Tối Cường Hệ Thống ( Dịch Full )

Chương 484 - Chương 484: Toàn Bộ Trấn Áp

Tối Cường Hệ Thống Chương 484: Toàn Bộ Trấn Áp

Nhóm: Vạn Yên Chi Sào.

Nghe từng tiếng kêu thảm thiết lần lược vang lên, trong lòng mọi người bắt đầu kinh hãi.

- Tiền bối tha mạng, xem ở việc chúng ta đều là chủng tộc ở các đại thiên thế giới, ngài tha chúng tiểu bối đi à. Mọi người xin tha, bởi vì tất cả những thứ này thật sự là quá quỷ dị.

Tu vi Hoang Thiên Vị hậu kì Yến Kinh Thiên đã chết không rõ ràng. Không ai biết việc này làm được bằng cách nào.

Vừa rồi bọn họ chỉ là thấy được bóng đen lấp loé, sau đó Yến Kinh Thiên liền nổ tung.

Cái này đặc biệt quá máu tanh.

“Trở về.” Lâm Phàm hướng về Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương vẫy vẫy tay. Cái tên này dạy dỗ phương thức so với mình còn muốn biến thái vạn phần. Căn bản không có một chút chủ nghĩa nhân đạo.

Những tia sét bùm bùm lập loè, thật giống như phương pháp dùng dòng điện để trị liệu. Nam tử Dực tộc bị dược tính của “Đại Phàm Ca” cảm hoá, vốn là cuồng bạo vô cùng. Nhưng bị Lôi Đình Pháp Vương dạy dỗ, tuy nghe tiếng kêu rên liên hồi, nhưng không có một chút táo bạo nào, dục vọng vừa bắt đầu bành trướng cũng là trong nháy mắt phục hồi.

“Khâm phục!”

Đối với Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương, Lâm Phàm chỉ có một ý nghĩ này.

“Người này bị dục vọng xâm chiếm, ta đã giúp hắn thoát ly Khổ Hải. Sau này cũng sẽ không bao giờ bị dục vọng làm cho mê hoặc, cũng coi như là một chuyện công đức.” Đứa bé Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương nói.

Lâm Phàm nhìn Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương một chút, lại nhìn cái kia Dực Tộc nam tử một chút.

Thế này sao gọi là dạy dỗ a, hoàn toàn chính là đem người ta đánh nát. E rằng nam tử Dực tộc sau này muốn trở thành một thái giám à. Cũng không sao, Lâm Phàm vống không định buông tha những này người.

Ngươi giết người, người vĩnh viễn phải có giác ngộ sẽ bị giết.

Đi ra lăn lộn giang hồ, cuối cùng cũng phải trả giá. Câu nói của xã hội đen này rất hay nha.

Lâm Phàm thừa nhận chính mình từng nghĩ những chủng tộc đại thiên rất đoàn kết. Thế nhưng hiện tại điều này chỉ là rác rưởi. Bởi vì mặc kệ lúc nào, câu tâm đấu giác, âm mưu quỷ kế, vĩnh viễn sẽ không biến mất.

Chính mình thân là Nhân tộc, chỉ cần đem mình quản tốt là được, còn người của chủng tộc khác phải xem bọn họ chọn như thế nào thôi!

Gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ đương nhiên sẽ không tổn hại gì. Thế nhưng nếu như có ai nổi lên tham dục đối với tiểu gia, vậy thì một búa chém chết, sau đó thì không còn phiền phức gì nữa.

- Ha ha, đánh cướp? Các ngươi cũng không nhìn một chút là ai đang đứng trước mặt, tất cả thành thật một chút cho ta. Mau đem toàn bộ những không gian giới chỉ giao ra đây cho ta. Lâm Phàm cười ha ha một tiếng. Đám người kia dám ở trước mặt tổ tông mà làm càn, cũng không biết ai cho bọn họ lá gan này nữa?

- Bạch tỷ, người này căn bản sẽ không bỏ qua cho chúng ta, không bằng chúng ta dốc hết toàn lực cho một kích, may mắn thì có thể chạy thoát. Sau đó lập tức đem tin cái tên này có Tuyệt phẩm đạo khí phát tán ra, để hắn vĩnh viễn không được an bình. Một tên Long tộc truyền âm nói.

- Đúng rồi, hắn tuy rằng giết Yến Kinh Thiên, thế nhưng ta nhìn ra là hắn là đánh lén đắc thủ. Nếu như chúng ta liều mạng một lần, ngược lại không phải là không có hy vọng.

- Vừa nãy thời điểm hắn tự báo họ tên, ta đã len lén kiểm tra bảng truy nã. Người này xếp hạng hai mươi vạn. Tu vi Thanh Thiên Vị trung kì, tuy rằng không biết hắn làm thế nào để có xếp hạng cao như vậy. Nhưng mà nếu liều mạng thì tu vi của chúng ta có thể trong nháy mắt giết hắn trăm lần, ngàn lần.”

Bạch Linh cùng mọi người truyền âm, sắc mặt tuy rằng bất biến. Thế nhưng nội tâm lại có vô số gợn sóng.cuối cùng cắn răng quyết định.

- Tốt, chúng ta trước tiên dựa theo yêu cầu của hắn mà làm. Để hắn lơ là, sau đó chỉ cần hắn lại đây thì chúng ta trong nháy mắt liền ra tay, giết chết hắn. Bạch Linh truyền âm nói, trong lòng liên tục cười lạnh.

Thanh Thiên Vị trung kì, tu vi này ở trong mắt bọn họ giống như giun dế. Bất quá vì phòng ngừa vạn nhất, chúng ta phải ở thời khắc tốt nhất ra tay thì mới được.

- Tiền bối, kính xin tha cho chúng tiểu bối à. Cả đám liên tục xin tha, sau đó từng người đàng hoàng đem không gian giới chỉ của mình giao ra. Nhưng mà ở trong con ngươi lại lập loè từng trận hàn ý.

Từ sau khi phi thăng tới Cổ Thánh Giới, Lâm Phàm đã không còn đánh cướp ai. Bây giờ quay lại con đường cũ, đúng là dư vị vô cùng.

Nhìn những người này đàng hoàng đem không gian giới chỉ giao ra. Trong chớp mắt, Lâm Phàm có cảm giác rất tự mãn.

- Không tệ, không tệ, thành thật một chút, thì không phải chịu khổ. Lâm Phàm cười lạnh một tiếng, những người bí mật truyền âm, há có thể thoát khỏi tra xét của chính mình.

Mọi người thấy Lâm Phàm từng bước từng bước đi tới, trong lòng bàn tay của tất cả bọ họ đều toát ra mồ hôi.

Yến Kinh Thiên đã chết, tạo cho bọn họ áp lực rất lớn, dù sao đây chính là cường giả Hoang Thiên Vị hậu kì a, nhưng lại chết thê thảm như vậy.

Nếu như không phải trên bảng truy nã có ghi tu vi của Lâm Phàm thì bọn họ e sợ rằng đều không dám phản kháng.

Thế nhưng hiện tại bọn hắn đang muốn liều một phen.

Thanh Thiên Vị trung kì, tu vi như thế không hề cao. Trong lòng bọn họ cũng cảm thấy may mắn. Người này có thể giết chết nhiều cường giả như vậy, nhất định là đánh lén.

Hiện tại bọn hắn cẩn thận từng li từng tí một, đi trước một bước. Tất nhiên có thể đem đối phương chém chết.

Thời điểm Lâm Phàm bước tới gần, mọi người sắc mặt đột nhiên biến đổi, “Động thủ...”

“Điên Đảo Chúng Sinh.”

Bạch Linh thân hình lóe, quanh thân bị vây quanh bởi một lớp sương mù màu đỏ. Ở trong sương mù này có từng rất nhiều ma nữ mê hoặc chúng sinh, trần truồng nhảy múa, lấy sắc đẹp mê hoặc chúng sinh, để người ta mê muội, không thể tự kiềm chế.

“Ma Thần Luân Bàn”

Một tên Ma tộc phát ra ma khí ngập trời. Một tay giơ ra, trong chớp mắt có mấy trăm, mấy ngàn chưởng phá vỡ hư không, tựa như một đầu Ma thần sừng sững đứng trong trời đất. Ma Thần Giơ cao Luân Bàn hướng về đỉnh đầu Lâm Phàm đập tới.

- Giết hắn! Đông đảo cao thủ trong nháy mắt ra tay. Lập tức phong tỏa đường đi của Lâm Phàm. Sức mạnh từ bốn phương tám hướng bay tới, tất cả đều xuất ra đòn sát thủ áp đáy hòm.

Đối với bọn hắn mà nói thì đây là một cơ hội cuối cùng, nếu như ngay cả cơ hội lần này mà cũng bỏ lỡ thì thật sự là bó tay chờ chết.

“Ha ha, đã sớm biết các ngươi không phải bé ngoan biết nghe lời mà, thế nhưng chỉ bằng các ngươi mà cũng nghĩ giết ta, quả thực nằm mơ giữa ban ngày.”

“Mạt Nhật Thần Quyền.”

Trong mắt Lâm Phàm như ẩn chứa vô số tinh quang lấp loé, cực kỳ bình thản tung ra một quyền. Một quyền tung ra trong chớp mắt, tựa như thiên tai tận thế bao phủ thiên địa, toàn bộ sinh linh bị bao phủ trong sự sợ hãi, xuyên thấu thời gian, xuyên thấu không gian, xuyên thấu tất cả.

Toàn bộ đều bị một cỗ sức mạnh hủy diệt này bao vây hoàn toàn, không có một con đường thoát.

“Chuyện này làm sao khả năng...” Mọi người đều cảm nhận được cỗ sức mạnh kinh khủng, vô cùng kinh hãi thất sắc.

- Hạt giống Chân Pháp, ngươi chỉ là Thanh Thiên Vị, làm sao có thể có thể cô đọng thành hạt giống Chân Pháp? Không thể.” Mọi người thấy Lâm Phàm triển khai hạt giống Chân Pháp thì kinh ngạc đến mức gầm rú lên.

- Hừ, ếch ngồi đáy giếng, đó là chỗ lợi hại của bản tọa, loại tôm tép như các ngươi làm sao có khả năng hiểu. Lâm Phàm nói ra một câu, sát ý bốc lên.

Sau này Lâm Phàm đối với những chủng tộc đại thiên thế giới tuyệt không nương tay. Muốn giết tiểu gia, vậy phải có bản lĩnh mới được.

Ma nữ yêu mị muốn mê hoặc Lâm Phàm, thế nhưng ở dưới cú đấm này thì trong nháy mắt phá diệt. Ma thân Luân Bàn oanh kích cũng trong nháy mắt bị hóa thành tro tàn.

“Coi như ngươi ngưng tụ thành hạt giống Chân Pháp cũng tuyệt đối không thể mạnh như thế.” Bạch Linh shô lên một tiếng, trên khuôn mặt quyến rũ lộ ra vẻ hoảng sợ.

“Ầm!”

Từng người từng người một dưới một quyền hủy diệt này lừng lượt lên đường, căn bản không có bất kỳ cơ hội phản kháng.

- Không, ngươi không thể giết ta, ta là Công chúa Hồ tộc. Ngươi giết ta thì sẽ gặp phải sự truy sát vĩnh viễn của Hồ tộc, mãi mãi không có điểm dừng. Bạch Linh mặt lộ vẻ trắng bệch, trong lòng sợ hãi vạn phần.

- Hừ, coi như ngươi là Thiên Vương lão tử. Hôm nay ta cũng phải đưa ngươi đi gặp diêm vương. Lâm Phàm gầm lên một tiếng, đối với loại uy hiếp này căn bản không có để ở trong lòng.

- Van cầu tiền bối, đừng có giết ta, ta đồng ý trở thành nô bộc của ngài. Bạch Linh thấy uy hiếp không có tác dụng thì chuyển sang cầu xin, trong ánh mắt tràn đầy vẻ sợ hãi,.

- Ngươi không tư cách này. Lâm Phàm vỗ một chưởng ra, bất kể ngươi quyến rũ động lòng người, hay là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, tiểu gia đều không mắc bẫy.

Bình Luận (0)
Comment