--------------------------------------------------
Mình cũng nói đến mức đấy rồi nhưng ánh mắt Hàn Sương Thần vẫn rất xem thường mình, nàng nhìn hắn giống như một con giun, con dế, tràn đầy khinh thường và kiêu ngạo.
Lâm Phàm không nói thêm gì, chân mày mày hắn ngưng lại, khí tức bạo phát, sau đó quát một tiếng bay thẳng đến chỗ Hàn Sương Thần, lực lượng âm dương bắt đầu khởi động. Hiện giờ, thực lực Lâm Phàm đã đạt đến Tiên Vương, nên hắn thi triển Xoay Chuyển Càn Khôn đạt đến trình độ đỉnh phong, uy lực một chiêu này quỷ thần khó lường.
Năm ngón tay duỗi ra, trên mỗi một ngón tay đều ẩn chứa lực lượng chuyển đổi âm dương, bất kể ai trúng chiêu này, âm dương trong cơ thể sẽ phát sinh thay đổi, hoàn toàn hỗn loạn.
Tuy thực lực Hàn Sương Thần phi phàm, nhưng nếu nàng trúng chiêu, vẫn sẽ bị chuyển đổi giới tính như cũ.
Đối mặt với lực lượng âm dương mênh mông, Hàn Sương Thần hơi nhướng mày, nàng cảm giác được chiêu này không tầm thường chút, nàng không ngờ tới thực lực tên giun dế này lại mạnh như vậy.
Nhưng nghĩ đến lời thề, nàng vẫn nhịn được.
Một mảnh hàn băng bao phủ Hàn Sương Thần lại, ngăn Lâm Phàm lại bên ngoài, không cho hắn có cơ hội xâm lấn.
Ầm!
Một chưởng Lâm Phàm vỗ vào hàn băng nhưng không có cách nào xâm nhập vào.
Lâm Phàm biết thực lực Hàn Sương Thần phi phàm nhưng không nghĩ tới lại cường hãn như thế, hắn vẫn không tin lực lượng âm dương, mênh mông cuồn cuộn này không làm gì được nàng, cỗ lực lượng này tràn ngập không gian khiến cả phiến hư không này triệt để hỗn loạn.
Hàn Sương Thần vẫn lãnh đạm như cũ nhìn Lâm Phàm, không biết qua bao lâu nàng mới lên tiếng,
- Từ bỏ đi, ngươi không phá mở được phòng ngự của ta đâu!
- Hừ, đừng quá tự đại!
Lâm Phàm rít gào sau đó hắn gọi ra hỏa diễm Nhất Niệm Thành Đan, lòng bàn tay hắn xuất hiện một mảnh hỏa diễm, hoả diễm Nhất Niệm Thành Đan được gọi ra, có thể đốt cháy thiên địa vạn vật.
Một chưởng chứa đầy hoả diễm vỗ lên lớp phòng ngự hàn băng của Hàn Sương Thần.
Tư tư.
Bức tường hàn băng vô kiên bất tồi không ngừng hòa tan, chuyện này khiến lông mày Hàn Sương Thần cau lại, nàng lui về phía sau, ngưng mắt nhìn Lâm Phàm, thật không ngờ tên thổ dân trước mắt có bản lãnh bực này.
Hàn Sương Thần mặc dù là chủ thần của Nguyệt Ảnh đại lục nhưng nàng thuộc hạng người đi nhiều biết rộng, nhưng khi nhìn thấy hoả diễm trong tay đối phương, nàng vẫn không có biết nó là gì.
- Ngọn lửa này rốt cuộc là lửa gì? Còn cường đại hơn cả lửa của Hỏa Thần?
Lâm Phàm cười nói.
- Ngươi chưa thấy qua sao? Ta còn rất nhiều thứ lợi hại hơn cái này đấy, ta cho ngươi biết, nếu ngươi cố gắng lưu lại nơi này, kết cục sẽ hết sức thảm đấy.
Hàn Sương Thần cười lạnh, vẫn tiếp tục đứng bất động tại chỗ, bức tường hàn băng càng thêm dày đặc hơn so với trước.
Lâm Phàm vỗ một chưởng vào tường băng tuy hòa tan không ít nhưng phát hiện hàn băng đang không ngừng khôi phục, nó vẫn ngăn hắn bên ngoài.
Hàn Sương Thần quả thực không phải hạng tầm thường, thực lực nàng quá mức kinh người, tuy hoả diễm Nhất Niệm Thành Đan có thể thiêu đốt hàn băng của nàng nhưng tốc độ khôi phục lại thật sự quá nhanh, hắn không đánh tan được lớp phòng ngự này.
Lâm Phàm ngừng lại, hắn xem như chịu thua rồi, ả này quả thật quá trâu bò, trâu bò đến mức không thể không phục.
- Ngươi đến cùng có đi hay không?
Lâm Phàm nhìn Hàn Sương Thần quát, hắn phát hiện mình lại không có bất kỳ biện pháp nào với nàng, Hàn Sương Thần vẫn đứng lù lù bất động cho hắn đánh, nhưng hắn không tìm ra cách nào phá được phòng ngự của người ta cả, chuyện này nói ra thật có thể hù chết người.
Hàn Sương Thần lạnh lùng nhìn Lâm Phàm.
- Thời điểm ngươi giết Thủy Thần thì cái chết của ngươi cũng đã được định trước.
Lâm Phàm im lặng nhìn nàng, hắn bắt đầu cởi hết y phục ra.
Hắn cũng không tin bà cô này không biết xấu hổ, một đại nam nhân muốn cởi quần áo trước mặt nàng mà nàng vẫn trân trân, nếu nàng vẫn vậy thì hắn coi như chịu phục.
Hàn Sương Thần nhìn thấy hành động của Lâm Phàm, nhất thời mở miệng hỏi.
- Ngươi muốn làm gì?
Lâm Phàm nhìn nàng nhưng động tác không dừng lại.
- Nóng quá nên ta muốn cởi sạch quần áo trên người, nếu ngươi không ngại thì cứ nhìn.
Theo Lâm Phàm nghĩ, cô nàng nhất định sẽ cảm thấy xấu hổ rồi nghiêm mặt, bịt mắt quát lớn “Ngươi thật biến thái, vô sỉ như vậy”
Chuyện như này trong tiểu thuyết kiếp trước đều nói như vậy, hôm nay hắn muốn thử một lần xem sao, theo như trong truyện, khi thấy mình thoát y sạch sẽ, cô em này khẳng định sẽ thất kinh, sau đó mình thừa thắng xông lên, đè nàng xuống thế là xong.
Nhưng đúng lúc này, Hàn Sương Thần phán một câu làm hắn chỉ biết câm nín.
- Ta không ngại đâu, ngươi cứ tự nhiên, thân thể thổ dân ta chưa xem qua bao giờ, nếu như ngươi làm ta thoả mãn, ngày mai ta sẽ biến ngươi trở thành tượng băng...
Lâm Phàm thở dài.
- Hàn Sương Thần ngươi đến cùng muốn thế nào? Ngoại trừ việc giết ta thì chuyện gì cũng có thể thương lượng, chỉ cần có thể làm được, ta tuyệt đối thỏa mãn ngươi.
Hàn Sương Thần cười lạnh nhìn Lâm Phàm.
- Ta chỉ muốn ngươi chết.
- Vậy không có chuyện gì để nói nữa.
Lâm Phàm khoát tay.
Tình huống bây giờ của hắn rất nghiêm trọng, hắn không thể mang bà ôn thần này đến Thiên Địa Tông được, những đệ tử bình thường không thể đỡ nổi hàn băng của nàng.
Sức mạnh ngàn dặm băng phong vô cùng kinh khủng, tu vi thấp sẽ trực tiếp bị biến thành tượng băng, coi như đám người Canh Dương Thiên cũng không thể làm gì được Hàn Sương Thần.
Nguyệt Ảnh đại lục sao có cường giả như vậy? Chuyện này không khoa học tý nào.
Thời gian từ từ trôi qua.
Lâm Phàm vẫn đang suy tư hắn nên làm gì mới tốt, Hàn Sương Thần dùng hàn băng bảo vệ mình nên hắn không thể làm gì nàng, công kích của hắn không có tác dụng đối với nàng.
- Hàn Sương Thần, ngươi đừng khinh người quá đáng.
Lâm Phàm quát.
Hàn Sương Thần đáp lại.
- Bắt nạt ngươi thì sao, ngươi có thể làm gì ta?
Ta …Giời ạ...
Lâm Phàm coi như phục rồi.
- Tốt, rất tốt, đây là do ngươi ép ta.
Lâm Phàm cúi đầu, hắn đã học được một môn công phu vô cùng bá đạo khi hắn chưa đến Huyền Hoàng Giới, qua nhiều năm như vậy vẫn chưa từng dùng tới bởi vì hắn xem thường nó.
Nhưng giờ hắn bị Hàn Sương Thần bức đến mức này, hắn không lo lắng được nhiề nữa.
- Hàn Sương Thần ngươi tự tìm đến đó.
Lâm Phàm chợt quát lớn, trong mắt tinh quang lập loè.
Hàn Sương Thần lạnh lùng nhìn hắn giống như đang đợi giun dế này biểu diễn.
- A!
Một tiếng thét dài truyền ra.
Vị trí Lâm Phàm đang đứng đột nhiên nổ tung, lực lượng khổng lồ từ dưới chân hắn bộc phát, hắn lấy thân thể mình làm lợi khí rồi dùng tốc độ cực hạn lao tới đánh lên tường băng của Hàn Sương Thần.
Ầm!
Nhưng tường băng ấy vẫn không có một tia sứt mẻ.
- Ngươi đang làm gì đó?
Hàn Sương Thần cười lạnh, nàng phát hiện ra thân thể tên thổ dân trước mắt này nổ tung, máu tươi phân tán tứ phía.
Lâm Phàm lay động một chút, thân thể hắn nứt ra từng vết nứt, một tiếng kêu thảm thiết, kinh thiên động địa vàn lên.
- A... Đau quá, đau quá, ta muốn chết...
Hàn Sương Thần sững sờ, không hiểu đây là tình huống gì?
Lâm Phàm lăn qua lăn lại trong hư không, thân thể không ngừng nứt toác.
- Ngươi dĩ nhiên dùng hàn băng bình phong đụng vào ta, hiện tại ta bị ngươi đụng bị thương nặng rồi, ta sắp chết, ta sắp chết thật rồi… a a a…
Lâm Phàm kêu thảm không ngừng, nhưng trong mắt hắn lại loé tinh quang.
Lần này chỉ là một thử nghiệm nhưng hắn không tin nó vô dụng.
Theo lời thề của Hàn Sương Thần, hôm nay nàng không thể giết hắn, nhưng nếu mình chết bức tường hàn băng của nàng, như vậy coi như cô ả giết mình nha.
Khí tức Lâm Phàm hạ thấp xuống giống như tùy thời có thể tiêu tan.
- Ngươi…