Người dịch: Minh Thư
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Trong cánh đồng hoang vu của Cổ Thánh Giới, có một bóng người nhàn nhã cất bước đi. Một ít Cổ Thú nhìn thấy sinh linh này xuất hiện trước mắt, tự nhiên dị thường mừng rỡ, bởi vì đối với Cổ Thú thì sinh linh các chủng tộc là mỹ vị.
Đáng tiếc, kết quả cuối cùng lại rất thê thảm, không chỉ ăn không được người ta mà ngược lại trở thành mỹ vị của sinh linh đó.
- Ai, tháng ngày này thật sự quá nhàn nhã.
Tâm tình Lâm Phàm không tệ, sau khi bế quan, thu hoạch khá dồi dào, không chỉ luyện chế ra bảo bối quỷ khóc thần sầu Lục Âm Cơ, mà còn ngưng luyện ra đệ tam Nguyên Thần, sau này đánh nhau cũng không sợ đánh không lại người ta.
- Lạp lạp lạp lạp!
Tiếng ca nhàn nhã từ miệng hắn truyền ra, trong đất trời vang dội thanh âm Lâm Phàm.
- Uy Quân Vương, Chấn Quân Vương, Tề Quân Vương cũng đã bị bổn thiếu gia gài bẫy, đại bản doanh bọn họ nhất định đang trống vắng, tiểu gia chỉ cần hạ chút công phu là có thể cướp sạch của cải ở đó rồi.
Lâm Phàm đã làm xong chuẩn bị, mục tiêu đầu tiên là Uy Quân Vương sau đó tiện đường đi tìm Tiên Thiên chi mộc, khi đó ngũ hành đầy đủ Yêu Thành lên cấp, bổn thiếu gia sẽ có một cái chí bảo chân chính.
Bây giờ cứ để Cổ Tộc Chí Cao lớn lối, Lâm Phàm không gấp, cứ từng bước chậm rãi nâng cao thực lực, đến cuối cùng làm một trận với hắn.
- Tiểu hữu phía trước, xin dừng bước!
Vừa lúc đó, Lâm Phàm nghe có ai gọi hắn từ phía sau.
Lâm Phàm sững sờ, có chút kinh ngạc, lấy tu vi của mình hiện giờ mà có người ở phía sau lại không nhận ra, thật quỷ dị.
- Ngươi là ai? Lâm Phàm nghi ngờ hỏi.
Người trước mắt này, tuổi đã già, thân thể có chút lọm khọm, giống như dãi dầu sương gió. (ý nói gặp nhiều sóng gió)
- Tiểu hữu, ngươi khoẻ không? Lão phu chính là Tọa Sơn lão ông, có thể cùng kết bạn mà đi không? Ông lão cười nhẹ nói.
Lâm Phàm nhìn lão đầu trước mặt, cường giả Thần Thiên Vị tầng bảy Vạn Pháp Quy Nhất cảnh, thành viên của một trong thượng cổ thập đại hung thú, Cự Long tộc.
Hơn nữa sao vừa nhìn, lại cảm thấy không phải là một con rồng tốt.
Tuy lão đầu này cười rất xán lạn, nhưng nụ cười này tràn đầy miễn cưỡng.
- Ha ha, trong hoang sơn vắng vẻ, lão đầu ngươi muốn đi đâu, làm gì vậy?
Lâm Phàm thầm nghĩ sau đó nhiệt tình nở nụ cười.
- Aiii, đi ra khỏi nhà, tương phùng chính là duyên phận, chúng ta hợp thành một đội đi. Lâm Phàm nói rằng.
- Tốt, tốt.
Trong lòng Tọa Sơn lão đầu vui vẻ sau đó chắp tay hướng Lâm Phàm nói.
Một già một trẻ kết bạn mà đi.
- Còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh tiểu hữa. Tọa Sơn lão đầu tùy ý hỏi.
Tọa Sơn lão đầu là Cự Long tộc, trong thượng cổ thập đại hung thú, nguyên bản là nên ở trong ổ ngủ một giấc thật tốt, không nghĩ rằng bị một bầy chó phát hiện, bởi vậy không thể không trốn, cuối cùng biến ảo thành dáng một lão đầu, muốn dùng hình dáng này tránh né truy sát.
Nhưng nếu vẻn vẹn như vậy, sợ còn chưa đủ, vừa lúc đó, hắn thấy một người thanh niên ung dung tự tại cất bước phía trước, nhất thời vui vẻ.
- Lâm Phàm. Lâm Phàm trả lời.
- Há, tên rất hay! Lâm tiểu hữu làm sao xuất hiện ở đây mà chỉ có một mình? Tọa Sơn lão đầu hỏi.
-Ai, chuyện này nói ra rất dài, ta là một người tâm địa thiện lương, mang trong lòng đại nghĩa, nên ra ngoài hành tẩu giang hồ chém giết Cổ Tộc, bởi vậy, một đường đi về phía trước tìm kiếm Cổ Tộc, nhưng ngươi tuổi lớn như vậy sao lại xuất hiện ở đây? Nếu như gặp Cổ Tộc thì làm sao, nguy hiểm lắm đó.
Lâm Phàm tự tâng bốc mình nói.
Tọa Sơn lão đầu nhìn Lâm Phàm, phát hiện khí tức người trẻ tuổi này cực kỳ chính nghĩa, ánh mắt tinh khiết không giả tạo, nội tâm có chút dao động.
- Không dối gạt tiểu hữu, ta đây bị người khác đuổi giết. Tọa Sơn lão ông nói.
- A! Ban ngày ban mặt, càn khôn sáng tỏ, sao lại có người làm càn như thế? Lâm Phàm kinh ngạc hỏi.
- Tiểu hữu, cái này nói ra, rất dài dòng, không bằng hiện tại ta làm tùy tùng của ngươi đi, nếu như gặp bọn họ thì ngươi cứ nói ta là tùy tùng của ngươi là được rồi, lão phu nhất định sẽ cảm tạ, đây là một viên thần đan trên người ta, đối với tu vi của ngươi có trợ giúp rất lớn, trước hết đưa cho tiểu hữu, chân mày Tọa Sơn lão đầu cau lại, cảm giác sinh linh này có chút ngốc thế, nhưng ngốc cũng tốt, dễ dàng dao động.
- Ồ ồ ồ, tốt tốt.
Lâm Phàm tiếp nhận đan dược, nhưng trong lòng có chút khinh thường, nhưng vẫn biểu hiện ra sắc mặt vui mừng.
- Ngưng Thần Vực Đan: đan dược phụ trợ củng cố Nguyên Thần cho người có cảnh giới Thần Thiên Vị tầng năm.
- Đan dược tốt như vậy ngươi cho ta thật à?
Lâm Phàm giả bộ khiếp sợ hỏi, tuy nói đan dược này không lọt vào mắt xanh của hắn, nhưng đối với người bình thường mà nói, cái này đúng là thần đan.
- Tự nhiên, chỉ cần tiểu hữu giúp ta một tay, chờ ta trốn qua một kiếp này tất nhiên còn có hậu tạ. Trong lòng Tọa Sơn lão đầu cười lạnh nói.
- Yên tâm đi, ta nhất định sẽ giúp một tay.
Lâm Phàm có chút tò mò với lai lịch của lão đầu này vẫn, đồng thời cũng không biết trên người đối phương còn giấu bảo bối gì hay không.
Dĩ nhiên bị người ta đuổi giết rồi chạy tới địa phương chưa từng biết.
...
- Long Ngọc Ma, không biết người này đã chạy đi đâu, không ngờ trong nháy mắt đã biến mất không thấy tăm hơi.
- Hừ, Long Ngọc Ma là Cự Long nổi tiếng giàu có của Cự Long nhất tộc, nếu như có thể cướp sạch hắn thì bảo bối nhiều đến cỡ nào.
-Ồ, các ngươi nhìn phía trước có hai sinh linh đang đi kìa, chúng ta xuống xem một chút.
Vài đạo nhân ảnh đang lục soát trong hư không, nhìn thấy phía dưới có hai sinh linh, lập tức liếc mắt nhìn nhau, sau đó giết xuống.
Ttrong nội tâm Long Ngọc Ma có chút sốt sắng, đồng thời có chút khó chịu với tên trước mắt này.
- Tọa Sơn lão đầu, bây giờ ngươi đã là tuỳ tùng của ta, nên ngươi không thể đi song song với ta được, còn nữa, ngươi phải cung kính với ta hơn một chút.
Lâm Phàm phát hiện, vận may của mình quả thật rất tốt.
Đi tới đâu cũng có điểm tựa.
Lâm Phàm thấy sát ý từ trong ánh mắt của lão đầu.
Lão đầu này nhất định nghĩ khi xong việc sẽ cường sát mình đây mà.
- Đứng lại!
Vừa lúc đó, có sáu bóng người xuất hiện trước mặt Lâm Phàm. Sáu bóng người gồm bốn nam hai nữ.
Nam thì tuấn tú anh dũng, nữ thì xinh đẹp. Tu vi có Thần Thiên Vị tầng bảy Vạn Pháp Quy Nhất cảnh, Thần Thiên Vị tầng sáu Pháp Tắc cảnh.
Mấy tên này cũng được xem là cường giả nhưng điều làm Lâm Phàm không nghĩ đến là đám người này lại là một thành viên trong thượng cổ thập đại hung thú, Phượng Hoàng tộc.
Nhìn như Gà con, giống như sản phẩm tạp giao của Phượng Hoàng vậy.
- Các ngươi là? Lâm Phàm nghi ngờ hỏi.
Tâm thần tên tuỳ tùng sau lưng Lâm Phàm ngưng lại, hơi căng thẳng thế nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ bình tĩnh như nước, không nhìn ra chỗ nào không ổn.
- Ngươi có thấy một tên thanh niên trẻ đi ngang qua nơi này hay không?
Mở miệng chính là một người đàn ông, trên trán tên này có một dấu ấn hình ngọn lửa, khí tức cũng mạnh nhất trong đám người này.
- Nếu như ngươi thấy hắn, thì nhất định phải nói cho chúng ta biết, tuyệt đối không được giấu diếm, tên kia lòng dạ độc ác, nếu ngươi giúp hắn ẩn giấu, kẻ chết cuối cùng chính là ngươi.
Một cô gái có ngữ khí băng lãnh lạnh lùng nói.
- Hắn là ai?
Tên nam tử thứ nhất mở miệng chỉ vào Tọa Sơn lão đầu hỏi.
- Mấy vị cao nhân, ta là tuỳ tùng của thiếu gia. Tọa Sơn lão đầu giành nói trước.
- Chờ đã!
Lúc này Lâm Phàm lên tiếng.
- Các ngươi hỏi vấn đề hơi nhiều, ta phải trả lời từng cái cho chắc chắn.
- Thứ nhất ta không thấy một tên nam tử trẻ tuổi nào.
- Thứ hai, nếu như ta nhìn thấy một thanh niên trẻ tuổi nào đó, sẽ nói cho các ngươi biết.
Tọa Sơn lão đầu thấy sinh linh này trả lời từng câu hỏi của bọn họ, trong lòng nở nụ cười, lão tử đã cùng sinh linh này làm giao dịch, sao hắn để lộ ta ra ngoài cơ chứ.
Nhưng lời nói kế tiếp làm hắn trợn tròn mắt.
-Thứ ba, hắn không phải là tùy tùng của ta, hắn vừa mới xuất hiện sau lưng ta thôi, nói bị người đuổi giết sau đó cho ta một viên đan dược, kêu ta giúp hắn ẩn giấu thân phận, thế nhưng vừa rồi, vị tiểu thư xinh đẹp này nói rằng hắn sẽ giết ta nên ta cảm giác nên nói ra thì hơn.
Sau khi nói xong câu đó, Lâm Phàm lập tức lùi lại rất xa.
- Ta nghĩ lão đầu này chính là người các ngươi muốn tìm, có chuyện gì thì các ngươi cứ tự nhiên, chuyện này không liên quan đến ta. Lâm Phàm nói.
Trong chớp mắt, không khí hiện trường đột nhiên thay đổi.