Nhóm: Vạn Yên Chi Sào.
Giờ phút này, các đệ tử của lục đại tông môn lập tức thi triển ra bảo bối, đệ tử nào không có bảo bối thì cũng gia tăng khí tức toàn thân lên tới trạng thái đỉnh cao.
Hiện giờ bọn họ sục sôi ý chí chiến đấu, phảng phất như toàn thân đều tràn đầy sức mạnh.
Giờ phút này, ở trong mắt bọn họ Cổ Tộc đã không còn đáng sợ như vậy nữa, thậm chí bọn họ còn có đôi chút kích động.
Bởi vì cơ hội thể hiện đã đến rồi, dù thế nào cũng phải khiến cho sinh linh chủng tộc các giới phải ngưỡng mộ bọn họ, cả tụng bọn họ.
Bọn họ đường đường là lục đại tông môn đã chuẩn bị nhiều đến như vậy, làm sao có thể để một tên Nhân Tộc giành mất danh tiếng được đây.
- Chiến đấu, chiến đấu, chiến đấu.
Mục Long Thiên gầm thét, sau đó quay đầu rống lên với các sư đệ:
- Lấy khí thế của Hoang Tổ Long Tông chúng ta giết hết đám Cổ Tộc này.
Giờ phút này Mục Long Thiên thích thể hiện trở nên cuồng bạo, nội tâm của hắn không thể nào nhịn được khi toàn bộ danh tiếng đều bị một Nhân Tộc cướp đi mất.
Mỗi khi nghe những sinh linh chủng tộc các giới khen ngợi Nhân Tộc đó ở trước mặt bọn họ là trái tim của hắn đều thắt lại đến phát đau, nỗi đau đó như thể có một thứ quan trọng trong linh hồn của hắn đã bị lấy đi mất.
Đau quá, đau quá.
- A... Lúc này sinh linh chủng tộc các giới đang núp phía sau lục đại tông môn, nhưng khi nhìn thấy cái bóng mờ trong đám mây đen nọ thì mỗi người đều sợ đến mức hoảng loạn.
- Đừng kinh hoảng, có chúng ta ở đây, chúng ta tuyệt đối sẽ bảo vệ các ngươi an toàn. Mục Long Thiên thấy những sinh linh chủng tộc các giới lộ ra vẻ hoảng sợ, khuôn mặt lạnh nhạt của hắn khẽ nở một nụ cười.
Bọn họ sợ hãi, đợi lát nữa sau khi trấn áp toàn bộ đám Cổ Tộc này, vầng hào quang đang soi chiếu lên người của tên Nhân Tộc kia sẽ chuyển hết lên lục đại tông môn bọn họ.
Giờ phút này Mục Long Thiên bỗng nhiên xoay người, khép ngón tay lại, bạch y tung bay, vẻ mặt bá khí thô bạo rống lên:
- Cổ Tộc... chịu.... chịu... chịu.
Trong chớp mắt, khi Mục Long Thiên nhìn thấy bóng người kia trong không trung, vẻ mặt bá khí thô bạo của hắn nháy mắt đã biến đổi.
Khuôn mặt vốn đang ngập tràn sự tự tin thì giờ phút này đã hoá thành vạn phần hoảng sợ.
- Tuyệt... Vọng Hầu.
...
Bên trong không trung, một đám Cổ Tộc đang trôi nổi, mà ở trước mắt đám Cổ Tộc này là chính một hài đồng mặc áo lông đen đứng yên lặng ở nơi đó, trên khuôn mặt lạnh kẽo không hề có một chút biểu cảm nào.
Bên trong đôi mắt đó là sự sâu thẳm, lạnh giá, vẻn vẹn chỉ cần nhìn thẳng đã khiến người ta sinh ra sợ hãi.
Lúc này sắc mặt của hài đồng đã hơi sầm lại nhìn Tuyệt Vọng Thành, không biết trăm vạn Cổ Tộc đi đâu.mà khi nhìn thấy Chúc Long thì sắc mặt của Long Huyền đang đứng bên cạnh Tuyệt Vọng Hầu cũng thay đổi.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao không có bất kỳ một Cổ Tộc nào?
Mà những Cổ Tộc đứng ở phía sau, tên nào tên ấy lộ ra vẻ mặt hung tàn, chỉ phát ra một chút khí tức thôi cũng đã khiến cho đám người của lục đại tông môn cảm thấy hoảng sợ.
Mạnh quá!
- Mục Long Thiên, trở về. Hai con mắt của Chúc Long nhìn chằm chặp vào Long Huyền, trực tiếp kéo Mục Long Thiên lại bên cạnh.
- Trưởng lão, chuyện này... Mục Long nuốt một ngụm nước miếng, hắn hoàn toàn không ngờ nổi Tuyệt Vọng Hầu lại có thể khủng bố đến mức không cần nói một câu đã khiến cho hắn sởn cả gai ốc thế này.
Dưới cái nhìn của hắn, nếu như Tuyệt Vọng Hầu xuất thủ, chỉ cần trong chớp mắt là đã có thể giết chết chính mình.
Chúc Long bước lên phía trước, hai mươi chín vị trưởng lão còn lại cũng đi ra, bảo vệ các đệ tử ở phía sau mình.
Bọn họ không ngờ là Tuyệt Vọng Hầu lại trở về vào lúc này, và càng không ngờ là bên cạnh Tuyệt Vọng Hầu lại có nhiều Cổ Tộc cường đại như vậy.
- Sư phụ. Long Huyền nhìn về phía Chúc Long, cuối cùng mở miệng nói.
- Câm miệng. Ta không có tên đồ đệ như ngươi. Chúc Long gầm lên một tiếng, trong ánh mắt lộ ra một chút thương cảm, nhưng đã mau chóng bị sự phẫn nộ thay thế.
Đám người của lục đại tông môn nghe thấy vậy thì vẻ mặt đều thay đổi, bọn họ không thể ngờ rằng kẻ phản bội đi theo Tuyệt Vọng Hầu lại là người bên Long Tộc, hơn nữa còn là đệ tử của Chúc Long.
- Các ngươi muốn đối đầu với sự uy nghiêm của Tuyệt Vọng Hầu ta hử? Lúc này Tuyệt Vọng Hầu mở miệng, chiếc áo lông đen phất phơ theo gió, mang theo từng luồng, từng luồng khí tức buốt lạnh.
- Cái tên Tuyệt Vọng Hầu này có vẻ giống với Long Tộc thế.
- Đúng vậy, mọi người nhìn hai cái sừng ở trên đầu hắn mà xem, đó chính là tiêu chí của Long Tộc, nhưng một thằng nhóc Long Tộc làm sao có thể là Tuyệt Vọng Hầu cho được?
- Không biết nữa, uy danh của Tuyệt Vọng Hầu ở Cổ Thánh Giới đã có hơn ngàn năm đằng đẵng rồi, ta cũng chỉ là lần đầu tiên gặp người thực mà thôi.
- Có điều Tuyệt Vọng Hầu nhìn đáng yêu đó chứ.
Vào lúc này, một số đệ tử bắt đầu chụm đầu lại thảo luận, tình huống trước mắt khiến cho bọn họ cảm thấy kinh ngạc không biết đã xảy ra chuyện gì.
Đồng thời một số nữ đệ tử dù đánh chết cũng không tin một đứa bé đáng yêu tựa như con búp bê sứ như thế lại là Tuyệt Vọng Hầu đầy hung danh bên ngoài.
- Tuyệt Vọng Hầu, nếu như ngươi đã xuất hiện, vậy thì hôm nay chúng ta nhất định phải tiêu diệt ngươi. Chúc Long biết đã không còn đường lui, chỉ có thể liều mạng đánh một trận.
- Ha ha, lục đại tông môn và lũ sâu kiến chủng tộc các giới quả là không biết an phận mà, Tuyệt Vọng Hầu, không ngờ đại bản doanh của ngươi lại bị bầy kiến cỏ này huỷ diệt, thật là tức cười quá đi mất. Những Cổ Tộc bên cạnh Tuyệt Vọng Hầu bắt đầu cười lớn.
Khí tức của những Cổ Tộc này không hề yếu hơn so với các trưởng lão của lục đại tông môn bao nhiêu, thậm chí còn mạnh hơn rất nhiều.
- Lũ sâu kiến, ta chính là Cổ Khiếu, con trai của Uy Quân Vương dưới trướng của Cổ Tộc chí tôn, hôm nay các ngươi đã dám to gan khiêu khích sự tôn nghiêm của Cổ Tộc, vậy hãy lấy máu của các ngươi để mà chuộc tội. Cổ Khiếu gầm lên một tiếng, một luồng khí tức hung mãnh đột nhiên bạo phát ra.
Luồng khí tức hung mãnh ấy khiến đệ tử của lục đại tông môn hoảng sợ, bởi vì luồng khí tức này thật sự quá cường đại.
Mà các Cổ Tộc đứng sau lưng của Cổ Khiếu cũng đều lộ ra nụ cười tàn nhẫn.
- Đừng giết bọn họ có được không? Lúc này Long Huyền nhìn về phía Tuyệt Vọng Hầu, mặc dù giờ phút này lục đại tông môn có đến mấy vạn người, nhưng hắn biết, những người này căn bản không thể nào là đối thủ của Tuyệt Vọng Hầu và Cổ Khiếu được.
Bởi vì Cổ Khiếu chính là một vị cường giả đã bước được nửa bước tới cảnh giới Thần Thiên Vị.
Viu!
Ngay trong chớp mắt này, Cổ Khiếu xuất hiện ngay trước mặt Long Huyền, dùng tay bóp cổ giơ hắn lên cao.
- Hừ, Tuyệt Vọng Hầu, thủ hạ của ngươi dám xin tha cho cái đám giun dế này, không bằng ta giúp ngươi thanh lý môn hộ nhé. Cổ Khiếu cười lạnh, không khỏi tăng sức muốn bóp nát cổ Long Huyền.
Khuôn mặt Long Huyền đỏ rừng rực, căn bản không phải là đối thủ của Cổ Khiếu.
- Hắn là người của ta. Đúng lúc này Tuyệt Vọng Hầu nhìn về phía Cổ Khiếu, đôi mắt hắn không mang theo bất kỳ sự rung động nào, phảng phất như hai thanh kiếm sắc đã bị ẩn giấu đi, nếu như Cổ Khiếu này dám động thủ thì chắc chắn sẽ chết rất thê thảm.
Cả người Cổ Khiếu bỗng run lên, sau đó nhìn Tuyệt Vọng Hầu, cuối cùng Cổ Khiếu hừ lạnh một tiếng rồi buông lỏng tay ra.
- Hừ, đáng ghét. Trong lòng Cổ Khiếu tràn đầy sự phẫn nộ và nỗi hận thấu xương với Tuyệt Vọng Hầu.
- Nếu đã tới Tuyệt Vọng Thành rồi thì ở lại đây đi. Vào lúc này Tuyệt Vọng Hầu mở miệng nói, sau đó hắn khẽ giơ tay lên, đất trời phảng phất như đột nhiên chấn động.
- Tiểu Quang, cầu xin ngươi hãy thả bọn họ đi. Long Huyền nhìn thấy Tuyệt Vọng Hầu động thủ thì sắc mặt khẽ biến.
- Ha ha. Tuyệt Vọng Hầu bỗng nở nụ cười, một nụ cười vô cùng bất đắc dĩ, vô cùng tuyệt vọng.
- A!
- Ta tuyệt vọng quá.
- Đừng có giết ta.
...
Vào giờ phút này, các đệ tử của sáu đạo tông môn phảng phất như đang bị một thứ gì đó xâm lấn, người nào người nấy trợn trừng hai mắt, ánh mắt tràn đầy sự tuyệt vọng.
Nước mũi, nước mắt chảy dài trên thân người của đám đệ tử của lục đại tông môn.
Lực lượng của vạn quân, chỉ trong chớp mắt khi Tuyệt Vọng Hầu giơ tay đã vỡ tan toàn bộ.
Sức mạnh, sức mạnh tuyệt đối.
Trưởng lão của lục đại tông môn người nào người nấy đều lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.