thời còn có một vị trí giả Yêu Thần đầy lời vàng ý ngọc đang giảng giải những đại đạo thâm thúy bên trong.

Những Yêu Thần trầm mê trong đó phảng phất như đang đắm chìm trong một cảnh giới huyền diệu.

Rầm!

Thiên địa chấn động, đất nở sen vàng, yêu khí tung hoành, ánh sáng thần quang vô thượng bao quanh lấy “Yêu Thành”.

- Ta chính là thượng cổ... Đúng lúc này, trong đôi mắt của Thượng Cổ Đại Yêu loé lên một tia sáng, tia sáng ấy vô cùng hung uy, cánh tay khổng lồ chống trời nâng Yêu Thành lên giữa lòng bàn tay nó.

- Đại Yêu.

Khi hét lên hai tiếng này, khí tức của Thượng Cổ Đại Yêu bùng phát triệt để.

- Mạnh quá, đây chính là quá trình Linh Khí lột xác thành Đạo khí sao? Lâm Phàm cảm nhận được nguồn sức mạnh ấy, lòng hắn rung lên, nguồn sức mạnh nọ quả thực còn mạnh hơn gấp trăm lần so với lúc trước.

Vào lúc này, khi những sinh linh chủng tộc các giới bị giam giữ nhìn thấy hình ảnh trước mắt thì đều rơi vào trạng thái hoảng sợ.

Bọn họ, kẻ thì là Bản Thổ sinh linh, kẻ thì là tuyệt thế bá chủ phi thăng từ hạ giới, thế nhưng giây phút này, khi nhìn tình huống trước mắt, tất cả đều bị chấn động tới mức không thốt thành lời.

- Mạnh quá, món bảo bối này mà thăng cấp thành Đạo khí, nhất định còn mạnh hơn cả những Đạo khí bình thường.

- Rốt cuộc Nhân tộc này là thần thánh phương nào?

Giờ phút này, trong mắt bọn họ, Lâm Phàm chính là sự tồn tại tựa như Thiên Thần, mái tóc dài của hắn bay múa, khuôn mặt cương nghị, ánh mắt sắc bén bá đạo, đôi tay chắp sau lưng, đôi mắt nhìn thẳng vào không trung, tất cả đã để lại một ấn tượng cực kì sâu sắc trong nội tâm của hàng ngàn hàng vạn các sinh linh chủng tộc.

- Trục Nhật Liệt Hồn Thương

- Kim Cương Thiên Ma Quyển

- Đại Địa Ma Chùy.

...

Giờ phút này, Lâm Phàm trực tiếp chụp nát bốn món Đạo khí của Tứ đại Quân đoàn trưởng vào trong hư không.

- Phá toái.

Ầm ầm!

Âm thanh đổ nát, chỉ trong nháy mắt bốn món Đạo khí đã vỡ tan, từng dòng Đạo khí bắn ra như thác lũ, ý chí của Đạo khí bay múa đầy trời như muốn trốn khỏi nơi này.

Bàn tay khổng lồ của Thượng Cổ Đại Yêu mạnh mẽ chộp lại những ý chí Đạo khí này, sau đó nuốt trọn chúng, sức mạnh toàn thân lại tăng lên mãnh liệt.

Nếu như để người khác nhìn thấy Lâm Phàm một hơi liên tục đánh nát bốn món Đạo khí thì tuyệt đối sẽ hộc máu đầy đất, quá xa xỉ, xa xỉ tới mức khiến người ta muốn vỡ vụn.

Trong thiên hạ này, không ai có thể so được với trình độ luyện khí của Lâm Phàm, chỉ cần có đầy đủ vật liệu thì Nhân khí, Linh khí, Đạo khí nào hắn đều chỉ cần hạ bút thành văn, không hề có khó khăn gì.

Uỳnh!

Một tiếng vang thật lớn đột nhiên bộc phát ra từ trong cơ thể Thượng Cổ Đại Yêu, sau đó nổ lên những tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt như tiếng xương cốt.

Thượng Cổ Đại Yêu vạn trượng trực tiếp biến thành mười vạn trượng.

- Keng, chúc mừng thăng cấp thành công.

- Keng, thăng cấp thành Đạo khí hạ phẩm.

Lâm Phàm khoát tay, thu “Yêu Thành” lại, trong lòng hắn vui vẻ một chập, quá mạnh, thật sự là quá mạnh.

Cuối cùng cũng thăng cấp thành Đạo khí, mặc dù chỉ là Đạo khí hạ phẩm nhưng sức mạnh ẩn chứa trong đó còn mạnh hơn cả Đạo khí trung phẩm.

- Chủ nhân, ta cần Thánh Dương Đan để tu luyện. Đúng lúc này Lâm Phàm khiếp sợ nhìn Thượng Cổ Đại Yêu đang khoanh chân giữa Yêu Thành, thốt nhiên mở miệng nói.

- Chuyện này... chuyện này...

Giờ phút này Lâm Phàm cảm thấy như thể hắn đang nằm mơ, bởi hắn không tin nổi là Thượng Cổ Đại Yêu lại có thần thức tự chủ.

Mặc dù nội tâm Lâm Phàm đang khiếp sợ nhưng trong lòng hắn lại mừng như phát điên, bởi nó khiến hắn nhìn thấy được ánh dương hy vọng, hy họng rằng Thượng Cổ Đại Yêu sẽ lấy lại được hùng phong.

Phất tay áo một cái, hàng trăm vạn viên Thánh Dương Đan ngưng tụ thành một dòng sông đan dược rồi bay vào bên trong “Yêu Thành”, Thượng Cổ Đại Yêu mở miệng, nuốt trọn con số trăm vạn viên Thánh Dương Đan này vào trong bụng, sau đó tiến hành luyện hóa.

Bây giờ Thánh Dương Đan còn khoảng hai triệu viên, Lâm Phàm cũng phải để lại một ít để phòng ngừa vạn nhất.

Lúc này khí tức của Thượng Cổ Đại Yêu đột nhiên tăng lên vùn vụt, điều đó khiến Lâm Phàm kinh ngạc vạn phần.

Cảnh giới Thanh Thiên Vị đại viên mãn.

Hoang Thiên Vị sơ kì.

Hoang Thiên Vị trung kì.

...

- Biến thái quá đi mất. Lâm Phàm không thể không khâm phục Khí Linh Thượng Cổ Đại Yêu này, tu vi của nó tăng lên dễ dàng như thể uống nước vậy, thế nhưng đang lúc thăng lên đến Hoang Thiên Vị cấp trung thì khí tức của Thượng Cổ Đại Yêu bình ổn lại, hiển nhiên là con số trăm vạn viên đan dược này vẫn không thỏa mãn được khẩu vị của Thượng Cổ Đại Yêu.

Mặc dù bản thân Lâm Phàm đã có Ngô Đồng Thần Thụ, giây phút nào cũng tinh luyện Thánh Dương Đan, thế nhưng cứ theo cái tốc độ này thì cho dù là Ngô Đồng Thần Thụ cũng không lấp đầy được Thượng Cổ Đại Yêu.

Xem ra sau này phải càn quét một ít bảo bối nữa mới được.

Đúng lúc này Lâm Phàm đột nhiên nhớ tới một chuyện, đó chính là Tuyệt Vọng Hầu không có ở Tuyệt Vọng Thành, cái Tuyệt Vọng Thành kia chắc chắn cũng có kha khá bảo bối, nếu như hắn công phá Tuyệt Vọng Thành thì bảo bối này làm sao có thể tuột khỏi tay cho được.

- Tiền bối, cứu chúng ta...

- Tiền bối, xin ngài hãy thả chúng ta ra ngoài.

Lúc này, những sinh linh chủng tộc các giới bị giam giữ ở trong lồng giam đang điên cuồng la hét, bọn họ không thể ngờ rằng vị tiền bối Nhân tộc này lại có thể mạnh đến nhường vậy, mạnh đến mức có thể một thân một mình công phá cả Tuyệt Vọng Thành và tiêu diệt Tứ đại Quân đoàn trưởng ở nơi này, trăm vạn Cổ Tộc cũng bị cái Khí Linh kia nuốt chửng.

Khủng bố, quá khủng bố.

Nếu như không phải nhìn thấy tận mắt, bọn họ tuyệt đối sẽ không tin những thứ này.

Lâm Phàm vung tay lên, phá mở lồng giam thả sinh linh chủng tộc các giới ra, sau đó để họ đi giải cứu những đồng bào khác, còn Lâm Phàm thì hóa thành một vệt sáng bay về phía bốn toà tháp nhọn.

Nếu mà càn quét, vậy trước tiên phải càn quét Tứ đại Quân đoàn trưởng.

Những sinh linh chủng tộc các giới muốn bày tỏ sự hàm ơn sâu sắc đối với Lâm Phàm, nhưng vừa mới ngẩng đầu đã phát hiện vị tiền bối Nhân tộc này đã bay về phương xa, cuối cùng chỉ đành quỳ bái, sau đó đi giải cứu những đồng bào còn lại.

Nơi cất giữ của Đệ nhất Quân đoàn trưởng, ba món Linh khí trung phẩm, bốn món Linh khí thượng phẩm, hai món Linh khí tuyệt phẩm, năm mươi vạn viên Thánh Dương Đan.

Nơi cất giữ của Đệ Nhị Quân đoàn trưởng, nghèo, nghèo kiết xác, chỉ có năm món Linh khí trung phẩm, năm mươi vạn viên Thánh Dương Đan.

Nơi cất giữ của Đệ Tam Quân đoàn trưởng, không hề có thứ gì, nghèo tới mức đến khố cũng chẳng có, chỉ có thể khoe hàng.

Nơi cất giữ Đệ tứ Quân đoàn trưởng, năm mươi vạn viên Thánh Dương Đan.

...

- Không phải chứ, thân là Tứ đại Quân đoàn trưởng của Cổ Tộc mà vì sao lại nghèo như thể ăn mày thế này. Lâm Phàm cực kỳ bất đắc dĩ, sau đó bay về phía chỗ của Tuyệt Vọng Hầu.

Đây là hy vọng cuối cùng của hắn, nếu như bên Tuyệt Vọng Hầu kia cũng không có thứ gì đáng giá, vậy thì đúng là hố cha thật rồi.

Thật ra Lâm Phàm không biết, ở Tuyệt Vọng Thành, Tứ đại Quân đoàn trưởng của Cổ Tộc có rất đông thủ hạ, bởi vậy nên tài nguyên cũng tiêu hao cực kỳ khổng lồ.

Đặc biệt là Tứ đại Quân đoàn trưởng một lòng muốn muốn xung kích Thần Thiên Vị, thường ngày đều một mực bế quan, ngưng luyện ra được năm mươi vạn viên Thánh Dương Đan đã là tốt lắm rồi.

Mỗi một lần xung kích Thần Thiên Vị, Tứ

đại Quân đoàn trưởng đều sẽ biến thành nghèo rớt mồng tơi.

Đệ nhất Quân đoàn trưởng vốn là muốn xung kích Thần Thiên Vị thêm một lần nữa, nhưng mà đúng lúc này Lâm Phàm xuất hiện nên Đệ nhất Quân đoàn trưởng mới ngừng động tác, bởi vậy Lâm Phàm mới có thể lấy được những Linh khí này, bằng không y mà xung kích, những Linh khí này sẽ lập tức bị mang đi luyện hóa để hóa thành sức mạnh xung kích Thần Thiên Vị.

Lúc này Lâm Phàm đứng trước một cánh cửa đá đóng chặt, trên cửa đá này điêu khắc rất nhiều đồ án, có điều Lâm Phàm không quan tâm gì tới những đồ án này, bây giờ thứ hắn muốn biết nhất chính là những thứ ở phía sau cánh cửa đá này có chút giá trị nào không thôi.

Lâm Phàm vươn cánh tay hy vọng, trong lòng âm thầm cầu khấn.

Có kho báu, có kho báu, không thì vài mõn thần khí cũng được nha...
Bình Luận (0)
Comment