Trong lòng Mộng Hằng Thiên đang chảy máu, tông môn bất hạnh a...
Sự tình đã xảy ra, giờ có thể làm thế nào.
- Tông chủ, lần đầu cũng như lần cuối, Mộng Hằng Thiên ta sẽ không để ngươi tiếp tục sai phạm như thế nữa.
Mộng Hằng Thiên quyết định, sự tình đã xảy ra, vậy hãy cứ để nó phát sinh.
Thế nhưng lần sau, nhất định phải đi tìm các nữ tử thiên kiêu trong tộc để Tông chủ giải quyết nhân sinh đại sự.
Bên trong đại điện thanh âm rên la vẫn liên miên không dứt.
Nếu tâm trí Mộng Hằng Thiên không kiên định thì sợ rằng đã sớm phun một ngụm máu rồi.
Tình huống hôm nay đã vượt ra khỏi năng lực chịu đựng của hắn.
Chỉ nghĩ đến khuôn mặt kia thôi liền cảm thấy cay cay con mắt.
Mà ngay tại lúc này, âm thanh để Mộng Hằng Thiên không dám tin tưởng truyền đến.
- Hằng Thiên, ngươi ở bên ngoài làm gì đó? Cùng vào đi chứ, sức chiến đấu của Lâm Phàm tiểu hữu quá mạnh, ta hơi mệt, làm liên tục mấy ngày hôm nay rồi, ngươi nên giúp ta chia sẻ mới tốt. Trong phòng truyền đến thanh âm của Vân Tông chủ.
Mộng Hằng Thiên sắc mặt đại biến.
- Tông... Tông chủ, ngươi... Ngươi... Mộng Hằng Thiên nói không ra lời.
Hắn không nghĩ tới tông chủ sẽ nói ra những lời như vậy.
Không chịu nổi, có chút mệt mỏi, để mình đi vào hỗ trợ.
Mộng Hằng Thiên ngước nhìn thiên địa, vẻ mặt tuyệt vọng.
- Không được, ta phải ở bên ngoài bảo vệ cho ngươi, không cho bất cứ ai tới gần.
Trái tim Mộng Hằng Thiên chảy máu, hắn không thể hiểu tại sao tông chủ lại biến thành bộ dáng này, tên Nhân tộc kia đến cùng đã đi nơi nào rồi.
Nhưng một câu nói kế tiếp lại làm cho Mộng Hằng Thiên hộc máu.
- Không sao đâu, ngươi gọi thêm mấy đệ tử lại đây, nếu thực lực không tệ thì có thể tiến vào, một công đôi việc.
Phốc!
Thân thể Mộng Hằng Thiên run lên, phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt thẩn thờ không dám tin những lời mình mới nghe, nhìn cái cửa lớn đang đóng chặt kia.
Đây là muốn làm gì?
Chẳng lẽ tông chủ bị yêu ma quỷ quái mê hoặc tâm trí hay sao?
- Không được, nhất định phải ngăn cản coi như là hy sinh tính mạng chính mình cũng không để cho tông chủ tiếp tục sai nữa.
Giờ khắc này Mộng Hằng Thiên quyết định bước lên, tuy đây chỉ là một bước chân, nhưng đối với Mộng Hằng Thiên mà nói, là một bước rất dài, bước chân đột phá ranh giới tâm lý.
Hắn muốn ngăn cản chuyện này để ánh sáng lại chiếu rọi Vân Tông.
Mộng Hằng Thiên đã làm xong chuẩn bị, dù kết cục thế nào hắn đều có thể gánh chịu.
Chi!
Đại môn mở ra.
- Tông chủ, không...
Mộng Hằng Thiên chuẩn bị tâm lý sẵn sàng nhìn một màn trong phòng, thế nhưng thời điểm cửa lớn mở, lại phát hiện tình huống có gì đó không đúng.
- Tông chủ, các ngươi đang làm gì đây?
Hắn chỉ thấy tông chủ từng quyền từng quyền đánh vào người Lâm Phàm, còn tên kia lại biểu lộ ra vẻ mặt hưởng thụ.
- Mộng Hằng ngươi đã tới rồi à, Lâm Phàm tiểu hữu có thể chất rất đặc thù, mỗi lần chịu đả kích là có thể tăng lên cường độ thân thể, nên ta đang giúp hắn nâng cao thể chất, thực lực của ngươi cũng tạm được, chúng ta cùng nhau công kích để đẩy nhanh tốc độ. Vân Tông chủ thở hổn hển nói.
Đã mấy ngày mấy đêm đánh không ngừng nghĩ rồi, dù là trâu bò cũng phải biết mệt nói chi con người.
Mộng Hằng Thiên thấy cảnh này, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, xem ra do đầu óc của mình đen tối quá thôi. (đúng là đen tối mà, nhưng ta thích, hí hí)
Nếu sớm biết là thế, thì làm sao có tình cảnh vừa nãy.
- Mộng trưởng lão, làm phiền ngươi rồi. Lâm Phàm cười nói.
Cảm giác bây giờ giống như đang đi máy bay vậy, thật sự quá sung sướng.
Cường độ thân thể hắn đã đạt đến trình độ nhất định, nên mỗi quyền của Vân Tông chủ đều phải ẩn chứa lực lượng vô cùng mới có tác dụng, lực lượng đó hóa thành một dòng nước ấm chảy vào trong cơ thể, thấm thấu vào từng tế bào từ đó tăng lên thể chất.
- Làm gì có, làm gì có.
Mộng Hằng Thiên xấu hổ cười cười, sau đó thay vào vị trí của tông chủ.
Còn Vân Tông chủ ngừng khôi phục pháp lực.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Vân Tông chủ cùng Mộng Hằng Thiên đã đánh đập khá lâu rồi.
Lúc bắt đầu Mộng Hằng Thiên còn không phát hiện ra việc đánh đấm này có cái gì mà thoải mái, thế nhưng theo thời gian trôi qua, hắn lại tìm về cảm giác lúc còn trẻ.
Đó là một loại cảm giá độc bá thiên hạ, đứng trên cao nhìn xuống.
- Mộng trưởng lão có sướng hay không?
Giờ khắc này, Lâm Phàm rất thoải mái, hắn nhìn vẻ mặt Mộng trưởng là biết đối phương nhất định cũng đang rất sảng khoái.
Dù sao thời điểm trong người khó chịu, được phát tiết trên thân của một người khác, cảm giác rất không tệ.
- Thoải mái, thật sự rất sướng a.
Hai tay Mộng Hằng Thiên như long trảo liên tục biến hóa, từng quyền từng quyền đánh vào thân thể Lâm Phàm.
“Keng, chúc mừng kinh nghiệm Vĩnh Hằng Thần Khu tăng cường 15000 điểm.
“Keng, chúc mừng kinh nghiệm Vĩnh Hằng Thần Khu tăng cường 15000 điểm.
...
Mấy ngày sau.
Bên ngoài đại điện.
Những đệ tử bị Mộng Hằng Thiên quát mắng đuổi đi lại dẫn theo một đám đệ tử khác đi qua nơi đây.
- Chính là chỗ này, mấy ngày trước ta ở ngay đây nghe được những thanh âm không nên nghe.
- Không thể nào ngươi đừng lừa phỉnh chúng ta, chuyện này nếu là bị tông chủ biết thì sẽ xong đời đấy.
- Ngươi không phải nói Mộng trưởng lão cố thủ ở bên ngoài sao? Vậy Mộng trưởng lão ở đâu?
- Ồ, kỳ quái! Chẳng lẽ ngài ấy đã rời đi rồi sao.
- Chờ đã, các ngươi nghe đi hình như lại có thanh âm đó thì phải.
...
- Ha ha, tông chủ việc này thật sự quá sung sướng.
- Mộng trưởng lão, tốc độ của ngươi không được nhanh như tông chủ rồi.
- Tốt, vậy ta sẽ tăng tốc.
...
Đám đệ tử này hai mặt nhìn nhau, mỗi người đều lộ vẻ hoảng sợ.
- Đây là thanh âm của Mộng trưởng lão.
- Còn kia là thanh âm của tên Nhân tộc Lâm Phàm.
- Không thể nào, sao nhiều ngày như vậy mà vẫn chưa kết thúc?
Tên đệ tử này đã không nói thêm được lời gì nữa rồi, bởi vì... tất cả những chuyện này thật sự là không biết đường mà lần.
Nhưng nếu như chuyện này là giả thì những thanh kia là chuyện gì?
- Lâm Phàm ngươi ra máu rồi?
- Có thể không thổ huyết sao? Ngươi khống chế lực lượng không tốt, đụng ta mạnh quá nên mới bị thế đó.
...
Giờ khắc này, đám đệ tử đã hoàn toàn hỏng mất.
Đổ máu? Đụng mạnh quá nên xuất huyết.
Một vài hình ảnh khó coi xuất hiện trong đầu.
- Đi thôi, nếu như bị phát hiện thì chúng ta coi như xong đời.
- Đúng đấy, chuyện này rất khó nói, nếu bị phát hiện sẽ bị diệt khẩu đó, éo đùa đâu.
Lúc này, cả đám rủ nhau chạy trốn, một màn này, bọn họ không thể tin được.
Những đệ tử này, sau khi trở về liền lén lút kể hết sự tình nghe được ra ngoài.
Nhất thời, toàn bộ đệ tử Vân Tông đều biết chuyện.
Các trưởng lão bảo vệ Tàng Thư Các nghe được các đệ tử nhỏ giọng nói chuyện thì sắc mặt càng trở nên khó coi, lập tức rời Tàng Thư Các đi tìm Tông chủ.
Một ít trưởng lão thực lực cường đại cũng không tin chuyện này, lập tức đi đến đại điện.
Lúc này, bên trong cung điện, ánh mắt Lâm Phàm phát ra hào quang, rốt cục cũng xong.
Cường độ thân thể đạt đến cảnh giới Thần Thiên Vị tầng tám Thiên Địa Thần Đan.
Trải qua thời gian mười mấy ngày, rốt cục cũng đạt được.
- Vân Tông chủ, Mộng trưởng lão, đa tạ!
Lúc này tinh khí thần của hắn đều đạt đến trạng thái đỉnh phong, thân thể giống như ngọc, tản ra từng luồng thần quang.
Thiên địa nhất thể, thiên địa trong thân thể.
Vạn tà bất xâm, không gì có thể phá.
Đây là tác dụng khi tu luyện thân thể đại thành, sau này, trong Cổ Thánh Giới ngoại trừ Cổ Tộc Chí Cao thì không ai có thể chém giết hắn.
- Lâm tiểu hữu, chúng ta đuối vê ka lờ, thật sự thì chưa bao giờ chúng ta mệt nhọc như vậy.
Tông chủ cùng Mộng Hằng Thiên thở hồng hộc, một chút khí lực cũng không còn, hai tay đều cảm thấy tê dại rồi.
Trong đoạn thời gian này, bọn hắn quên mình đã ra bao nhiêu quyền.
Phải nói là rất nhiều, rất nhiều, nhiều đến mức không nhớ nổi, có lẽ, từng ấy quyền đủ để đánh nát cái đại lục này luôn ấy chứ.
Thế nhưng cường độ thân thể của Lâm Phàm khiến bọn họ chỉ biết câm nín.
Mình đường đường là Thần Thiên Vị tầng tám Thiên Địa Thần Đan cảnh, xuất một đòn toàn lực lại không thương tổn được đối phương.
Chuyện này thật không thể tưởng tượng nổi.
Chỉ dựa vào thân thể, là có thể hoành hành bá đạo ở Cổ Thánh Giới này rồi.
Thời điểm ba người Lâm Phàm mở ra, thấy bên ngoài đứng đầy người.
- Các ngươi làm cái gì vậy? Vân Tông chủ nghi ngờ hỏi.
Các trưởng lão quay mặt nhìn nhau cũng không biết nên nói cái gì cho phải, thế nhưng nhìn biểu hiện của Vân Tông chủ cùng Mộng trưởng lão, giống như rất mệt.
Còn cái tên Nhân tộc kia thì tinh thần hưng phấn, khí tức mãnh liệt.
- Tông chủ, chúng ta thấy ngài nhiều ngày rồi không xuất hiện nên cho rằng ngài đã xảy ra chuyện gì đó. Một tên trưởng lão nói.
- Há, hằng ngày ta ở đây trợ giúp Lâm tiểu hữu tu luyện một môn công pháp cho nên không có xuất hiện, bây giờ tu luyện đại thành nên đi ra. Tuy Vân Tông chủ rất mệt, nhưng lại rất cao hứng vô cùng.
Vì hắn được chứng kiến thiên kiêu Nhân tộc quật khởi, sau này sinh linh chủng tộc Đại Thiên thế giới, có hi vọng rồi.
Tông chủ đã nói như thế thì đám trưởng lão này cũng chỉ đành nín nhịn sự nghi ngờ này trong lòng mà thôi.
Thế nhưng từ đây, chuyện này trở thành một bí ẩn duy nhất của Vân Tông, vag không có lời giải đáp.
Đến cùng, thì ba người bọn họ ở trong đại điện, đã làm gì?
Vì sao Tông chủ và Mộng trưởng lão lại mệt nhọc như vậy.
Lâm Phàm nhìn ánh mắt khác thường của mọi người, trong lòng dấy lên một dự cảm xấu.