Nhóm: Vạn Yên Chi Sào.
- Tên Nhân tộc này làm sao vậy? Tại sao ta có cảm giác hắn đang đùa bỡn chúng ta.
Cổ Hải Thiên đấm ra một quyền, sức mạnh cường hãn tập trung trên thân của Lâm Phàm, nguyên bản dưới cái nhìn của hắn, cú đấm này đủ để giết chết tên Nhân tộc kia.
Nhưng mà để cho hắn kinh ngạc nhất đó là trong chớp mắt tên Nhân tộc này lại đứng lên, thật giống như không có việc gì vậy.
- Không thể nào? Đáng nhẽ ra hắn phải vùng vẫy giãy chết, sau đó sức mạnh không ngừng yếu đi, rồi không bao lâu nữa là có thể triệt để trấn áp hắn.
- Không sai, hắn có thể chống đỡ đến bây giờ, nhất định là có bảo bối phòng ngự, nhưng mà cái bảo bối này sẽ không bảo vệ hắn mãi được, e là mỗi một lần hắn thôi thúc, đều phải tiêu hao một lượng lớn sức mạnh.
Sau khi nghe hai tên Quân đoàn trưởng phân tích, Cổ Hải Thiên có chút tin tưởng những gì bọn họ nói.
Đúng vậy, tên Nhân Tộc này nhất định không chống đỡ được bao lâu nữa.
- Các ngươi nhìn kìa, tên Nhân tộc kia đang phản kháng, nhưng nguồn sức mạnh thật sự quá yếu.
Đệ tam Quân đoàn trưởng Cổ Phách Thiên xem thường lạnh rên một tiếng, đấm ra một quyền, trực tiếp đem sức mạnh của Lâm Phàm nuốt chửng, sau đó đánh về phía Lâm Phàm.
- Sảng khoái…
Lúc này, Lâm Phàm giống như thuyền nhỏ đang ở trong cơn sóng thần vậy, không ngừng sôi trào, phiêu đãng, không có bất kỳ điểm đến nào.
Từng luồng từng luồng sức mạnh từ bốn phương tám hướng kéo tới, đánh vào thân thuyền nho nhỏ kia.
- Keng, chúc mừng Tuyên Cổ Bất Diệt đã thăng cấp.
- Cường độ thân thể: Thanh Thiên Vị hậu kì.
- Lại thăng cấp.
Lúc này, trong lòng Lâm Phàm vô cùng vui mừng, cái cảm giác này thật sự quá sung sướng đi.
Có ba tên lao động miễn phí không sợ khổ cực kiếm kinh nghiệm cho mình, nhân tài như vậy đi nơi nào tìm.
Chỉ là không biết ba tên Quân đoàn trưởng này có thể giúp mình tăng cường độ thân thể đến cảnh giới nào.
Trong lòng Lâm Phàm có chút mong đợi, nếu như có thể tăng tới Hoang Thiên Vị đại viên mãn vậy thì quá tốt rồi.
Đương nhiên những suy nghĩ cũng chỉ là ý nghĩ nhất thời của Lâm Phàm mà thôi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Những tên Cổ Tộc khác đều đã yên tĩnh lại, trên khuôn mặt đen kịt xấu xí lộ ra vẻ hoảng sợ.
Bởi vì tên Nhân Tộc đó đã bị ba đại Quân đoàn đánh rất lâu, nhưng vẫn không chết, vẫn tiếp tục đứng lên.
Lúc này, các sinh linh của chủng tộc đại thiên đang bị nhốt kia cũng trợn tròn mắt, dưới cái nhìn của bọn họ, coi như là Cự Nhân Tộc cũng không thể có dạng sức sống này.
Khi ba đại Quân đoàn trưởng xuất thủ, phong vân biến sắc, đủ để hủy thiên diệt địa, nhưng cái tên Nhân tộc này giống như không có việc gì, mỗi một lần chịu đựng công kích, lại vỗ vỗ cái mông đứng lên.
Một lần lại một lần.
Bây giờ một thời gian dài đã trôi qua, cũng triệt để dọa bọn họ sợ.
- Đây rốt cuộc là người, hay là thần vậy...
- Keng, chúc mừng Tuyên Cổ Bất Diệt đã thăng cấp.
- Cường độ thân thể: Thanh Thiên Vị đại viên mãn.
Nghe được âm thanh nhắc nhở của hệ thống, Lâm Phàm khẽ nở một nụ cười, lại thăng cấp một lần nữa.
Ngược lại với Lâm Phàm, lúc này vẻ mặt của ba đại Quân đoàn trưởng đều là vạn phần kinh ngạc, giống như không tin vào tình cảnh trước mắt.
- Tên này đến cùng là người, hay là thần…
Cổ Hải Thiên run rẩy giơ tay lên, không thể tin được sẽ có Nhân Tộc có thể chống đỡ bọn hắn lâu như vậy.
Từng cú đấm thấu thịt, từng quyền nổ tung, làm sao còn có thể sống sót.
- Ngươi đoán xem...
Lâm Phàm cười nhạt, lần này đến Tuyệt Vọng Thành thật sự quá kiếm lời rồi, không chỉ có thực lực tăng lên, ngay cả cường độ thân thể cũng được tăng lên.
Chỉ là Tuyệt Vọng Hầu đến cùng là chạy đi chỗ nào rồi.
Chẳng lẽ đúng như bọn họ nói Tuyệt Vọng Hầu không ở trong Tuyệt Vọng Thành?
Lấy hiểu biết của Lâm Phàm về “tiểu đội Chính Nghĩa”, thì bọn họ làm sao có thể có được những tin tức như thế.
Ba đại Quân đoàn trưởng nghe thấy mấy lời này, trong lòng từng người từng người triệt để nổi giận.
- Đoán em gái ngươi....
Trong lúc đó, Lâm Phàm kiểm tra “Ngô Đồng Thần Thụ” một hồi, phát hiện “Ngô Đồng Thần Thụ” cũng tiêu hao rất nhiều sức mạnh.
Mình có thể chống đỡ đến bây giờ, tất cả đều là công lao của Ngô Đồng Thần Thụ và Huyết Hải Ma Công, nếu như không có chúng nó, coi như cho Lâm Phàm mười cái lá gan, hắn cũng không dám đỡ đòn.
- Được rồi, trò chơi đến đây là kết thúc, bây giờ chính là lúc giết các ngươi.
Lâm Phàm vung ống tay áo một cái, lạnh nhạt nhìn ba đại Quân đoàn trưởng cười nói.
- Tên Nhân Tộc kia, ngươi quá làm càn rồi.
Ba đại Quân đoàn trưởng nghe thấy những lời này của tên Nhân Tộc ghê tởm, liền nổi trận lôi đình, bọn họ đúng là chưa bao giờ gặp qua tên Nhân Tộc càn rỡ như vậy.
Nhưng mà bọn hắn vẫn không hiểu được rốt cuộc tên Nhân tộc này là dùng phương pháp gì để ngăn cản sự công kích của bọn họ.
- Khà khà…
Lâm Phàm cười nhạt một tiếng, bàn tay nhẹ nhàng đong đưa, trong lúc đong đưa đó, hư không có chút rung động, từng đoàn từng đoàn sương mù trắng từ bốn phía hư không, dần dần bay ra.
Có “Đại Phàm Ca” trong tay, ta sẽ vô địch, đây chính là bản lĩnh của “Đại Phàm Ca” trong mắt của Lâm Phàm.
Có bao nhiêu kẻ địch mạnh mẽ, cuối cùng vẫn điêu đứng ở trong tay “Đại Phàm Ca”.
Chờ mình trở thành người chí cao vô thượng đứng đầu Cổ Thánh Giới, nhất định phải cho “Đại Phàm Ca” một cái danh hiệu.
- Cái gì thế này?
Cổ Hải Thiên nhìn thấy những sương trắng này, lông mày ngưng lại, đấm ra một quyền, trong nháy mắt đánh tan những sương trắng này, nhưng đám sương mù trắng bị đánh tan kia lại từ từ dung hợp lại.
Cổ Chấn Thiên, Cổ Phách Thiên và hai đại Quân đoàn trưởng không ngừng lùi lại, tung ra ngàn vạn chưởng đánh vào hư không, sau đó hợp thành một bức màn bảo vệ, muốn đem những sương mù này ngăn ở bên ngoài.
Nhưng để bọn hắn kinh ngạc chính là, những sương mù này lại thẩm thấu tầng tầng hư không, xuyên qua màn chắn.
Lâm Phàm nhìn ba đại Quân đoàn trưởng, lạnh nhạt nói ra.
- Các ngươi giết không được ta, mà ta muốn muốn giết các ngươi, cũng không phải là không được, chỉ là cần chịu đau một mà thôi, nhưng mà những thứ này đều đáng giá.
- Nhân Tộc đáng ghét.
Ba đại Quân đoàn trưởng không biết những sương mù này rốt cuộc là thứ gì, cũng không dám bước lên trước.
Nhưng những sương mù này không ngừng áp sát bọn họ, trong chớp mắt, những sương mù này đột nhiên lật vọt lên, ngưng tụ thành một cái cự long vạn trượng, hướng về ba đại Quân đoàn trưởng rít gào.
Rống!
Một trận rồng gầm vang vọng đất trời, cự long vạn trượng trực tiếp xuyên qua ba đại Quân đoàn trưởng.
Mà ba đại Quân đoàn trưởng cũng ra sức chống đỡ, nhưng trong chớp mắt, ba đại Quân đoàn trưởng lại phát hiện đầu cự long vạn trượng này trực tiếp xuyên qua mà đi, căn bản không có tạo thành thương tổn cho bọn họ.
- Ha ha, cố làm ra vẻ bí ẩn, làm ta còn tưởng sẽ là cái gì, không nghĩ tới sẽ là như vậy.
Vào lúc này, Ba đại Quân đoàn trưởng điên cuồng nở nụ cười.
Vừa bắt đầu bọn họ còn cho rằng đây là một chiêu thức rất mạnh mẽ, nhưng bây giờ bọn họ mới phát hiện, cái này căn bản không phải là chiêu thức cường đại gì, mà cái tên Nhân tộc này chỉ cố làm ra vẻ mà thôi.
- Hừ, Nhân tộc, thủ đoạn của ngươi đã hết, bây giờ đến lượt chúng ta.
Ba đại Quân đoàn trưởng lạnh lùng nhìn Lâm Phàm nói.
Lâm Phàm nhìn ba đại Quân đoàn trưởng, khẽ mỉm cười.
- Các ngươi không cảm thấy có nơi không giống bình thường sao?
- Không giống bình thường? Ha ha, chúng ta chỉ có cảm giác muốn giết chết ngươi mà thôi.
Ba đại Quân đoàn trưởng cười lạnh.
- A…
Nhưng mà vừa lúc đó, sắc mặt của Quân đoàn trưởng thứ hai Cổ Chấn Thiên hơi đổi, con ngươi đột nhiên co rụt lại, giống như xảy ra chuyện gì ghê gớm vậy.
Theo sát phía sau chính là đệ nhất Quân đoàn trưởng cùng đệ tam Quân trưởng, bọn họ đều phát hiện nơi dị thường.
- Ngươi... Ngươi…
Cổ Hải Thiên không dám tin chỉ vào Lâm Phàm, muốn nói cái gì đó, nhưng vào lúc này lại bắt đầu cà lăm.
...
- Bạo phát đi, Đại Phàm Ca của ta.