Tối Cường Hệ Thống ( Dịch Full )

Chương 1116 - Chương 1116: Thực Lực Khủng Bố!

Tối Cường Hệ Thống Chương 1116: Thực lực khủng bố!

--------------------------------------------------

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật biến thành hình dáng như vậy làm tất cả mọi người kinh sợ, Bồ Tâm lão tổ nhìn thấy Vị Lai Vô Lượng Vương Phật như vậy, tâm thần cũng chấn động.

- Ngươi triệt để trở thành Tà Phật... ?

Âm thanh Vi Lai Vô Lượng Tổ truyền đến.

- Thiện Phật là gì? Tà Phật lại là gì? Quay đầu lại đều là Phật, ta chính là Tổ Phật, phẫn nộ là tà, tĩnh lại là thiện, Phật tâm của ngươi bất ổn, ngươi nên quy y dưới trướng ta để cảm ngộ giáo lý nhà phật.

Trong lòng Bồ Tâm lão tổ vô cùng sợ hãi, hắn cảm nhận được sức mạnh tà ác kinh khủng nhất thế giới từ người Vị Lai Vô Lượng Vương Phật, Phật vốn hướng thiện để cảm thụ nỗi khổ cực của nhân gian nhưng hôm nay trên người hắn lại tràn ngập tà ác.

Nếu đầu nhập dưới trướng hắn, sợ sẽ rơi vào Tà Phật trong nháy mắt, từ đó về sau Phật tâm bất ổn, rơi vào vực sâu trầm luân trong Địa ngục.

- Lâm thí chủ đã từng nói năng lỗ mãng với bản Phật nhưng Tổ Phật ta khoan hồng độ lượng, tha thứ tất cả hành vi của ngươi, bây giờ ngươi chỉ cần tiến vào lòng bàn tay của Tổ Phật ta, tiếp thu gột rửa là được.

Vi Lai Vô Lượng Tổ Phật nói tiếp.

Yết hầu Lâm Phàm hơi động, trong mắt ánh lên vẻ kinh dị sau đó nhìn Hàn Sương Thần hỏi.

- Ngươi không sao chứ?

Hàn Sương Thần nghe hắn hỏi lập tức ngưng thần nhìn lại, nhưng thời điểm ánh mắt nàng nhìn về phía Lâm Phàm, nàng cảm giác được Thần Hạch mình đang từ từ vỡ tan, bị tên thổ dân này khống chế.

Lâm Phàm nhẹ giọng nói.

- Ta sẽ giúp ngươi báo thù, ngươi có thể yên tâm ra đi rồi.

Ầm!

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật xuất hiện khiến Lâm Phàm có áp lực rất lớn, hắn cảm giác chênh lệch cùng mình và tên trọc Vị Lai Vô Lượng Vương Phật quá lớn như núi cao với vực sâu, hắn không phải đối thủ của người ta.

Bây giờ Hàn Sương Chủ Thần đã rơi vào tay hắn, phải mau mau giết nàng để gia tăng kinh nghiệm bản thân, cây kinh nghiệm hắn sắp đầy rồi, hy vọng lần này sẽ tạo ra một đường sinh cơ.

- Ngươi…

Hàn Sương Thần không ngờ sự tình biến thành như vậy, nàng không nghĩ tới cảnh mình sẽ chết uất ức như thế này, mắt nàng dần dần mất đi thần thái nhưng trong đó có một tia hồi ức đang lưu động.

Đôi môi đỏ hồng của nàng khẽ hé mở, Lâm Phàm tỉ mỉ lắng nghe nhưng không thể nghe rõ nàng nói gì, chỉ nghe được hai chữ.

- Thiên Quân...

“Keng, chúc mừng giết được Hàn Sương Thần.”

“Keng, kinh nghiệm tăng cường...”

Đôi mắt Lâm Phàm toát lên một chút bất đắc dĩ nhìn đoạn kinh nghiệm gia tăng, vẫn còn kém một chút nữa a, vậy mà! !...

Xoạt!

Ánh mắt hắn khóa chặt mười ba Chủ Thần còn lại, nếu như giết hết tất cả bọn họ, chắc kinh nghiệm của hắn sẽ hoàn toàn viên mãn.

Nhưng Vị Lai Vô Lượng Vương Phật đang ở trước mặt, hắn không biết mình nên làm gì để trấn áp những tên chủ Thần còn lại.

- Liều mạng!

- Vị Lai Vô Lượng Vương Phật, ta không ngờ ngươi vẫn dám xuất hiện, chẳng lẽ ngươi không sợ bảo bối của ta? Lâm Phàm nhìn Vị Lai Vô Lượng Vương Phật lạnh lùng quát.

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật không buồn không vui nhìn Lâm Phàm, ngay cả một chút lo âu cũng không có.

- Ngươi muốn phản kháng bản Tổ Phật? Ngươi có biết ngươi đang lấy trứng chọi với đá? Không biết tự lượng sức mình!

Lâm Phàm hít sâu một hơi, trong lòng hắn cảnh giác vạn phần, Vị Lai Vô Lượng Vương Phật mang đến cho hắn cảm giác áp bức mạnh mẽ, quá cao thâm khó lường, chẳng lẽ hắn đã chạm tới Thiên Quân chi đạo rồi?

Nhưng bây giờ không chờ được nữa, thân hình khẽ động, trong tay xuất hiện một vật thể màu trắng.

- Xà phòng.

Xèo!

Ném cục xà bông đến Vị Lai Vô Lượng Vương Phật.

Không biết vì sao nhưng Lâm Phàm có cảm giác lần này xà phòng sẽ mất đi tác dụng.

Đánh lạc hướng xong Lâm Phàm nhanh chóng giết hết mười ba Chủ Thần còn lại, hắn không nương tay chút nào, toàn bộ sức mạnh được bộc phát, trực tiếp trấn áp tất cả.

Mấy tên Chủ Thần nhìn Vị Lai Vô Lượng Vương Phật đi ra sớm trợn tròn mắt nhưng khi chúng thấy Hàn Sương Thần ngã xuống lại càng khiếp sợ hơn.

- Chết đi...

Lâm Phàm quát lớn, một chưởng đập xuống nhóm Chủ Thần, bao phủ tất cả lại, sau khi giết được Hàn Sương Thần, sức mạnh bản thân hắn đã tăng lên cực hạn, giờ muốn giết những Chủ Thần rất đơn giản.

Các Chủ Thần hoảng sợ cảm nhận nguồn sức mạnh đang giáng xuống, chúng muốn phản kháng nhưng dưới sức mạnh tuyệt đối, cảm đám chỉ giống như giun dế.

“Keng, chúc mừng giết chết Hỗn Loạn Chủ Thần.”

“Keng, chúc mừng giết chết Cực Tốc Chủ Thần.”

...

Tiếng hệ thống vang lên liên tục.

Lâm Phàm chờ mong nhìn dòng kinh nghiệm đang không ngừng tăng lên, nhất định phải đầy nha.

Nhìn cây kinh nghiệm sắp đầy, trong lòng Lâm Phàm hiện vẻ kích động.

Keng!

“Kinh nghiệm đã đầy.”

Trong lòng Lâm Phàm mừng rỡ rốt cục đã đầy rồi, nhưng sau đó hắn ngây ngẩn cả người, bởi vì... hệ thống cũng không vang lên tiếng nhắc nhở nữa.

Kinh nghiệm đầy nhưng thực lực lại không tăng lên, tại sao vậy ta?

Lâm Phàm như rơi xuống hầm băng, hắn cảm giác lòng mình có chút nguội lạnh, đưa ánh mắt nhìn về hư không, hi vọng xà phòng có một chút tác dụng gì đó với tên kia.

Nhưng hắn nhìn lên thì hoàn toàn ngây ngẩn cả người, Vị Lai Vô Lượng Vương Phật đang cầm cục xà phòng trong tay.

Hắn có thể nhìn thấy, trên xà phòng có những sợi dây nhỏ không ngừng quấn quanh thân thể Vị Lai Vô Lượng Vương Phật, nhưng có một loại lực lượng thần bí nào đó đang chống đỡ.

Ầm!

Vương Phật hơi ra sức, bóp nát cục xà bông.

- Quả thật thần kỳ, nhưng trước mặt Tổ Phật, tất cả đều phải tan thành mây khói.

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật nhìn Lâm Phàm, trong phật nhãn hiện vẻ trêu tức.

- Ngươi…

Lâm Phàm teo hết cmn trym rồi, tên này sài tool rồi! Má, cha tác giả buff boss cuối khủng quá, ca sao đánh lại đây?

Xà phòng là thần vật hắn luyện được, làm sao có khả năng vô dụng chứ.

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật giờ này giống như chủ Thần khống chế chư thiên vạn giới, hắn nhìn Lâm Phàm giống như nhìn giun dế, khóe miệng tươi cười quát lớn.

- Quỳ xuống!

- Cút...

Lâm Phàm giận dữ hét lên đáp trả.

Canh Dương Thiên nhìn thấy Lâm Phàm như vậy, đứng ra nói.

- Ngươi đi trước đi, chúng ta ở lại ngăn cản hắn cho ngươi, chỉ cần ngươi còn sống, sẽ có hi vọng trả thù.

Lâm Phàm lắc đầu.

- Không đi được.

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật cười nhạt một tiếng.

- Không sai, các ngươi không đi được, các ngươi là một đám tà ma ngoại đạo, dám ngang nhiên vô lễ với bản Tổ Phật, ta đành đưa các ngươi vào Địa Ngục Vô Tận thôi.

Bàn tay Vị Lai Vô Lượng Vương Phật lật một cái, ngưng tụ ra một toà Địa Ngục, âm u tối đen như mực, khủng bố như vực sâu vô đáy.

- Đến đây…

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật Phật nhàn nhạt mở miệng, một sức mạnh vô hình đột nhiên bạo phát.

Một vị lão tổ đột nhiên kinh hãi thét lên, thân thể hắn đang bị thứ gì đó khống chế bay về hướng Vương Phật.

Ầm!

Lão tổ kia nháy mắt bị hút vào ngục giam trong tay đối phương.

Thân thể vị lão tổ này bị xích sắt khóa lại, nhưng sự việc đến đây vẫn chưa kết thúc.

Ầm!

Chớp mắt sau đó, khi mọi người còn chưa phản ứng kịp thì vị lão tổ đó đã tan thành mây khói.

- Loại trừ tội nghiệt, tiến nhập Phật quốc.

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật nhẹ giọng nói.

Lâm Phàm chấn kinh, không ngờ tên này giờ đã bá thế rồi, lúc này hắn nắm chặt hai tay sau đó hét lớn.

- Vị Lai Vô Lượng Vương Phật, chết đi cho ta!

Vương Phật khinh thường nhìn tiểu tử phía dưới, một ngón tay vàng óng chậm rãi duỗi ra xuyên thấu hư không, thiên địa giờ giống như chỉ còn lại ngón tay này thôi.

Trong lòng Lâm Phàm đang chửi mẹ nó, sao lần nào hắn cũng gặp phải mấy tên biến thái như thế này chứ.

Hắn ngưng tụ toàn bộ sức mạnh trong cơ thể đấm ra một quyền mạnh nhất để chống lại ngón tay kia.

Ầm!

Sức mạnh mênh mông xuyên thấu hư không truyền đến, khí huyết Lâm Phàm sôi trào, thân thể hắn bị chấn lui, thời điểm hắn dừng lại mới phát hiện cánh tay mình đang không ngừng nứt toác, cuối cùng tiêu tan.

Đáng ghét, đối thủ mạnh quá!

Cánh tay mới được mọc lại ngay, mặc dù thương thế không quá đáng lo nhưng giờ hắn không biết nên giải quyết chuyện này như thế nào.

Bình Luận (0)
Comment