* Chương có nội dung hình ảnh
--------------------------------------------------
Đại Địa Chủ Thần không suy nghĩ nhiều, bởi vì hắn nhìn thấy, thực lực sinh linh trước mắt thật sự rất yếu, mà khí tức bảo bối kia tản ra rất mạnh mẽ và huyền diệu.
Lâm Phàm giơ hai tay thật cao.
- Đại Địa Chủ Thần, xin người hãy khoan dung cho ta.
Trên mặt Đại Địa Chủ Thần lộ ra nụ cười, sau đó đi tới trước mặt Lâm Phàm, để tay lên Thiên Địa Dung Lô.
- Yên tâm đi, bản Thần khoan dung ngươi...
Trên mặt Lâm Phàm cũng tươi cười, hai tay từ từ thả xuống.
Đại Địa Chủ Thần cầm bảo bối trong tay nhất thời hưng phấn, hắn có thể cảm nhận được sức mạnh ẩn chứa bên trong đó.
Khổng lồ, thật sự rất to lớn.
Liệp Giả Chủ Thần ước ao ghen tị nhìn Đại Địa Chủ Thần, trong lòng rất không phục, vì cái gì mọi chỗ tốt đều bị Đại Địa Chủ Thần chiếm được?
Hắn dùng mông cũng có nghĩ được bảo bối này bất phàm, có một không hai trong thiên địa.
Lúc này, Đại Địa Chủ Thần hài lòng mở miệng.
- Không tệ, rất tốt, ta... Dân.
Ầm!
Nhưng lúc này thiên địa đột nhiên yên tĩnh lại.
Lâm Phàm lạnh nhạt lên tiếng.
- Xác thực rất tốt...
Vốn dĩ Đại Địa Chủ Thần đang vui mừng khôn xiết, nhưng nháy mắt sau, sắc mặt hắn phát sinh biến hóa, màu giống như gan heo, lúc trắng lúc xanh, hơi há mồm, hít vào một ngụm khí lạnh, hắn cảm thấy cảm giác đau đớn đang dâng lên trong lòng, loại cảm giác đó thật sự rất huyền diệu.
Một cảm giác ưu thương, cảm giác này, hắn chưa bao giờ cảm thụ qua, chỉ cảm thấy, tựa như vật gì đó của mình bị vỡ nát.
Liệp Giả Chủ Thần cũng nghi hoặc nhìn một màn trước mắt, ý gì đây? Chẳng lẽ mốt cúng bái mới thời nay sao?
Hoặc Đại Địa Chủ Thần thích bộ dáng này của các tín đồ?
- A!
Một tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, xông thẳng thiên địa, hai chân Đại Địa Chủ Thần run run, sau đó phức tạp nhìn Lâm Phàm.
- Ngươi... Ngươi...
Lúc này, trong lòng Lâm Phàm thở phào nhẹ nhõm, xem ra kế hoạch của mình lại thành công lần nữa rồi.
Lâm Phàm cũng không đợi hắn nhiều lời, nhanh chóng điều khiển Thiên Địa Dung Lô hút đối phương vào.
Xôn xao!
- Tên này rốt cuộc là ai? Đại Địa Chủ Thần đi đâu rồi?
- Chuyện gì xảy ra vậy? Đại Địa Chủ Thần đột nhiên biến mất không thấy nữa.
Đúng khắc này, đám sinh linh phía dưới bắt đầu bàn tán.
Nhưng Liệp Giả Chủ Thần phản ứng lại.
- Ngươi là ai...
Chưa hắn nói xong, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.
Liệp Giả Chủ Thần sững sờ, không kịp phản ứng, mà Lâm Phàm lại vỗ vai hắn một cái, sau đó khẽ cười, mặt nạ biến mất, lộ ra khuôn mặt chân chính.
- Ngươi là thổ dân của Vô Tận đại lục…
Liệp Giả Chủ Thần kinh ngạc, nhưng trong nháy mắt trở nên ngốc trệ.
Phốc phốc !
Tiếng đâm thủng truyền đến.
Sắc mặt Liệp Giả Chủ Thần dữ tợn không dám tin tưởng, hơiXem ảnh 1 của chươngcúi đầu xuống nhìn, hắn thấy trên bụng của mình đâng cắm một con dao găm.
Một giọt máu tươi dọc theo con dao rơi xuống.
Liệp Giả Chủ Thần cảm giác mình bị người ta đâm vào, không... Đây không phải cảm giác nữa, mà chính xác hắn bị người ta đâm một dao.
- Ngươi…
Liệp Giả Chủ Thần bắt lấy cánh tay đối phương, nhưng hắn cảm giác trong cơ thể mình đang có một nguồn sức mạnh to lớn xâm lấn, sức mạnh này cản trở thần lực, để hắn không có lực lượng trở tay.
Phốc phốc!
Rút dao găm ra.
Rồi lại đâm thêm một dao.
Sắc mặt Liệp Giả Chủ Thần đột nhiên biến đổi, thân thể khẽ run.
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Liệp Giả Chủ Thần run run hỏi, âm thanh khàn khàn, hắn cảm giác sinh mệnh lực của mình đang không ngừng trôi đi, bất cứ lúc nào đều có thể biến mất.
Thần sắc Lâm Phàm bình tĩnh trả lời.
- Thiên Địa Tông, Lâm Phàm.
Liệp Giả Chủ Thần căn bản không biết người này là ai, nhưng hắn không ngờ gia hỏa này lại giấu sâu như thế, không lộ ra một chút sơ hở nào.
- Ta không quen ngươi…
Liệp Giả Chủ Thần không nghĩ ra người này sao muốn nhằm vào hắn, hình như hắn không chọc giận đối phương nha, hắn muốn cầu xin tha mạng, nhưng tôn nghiêm Chủ Thần không cho phép.
- Gặp lại sau, Chủ Thần.
Lâm Phàm nói tiếp.
Phốc phốc!
Phốc phốc!
Ra ra vào vào, liên tục đâm vào rút ra mấy lần.
Mãi đến khi Liệp Giả Chủ Thần không còn một chút khí tức nào, Lâm Phàm mới ngừng lại, cảm giác này thật sự quá sung sướng.
Lâm Phàm không biết vì sao mình từ khi nào đã rất thích chiêu đâm người này, mỗi một lần đâm người đều cảm giác thật thoải mái.
Đến hiện tại, hắn đã quên mình đâm chết bao nhiêu người rồi, nhưng hắn dám khẳng định số lượng tuyệt đối không ít.
Liệp Giả Chủ Thần đến chết cũng không hoàn thủ, chuyện này thật sự vô cùng nhục nhã.
- Keng, chúc mừng Ký chủ đã giết được Liệp Giả Chủ Thần.
- Keng, kinh nghiệm tăng cường...
- Keng, thu được Thú Liệp không gian.
Lâm Phàm hơi kinh ngạc, mình lại thu được đồ vật, lúc trước giết mấy tên Chủ Thần kia cũng không rơi ra món nào nha.
Thú Liệp không gian là một tinh thể, không nhìn ra có gì thần kỳ.
Thú Liệp không gian: do thần hạch của Liệp Giả Chủ Thần biến thành, có thể chứa đựng dũng sĩ Liệp Giả, trong không gian hoàn thành nhiệm vụ...
Đồ chơi này hình như rất tốt, tương tự như Không Gian Chủ Thần.
Có điều đồ chơi này không có một chút tác dụng đối với hắn.
Nhưng vẫn nên giữ lại, sau này nghiên cứu một chút.
- A... Hắn đã giết Liệp Giả Chủ Thần rồi.
- Liệp Giả Chủ Thần...
Hiện trường, tất cả sinh linh Nguyệt Ảnh đại lục đang trợn tròn mắt, bọn họ không ngờ mọi chuyện sẽ phát triển đến mức độ này, đây là Chủ Thần đó, mà tên thổ dân này lại dám giết hai vị Chủ Thần.
Thực lực này....
Không dám tưởng tượng, thật sự không dám tưởng tượng.
Lâm Phàm nhìn những sinh linh đang chạy trốn, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười, Đại Độ Hóa Phật Quang bao phủ thiên địa.
Nếu tới mà không độ hóa một ít sinh linh, thì đúng là không được.
- A...
Đối mặt với lực lượng độ hóa vô tận của Lâm Phàm, không ai có thể ngăn cản được.
Từng tiếng gào thét thê thảm vang lên, những khuôn mặt dữ tợn từ từ phát sinh biến hóa, từ ác đến thiện, từ thiện đến nhìn phá thiên địa.
Phật đà bên tai tụng kinh niệm Phật, độ hóa lực bao phủ tất cả.
Từng tiếng hệ thống nhắc nhở truyền đến.
Lâm Phàm cười tươi, thứ mà muốn hắn là hiệu quả này.
Bên dưới độ hóa lực, không ai có thể chạy trốn.
Mà đúng lúc này, trong hư không xuất hiện một tia biến hóa.
Lâm Phàm ngẩng đầu nhìn tới, hắn cảm nhận được khí tức của Vị Lai Vô Lượng Vương Phật.
- Lâm Phàm, không nghĩ tới ngươi dám đến đây…
Một đạo phật âm lan truyền đến, nổ vang trong hư không.
- Vị Lai Vô Lượng Vương Phật, ngươi muốn chết sao mà đến đây.
Khóe miệng Lâm Phàm khẽ cười.
- Làm càn!
Lúc Vị Lai Vô Lượng Vương Phật cảm ứng được cỗ phật lực vô tận ở đây, nhanh chóng đi đến, nhưng không ngờ tiểu tử kia dám tới đây, quả là Thiên Đường có cửa ngươi không đi, Địa Ngục không lối ngươi cứ xông vào.
Lâm Phàm hướng về đám sinh linh của Nguyệt Ảnh đại lục đã được độ hóa.
- Lên cho ta...
Ầm!
Đám sinh linh nhanh chóng bao vây Vị Lai Vô Lượng Vương Phật.
Lâm Phàm cười lớn.
- Con lừa trọc, có gan thì đến đây.
- Muốn chết…
Vị Lai Vô Lượng Vương Phật giận dữ gầm thét, một chưởng đập xuống.
Những sinh linh Nguyệt Ảnh đại lục này đâu phải đối thủ của hắn, một chưởng xuất ra, giết hết một mảnh.
Khóe miệng hắn khẽ nhếch, ánh mắt nhìn phương xa, rồi nhanh chóng biến mất.
Thời điểm biến mất, hắn nghe được vài cỗ âm thanh giận dữ từ hư không truyền đến.