--------------------------------------------------
Bên trong Chân Lý Chi Tháp, Chân Lý Tiên Vương đang đứng trước cửa sổ, lặng nhìn hư không, đôi mắt hắn bình tĩnh của đang lập loè vô số ánh sáng.
- Chuyện của Vô Tận đại lục liên quan gì đến ta. Ta chỉ cần bảo vệ bản thân, từ từ tìm kiếm chân lý, chắc chắn có một ngày, ta có thể chứng được Thiên Quân đại đạo.
Chân Lý Tiên Vương hắn đã ẩn cư từ lâu, một lòng trở thành Thiên Quân, nhưng từ trước giờ tới nay, hắn vẫn không thành công. Bây giờ Vô Tận đại lục bị Nguyệt Ảnh đại lục xâm lấn, khiến cho hắn phảng phất như tìm được một tia chân lý. Dù cho Vị Lai Vô Lượng Vương Phật không đến cảnh cáo hắn, hắn cũng không ra tay. Dù sao, hắn đã được đến mức độ này đã coi nhẹ hết tất cả. Hắn chỉ quan tâm tới chuyện tấn cấp Thiên Quân.
- Ồ!
Mà bây giờ, Vị Lai Vô Lượng Vương Phật đang quan sát hư không. Hắn thấy Lâm Phàm nên đột nhiên quay ngược trở lại.
Lúc đầu, Lâm Phàm đã rời khỏi Chân Lý Thánh Địa rồi, như khi nghĩ đến tên Chân Lý Tiên Vương mắc dịch kia, hắn không cách nào nguôi giận, trong lòng càng nghĩ càng tức. Thân là Tiên Vương kế thừa thiên địa chân lý, người được vố số đệ tử Vô Tận đại lục tôn sùng. Nhưng khi Vô Tận đại lục gặp nguy hiểm, ngươi dĩ nhiên lại muốn đứng bên ngoài xem cuộc vui, đã thế lại còn có vẻ tán thành chuyện Nguyệt Ảnh đại lục xâm lấn Vô Tận đại lục, điều này làm Lâm Phàm rất khó chịu, lúc bình thường hắn đã được hưởng vô số chỗ tốt từ Vô Tận đại lục, nhưng đến thời khắc mấu chốt, hắn lại không muốn làm gì.
Nếu đã như vậy còn cần ngươi làm gì? Trong lòng Lâm Phàm chỉ có duy nhất một ý nghĩ, chém chết Chân Lý Tiên Vương, hắn sẽ vơi đi khó chịu trong lòng. Hơn nữa vừa rồi, khi ở đó, hắn đã phát hiện khí tức Vị Lai Vô Lượng Vương Phật, hai tên kia nhất định đã thương lượng chuyện gì đó, nếu như hắn ta đã cấu kết với Vị Lai Vô Lượng Vương Phật, vậy đừng trách lão tử giết ngươi.
- Ngươi trở lại đây làm gì?
Âm thanh Chân Lý Tiên Vương vang vọng thiên địa, trong đó dường như bao hàm một chút phẫn nộ, có ý nếu Lâm Phàm còn không ly khai, hắn chỉ có đường chết. Chân Lý Tiên Vương đã ẩn cư ở đây từ rất lâu, từ trước tới giờ chưa có ai dám tới đây làm càn. Cho dù mấy cái tên Thái Thượng lão tổ của các đại tông cũng không dám đến, tên tiểu bối kia lại dám trêu trọc hắn, quả thật muốn chết.
- Giết ngươi…
Lâm Phàm đang đứng trên hư không hờ hững trả lời, Vĩnh Hằng Chi Phủ xuất hiện, hắn giơ cao búa chém về phía Chân Lý Chi Tháp.
- Lúc Vô Tận đại lục gặp phải nguy cơ, ngươi lại thờ ơ. Đã thế lại còn cấu kết với Vị Lai Vô Lượng Vương Phật. Vậy còn cần ngươi làm gì?
Một đạo ánh búa đột ngột xuất hiện giữa thiên địa, tựa như cuồng long đang dữ tợn rít gào, nó bay thẳng đến Chân Lý Chi Tháp, sức mạnh cuồng bạo xé rách hư không, bình phong đang bao phủ chung quanh Chân Lý Chi Tháp lập tức nứt toác, khi đối mặt với Tiên Vương cường giả, bình phong đó cũng chỉ như một tờ giấy mỏng.
Chân Lý Tiên Vương đàn vô cùng giận dữ, tinh bút trong tay hắn vung lên. Thiên địa xuất hiện một nét bút giống như du long đang du tẩu, vẻn vẹn chỉ một chữ viết nhưng bao hàm vô số sát ý. Hắn giờ đã thật sự nổi giận, không ngờ tên tiểu bối này lại dám động thủ trên đầu thái tuế, không coi hắn ra gì.
Một tiếng ầm ầm vang lên.
Hai nguồn sức mạnh kinh khủng va chạm kịch liệt, rồi nổ tung, khiến hư không xung quanh không ngừng nứt toác, khi các Tiên Vương chiến đấu, có thể nói kinh thiên động địa.
- Có ý tứ!
Lâm Phàm cười khẽ, trực tiếp thu Vĩnh Hằng Chi Phủ. Hai tay hắn chặp lại, Lực Lượng Nguyên Tuyền run rẩy mãnh liệt, hư không xuất hiện một luồng sáng, luồng sáng ẩn chứa sức mạnh kinh khủng, không phải cường giả bình thường có thể chống lại.
- Ngươi chết đi cho ta...
Lâm Phàm liền rít gào, hai tay hắn vỗ mạnh một cái bay về phía Chân Lý Tiên Vương, thân thể Chân Lý Tiên Vương nhẹ nhàng chuyện động.
- Chân lý không thể khinh nhờn và chống cự.
Một chữ màu vàng to lớn bồng bềnh giữ không trung, rồi lập tức lưu chuyển biến ảo thành một tấm khiên, che chắn thiên địa, khi sức mạnh cường hãn kia khi đánh vào tấm khiên, một tiếng nổ ầm vang lên. Sắc mặt Chân Lý Tiên Vương vẫn không thay đổi, hắn dù không phải Tiên Vương cường đại nhất, nhưng cũng không phải loại mà một tiểu bối có thể khi nhục, hắn cũng không ngờ tiểu tử này đã trưởng thành đến thế, thật khiến người ta không thể tưởng tượng được. Từ trước đến nay, Vô Tận đại lục vẫn chưa xuất hiện một tiểu bối tu luyện nhanh như thế, chỉ có mấy năm mà hắn đã trở thành cường giả mạnh thế này, nếu cho hắn thêm một quãng thời gian nữa, hắn chẳng phải sẽ trở thành Thiên Quân sao? Hắn cũng không vì đối phương là tuyệt thế kỳ tài mà nương tay, nếu đối phương chọc hắn, thì phải chịu sự trừng phạt.
Chân Lý Tiên Vương đột nhiên lại cảm nhận được hư không trước mặt khẽ chấn động, một nắm đấm mang theo lực lượng cuồng bạo oanh kích về phía hắn.
Ầm!
Lâm Phàm không ngờ phản ứng Chân Lý Tiên Vương quá nhanh, chỉ cần một chưởng đã ngăn trở thế công của hắn, tuy hắn giờ đã là Tiên Vương, nhưng hắn vẫn thích công kích cận chiến, chỉ có như vậy, hắn mới cảm nhận được khoái khi chiến đấu. Cửu Ngũ Đại Hồng Chuyên xuất hiện trong tay, Lâm Phàm đập trán Chân Lý Tiên Vương, Chân Lý Tiên Vương sững sờ, hắn mặc dù không cảm nhận được bất kỳ gợn sóng năng lượng nào từ cục gạch kia, nhưng không biết vì sao, hắn lại cảm thấy vật ấy rất nguy hiểm. Trong nháy mắt, ngón tay hắn bắt lấy nó, khóe miệng Lâm Phàm lộ vẻ tươi cười, chân phải hắn giơ lên, đá về đũng quần đối phương.
- Thật âm hiểm…
Chân Lý Tiên Vương nhướng mày, thân hình hắn liền hơi động, nhanh chóng đổi vị trí, xuất hiện sau lưng Lâm Phàm. Tinh bút trong tay hắn điểm một cái, một luồng sức mạnh mênh mông chợt bộc phát.
Xì xì!
Lâm Phàm phun ra một ngụm máu tươi, thân thể hắn cũng lắc lư.
- Chân Lý Tiên Vương, giờ khắc này Vô Tận đại lục đang nằm trong thế dầu sôi lửa bỏng, vì sao ngươi lại khoanh tay đứng nhìn?
Lâm Phàm che ngực, ngẩng đầu nhìn Chân Lý Tiên Vương.
- Ngươi há có thể hiểu đượ, nếu ngươi có thể đạt đến cấp độ như ta, thì ngươi sẽ hiểu.
Chân Lý Tiên Vương giơ tay lên cao, Chân Lý Tinh Bút lấp lóe, tựa như ẩn chứa tất cả thiên địa chân lý, hắn viết ra một nét, đánh vào người Lâm Phàm, Lâm Phàm liền bước lên trước, vẻ mặt trở nên trắng bệch cực kỳ, như mất đi sức chống cự, hắn vẫn ngẩng đầu nhìn địch thủ, từ từ nói.
- Ta đích thực không thể hiểu được mục đích của ngươi, nhưng ngươi cũng không nên cấu kết với Vị Lai Vô Lượng Vương Phật.
Chân Lý Tiên Vương nhìn Lâm Phàm đang trước mắt, tự hỏi.
- Chẳng lẽ là thực lực hắn đã trở nên cường hãn như vậy rồi? Dù sao đối phương cũng là Tiên Vương, tuy nói hắn vẫn không bằng mình, nhưng cũng không thể bại nhanh như vậy? Chẳng lẽ những năm gần đây, do mình tập trung theo đuổi chân lý chi đạo, nên vô tình tiến nhập cảnh giới cao thâm hơn? Chỉ do mình không biết?
Bất quá hắn cũng không suy nghĩ nhiều, tên đáng ghét trước mắt này phải chết. Danh dự Chân Lý Tiên Vương ta há có thể để một tiểu bối nhục nhã. Lâm Phàm đang bước từng bước hướng về Chân Lý Tiên Vương. Lúc này, Chân Lý Tiên Vương cũng không để Lâm Phàm trong mắt nữa, hắn lại vẽ ra một bút, từng đạo quang mang chém thân thể Lâm Phàm.
- Ngươi không rõ chuyện giữa ta và Vị Lai Vô Lượng Vương Phật, mục đích của các ngươi chỉ là được tồn tại, mà mục đích của chúng ta chính là truy cầu Thiên Quân chi đạo chí cao vô thượng, nếu ngươi chuyên tâm tu luyện, đời này vẫn còn một chút hi vọng, đáng tiếc hiện tại đã muộn, bởi vì ngươi sắp chết rồi.
Chân Lý Tiên Vương lạnh lùng nói, chân lý tinh bút trong tay hắn đánh vào trên người Lâm Phàm, máu Lâm Phàm văng tứ tung, nhưng giờ khắc này, hắn vẫn chậm rãi đi tới trước mặt đối phương, sau đó giơ nắm đấm không có bất kỳ sức lực nào lên.
Lạch cạch!
Hắn dường như dùng hết khí lực đánh lên ngực Chân Lý Tiên Vương.
- Ngươi thật sự
không xứng làm chân lý...
Khi nắm đấm chậm rãi bay tới chỗ Chân Lý Tiên Vương, nó dường như tiêu hao hết tất cả sức mạnh, hai mắt Chân Lý Tiên Vương hờ hững nhìn Lâm Phàm, hắm đấm của hắn chậm rãi chạm tới lồng ngực, bụng… Nhưng khi nó chạm tới đũng quần...
Lạch cạch!
- Xoay Chuyển Càn Khôn!
Thanh âm uy nghiêm vang vọng trong thiên địa, thần sắc Chân Lý Tiên Vương thay đổi trong chớp mắt, miệng hắn há to, hai mắt trợn trừng, khuôn mặt hắn dần trở nên dữ tợn… Tất cả mọi thứ bây giờ đối với hắn đều đã không quan trọng nữa, thiên địa trong mắt hắn đã tan vỡ thành vô số mảnh, một luồng cảm giác đau đớn từ đũng quần truyền đến.
- A...
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, cho dù hắn là Tiên Vương cường giả cũng không thể nào chịu nổi một chiêu âm hiểm như thế.
Chân Lý Tiên Vương đau đớn nhìn Lâm Phàm, chật vật mới mở miệng.
- Nới lỏng... Tay.
Lâm Phàm nhìn hắn lắc đầu, sau đó lấy chủy thủ từ túi trữ vật.
- Gặp lại sau... Chân Lý, ta tiếp thu kinh nghiệm của ngươi, và sẽ nỗ lực chứng minh ngươi vẫn còn có chút tác dụng.
Xì xì!
Một đao!
Hai đao!
Ba đao!
Bốn đao!
...