Hạ Trạch Hoa là người Dực Tộc, tính cách vốn phóng khoáng, chưa bao giờ biết xem thường bất kể người nào, đương nhiên nếu dựa theo lời của người Cổ Tộc thì Hạ Trạch Hoa là kẻ không biết nhục nhã, thậm chí là một tên sát thủ máu lạnh.
Mộ Lương tuy hơi khoe khoang bản thân, nhưng Hạ Trạch Hoa biết tên tiểu tử này không hề xấu xa, chỉ là tính cách luôn như vậy.
Hạ Trạch Hoa đã chuẩn bị kỹ càng, dù sao một người mới phi thăng lên thượng giới, có thể được bảo toàn tính mạng đã là muôn phần may mắn. Chỉ là lần đầu gặp mặt mà hắn đã lôi kéo Lâm Phàm vào đội, chính là để cho người mới có một tập thể, như vậy hy vọng sống sót sẽ lớn hơn.
Lúc Hạ Trạch Hoa nhìn thấy danh sách bị truy nã thì trợn tròn cả mắt.
“Lâm Phàm, Nhân tộc, giết một tên Bách Phu Trưởng, 6 tên Thập Phu Trưởng, 1300 binh sĩ Cổ Tộc, khen thưởng: chức vị Bách Phu Trưởng Cổ Tộc, xếp hạng 35120620.”
Thứ hạng này so với Hạ Trạch Hoa còn cao hơn rất nhiều, mà chiến tích thì lại càng lừng lẫy làm lóa mắt của họ.
Hạ Trạch Hoa phản ứng ngay lập tức:
- Lâm huynh, huynh giấu diếm quá kín nha.
Cả đội đang nhấm nháp thức ăn, thấy sắc mặt hốt hoảng của đội trưởng thì rất nghi hoặc.
- Hạ ca, sao thế?
Mọi người xung quanh hiếu kì mà đến, họ cũng muốn biết rốt cuộc là có chuyện gì làm kinh động đội trưởng như thế.
Thậm chí một tên thích khoe khoang như Mộ Lượng cũng ngẩn người.
Lúc mọi người vây quanh nhìn thấy cấp bậc trên danh sách bị truy nã, trong nháy mắt xung quanh yên tĩnh lạ thường.
“Lộp bộp……”
Thức ăn rơi xuống đất.
Trong chốc thoáng……
- Cái gì chứ, người này quá lợi hại rồi.
- Một tên Bách Phu Trưởng, 6 tên Thập Phu Trưởng, ……, 1300 binh sĩ Cổ Tộc, đây…… Đây rốt cuộc là thế nào?
- Anh hùng a…….
Ngay tức khắc, mọi người hốt hoảng, họ thực sự không dám tin vào hình ảnh trước mắt.
Lâm Phàm đang xem dòng giới thiệu trên danh sách bị truy nã, nhíu mày lại, 1300 binh sĩ Cổ Tộc, ngày đó đã giết nhiều như vậy sao?
Lâm Phàm chẳng hề đếm, bởi vì ngày đó xông pha vào trong binh lính Cổ Tộc tàn sát nên cũng không nhớ rõ rốt cuộc đã giết được bao nhiêu……
Mộ Lượng nhìn Lâm Phàm mà không thể ngồi yên, tiến lên vài bước, khụy một chân, hai tay ôm quyền, trong đôi mắt lấp lánh tràn đầy vẻ sùng bái vô bờ bến:
- Lâm huynh, xin nhận tiểu đệ một lạy, huynh sau này là đại ca trong lòng Mộ Lượng ta đây.
Mộ Lượng lúc này đã bị hoàn toàn khâm phục, lúc nhìn giới thiệu, hắn ta đã hoàn toàn không nói nên lời.
Anh hùng a, những chiến tích này thực sự quá huy hoàng.
Ngẫm lại chính mình lúc trước còn rất đắc ý, hiện tại như một tên ngốc.
Lúc này, các đội viên xung quanh đã tỉnh táo lại, nhìn Mộ Lượng mà bật cười:
- Mộ Lượng, còn đắc ý nữa không?
Mộ Lượng nói:
- Mấy người nói gì vậy, ta đắc ý lúc nào, Lâm huynh chính là ngọn đèn soi sáng chỉ dẫn ta, chính là mục tiêu phấn đấu từ giờ trở về sau của Mộ Lượng ta.
- Ha ha…… Mọi người nhìn bộ dạng của Mộ Lượng, cũng cười phá lên, nhưng sau đó nhìn Lâm Phàm một cách sửng sốt.
Với năng lực của bọn họ thì chiến tích này quá nghịch thiên rồi.
Hạ Trạch Hoa nhìn Lâm Phàm, nhất thời không biết nên nói gì:
- Lâm huynh, chuyện này……”
Nếu như không phải nhìn ánh mắt Lâm Phàm không có một chút lừa dối thì hắn thật sự hoài nghi, tên họ Lâm này đang trêu đùa bọn họ ư.
Lâm Phàm nhìn mọi người, không nghĩ đến những chiến tích nhỏ nhặt của mình đã khiến họ kinh sợ như thế, thực sự là hơi ngạc nhiên.
Kỳ thực Lâm Phàm không hay biết rằng, có thể giết được một tên Bách Phu Trưởng đã đủ khiến họ kinh ngạc, thế mà còn thêm 1300 binh sĩ Cổ Tộc thì khiến họ vô cùng hoảng sợ.
Lâm Phàm thờ ơ nói rằng:
- Hạ huynh, những thứ ấy chẳng là gì cả, lúc ta mới phi thăng lên đây, không ngờ gặp phải tên Cổ Tộc có chức vị giống như Thập Phu Trưởng gì đấy, sau đó bị ta chém chết, sau này ta cảm thấy bọn Cổ Tộc thực sự đáng ghét, liền đơn thương độc mã xong vào doanh trại của chúng.”
Lâm Phàm không coi là gì nhưng những người xung quanh thì cảm thấy như sóng gió ngất trời.
Hạ Trạch Hoa hoảng sợ nói:
- …… Lâm huynh, huynh vừa nói huynh đi đến doanh trại của bọn Cổ Tộc ư?
- Đúng vậy, ta chém chết một tên Bách Phu Trưởng ở bên kia, còn có một đám lính Cổ Tộc nữa.
Mọi người nghe thấy Lâm Phàm xông thẳng vào doanh trại Cổ Tộc, giết một tên Bách Phu Trưởng, còn có 1300 binh lính Cổ Tộc, mà vẫn an toàn trở về thì hoàn toàn bái phục rồi.
Hạ Trạch Hoa lúc này không muốn nói chuyện nữa.
Hắn vốn dĩ cho rằng bản thân làm một việc tốt, cho phép người mới này gia nhập đội để có chốn dung thân.
Nhưng hiện tại hắn vừa thấy rằng “Tiểu Đội Chính Nghĩa” của mình vô tình tìm được một đại thần.
Chỉ trong thời gian ngắn, tiểu đệ của mình hoàn toàn bị Lâm Phàm dọa chết khiếp, nhìn Lâm Phàm với khuôn mặt đờ đẫn ngu muội, trong ánh mắt cũng tràn ngập vẻ tôn kính sùng bái.
Đối với họ mà nói, cường giả là đáng được sùng bái nhất.
Lâm Phàm nhìn thấy bọn họ đã đắm chìm trong những chiến tích lừng lẫy của mình, thì lạnh nhạt thở dài xem ra tiểu gia ở đâu thì cũng sáng chói như thường
Lâm Phàm hỏi:
- Hạ huynh, Tuyệt Vọng Hầu trước đó huynh đã nói có phải là giống như một đứa con nít.
Vẻ mặt của Hạ Trạch Hoa đầy vẻ kinh ngạc:
- Ah…… Lâm huynh đã gặp Tuyệt Vọng Hầu rồi sao?
- Đúng vậy, nếu không phải ngày đó hắn đi ra thì ta còn giết được nhiều tên Cổ Tộc hơn nữa.
Lâm Phàm thản nhiên, giống như đang nói đến một việc không quan trọng vậy:
“Woa……” Mọi người nghe lời nói của Lâm Phàm, lại càng sửng sốt.
Lâm Phàm hỏi:
- Hạ huynh, Tuyệt Vọng Hầu rốt cuộc là nhân vật gì, sao ta thấy dáng hình của hắn không giống người Cổ Tộc vậy?
- Ta cũng không biết, chỉ là trước đây rất lâu Tuyệt Vọng Hầu xuất hiện ở chỗ đóng quân của Cổ Tộc, có rất nhiều người phi thăng lên đây đều bị Tuyệt Vọng Hầu sai người bắt hết.
- Lần này mọi người muốn đi giết Tuyệt Vọng Hầu? Nhưng ta thấy sức mạnh của Tuyệt Vọng Hầu không thể xem thường được đâu.
- Tuyệt Vọng Hầu rất mạnh, nhưng có tin nói hắn bị trọng thương, sức mạnh vô cùng suy yếu, cho nên ta muốn nhân cơ hội giết Tuyệt Vọng Hầu để giải phóng cho khu vực này.
- Huynh biết dưới quyền Tuyệt Vọng Hầu có bao nhiêu tên thủ hạ Cổ Tộc không?
Hạ Trạch Hoa lắc đầu, chưa từng suy nghĩ về việc này:
- Ta không biết a……
- Ặc…
Lâm Phàm suýt nữa thì sặc nước, chuyện cơ bản như vậy mà cũng không biết mà đã muốn giết vào doanh trại rồi, ngại sống lâu sao?
Còn cả chuyện trọng thương nữa, tuyệt đối là hoang đường.
Tên Tuyệt Vọng Hầu tuy rằng vóc người nhỏ yếu giống như một đứa con nít, nhưng trên thân phát ra khí lực rất mạnh mẽ, với năng lực đó thì ở đây không ai có thể đối phó.
Chưa nói đến Tuyệt Vọng Hầu, chỉ cần một ít Cổ Tộc dưới quyền hắn đã đủ trấn áp toàn bộ cả đội rồi.
Lúc này, Lâm Phàm cảm thấy rất hối, “Tiểu Đội Chính Nghĩa” này phải đổi tên là “Tiểu Đội CảmTử” mới đúng a.
Lâm Phàm nói:
- Hạ huynh, ta thấy chúng ta nên bàn bạc từ từ.
Hạ Trạch Hoa nói:
- Tốt, mọi người chú ý, hiện tại Lâm huynh sẽ là phó đội trưởng của Tiểu Đội Chính Nghĩa chúng ta, mọi người hãy cùng chung tay góp sức đánh bại bọn Cổ Tộc.
- Đánh bại Cổ Tộc, đánh bại Cổ Tộc.
Mọi người hưng phấn hô to.
“Haizz……” Lâm Phàm thở dài, lần này lại nhảy hố nữa rồi.
Hạ huynh này thật là không có chủ kiến, vừa một lòng một dạ muốn đi giết Tuyệt Vọng Hầu, hiện tại mình mới nói như thế đã thay đổi quyết định.
Thay đổi cũng lẹ quá đi.
Có thể kiên trì một chút không nè.
-----------------------------------------