Người dịch: Tài
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Hai trưởng lão phong tỏa ngăn cản đường lui của Vân Tông hoàn toàn trợn tròn mắt, bọn họ không ngờ sự tình lại biến thành như vậy.
Sa Kinh Vương bị một chưởng đánh chết, chuyện này...
Dưới cái nhìn của bọn họ, lần này Vân Tông tuyệt đối bị diệt, ai mà ngờ giữa đường có người nhảy ra như vậy.
Hơn nữa người này bọn họ cũng biết, chính là tên Nhân tộc trước đây đến Vân Tông làm khách.
Ai có thể nghĩ rằng, thời điểm hắn xuất hiện lần nữa, lại cường hãn như vậy.
Phù phù!
- Tông chủ tha mạng, chúng ta đều bị khống chế, xin tông chủ tha mạng.
Hai trưởng lão khổ sở cầu khẩn, hi vọng tông chủ có thể tha bọn họ một mang.
Nếu như sớm biết sự tình biến thành thế này,ì coi như có đánh chết, bọn họ cũng không dám nương nhờ vào Cổ Tộc, bây giờ tất cả quá muộn rồi.
- Vân Tông chủ, đây là sự tình tông môn của ngươi nên ngươi tự giải quyết đi.
Đối phương nương nhờ Cổ Tộc. là sự tình Lâm Phàm căm hận nhất.
Giờ khắc này, Vân Tông chủ oán giận không thôi, đánh ra hai chưởng, phế bỏ hai người.
- Hừ, phản bội tông môn có chết cũng không hết tội, nể tình các ngươi là trưởng lão trong tông môn, nên ta huỷ bỏ tu vi các ngươi vĩnh viễn giam cầm trong địa lao.
Vân Tông chủ nói.
- Không...
Hai đại trưởng lão phát hiện mình đã trở thành phế nhân, nhất thời gào thét như điên, trở thành phế nhân cùng với việc giết bọn họ, có gì khác biệt.
- Vân Tông chủ, hiện tại ngươi chuẩn bị làm gì?
Thần thức Lâm Phàm tiến vào thứ nguyên thế giới, phát phát hiện đã không có khí tức của lão tổ Vân Tông nữa, xem ra lão nhân này đã tan thành mây khói rồi.
- Ai, bây giờ bình phong tông môn đã bị phá, coi như phế bỏ, chỉ có thể tìm địa phương khác mà thôi.
Vân Tông chủ cảm thán.
Lâm Phàm trầm tư một chút, sau đó mở miệng nói.
- Không bằng đến Huyền Hoàng Giới đi, nơi đó đã được ta chỉnh hợp lại rồi, nên cũng không cần lo lắng Cổ Tộc.
- Được.
Vân Tông chủ không chút do dự.
Năm ngón tay Lâm Phàm khẽ mở, sau đó thu tất cả kiến trúc Vân Tông vào Huyền Hoàng Giới.
Bây giờ, Huyền Hoàng Giới đã được Lâm Phàm luyện hoá, mọi người tu luyện tại đó đều được an toàn tuyệt đối, không có vấn đề gì.
Tông chủ Vân Tông sau khi đến Huyền Hoàng Giới, tự nhiên có thể cùng tông chủ Thánh Tông trò chuyện một phen.
An bài xong tất cả những thứ này, Lâm Phàm phát hiện có một ánh mắt đang chăm chú nhìn mình.
Thời điểm Làm Lâm Phàm quay đầu lại, bắt gặp Hồng Vân tiên tử.
- Vẫn tốt chứ.
Hồng Vân tiên tử tiến lên phía trước. nhẹ giọng hỏi thăm.
- Ừm, vẫn tốt.
Lâm Phàm gật đầu trả lời.
- Đợi lát nữa ngươi đến Huyền Hoàng Giới đi, sau đó chờ ta đánh đuổi Cổ Tộc, sẽ có nhiều thời gian tự do hơn.
Lâm Phàm lập lờ nước đôi, không biết Hồng Vân nghe có hiểu không.
- Đã hiểu.
Hồng Vân tiên tử gật đầu, không nói thêm gì.
Đây là thái độ gì? Lâu ngày không gặp nên không còn quá nhiệt tình sao?
- Lâm Phàm, các ngươi đang chuẩn bị làm gì?
Vân Tông chủ hỏi.
- Nếu Cự Sa tộc đã đầu phục Cổ Tộc, ta sẽ đi đến chỗ bọn chúng nhìn một chút xem thế nào.
Hiện tại, Lâm Phàm rất khan hiếm Thánh Dương Đan, tự nhiên có Cự Sa tộc nhảy ra, không thể buông tha được.
Một trong thập đại hung thú thượng cổ, tự nhiên bảo bối không thể thiếu.
- Ngươi phải cẩn thận đấy, Sa Thần Cự Sa tộc có thực lực rất mạnh, hơn nữa, trong tộc chúng cũng còn tồn tại rất nhiều lão bất tử, nếu tình huống không ổn, tốt nhất nên chạy trốn.
Vân Tông chủ nói.
- Yên tâm đi!
Lâm Phàm vung tay áo, thu trên dưới Vân Tông vào Huyền Hoàng Giới, bây giờ Lâm Phàm chỉ tích lũy thực lực, không ngừng mạnh mẽ, hắn mới có thể thêm phần nắm chắc đối kháng Cổ Tộc.
Xèo!
Lâm Phàm tiến vào hư không, hướng về Cự Sa tộc.
Trên một vùng biển mênh mông, một toà cung điện hùng vĩ, bên trong cung điện, có một vương giả ngồi ngay ngắn trên bảo tọa, đùa bỡn mấy hạt trân châu trong tay.
Bỗng chốc, trân châu vỡ vụn hóa thành phấn bụi, tán lạc khắp nơi trên mặt đất.
Chung quanh hắn có rất nhiều thành viên Cự Sa tộc, nhưng lúc này, từng tên từng tên đều cúi thấp đầu, dưới không khí ngột ngạt, bọn họ không dám nói một câu.
- Đồ hỗn trướng!
Cự Sa chi thần ngồi trên vương toạ, lạnh lùng lên tiếng, trong mắt lập loè hàn quang.
- Sa Thần, tế phẩm đến rồi.
Vừa lúc đó, một đầu Cự Sa từ bên ngoài vào bẩm báo.
Sau đó, mấy chục thành viên Cự Sa tộc khiêng một cái lao tù đi vào, trong l-ng giam giữ bốn đứa nhỏ, làn da như Linh Lung, toàn thân tràn đầy linh khí.
Bốn đứa nhỏ nhìn xung quanh, oà khóc.
Sa Thần hít một hơi, hút bốn đứa nhỏ vào trong miệng, sau đó chậm rãi nhai, từng hồn xác tràn đầy linh khí tinh thuần bị hắn hấp thu.
Chỉ có như thế mới có thể tiêu tan tức giận trong nội tâm Sa Thần.
- Tốt lắm.
Sa Thần duỗi ngón tay, ngoáy ngoáy trong miệng lấy ra một cái xương của một đứa nhỏ mắc trong miệng, sau đó lại bỏ vào miệng cắn nát, rồi nuốt xuống.
- Đám rác rưởi này đi tiêu diệt Vân Tông cũng thất bại, thật sự làm mất hết thể diện Cự Sa tộc ta.
Sa Thần nói.
Mấy tên phía dưới run lẩy bẩy, không dám đáp lời.
Bởi vì bọn họ biết lúc này, Sa Thần còn đang tức giận, không ai muốn đ-ng vào.
…
Cự Sa tộc đã sinh sống trong mảnh thủy vực này từ rất lâu rồi, lâu đến nỗi không ai còn nhớ, chỉ biết trong các thư tịch cổ đại đã nhắc tới, bọn họ có mặt ở đây từ trước đó nữa.
- Không hổ là thượng cổ thập đại hung thú, bọn chúng chiếm cứ mười triệu dặm hải vực, tài nguyên bên trong mười triệu dặm này, không biết bao nhiêu mà kể.
Lâm Phàm đang đánh giá mảnh hải vực mênh mông vô bờ, trong chớp mắt nhìn thấy phía trước có một bóng đen, sau đó hắn hướng về phía bóng đen kia.
Trên mặt biển, có một cái thùng gỗ nhỏ trôi nổi, bên trong thùng gỗ có một bé trai đang cảnh giác nhìn bốn phía, sau đó nhẹ nhàng đung đưa gậy gỗ trong tay.
Thùng gỗ nhỏ bé như vậy, chỉ cần một cơn sóng nước đánh tới đều có thể lật úp, muốn vượt qua mảnh hải vực này không thể nghi ngờ là nằm mơ giữa ban ngày, càng không nói đến việc không có thức ăn nước uống, có thể chịu đựng bao lâu chứ.
- Ta không thể từ bỏ, nhất định phải ra ngoài học được bản lĩnh, trở về cứu vớt tộc nhân ta.
Trong ánh mắt bé trai ngây thơ chất phác kia, tràn đầy vẻ kiên định.
Ào ào ào!
Đột nhiên mặt biển nổi lên một trận chấn động lớn.
Bé trai nhất thời kinh ngạc thốt lên một tiếng, trước mắt nó có một đầu quái vật biển to lớn đang mở cái miệng hung tợn của nó, mắt thú hung tàn nhìn chòng chọc vào đứa nhỏ trong thùng gỗ, sau đó tham lam lao tới muốn một ngụm nuốt lấy.
- A, cứu mạng.
Bé trai la thét kinh khủng, sau đó nhắm chặt hai mắt, không dám nhìn.
Sau khi đợi rất lâu không thấy động tĩnh gì, bé trai mới phát hiện ra mình còn sống, nó từ từ mở mắt ra xem chuyện gì đã xảy ra.
Chỉ thấy con quái vật biển kia đã bị chém thành hai nửa phiêu phù trên mặt biển, máu của nó nhiễm đỏ cả vùng hải vực, khiến những kẻ săn mồi xung quanh lao tới.
- Tiểu tử ngươi đang làm gì đó?
Bé trai nghe được thanh âm này, tâm thần run lên, có chút sợ sệt nhưng khi nhìn thấy thân ảnh kia thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn thấp giọng nói.
- Ngươi là ai?
Lâm Phàm nhìn đứa nhỏ, sau đó cười cười nói
- Ngươi nói xem?
- Ngươi là người tốt à?
Bé trai hỏi tiếp.
- Ừm, ta là người tốt, sao ngươi lại ở đây một mình vậy?
Lâm Phàm hỏi.
-Ta... Ta.
Sau khi nghe đứa bé nói lại toàn bộ sự tình, Lâm Phàm không khỏi không khâm phục dũng khí của tiểu hài này.
Chỉ với trang bị như này mà cũng dám ra biển, nếu không phải gặp được mình, sợ rằng nó đã sớm trở thành thức ăn trong bụng của đám quái vật biển rồi.