- Nhìn kìa, Trương sư huynh ra tay rồi, khí thế thật mạnh, như một thanh tuyệt kiếm được rút ra khỏi vỏ vậy.
Các đệ tử vây xem thấy Trương Văn Tráng xuất thủ, Lôi Minh hiện ra, bão táp nổi lên, một luồng sức mạnh cường hãn phả vào mặt, trong lòng khiếp sợ vô cùng.
Bọn họ biết Trương sư huynh rất mạnh, thế nhưng lại không nghĩ đến hắn lại mạnh đến vậy, nhất chiêu vừa ra, chỉ sợ ngay cả quỷ thần cũng khó chống cự.
Âm thanh khiếp sợ của mọi người nối liền không dứt.
Tất cả bọn chúng không ai coi trọng Lâm Phàm, bởi vì Trương sư huynh trong lòng bọn họ là một người rất lợi hại.
Thế nhưng, tại hiện trường, lại có hai người không lo lắng gì.
Một người là Hồng Vân tiên tử, còn người kia không ai khác chính là Thiên Vân.
Lâm Phàm bá như thế nào, bọn họ rõ như ban ngày.
Đặc biệt là Hồng Vân, càng rõ ràng hơn thảy.
Trong lăng mộ Thủy Hỏa Đại Đế, một mình Lâm Phàm độc chiến ba tên cao thủ Thần Thiên Vị tầng bốn Bất Tử cảnh.
Khi đó, mỗi chiêu xuất ra đều thành thạo điêu luyện, mà hiện giờ Động Thiên của hắn đã vượt qua lôi kiếp khủng bố kia, thực lực càng khủng bố hơn nữa.
Mặc dù Trương Văn Tráng có tu vi Thần Thiên Vị tầng bốn Bất Tử cảnh, thế nhưng, không thể là đối thủ của Lâm Phàm.
- Cú đấm này của ngươi không tệ, Động Thiên cũng không tồi, đáng tiếc vẫn còn chưa đủ.
Lâm Phàm lạnh nhạt, không thèm ý, nói.
Trương Văn Tráng “Hừ” lạnh một tiếng, tinh quang trong mắt bắn ra như nhìn thấu tất cả, vào lúc này, tên Nhân tộc kia còn dám làm càn, chẳng lẽ hắn thật sự cho rằng có Vân Hà trưởng lão che chở, là có thể vô pháp vô thiên.
Lâm Phàm khẽ cười một tiếng, đứng yên ở đó.
Cú đấm của Trương Văn Tráng hiện ra trong mắt Lâm Phàm, càng lúc càng lớn, âm bạo gào thét, khí tức càng ngày càng mạnh.
- Hắn đang làm gì vậy? Sao không trốn đi?
Nhóm đệ tử vây xem nhìn thấy tên Nhân tộc đứng yên không nhúc nhích, nghi hoặc vạn phần, trong lòng tự hỏi không biết người này rốt cuộc muốn làm gì?
- Không phải bị quyền thế này của Trương sư huynh dọa sợ đến choáng váng rồi chứ?
Thiên Vân biết Lâm Phàm rất mạnh, thế nhưng hắn nghĩ không thông, Lâm Phàm đang làm cái gì, khinh thường người khác như thế liệu có ổn không?
Uy lực một quyền này ép thẳng đến Lâm Phàm, kình phong cường đại thổi bay tóc hắn.
Ầm!
Một quyền đánh trúng, lấy Lâm Phàm làm trung tâm, những gợn sóng dao động bùng nổ, tản ra bốn phương.
Sức mạnh to lớn nhanh chóng lan ra, khiến những đệ tử vây xem cảm thấy hai chân mình có chút run rẩy.
- Xong rồi.
Phương Vĩ Phong nhìn thấy Lâm Phàm trúng một quyền của Trương sư huynh, trong lòng vô cùng vui mừng.
Một quyền của Thần Thiên Vị tầng bốn Bất Tử cảnh có thể ngăn cản được sao?
Lần này, cho dù hắn không chết, thì cũng bị tàn phế.
- Quyền này của ngươi đúng là không tồi, nhưng đáng tiếc, lại không luyện đến nơi đến chốn, ngươi thật sự quá yếu.
Lâm Phàm bình an vô sự, mỉm cười nhìn Trương Văn Tráng.
- Làm sao có khả năng?
Trương Văn Tráng ngẩng đầu, không dám tin nhìn Lâm Phàm, hắn không tin là tên Nhân tộc này có thể chịu được một quyền của mình, lại bình an vô sự.
Trương Văn Tráng cảm giác, cú đấm này của mình như đánh vào bùn lầy, tất cả sức mạnh khi chạm vào thân thể tên kia đều bị một nguồn sức mạnh vô hình hấp thu.
Bây giờ tu vi của Lâm Phàm đúng là Thần Thiên Vị tầng bốn Bất Tử cảnh.
Mặc dù chiêu thức này không được luyện đến nơi đến chốn, nhưng nó có thể mang đến một ít kinh nghiệm.
- Ta nói rồi, ngươi còn chưa đủ tư cách làm đối thủ của ta, muốn thay tên phế vật kia lấy lại danh dự, thì ngươi phải đi mời đại sư huynh của ngươi tới đây.
Lâm Phàm lạnh nhạt nói.
Lời nói bình tĩnh của Lâm Phàm, làm cho cho đám đệ tử xung quanh hoảng sợ vô cùng.
Những đệ tử kia không thể tin được một quyền của Trương sư huynh lại chả có một chút tác dụng gì, thật không thể tưởng tượng nổi.
Chẳng lẽ, tên này rất mạnh?
- Đáng chết, đây là do tự ngươi chuốc lấy.
Trương Văn Tráng đột nhiên lui về sau một bước, gia tăng khí tức đến trạng thái đỉnh cao, pháp lực quay cuồng.
Trong nháy mắt, trên đỉnh đầu hắn xuất hiện một người khổng lồ.
Mà các đệ tử xung quanh thấy cảnh này, cũng hô to đứng lên.
- Đây là tuyệt chiêu “Thiên Địa pháp tướng” của Trương sư huynh, chiêu này uy lực vô cùng, một quyền đấm ra, giống như có vài tên cao thủ Thần Thiên Vị tầng bốn Bất Tử cảnh hợp lực rat ay vậy.
- Trương sư huynh uy vũ.
Phương Vĩ Phong nhìn thấy Trương Văn Tráng hạ sát chiêu, sắc mặt đỏ bừng, hô to.
Nếu như có thể đánh chết tên đáng ghét này, vậy thì quá tốt.
Chắc hẳn cú đấm nãy là do Trương sư huynh không dùng hết sức, sợ đấm một phát chết luôn tên kia, nên lưu lại sức mạnh, nhưng bây giờ đối phương triệt để chọc giận hắn, hiển nhiên, hắn muốn xuất toàn lực.
- Nhân tộc kia, tất cả điều này là do ngươi tự chuốc lấy, nếu có chết ở Vân Tông ta, cũng đừng oán trách ai.
Trương Văn Tráng nổi giận gầm lên một tiếng, pháp lực cuồn cuộn, bay về phía Lâm Phàm.
Một lần nữa, ra quyền.
Nhưng quyền này so với quyền trước còn cường đại hơn, uy mãnh hơn.
Dũng mãnh vô địch, lực bạt sơn hà, sức mạnh vô song bao phủ trong đầu quyền bóp méo cả hư không trước mặt.
Mà Lâm Phàm vẫn đứng ở đó, trên mặt mang theo nụ cười yếu ớt.
- Sức mạnh của cú đấm này ngược lại không tồi, đáng tiếc vẫn là câu nói kia, ngươi còn tu luyện chưa đến nơi đến chốn.
Lâm Phàm lắc đầu nói.
- Câm miệng!
Trương Văn Tráng quát một tiếng, thân thể hóa thành đường thẳng.
Lâm Phàm duỗi một ngón tay ra, điểm nhẹ.
Vù!
Âm thanh chấn động nhẹ nhàng truyền ra, hư không giống như mặt nước, lấy một quyền của Trương Văn Tráng làm trung tâm, khuếch tán ra từng đạo gợn sóng.
- Ngươi!
Sắc mặt của Trương Văn Tráng đại biến, không dám tin nhìn cảnh trước mắt, hắn cảm giác được sức mạnh của mình khi chạm vào chỉ thủ này liền bị tan vỡ.
Nhất Chỉ Tịch Diệt!
Sau khi Động Thiên vượt qua lôi kiếp, uy lực càng vượt qua trước kia vô số lần.
Chỉ điểm hư không, hư không hư vô, chỉ điểm lực lượng, sức mạnh tan vỡ.
- Thần Thiên Vị tầng bốn Bất Tử cảnh xác thực đáng để kiêu ngạo, nhưng mà trong mắt ta, tu vi như thế cũng chỉ là con kiến, bị ta tùy tiện nghiền ép mà thôi. Còn nữa, ngươi mau trở lại nói cho đại sư huynh kia của ngươi biết, nếu muốn lấy lại danh dự, thì hắn phải tự mình đến đây mới được.
Lâm Phàm chỉ điểm một phát trên nắm đấm của Trương Văn Tráng, sau đó nhẹ nhàng dụng lực, một cỗ lực lượng mạnh mẽ bộc phát.
Trương Văn Tráng cảm giác như có ngàn quân lực đánh vào người, sau đó, thân thể giống như đạn pháo bay ra ngoài.
Trương Văn Tráng kinh hãi, phun ra một ngụm máu tươi.
Hắn không nghĩ đến, mình lại thất bại như vậy.
Không đỡ nổi một chiêu của người ta, thậm chí ngay cả lý do thất bại cũng không hiểu được.
- Sao lại thế…?
Phương Vĩ Phong nhìn thấy cảnh này, như nhìn thấy quỷ, sắc mặt sợ hãi đến tái nhợt.
Nhất là khi nhìn thấy ánh mắt của Lâm Phàm, càng tím tái đến vỡ mật.
Mà những đệ tử xung quanh, không ngờ mọi chuyện sẽ ra thế này, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Một ít đệ tử lúc trước không tin Thiên Vân nói, vào lúc này, đã có chút tin tưởng.
Tên Nhân tộc này, thật sự quá mạnh.
Ngay cả Trương sư huynh có tu vi Thần Thiên Vị tầng bốn Bất Tử cảnh cũng không địch lại một chiêu của người ta, trực tiếp bị đánh sấp mặt.
Thực lực thế này, rốt cuộc là mạnh đến đâu?
- Lâm Phàm, cám ơn ngươi hạ thủ lưu tình.
Hồng Vân tiên tử cảm kích nói.
- Nhổ cỏ không nhổ tận gốc, gió xuân thổi tới lại tái sinh, bất quá, nể mặt ngươi, ta sẽ không tính toán, không bằng bây giờ ngươi mang ta một vòng tông môn của ngươi để mở mang tầm mắt một chút, thế nào?
Lâm Phàm không thèm nhìn hai tên phế vật kia, nói.
- Được.
Hồng Vân tiên tử gật đầu.
Phương Vĩ Phong nghe Lâm Phàm như thế, nội tâm như rơi vào hầm băng u lãnh, trong lòng sợ hãi đến cực điểm.