--------------------------------------------------
Thâm Uyên Chủ Thần mở miệng nói:
- Ngươi thật hèn hạ...
Phốc phốc!
Vẻ mặt Lâm Phàm hờ hững, trong mắt không có chút rung động, nhàn nhạt trả lời.
- Đáng tiếc, ngươi biết quá muộn rồi!
Phốc phốc!
Một đao!
Hai đao!
...
Thâm Uyên Chủ Thần không nghĩ tới mình sẽ chết oan uổng như thế, hắn là Chủ Thần khống chế một phương, nhưng lại chết bi ai trước mặt thổ dân này, ngay cả thủ đoạn cũng không chưa thi triển ra, nếu như ông trời cho hắn thêm một cơ hội, hắn thề, cho dù chết trận, cũng không muốn chết uất ức thế này.
Không cam lòng, cảm giác cực kì không cam lòng từ người hắn bạo phát.
Lâm Phàm thu dao găm, nhẹ nhàng đẩy thi thể Thâm Uyên Chủ Thần, nhưng kinh ngạc khi thấy thi thể của hắn vẫn bất động như cũ.
- Keng, chúc mừng Ký chủ đã giết được Thâm Uyên Chủ Thần.
- Keng, chúc mừng kinh nghiệm tăng cường...
Âm thanh Hệ thống truyền đến, trong lòng Lâm Phàm cực kỳ vui vẻ, nhưng hắn vẫn không hiểu vì sao thi thể Thâm Uyên Chủ Thần vẫn không nhúc nhích, lại còn nặng như núi nữa chứ.
Ầm!
Nhưng lúc này, Lâm Phàm phát hiện khí tức cường hãn từ trên người Thâm Uyên Chủ Thần bạo phát, một đạo thần lực xông thẳng thiên địa.
Luồng khí tức này xung kích với hư không nghịch lưu, hình thành kiếp vân.
Âm thanh từ bên thân thể Thâm Uyên Chủ Thần phát ra.
- Thâm Uyên Chủ Thần ta không cam lòng, ta không cam lòng...
Vị Lai Vô Lượng Vương Phật hơi nhướng mày, hắn không ngờ tiểu tử này quá âm hiểm, càng không nghĩ tới oán niệm Thâm Uyên Chủ Thần lớn như vậy, cho dù chết vẫn có thể ngưng tụ thần lực thành một sợi oán niệm ngao du bên trong thiên địa.
Lâm Phàm kinh ngạc, hắn nhìn ra, đây là oán niệm của Thâm Uyên Chủ Thần, không ngờ một tên Chủ Thần lại lại có thể ngưng luyện ra.
Tình huống như thế Lâm Phàm biết, khi cường giả có điều gì đó không cam lòng, chuyển hóa thành oán niệm ý không có thực thể, cũng không có linh hồn, càng không có linh trí, giống như thiên địa cô hồn, phiêu đãng trong đất trời.
- Ta không cam lòng, ta không cam lòng...
Lâm Phàm bĩu môi, gặp ca rồi thì không cam cũng phải cam.
Lâm Phàm hút một hơi nuốt luôn tia oán niệm kia vào bụng.
- Keng, hấp thu mặt trái ý chí, hệ thống trấn áp.
- Keng, lĩnh ngộ lực lượng vực sâu.
Lâm Phàm hơi kinh ngạc, trong cơ thể lại xuất hiện một viên thần hạch nho nhỏ đang lơ lửng.
Vị Lai Vô Lượng Vương Phật nhìn thấy Lâm Phàm nuốt luôn oán niệm của Thâm Uyên Chủ Thần vào bụng, nhất thời cười lên, người bình thường nếu làm thế tuyệt đối sẽ bị oán niệm cuồng bạo ảnh hưởng, chỉ cần chờ tiểu tử này luyện hóa oán niệm kia, cũng là lúc mình động thủ, nhưng hắn lại thấy tiểu tử kia thật giống như không có chút biến hóa nào, tựa như không bị oán niệm cảm hoá.
Lâm Phàm đưa ánh mắt nhìn về Vị Lai Vô Lượng Vương Phật.
- Con lừa trọc, hiện tại chỉ còn ta và ngươi, ngươi nói xem, ta phải làm gì đối với ngươi đây?
Vị Lai Vô Lượng Vương Phật xem thường hừ lạnh.
- Chỉ bằng ngươi?
Lâm Phàm cười khẽ.
- Không thử một lần thì ai biết được? Chẳng lẽ ngươi không phát hiện, thực lực ca đây ngày càng cường hãn hơn sao?
Nghe Lâm Phàm nói, Vị Lai Vô Lượng Vương Phật sững sờ, sắc mặt hắn hơi biến hóa, hắn phát hiện thực lực tiểu tử này thật giống như mạnh hơn vừa rồi một phần.
Chuyện này...
Làm sao có khả năng.
Nhân lúc Vị Lai Vô Lượng Vương Phật đang kinh ngạc, Lâm Phàm chợt động, bay thẳng đến chỗ hắn.
Hiện giờ, Lâm Phàm cảm giác mình có thể liều mạng với con lừa trọc kia, còn kết quả cuối cùng, vậy phải nhìn vận khí bản thân thôi.
Tình huống bây giờ chia năm năm, nhưng Lâm Phàm biết, phần thắng của hắn lớn hơn một chút, vì tên trọc vẫn một mực cảnh giác chính mình.
- Thứ hỗn trướng.
Vị Lai Vô Lượng Vương Phật không ngờ mọi chuyện sẽ biến thành thế này, lần trước liên thủ với Quang Minh Thần giết hắn, cuối cùng Quang Minh Chủ Thần bị giết, còn hắn chạy thoát được, còn có lần trước, có gần ba mươi Chủ Thần, đến cuối vẫn để đối phương trốn thoát, khiến hắn nhục nhã vô cùng.
Cho tới lần này, càng khiến hắn tức muốn ngất.
Cùng bốn vị Chủ Thần đi vây giết tên tiểu tử này, cuối cùng bốn tên kia toàn bộ bị giết, đây rốt cuộc là tình huống như thế nào, hắn không nghĩ ra nổi.
- Vương Phật.
Vị Lai Vô Lượng Vương Phật không nhượng bộ, Phật quyền rung trời, từ trên trời giáng xuống, lấy vô thượng phật lực trấn áp tất cả thế gian.
Lâm Phàm cười ha ha.
- Có chút năng lực mà cũng dám liều mạng với ta, ngươi không sợ xà phòng của ông đây?
- Hừ…
Vị Lai Vô Lượng Vương Phật rên một tiếng, hắn cảm thấy mình bị tiểu tử này dọa quá nhiều lần, bây giờ nghĩ lại thật sự quá xấu hổ.
Ầm!
Sức mạnh vô tận bộc phát ra, nếu như lúc trước, Lâm Phàm thật không dám liều mạng với Vị Lai Vô Lượng Vương Phật, nhưng bây giờ không giống như trước, thực lực bản thân đã cường đại hơn, không cần quá uý kỵ hắn.
Lâm Phàm cười lạnh.
- Con lừa trọc, ngươi bây giờ sắp không xong rồi, yên tâm, không bao lâu nữa, ngươi sẽ chết trong tay lão tử.
Trong lòng Vị Lai Vô Lượng Vương Phật kinh sợ, tốc độ gia tăng thực lực của tiểu tử này quả thực đáng sợ, nếu như cho hắn thêm một ít thời gian nữa, sợ sẽ như hắn nói, mình không còn là đối thủ của hắn nữa, điều này không có khả năng, bởi vì mình là Vị Lai Vô Lượng Vương Phật, sắp chạm tay vào Thiên Quân đại đạo Phật chứng nhận, không thể thua tên tiểu tử này.
Lâm Phàm đấm ra một quyền, sức mạnh nối liền trời đất, mà sức phòng ngự Vương Phật kim thân của Vị Lai Vô Lượng Vương Phật cực cao, mà Vị Lai Vô Lượng Vương Phật cũng đang liều mạng với Lâm Phàm, bánh răng tương lai quấn quanh trên người bùng nổ một đạo phật quang đánh về phía hắn.
Đây là sức mạnh tương lai, chưởng khống vị lai Phật lực của hắn.
Trong trận chiến này, cả thế giới gần như tan vỡ, Vị Lai Vô Lượng Vương Phật tạm thời không cách nào bắt được Lâm Phàm, sau đó cắn răng, hắn biết lần này mình không giết được tiểu tử này nữa, sau đó trốn vào hư không.
- Tiểu tử, ngươi chờ đó cho ta.
Lâm Phàm thấy Vị Lai Vô Lượng Vương Phật muốn chạy, hắn đâu dễ dàng buông tha như vậy, sau đó cũng cố gắng đuổi theo.
- Chờ em gái ngươi, hôm nay quyết một trận tử chiến đi, ngươi không chết thì ta lìa đời, chạy làm méo gì, trở về đây...
Vị Lai Vô Lượng Vương Phật quay đầu, không ngờ mình cũng có một ngày như vậy, tiểu tử này bám dai như đĩa, không muốn cho mình rời đi.
Đáng ghét, thật sự quá đáng chết.
- Ngươi muốn chết…!
Vị Lai Vô Lượng Vương Phật rống giận.
Lâm Phàm cười ha ha.
- Ai chết trước còn chưa biết đâu, nhưng mời ngươi dừng lại đã, chúng ta hảo hảo nói chuyện một chút...
Vị Lai Vô Lượng Vương Phật không dừng lại, hắn không muốn lãng phí thời gian, hắn có cảm giác mình nên nhanh chóng hoàn thành kế hoạch.
Tình huống bây giờ đã vượt quá ngoài dự liệu của hắn.
Chỉ khi được Thiên Quân chi đạo chứng nhận mới là kết cục cuối cùng.
Đến lúc đó, trong trời đất này còn có ai là đối thủ của hắn.
Khi đó, hắn sẽ nghiền ép tên tiểu tử này như giết một con kiến.
Nhưng hiện tại...