- Xong rồi, hoàn toàn xong rồi.
- Nếu Đại sư huynh về mà thấy cảnh này thì không biết sẽ thế nào?
- Còn hỏi thế nào? Nhất định là liều mạng với tên đó rồi, dù sao đây cũng là do Đại sư huynh cực khổ tích góp mới có được, nhưng chưa đầy nửa ngày lại tanh bành thế này, Đại sư huynh còn nói năng nhỏ nhẹ nữa thì đúng là gặp quỷ rồi.
- Chuyện lớn thế này, mà không thấy tông chủ hay trưởng lão ra mặt nhỉ?
Giờ khắc này, các đệ tử đang trợn mắt nhìn Kình Thiên Phong thành một đống phế tích của.
Hơn nữa, bọn họ đang suy nghĩ tại sao chuyện phát sinh lớn như vậy rồi mà các trưởng lão cùng tông chủ vẫn chưa xuất hiện.
Chẳng lẽ họ không hay biết gì?
Không phải nha, khi đại điện bị nhỏ lên, động tĩnh đâu có nhỏ, phải gọi là kinh thiên động địa mới đúng, nếu như không điếc thì đều có thể nghe được.
Hiện tại Vân Tông tông chủ cùng Mộng Hằng Thiên đang ẩn giấu khí tức, đứng trên không nhìn xuống.
Còn về một số trưởng lão khác, họ không nghĩ sẽ ra mặt, bởi vì lời nói của tông chủ, cho nên, bọn họ chỉ đứng ở ngoài xem náo sự thôi.
Bọn họ không hiểu sao tông chủ lại để một người ngoài vào Vân Tông càn rỡ như vậy, nhưng nếu ngẫm lại thì hiểu được tâm ý của người.
……..
Lâm Phàm nhìn đống phế tích mình tạo ra, khóe miệng khẽ mỉm cười.
Lửa giận trong lòng đã tan biến không còn.
Ngươi phá hủy một gian nhà của tiểu gia ta, vậy thì đừng trách ta làm như thế, dám so độ chịu chơi với ca, người xách dép chạy theo còn không kịp.
Các đệ tử của Kình Thiên Phong chịu đủ mọi hành hạ, giờ khắc này, lại sợ hãi tột độ.
Bọn họ không biết Đại sư huynh trở về thấy cảnh này sẽ làm gì? nhưng chắc chắn sẽ tức điên lên.
Lâm Phàm hạ xuống, đạp lên đất dày, không có ý nghĩ rời đi, mà Lâm Phàm cũng ngờ là, mình gây ra động tĩnh lớn như vậy mà không có một trưởng lão nào đứng ra ngăn cản hắn, chẳng lẽ lỗ tai bọn họ không dùng được nữa rồi?
Bất quá chuyện này cũng tốt, không có ai ngăn cản, hắn có thể điên cuồng một lần.
Hồng Vân tiên tử cùng Vân Hà trưởng lão đã đến.
Bọn họ ở xa vẫn có thể cảm nhận được sự rung động của Kình Thiên Phong, sắc mặt của mỗi người đều đặc sắc, đây là có chuyện gì, trận pháp hộ sơn bị phá rồi.
Bọn họ bết tính cách của Liễu Ngân, có thù tất báo, không chết không thôi.
- Thiên Vân, sao ngươi lại không ngăn hắn?
Vân Hà trưởng lão khiển trách.
- Ta….
Thiên Vân không biết nói gì hơn, ngăn hắn? Lấy cái gì mà cản, Thiên Vân cũng không dám cãi lại, yên lặng mà chịu trận.
Những đệ tử xung quanh nhìn thấy Vân Hà trưởng lão đến, lập tức chủ động chừa ra một con đường.
- Vân Hà trưởng lão đến rồi, nhưng đã vô ích, Đại sư huynh nổi cơn thì có trời xuống mới ngăn được.
- Đúng đấy, ông ấy mặc dù là trưởng lão, nhưng địa vị so với Đại sư huynh vẫn cách biệt không ít, nếu Đại sư huynh không cạnh tranh vị trí tông chủ thì đã làm trưởng lão, địa vị có thể còn cao hơn ông ta rất nhiều.
- Hồng Vân sư tỉ vẫn đẹp như ngày nào, xem ra chỉ có Đại sư huynh mới xứng.
- Đã lúc này rồi mà ngươi còn đề cập đến Hồng Vân sư tỉ, lát nữa Đại sư huynh trở về, xem ngươi còn dám nhắc đến hay không.
…………..
Giờ khắc này, Lâm Phàm bình tĩnh đứng trước đống phế tích, tay vỗ nhẹ bụi trên quần áo, nhìn đám người Hồng Vân tiên tử lộ, cười nhạt.
- Các ngươi đã đến.
Lâm Phàm không để chuyện này trong lòng, hôm nay hắn phải ở nơi đây chờ tên Đại sư huynh gì đó trở về, sau đó đánh tên đó thành đầu heo, đến cả cha mẹ hắn cũng nhìn không ra.
Lâm Phàm hờ hững là thế, nhưng đám người Vân Hà trưởng lão lại không bình tĩnh được.
Vân Hà trưởng lão không biết nên nói gì:
- Lâm Phàm, ngươi gây chuyện lớn rồi.
Giờ mà hắn biết Lâm Phàm đang đợi Liễu Ngân trở về thì sẽ xỉu vì sốc mất, lúc đó, đại chiến là không thể tránh.
Khi ấy, ngoại trừ tông chủ ra thì không còn ai có thể ngăn cản được nữa.
Thiên Vân ngây ngốc nhìn tình huống chung quanh, vẻ mặt kinh nghi bất định không biết chuyện đang xảy ra, nhìn qua rất buồn cười.
Toàn bộ Kình Thiên Phong, không còn nơi nào nguyên vẹn, toàn bộ đều biến thành phế tích.
Nếu như Vân Hà trưởng lão không ở đây thì Thiên Vân sẽ lập tức giơ ngón cái lên mà khen Lâm Phàm một, quá là ngưu bức nha.
- Vân Hà trưởng lão, chuyện này tính là đại sự gì, hắn phá hủy phòng của ta, thì ta hủy ngọn núi của hắn, công bằng mà.
Lâm Phàm cười nói.
- Đi, đi theo ta.
Vân Hà trưởng lão kéo Lâm Phàm ra ngoài.
Lâm Phàm nhìn sắc mặt tái nhợt của ông ta, khẽ cười hỏi:
- Làm cái gì vậy?
Xem ra, Vân Hà trưởng lão bị dọa đến ngu người rồi.
- Ta đưa ngươi ra khỏi VâN Tông, tuyệt đối không được quay lại, khi Liễu Ngân trở về ta sẽ ngăn hắn giúp ngươi, có thể chạy xa bao nhiêu thì cứ chạy bấy nhiêu. Ngươi là do ta mời về, nên phải có trách nhiệm bảo vệ an toàn cho ngươi.
Đây chính là thiên kiêu Nhân tộc a, còn đang trong quá trình trưởng thành, không thể bị chết trẻ được.
Theo tính cách của Liễu Ngân mà nói, nhất định sẽ cùng tiểu tử này liều mạng, mà Vân Hà trưởng lão nhận định tiềm lực của Lâm Phàm rất mạnh, mạnh hơn Liễu Ngân rất nhiều. Nhưng dù sao thì tiềm lực cũng không phải là thực lực.
Nếu như hai người đánh nhau, rất có thể sẽ có người chết.
Hồng Vân tiên tử luôn im lặng nãy giờ nhẹ giọng nói:
- Vân Hà trưởng lão.
- Làm sao vậy?
Vân Hà trưởng lão nhìn Hồng Vân, sau đó dừng lại một chút, như nhớ ra cái gì đó, cuối cùng tay thả Lâm Phàm ra.
Phát sinh chuyện lớn như vậy, tông chủ đương nhiên biết rõ nhưng nãy giờ cũng không thấy ông ra mặt ngăn cản.
Như vậy thì có một khả năng, tông chủ hẳn đã chấp nhận chuyện này.
- Xem ra, hắn gần về rồi.
Lúc này, Lâm Phàm nhìn phía xa, hắn đã cảm nhận được khí tức của Liễu Ngân.
Vân Hà cũng quay đầu nhìn.
Chỉ thấy phương xa, bầu trời bị nhiễm đỏ, giống như có một ngọn lửa đang cháy hừng hực.
Phương Vĩ Phong không biết tại sao Đại sư huynh đột nhiên tức giận như thế.
Chẳng lẽ Cổ Tộc đánh vào Vân Tông? Nhưng chuyện này là không thể mà.
Hắn rất muốn hỏi nhưng lại sợ hãi, nên một câu cũng không dám nói.
Sát khí của Đại sư huynh như một ngọn núi lửa đang bị dồn nén, ép lên đầu, lên tim bọn họ, sắc mặt của những tên đi theo đều trắng bệch.
- Vô liêm sỉ!
Tốc độ của Liễu Ngân càng ngày càng nhanh, hắn không nghĩ đến lại có người dám gây sự ở Kình Thiên Phong, tên này chán sống rồi.
Nhưng khi Liễu Ngân nhìn thấy Kình Thiên Phong từ xa, sắc mặt càng khó coi hơn.
- Sao có thể có như vậy?
Phương Vĩ Phong đã rõ chuyện gì xảy ra, vẻ mặt không dám tin.
Kình Thiên Phong, vàng son lộng lẫy, bây giờ lại không còn lại thứ gì, chỉ còn một đống phế tích nằm đó.