Sau đó Lâm Phàm ở lại thôn trang này đồng thời có một việc để hắn cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Cái thằng nhóc kia vậy mà lại là nữ, với tính cách đó nhìn thế nào cũng không thấy giống nữ chỉ thấy giống một bé trai hơn.
Huyên Nhi không có cha mẹ, khi lão Trưởng thôn ra ngoài vô tình phát hiện ra, mà lúc đó cha mẹ Huyên Nhi đã sớm bị cổ thú giết chết rồi.
Ở bên trong quần sơn đằng kia
- Con vật nhỏ này, mau dùng thêm chút sức cho ta...
Ở trước mặt Lâm Phàm lúc này một con cổ thú to lớn giống như sắp phát điên.
Con cổ thú này vốn sống rất là vui vẻ, thế nhưng sau khi gặp phải Lâm Phàm cuộc đời bi kịch của nó bắt đầu.
Đối với cổ thú bọn nó việc nuốt gọn tên trước mắt này rất dễ dàng nhưng cuối cùng nó phát hiện cái tên này so với tảng đá còn cứng rắn hơn, cắn mãi không cắn nổi.
“Keng, chúc mừng kinh nghiệm Tuyên Cổ Bất Diệt tăng cường 100.”
“Ngứa trứng, thật sự là quá vô dụng.”
Lúc này Lâm Phàm rất là thất vọng, vốn nghĩ con cổ thú này có tu vi Địa Thiên Vị trung kỳ có thể cho thêm chút sức, không nghĩ tới trông thì ngon mà không dùng được, một chút chỗ tốt đều không có.
Kinh nghiệm Tuyên Cổ Bất Diệt cũng tội nghiệp chỉ tăng được 100, với tốc độ này muốn thăng cấp phải đợi đến lúc nào đây.
- Ngaoooo….. ngaoooo…! !!
Con cổ thú này đã không muốn tiếp tục cùng người này chơi đùa, nó phát ra âm thanh giống như xin tha, muốn được làm hòa.
- Ta không ăn ngươi, ngươi thả ta đi có được không?
- Đừng kêu loạn lên như thế, nếu ngươi không cắn, bổn thiếu gia sẽ chặt đứt năm chi của ngươi.
Lâm Phàm vỗ mạnh vào đầu con cổ thú này một cái uy hiếp nói ra.
Hai con mắt dữ tợn của nó lúc này cũng tràn đầy vẻ bi thương. “Mình chính là cổ thú sao giờ lại thê thảm như thế này.”
- Xoạt... xoạt...
Cổ thú há cái miệng lớn nhìn dữ tợn của nó ngoạm lấy cánh tay thơm ngát nhưng lại cực kỳ cứng rắn kia, thậm chí hàm răng sắc bén của nó cũng bắt đầu nứt vỡ.
- Keng, chúc mừng kinh nghiệm Tuyên Cổ Bất Diệt tăng cường 50.
- Mẹ nó
Lâm Phàm vừa nghe chỉ số kinh nghiệm, nhất thời như mơ, con hàng này không chỉ không nỗ lực mà còn lười biếng.
- Ngao ngao…
Đã hơn nửa ngày rồi, Cổ thú nước mắt lưng chòng đáng thương nhìn Lâm Phàm, rất muốn rời đi.
Nó cảm thấy mình miệng cũng bắt đầu chết lặng, thậm chí gần như không còn một tia sức lực.
- Ai, rác rưởi... Thật sự là quá vô dụng ta giữ lại ngươi để làm gì...
Lâm Phàm lắc đầu thất vọng sau đó một búa đem cổ thú bổ đôi.
“Keng, chúc mừng đánh hạ cổ thú Địa Thiên Vị trung kỳ.”
“Keng, chúc mừng kinh nghiệm tăng cường 2000.”
...
“Hấp thu.”
Sau khi đem tất cả đồ vật có thế lấy được toàn bộ thu lại Lâm Phàm bất đắc dĩ thở dài.
Lúc trước phát hiện con cổ thú này cùng với nó đại chiến một hồi, tuy thực lực cổ thú cao hơn bản thân một cấp nhưng đối với Lâm Phàm mà nói, vượt cấp chém quái là chuyện quá bình thường
Lâm Phàm đem thi thể cổ thú này thu vào trong túi đeo lưng.
Đối với người thôn trang mà nói, những thứ cần thiết cho sinh hoạt đều lấy từ những con cổ thú này.
Tuy rằng tu vi mỗi người trong thôn không cao thâm thế nhưng hợp lực lại thì có thể giết chết cổ thú có tu vi thấp.
- Tiếp tục tìm kiếm, không còn nhiều thời gian để nâng cao thực lực nữa. Mình không thể ở đây quá lâu được, muốn trở nên cường đại vậy thì nhất định phải gặp kẻ địch mạnh hơn.
Lâm Phàm âm thầm nghĩ sau đó bóng người chui vào quần sơn tìm kiếm cổ thú cao cấp.
Nơi này cuối cùng chỉ là khu vực biên giới, cổ thú thực lực cao thâm khẳng định là không vừa ý nơi này.
Chém giết nửa ngày, Lâm Phàm cũng chỉ thu hoạch được 3,500 kinh nghiệm, ngược lại thi thể cổ thú lại rất nhiều.
Sắc trời cũng đã tối dần Lâm Phàm cũng thu tay lại chuẩn bị trở về.
Trong thôn trang.
Gần đây, Huyên Nhi không mấy vui vẻ, gia gia lại để người này ở lại trong thôn trang, hơn nữa cái tên này cũng không cùng các vị thúc thúc, các dì lao động mà hết ăn lại nằm.
Ban ngày căn bản không thấy được bóng người.
Tên ghê tởm, gia gia bị ngươi mê hoặc, Huyên Nhi ta sẽ không bị ngươi mê hoặc.
Mà ngay tại lúc này, một thanh âm truyền đến tai Huyên Nhi.
- Các vị ra chia đồ nào. !
- Là tên kia.
Huyên Nhi liền chạy tới, nàng ngược lại muốn xem xem, tên kia phân chia cái gì.
...
Lúc này Lâm Phàm đứng ở cửa thôn, hướng về xung quanh hô.
Các tộc người ở đây thực lực cũng không cao lắm săn giết cổ thú tự nhiên là không dễ dàng, vì vậy những người này trồng lấy một ít hoa quả cùng thực vật để làm thực phẩm.
Lâm Phàm vừa tới nơi này, tuy rằng Trưởng thôn đối với hắn rất là khách khí, thế nhưng thôn dân khác rất ít nói chuyện với Lâm Phàm.
Bởi vì dưới cái nhìn của bọn họ, hắn chính là một thôn nhân xa lạ những người này chịu quá nhiều tai ương nên đối với người ngoài vẫn luôn duy trì vẻ cảnh giác.
Huyên Nhi nhìn thấy Lâm Phàm đứng ở đó vẻ mặt nhàn nhã, nàng dậm chân sau đó chạy tới, không có ý tốt nói:
- Nhà ngươi cả ngày chạy đi đâu, nơi này không nuôi người ăn không ngồi rồi, mọi người mỗi ngày đều vất vả trồng trọt, không có dư thừa đồ ăn để chiêu đãi ngươi.
- Huyên Nhi, không được vô lễ.
Lúc này, trưởng thôn từ từ đi tới.
- Gia gia sao người luôn đứng về phía hắn, người xem cả ngày không thấy bóng người của hắn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn của Huyên Nhi hơi ửng hồng, thở phì phò dậm chân nói.
Lâm Phàm nhìn tiểu nha đầu này, dở khóc dở cười lắc đầu, chỉ hơi hơi khi dễ một hồi, làm sao thù dai đến tận bây giờ.
Lâm Phàm cảm thấy nghi ngờ, những thôn dân kia, lúc này chỉ đứng tại cửa ra vào tò mò nhìn, cũng không dám lại đây, giống như sợ bị Lâm Phàm ăn thịt vậy. (^_^) !!
- Trưởng thôn, ngày hôm nay ta đi dạo một vòng trong dãy núi, giết một chút cổ thú, đang chuẩn bị cùng mọi người chia nhau.
Lâm Phàm cười nói.
- Hứ ngươi nói giết cổ thú, ta khẳng định chắc là một ít động vật nhỏ.
Huyên Nhi không tin lời Lâm Phàm nói.
- Huyên Nhi...
- Gia gia, cháu biết rồi, cháu không nói nữa.
Huyên Nhi ngẩng đầu lên, sau đó đứng một mình một chỗ, nhưng trong đôi mắt sáng loáng kia, vẫn tràn đầy vẻ không tin tưởng.
- Tiểu Phàm, không cần để nó Huyên Nhi nó không phải cố ý.
Trưởng thôn áy náy nói.
Lâm Phàm xua tay áo một cái:
- Không có việc gì, ta sẽ không cùng một đứa bé như nó mà so đo tính toán.
- Hừ...
Huyên Nhi nghe Lâm Phàm nói nàng là trẻ con, nhất thời không phục bĩu môi định nói lại, nhưng nhìn thấy gia gia tức giận, nên im lặng cúi đầu đứng ở nơi đó.
Lâm Phàm nhìn đứa nhỏ bất đắc dĩ cười cười, vỗ vào cái ba lô, lập tức từng bộ từng bộ thi thể cổ thú hiện ra trên mặt đất.
- Chuyện này...
Lúc này, Trưởng thôn nhìn thấy lít nha lít nhít thi thể cổ thú vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Một số thôn dân đứng tại cửa ra vào, cũng sững sờ lộ vẻ không dám tin tưởng.
- Đây là Tích Bối cổ thú.
Một tên thanh niên có tu vi Địa Thiên Vị nhìn một thi thể cổ thú trước mặt khiếp sợ nói ra.
- Trưởng thôn, để các thôn dân chia nhau đi coi như là phí tổn ta ở đây.
Lâm Phàm cười nói.
Phần lớn thịt cổ thú đều có thể ăn, mà Lâm Phàm chém giết những cổ thú này căn bản đều có thể dùng làm thức ăn, hơn nữa mùi vị còn rất ngon.
- Như này sao được…
Lúc này Trưởng thôn không biết nói sao, những cái này đối với người trong thôn mà nói rất là quan trọng.
- Không có gì, mỗi ngày ta tu luyện đều chém giết một ít cổ thú, nếu vứt thi thể chúng đi thấy cũng lãng phí.
Lâm Phàm nói ra.
- Vậy thì tốt, ta thay mặt thôn dân ở đây cám ơn ngươi, mọi người còn không mau mau lại đây đem những cổ thú khiêng đi, bảo tồn cho thật tốt.
Trưởng thôn hướng về các thôn dân nói ra.
Mà lúc này Huyên Nhi vẻ mặt như mơ, cái miệng anh đào nhỏ nhắn há ra có thể nhét vừa một quả trứng gà.
Lâm Phàm nhìn Huyên Nhi cười cười.
Nhìn nụ cười kia của Lâm Phàm, Huyên Nhi dậm dậm chân rồi rời khỏi nơi này.
------------------------------------------