--------------------------------------------------
Mấy ngày sau Lâm Phàm biết được một tin tức động trời.
Đế Đạo Tông bị diệt, đệ tử tông môn chạy trốn hết, phương bắc trở thành một vùng đất băng sương lạnh giá, chuyện này quả thực không thể tưởng tượng nổi, tuy Đế Đạo Tông thuộc dạng yếu nhất bên trong chín đại tông nhưng sao họ lại bị tiêu diệt nhanh chóng như vậy.
Chuyện để Lâm Phàm khiếp sợ nhất chính là phương bắc lớn như thế mà giờ biến thành một vùng băng giá.
Rất nhanh sau đó Lâm Phàm nhận được thông báo lão Tổ triệu hoán.
Cấm địa tông môn.
Sau khi Lâm Phàm đến, hắn cũng không đợi hỏi mà nói luôn.
- Lão tổ, chuyện này rốt cuộc như thế nào?
Sắc mặt Canh Dương Thiên nghiêm túc.
- Ta cũng vừa mới nhận được tin Đế Đạo Tông bị diệt, phương bắc trở thành một vùng băng giá, các tông môn lớn nhỏ xung quanh cảm giác được biến hoá nên đã kịp thời rút lui, theo ta thấy đây nhất định do Chủ Thần của Nguyệt Ảnh đại lục ra tay rồi.
- Không thể nào, nếu như Chủ Thần của Nguyệt Ảnh đại lục ra tay thì tại sao một chút động tĩnh cũng không có?
Lâm Phàm không tin Nguyệt Ảnh đại lục lại có Chủ Thần mạnh bực này, trực tiếp đóng băng cả phương bắc rộng lớn.
Canh Dương Thiên lắc đầu.
- Không biết, nhưng tình huống kinh khủng kiểu này không thể chủ quan được. Sinh linh Nguyệt Ảnh đại lục đã xâm lấn phương bắc và biến nơi đó trở thành đại bản doanh của chúng, quân đội của Nguyệt Ảnh đại lục từ những địa phương khác đã rút đi rồi, đây là lý do vì sao chúng đã đánh vào sâu bên trong chúng ta mà đến giờ chúng ta mới phản ứng được, nhưng hết thảy đều đã quá muộn.
Lâm Phàm muốn đi xem tình huống như thế nào, bởi vì hắn vẫn không tin chuyện này lắm, Chủ Thần dạng gì mới có bản lãnh bực này, quả thực không thể tưởng tượng nổi.
- Lão tổ, ta nghĩ mình nên đi xem một chút.
Lâm Phàm lên tiếng.
Một tên Vị Lai Vô Lượng Vương Phật đã đủ làm hắn rất nhức đầu rồi, giờ lại xuất hiện thêm một tên biến thái nữa, chuyện càng ngày càng rắc rối, nếu như một đám người gây ra chuyện này, hắn cũng không sợ nhưng nếu việc này chỉ do một Chủ Thần gây ra thì thật sự có chút khủng bố.
Canh Dương Thiên có chút lo lắng.
- Việc này sợ rằng sẽ rất nguy hiểm, ta thấy ngươi tốt nhất đừng đi.
Lâm Phàm xua tay nói.
- Nếu như không đi thì chúng ta sẽ vĩnh viễn không biết nơi đó xảy ra chuyện gì, người yên tâm, coi như không địch lại, ta vẫn có khả năng chạy thoát được.
Canh Dương Thiên cũng không nói thêm gì nữa, Lâm Phàm nhanh chóng phi hành về phương bắc.
Hàn Quân Thiên mở miệng nói.
- Lão tổ, ta cũng muốn đi, nếu như gặp phải chuyện gì, ta cũng có thể chiếu cố cho tiểu tử kia.
Canh Dương Thiên gật đầu, trong ghi chép của tông môn không có tình huống kiểu này, bởi vậy hắn không biết có chuyện gì đang xảy ra nữa.
Lâm Phàm đang dùng tốc độ nhanh nhất phi hành.
Mấy ngày sau.
Khi hắn đến phương Bắc, đã bị hình ảnh trước mắt làm sợ ngây người.
Cả một vùng rộng lớn toàn là tuyết trắng, mênh mông vô bờ, gió lạnh thấu xương gào thét.
Lâm Phàm rơi xuống đất, bước vào trong băng sương.
Phù phù!
Một luồng gió lạnh thấu xương thổi tới khiến hắn rùng mình.
- Lạnh quá!
Lông mày Lâm Phàm chau lại, cường độ thân thể hắn đã đạt đến trình độ nhất định nhưng lúc này hắn vẫn cảm nhận được sự buốt giá khi gió lạnh thổi vào người.
Lâm Phàm không định lưu lại nơi này mà tiếp tục tiến lên.
Không biết qua bao lâu, Lâm Phàm mới nhìn thấy thấy một đám người đang đi trong thế giới giá rét đầy băng sương này, hơn nữa nhìn dáng vẻ của họ giống như tùy thời có thể tử vong.
- Các ngươi là ai?
Lâm Phàm từ trong hư không hạ xuống mở miệng hỏi.
Nhóm người này mặc trang phục thống nhất, hình như là đệ tử của một tông môn nào đó, nhưng lúc này, trên cơ thể mỗi một người đều bị sương lạnh bao trùm, đang run lẩy bẩy cất bước đi.
Thực lực đạt đến mức độ này đã sớm không nhìn đến sự biến hoá của khí hậu bên ngoài, nhưng bọn họ vẫn bị sương lạnh đóng băng, chuyện này quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Những người này thấy có người xuất hiện, nhất thời kinh sợ, nhưng khi thấy rõ đối phương là người của Vô Tận đại lục, lúc này mới mở miệng nói.
- Cứu chúng ta với, chúng ta là đệ tử Đế Đạo Tông...
Lâm Phàm thấy khí tức bọn họ từ từ bạc nhược, nếu không cứu nhanh, chỉ sợ lát nữa họ sẽ phải chết hết.
Một đoàn sinh mệnh lực xuất hiện rồi chia ra mấy phần từ từ dung nhập vào cơ thể bọn họ.
Sắc mặt nhợt nhạt do bị đông cứng giờ đang từ từ hồng nhuận, khí tức cũng cũng dần dần tăng lên, âm thanh cũng bắt đầu rõ ràng hơn trước.
- Cảm tạ!
Mọi người cảm kích nói, bọn họ vẫn không biết đoạn đường này họ sao có thể đi tới được, họ có thể phi hành nhưng trên không có gió lạnh càng mạnh hơn, pháp lực trong cơ thể cũng bị ngưng kết, khiến họ không thể vận chuyển.
Cuối cùng họ chỉ có thể đi bộ, vừa mới bắt đầu còn có thể chống đỡ nhưng theo thời gian trôi qua, bọn họ phát hiện pháp lực bản thân bắt đầu trở lên sền sệt như bị đóng băng, không cách nào triển khai thần thông, nên cuối cùng họ chỉ có thể dựa vào tự thân, từng bước từng bước tiến lên.
- Ta là đệ tử Thiên Địa Tông, Đế Đạo Tông đến cùng gặp phải tình huống gì? Phương bắc vì sao biến thành như thế?
Lâm Phàm nói ra nghi ngờ trong lòng.
- Một người phụ nữ…
Một tên đệ tử giống như đầu lĩnh trả lời.
- Nữ nhân?
Lâm Phàm sững sờ, chuyện này liên quan gì tới phụ nữ, trẻ con chứ.
Thời điểm tên đệ tử đó nhắc tới nữ tử này, trên mặt hắn lộ ra vẻ hoảng sợ giống như nhìn thấy một chuyện gì đó rất kinh khủng.
- Nữ nhân này kinh khủng, nơi nàng đi qua đều biến thành sương lạnh, trưởng lão, tông chủ, lão tổ đều không phải đối thủ của nàng, thậm chí họ còn không thấy đối phương ra tay thế nào đã bị đông thành tượng băng rồi, chúng ta thấy tình huống không ổn nên chả do dự chạy trốn, nhờ người phụ nữ kia không thèm để mắt đến chúng ta, chứ nếu không cả đám khó sống lắm.
Tên đệ tử này hoảng sợ nói, hắn không nghĩ đến thế giới này có nhân vật khủng bố như thế.
Khi nữ nhân kia tới Đế Đạo Tông, toàn bộ nơi đó đã biến thành thế giới băng tuyết, trưởng lão, tông chủ đều triển khai thần thông mạnh nhất tấn công nhưng người phụ nữ kia vẫn không nhúc nhích, nàng ta chỉ vẻn vẹn dùng một ánh mắt đã đóng băng toàn bộ đám người tông chủ.
Lâm Phàm nhướng mày, chẳng lẽ dó Chủ Thần của Nguyệt Ảnh đại lục ra tay? Nhưng rốt cuộc là tên Chủ Thần nào dĩ nhiên lợi hại như vậy? Không biết là ai nhỉ? ?
Thực lực đám lão tổ Đế Đạo Tông cũng không phải bình thường, họ đều là cường giả Tiên Vương cảnh hàng thật giá thật, đặc biệt là Đế tiên lão tổ, người này không kém Canh Dương Thiên nhưng bị đối phương dùng một cái ánh mắt đóng băng, cmn gặp quỷ rồi.
Nghĩ tới đây hắn đột nhiên nghĩ đến Thiên Quân cảnh, chẳng lẽ người phụ nữ kia đạt đến Thiên Quân rồi?
Không nên như vậy nha, nếu Nguyệt Ảnh đại lục có cường giả Thiên Quân, chúng đã sớm một đường tấn công rồi, không cần phiền phức như bây giờ.
Lâm Phàm chuẩn bị đi xem một chút nữa, quay sang nói với đám người.
- Các ngươi có thể đi đến Thiên Địa Tông tránh nạn, nơi đó tạm thời tương đối an toàn.
- Ngươi muốn đi về phía trước sao?
Một đệ tử hỏi.
- Ừm.
Lâm Phàm gật đầu.
- Ta khuyên ngươi tốt nhất không nên đi, nơi đó không chỉ có nữ nhân kinh khủng kia còn có rất nhiều sinh linh của Nguyệt Ảnh đại lục, ngươi đến đó chỉ có con đường chết, hơn nữa, bên trong sương lạnh thế này, pháp lực của chúng ta sẽ từ từ bị đông lại, rồi cuối cùng hóa thành người băng.
Lâm Phàm không thèm để ý đến giá lạnh chỗ này, hắn xua tay nói tiếp.
- Các ngươi cứ rời đi đi.
Mọi người thấy ý hắn đã quyết nên cũng không khuyên can nữa.