--------------------------------------------------
- Không Gian Chủ Thần, chúng ta không đuổi theo nữa à?
Ám Chủ Thần thắc mắc hỏi, những Chủ Thần khác cũng nhìn phía hắn.
Không Gian Chủ Thần nhìn hư không, trên trán nạm một viên thủy tinh, mở miệng nói.
- Vị Lai Vô Lượng Vương Phật đang lợi dụng chúng ta giết chết tên kia, chúng ta không cần thiết theo hắn, hắn muốn giết tên kia thì để hắn giết, mà đối phương chắc chắn rất căm hận Vị Lai Vô Lượng Vương Phật, hai người sẽ đấu đến không chết không thôi, chúng ta chỉ cần chờ bọn hắn tranh đấu, ngồi một chỗ ngư ông đắc lợi là được.
- Trí Tuệ Chủ Thần thế nào rồi?
Không Gian Chủ Thần dò hỏi.
- Đã ổn định rồi, không ngờ tên thổ dân có loại thủ đoạn bực này, ngay cả Chủ Thần cũng khó chống đối.
Sinh Mệnh Thần nói.
- Thực lực thổ dân này phi phàm, để Vị Lai Vô Lượng Vương Phật tự mình đau đầu đi, Hỏa Diễm Thần truyền đến tin, Hàn Sương Thần muốn giáng lâm Vô Tận đại lục để báo thù cho muội muội nàng.
Không Gian Chủ Thần nói.
Đông đảo Chủ Thần nghe tới Hàn Sương Chủ Thần liền nhíu chặt mày, lộ ra vẻ kinh hãi, tuy thực lực bọn hắn mạnh mẽ nhưng không thể không thừa nhận Hàn Sương Chủ Thần mặc dù là nữ tử nhưng lại là nhân vật mạnh nhất trong bảy mươi hai Chủ Thần, hơn nữa còn cực kỳ biến thái, thủ đoạn tàn nhẫn, người mà các Chủ Thần không muốn giao thiệp, nhưng bây giờ xâm lấn Vô Tận đại lục, đối mặt với đông đảo cường giả, tuy Nguyệt Ảnh đại lục tạm thời chiếm ưu thế nhưng thương vong song phương đều rất lớn, hiện tại Hàn Sương Chủ Thần đã xuống núi, hiện trạng chắc sẽ phát sinh thay đổi
- Trở về thôi, chuyện bây giờ cứ để Vương Phật tự mình giải quyết đi.
- Được!
Mười một Chủ Thần rời đi, bọn họ không đuổi theo nữa, bọn hắn thấy Vị Lai Vô Lượng Vương Phật không đáng tin, Lâm Phàm cứ để hắn đi giải quyết đi.
...
- Đáng chết, đám người kia đâu rồi, cơ hội đã bày ra trước mặt nhưng lại không đuổi theo.
Vị Lai Vô Lượng Vương Phật đang vô cùng nổi giận, con mẹ nó quá gạt người đi, thật vất vả triển khai vô thượng tiên thuật đuổi theo tiểu tử này, nhưng giờ mười một Chủ Thần rời đi, khiến hắn không biết nên làm thế nào.
Lâm Phàm cười to.
- Vị Lai Vô Lượng Vương Phật, đến đây, hôm nay lão tử solo với ngươi, có gan thì đừng bỏ chạy.
Vị Lai Vô Lượng Vương Phật nhìn Lâm Phàm, trong lòng bắt đầu chửi mẹ nó, bị chơi xỏ rồi, cơ hội tốt như vậy nhưng uổng phí, hiện tại hắn nhìn ra, tiểu tử trước mắt này có tiềm lực rất lớn, mỗi một lần gặp mặt, thực lực của hắn đều tăng nhanh như ngồi hỏa tiễn, nếu như cứ để hắn như thế, hậu quả sẽ rất khủng bố.
Chủ Thần của Nguyệt Ảnh đại lục thật sự quá ngu xuẩn, nhân vật nguy hiểm nhất lại không chịu giết, một mực đi giết những tồn tại không có chút sức uy hiếp nào.
Lâm Phàm cười hì hì, xà phòng xuất hiện trong tay, hiện tại hắn không sử dụng, nhưng chỉ cần để hắn nắm lấy cơ hội, Vị Lai Vô Lượng Vương Phật này tuyệt đối chạy không được.
Nhìn cục xà phòng trong tay Lâm Phàm, Vị Lai Vô Lượng Vương Phật lùi về sau một bước, cảnh giác nhìn hắn, hắn hiện tại rất kiêng kỵ cục xà phòng này.
Lần trước may mà mình té nhanh, nếu không chỉ sợ sẽ giống như Quang Minh Thần, mà hiện giờ xà phòng đang trong tay hắn, mình thật sự không dám đánh cược.
Lâm Phàm lấy một khối xà phòng từ túi trữ vật, sau đó hù dọa ném nó về phía Vị Lai Vô Lượng Vương Phật.
- Xà phòng đến rồi...
Ầm!
Vị Lai Vô Lượng Vương Phật lập tức trốn vào hư không, sau đó phát hiện mình lại bị chơi xỏ, hắn phẫn nộ gầm to.
- Tiểu tử, ngươi chờ đó, ta nhất định sẽ giết chết ngươi.
Lâm Phàm cũng không đuổi theo, muốn đuổi cũng không kịp, mục tiên hiện tại của hắn hiện giờ là trước tiên giết đucợ một vài Chủ Thần để tăng kinh nghiệm, khi đó giết Vị Lai Vô Lượng Vương Phật không muộn.
Mối thù này cứ để trong lòng, chỉ cần thực lực ca tăng lên, người đầu tiên ca giết chính là Vị Lai Vô Lượng Vương Phật ngươi.
Thiên Địa Tông!
Lâm Phàm trở về, hắn phát hiện Thiên Địa Tông có không ít đệ tử các tông môn khác, tông môn những đệ tử này chắc đã bị tiêu diệt, hoặc có khi trực tiếp tới nương nhờ Thiên Địa Tông.
Nơi sâu nhất trong tông môn.
- Làm sao? Mấy vị Tiên Vương viễn cổ kia nói thế nào?
Canh Dương Thiên hỏi.
Lâm Phàm lắc đầu nói:
- Chân Lý Tiên Vương không nói, hắn không còn nữa, Nam Ma Tiên Vương đáp ứng trên đầu môi rồi, nhưng ta thấy hắn cũng không muốn tham dự vào, còn hai vị Tiên Vương còn lại thì ta không thấy, ta thấy họ nhất định đã bị Vị Lai Vô Lượng Vương Phật thuyết phục, chắc sẽ không hỗ trợ đâu, lão tổ, hình như ngươi dự liệu được a.
Canh Dương Thiên gật gật đầu.
- Đúng vậy, đều trong dự liệu, bốn vị Tiên Vương viễn cổ một lòng theo đuổi Thiên Quân đại đạo, đương nhiên sẽ không tham dự vào chuyện này, đối với bọn họ, thiên địa vạn vật không còn quan trọng nữa.
Lâm Phàm cười nói:
- Ngươi biết thế mà vẫn kêu ta đi, không phải một chuyến đi về tay không sao? Lúc trở lại còn bị Vị Lai Vô Lượng Vương Phật chặn đường, bất quá số may nên ta trốn được.
Canh Dương Thiên nhìn Lâm Phàm.
- Thực lực ngươi chắc đã đạt đến Tiên Vương rồi đi, ngươi không cần ẩn giấu, ta vẫn chưa già đâu.
Lâm Phàm nhún vai.
- Không ngờ lại bị ngươi nhìn thấu, vốn còn muốn cho các ngươi một niềm vui bất ngờ, ta đã đạt đến Tiên Vương cảnh, cái tên Chân Lý Tiên Vương kia không biết phân biệt thị phi nên bị ta giết rồi, hai trong số bảy mươi hai Chủ Thần của Nguyệt Ảnh đại lục cũng bị ta làm thịt, bất quá bây giờ, Vị Lai Vô Lượng Vương Phật vẫn luôn nhằm vào ta, sau này ra ngoài chắc phải cẩn thận một chút mới được.
Canh Dương Thiên cùng một ít lão tổ kinh hãi, Lâm Phàm mặc dù nói rất hờ hững bọn họ thấy chuyện này dị thường khủng bố a.
Hàn Quân Thiên đờ mặt ra.
- Theo ngươi nói, tu vi ngươi bây giờ còn cao hơn ta?
Lâm Phàm nhìn Hàn Quân Thiên.
- Tông chủ, đừng quá để ý những thứ này, giữa người và người có lúc cũng không nên so sánh, nên thả lỏng tâm ra a.
- Ha ha...
Hàn Quân Thiên bất đắc dĩ cười ha ha, tên này muốn mình thả lỏng tâm thế nào đây, đệ tử còn lợi hại hơn mình, nói ra có chút mất thể diện nha.
Tuy nói trò giỏi hơn thầy, nhưng thực lực tiểu tử này tăng lên cũng quá nhanh đi.
Ngay thời điểm Lâm Phàm so công phu cùng Hàn Quân Thiên, một khối ngọc bội bên hông Canh Dương Thiên đột nhiên bể ra, sắt mặt hắn khẽ biến.
- Không tốt.
- Lão tổ, làm sao vậy?
Lâm Phàm hỏi.
- Đây là tin tức của Ngự Linh sư đệ, Thiên Hà sơn mạch bên kia xảy ra chuyện rồi.
Canh Dương Thiên trầm thấp nói chuyện.
- Tu vi Ngự Linh sư đệ cũng là Tiên Vương cảnh, khiến cả hắn cũng phải phát sinh tín hiệu cầu cứu, e rằng Nguyệt Ảnh đại lục bên kia đã phái ra cường giả Chủ Thần.
- Lão tổ, không cần nói nữa, ta sang bên kia xem thử.
Lâm Phàm không chút do dự.
Canh Dương Thiên biến sắc.
- Ngươi mới vừa trở về, sao đi nữa sao... ?
Lâm Phàm khoát tay nói.
- Lão tổ, việc tông môn ta không có thể mặc kệ, chuyện này giao cho ta đi, các ngươi không cần phải đi, để ta đi.
Lâm Phàm không thể buông tha loại cơ hội này, bây giờ, để nâng cao thực lực chỉ còn dựa vào đám Chủ Thần thôi, không giết chúng, exp không thể tăng được a.
Vèo!
Kkhông chờ Canh Dương Thiên nói thêm gì nhiêu, Lâm Phàm trực tiếp biến mất.
Hàn Quân Thiên cảm thán.
- Ai, có đệ tử giỏi thật khỏe a, nếu nguy cơ lần này được giải quyết, ta thấy ta cũng nên thoái vị rồi.
Canh Dương Thiên gật đầu, thầm chấp nhận chuyện này.