- Con lừa trọc, cẩn thận một chút, thực lực tên kia cao hơn chúng ta rất nhiều.
Lâm Phàm vẫn sợ tên trọc này chống đỡ không nổi. Cường độ thân thể của Thích Già Tôn giả mặc dù không tệ, nhưng so sánh với Lâm Phàm thì không thể bằng, còn cách xa một đoạn dài. Nếu như hắn mà bị Huyết Mang Ma Tôn đánh trúng, thì nhổ ra một ngụm máu là nhẹ nhất rồi.
- Đa tạ thí chủ quan tâm, bất quá thí chủ yên tâm đi. Bần tăng có một bảo bối có thể áp chế tên tà ma kia.
Thích Già Tôn giả rất tự tin nói.
- Mịa nó, có bảo bối có thể áp chế Huyết Mang Ma Tôn, sao ngươi còn mau không lấy ra.
Lâm Phàm vừa nghe con lừa trọc có bảo bối thần diệu, nội tâm rất vui vẻ. Chẳng lẽ hôm nay hợp tác cùng hắn, lại có thể đánh bại Huyết Mang Ma Tôn.
- Thí chủ, bần tăng vừa muốn lấy ra, ngươi đã hỏi bần tăng. Bất kể nói thế nào, ngươi phải cho bần tăng một chút thời gian để chuẩn bị chứ.
Thích Già Tôn giả lập tức trả lời.
- Ha ha, áp chế bản tôn? Con lừa trọc, ngươi đang nằm mơ cái gì đó? Cho dù trên trời hay dưới đất, không có thứ gì có thể áp chế bản tôn, bản tôn muốn giết các ngươi thì chỉ cần một cái búng tay thôi.
Huyết Mang Ma Tôn lạnh lùng nói, đối với bảo bối mà con lừa trọc nói, căn bản không tin.
- Huyết Mang thi chủ, ta nói lại một lần, xin ngươi hãy gọi bần tăng là Thích Già Tôn giả. Ngươi phải biết, Phật cũng có lúc giận, mỗi giận lên thì máu nhuộm thanh thiên.
Thích Già Tôn giả lần nữa nghiêm nghị nói.
- Con lừa trọc, ngươi đang làm cái quái gì vậy? Nhanh lên một chút, cùng hắn nói nhảm cái gì, có bảo bối liền lấy ra đi.
Lâm Phàm nhìn hắn nhiều chuyện cũng có chút bất đắc dĩ. Hắn có thể sống đến bây giờ đúng là một kỳ tích vĩ đại.
- Được rồi, thí chủ chớ vội, bần tăng đang rất khẩn trương.
Thích Già Tôn giả gật đầu đáp. Sau đó, hắn chắp hai tay lại, khuôn mặt yên tĩnh, trang nghiêm cực kỳ.
- Phật giáng thế gian, phổ độ chúng sinh, vệ đạo trừ ma, Thiên Nhân vĩ đại!
Đột nhiên có Vạn trượng phật quang như một dải lụa từ phía sau Thích Già Tôn giả bắn ra, xuyên qua đông tây nam bắc, từ từ hình thành một toà Phật quốc phiêu đãng giữa thiên địa. Thiên hoa loạn trụy, mặt đất nở sen vàng, phật âm như thiên âm, bồ tát, La Hán và rất nhiều loại dị tượng quay xung quanh Phật quốc. Lâm Phàm nhìn thấy cảnh trước mắt, trong lòng cũng ngưng lại, hắn không nghĩ tới Thích Già Tôn giả lại còn loại thủ đoạn thế này, quả nhiên là có chút tài năng.
- Con lừa trọc, rốt cục ngươi đã độ hóa bao nhiêu Cổ Tộc vậy?
Chỉ thấy bên trong Phật quốc đều là Cổ Tộc, mà những Cổ Tộc kia, giờ khắc này lại có sắc mặt tường hòa. Khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, miệng niệm kinh văn, từng tín ngưỡng chi lực từ trên người bọn họ tản mát ra. Sau đó nó lại được một lực lượng dẫn dắt thần bí, từ từ bay lên bầu trời Động Thiên. Trên bầu trời Động Thiên, hiển hiện một viên xá lợi to lớn, tràn ngập sức mạnh vô biên không ngừng xoay tròn. Thời điểm viên Xá lợi kia đang hấp thu tín ngưỡng chi lực, thì hiện ra một vị Phật Tôn có dáng vẻ trang nghiêm, như ẩn như hiện, từ từ ngưng tụ. Miệng của vị Phật Tôn kia liên tục niệm phật hiệu, từ trong miệng bay ra từng Phật văn màu vàng, bao phủ toàn bộ thiên địa.
- Long Tượng Tôn Phật!
Lúc Huyết Mang Ma Tôn nhìn thấy cái bóng mờ kia, cả người đều thay đổi. Huyết Mang Ma Tôn vĩnh viễn không bao giờ quên được con lừa trọc đáng giận kia. Nếu như không phải tại hắn ngăn cản thì bản thể Huyết Hải của hắn thì sẽ không bị biến thành hư không. Và hắn cũng sẽ không biến thành như hôm nay. Thù hận vô biên đang thiêu đốt trong lòng Huyết Mang Ma Tôn.
Năm đó, ba vị Tôn Phật cùng ra tay trấn áp Huyết Mang Ma Tôn, có Long Tượng Tôn Phật tự hi sinh bản thân. Hóa thành ngọn lửa bất diệt thiêu đốt toàn bộ Huyết Hải của hắn. Vì tên lừa trọc kia mà thực lực của Huyết Mang Ma Tôn rơi xuống thấp đến cực điểm, suýt chút nữa thì hình thần câu diệt. Nếu không phải gặp được một trong Bát Đại Chí Cao “Thánh”, chỉ sợ hắn đã quy tiên rồi. Dù ngàn năm đã trôi qua, thế nhưng thương thế của Huyết Mang Ma Tôn vẫn không khôi phục. Còn mảnh Huyết Hải kia bây giờ chỉ bằng một phần mười thời kỳ đỉnh phong. Nếu không phải như vậy, hắn đã sớm tiến vào cảnh giới Thiên Vị Thần tầng mười Vĩnh Hằng Thần Vị.
- Con lừa trọc, làm rất tốt, ta không ngờ ngươi lại có loại thủ đoạn này.
Phật lực mà viên xá lợi kia tản mát ra làm Lâm Phàm có chút run sợ, nó thật sự vô cùng cường hãn. Thích Già Tôn giả nghe Lâm Phàm nói như vậy, trong lòng vô cùng vui vẻ, mím môi cố gắn nhịn cười.
- Thí chủ, nó chính là xá lợi của Long Tượng Tôn Phật, ẩn chứa tất cả tinh hoa cả một đời của ngài. Nó có thể trấn áp tất cả tà ma trên thế gian. Tuy thực lực của Huyết Mang Ma Tôn rất mạnh, thế nhưng dưới viên xá lợi này cũng phải bị hạn chế.
- Hơn nữa bần tăng đã độ hóa trăm vạn Cổ Tộc, sinh ra lực lượng đầy đủ để trấn áp Huyết Mang Ma Tôn rồi.
Thích Già Tôn giả tự tin nổ to, bảo bối bực này sao có thể không chấn động. Lại ở trước mặt Lâm thí chủ giả bộ trâu bò một cái, đối với Thích Già Tôn giả mà nói, là một chuyện thoải mái đến mức nào.
- Tốt, chúng ta lên.
Lâm Phàm cảm nhận được thực lực của Huyết Mang Ma Tôn bị áp chế không ít, trong lòng tràn đầy tự tin. Lúc nảy hắn suýt bị Huyết Mang Ma Tôn đánh thành chó chết, nên lần này hắn phải báo thù.
- Con lừa trọc, ta muốn ngươi phải chết.
Gặp phải kẻ thù cũ, làm Huyết Mang Ma Tôn hoàn toàn nổi giận. Trong nháy mắt liền hóa thành một đạo huyết quang bay về phía Thích Già Tôn giả. Mà Lâm Phàm làm sao có thể để hắn có cơ hội được, liền thi triển Chỉ Xích Thiên Nhai lướt qua hư không, xuất hiện sau lưng Huyết Mang Ma Tôn. Lâm Phàm đấm ra một quyền, một chưởng, rồi một chỉ, không ngừng biến hóa, ẩn chứa vô số tinh hoa võ đạo đánh về đủng quần của Huyết Mang Tôn Giả.
- Huyết Mang Ma Tôn, ăn tuyệt chiêu mạnh nhất của bản Đế.
Khí tức Lâm Phàm lập tức biến đổi, so với lúc trước kia còn mạnh hơn không ít, đấm ra một quyền trời long đất lở. Sức mạnh to lớn ẩn chứa trong cú đấm này dường như có thể phá hủy cả một thế giới.
- Tên Tà ma kia, hãy ăn một chiêu Phổ Độ Phật Quyền của bần tăng đi.
Thích Già Tôn giả lập tức đấm ra một quyền, trong quả quyền này dường như ẩn chứa ngàn vạn Phật đà.
- Các ngươi đều đang tìm cái chết.
Huyết Mang Ma Tôn tức giận gào thét, pháp lực vô biên của hắn sôi trào. Ngay khi một quyền của Thích Già Tôn giả sắp đánh trúng Huyết Mang Ma Tôn thì sắc mặt của Thích Già Tôn giả liền ngưng lại. Nắm tay đột nhiên biến ảo thành hai cái móc câu.
- Nộ Phật Trạc Nhãn.
- Mẹ kiếp, con lừa trọc, ngươi làm cái quái gì vậy?
Lâm Phàm nhìn thấy thủ đoạn công kích của con lừa trọc đột nhiên biến đổi, cũng sững sờ. Sau đó nhìn thấy con lừa trọc kia đánh úp về phía hai mắt của Huyết Mang Ma Tôn, trên môi cũng nở nụ cười.
- Thí chủ, ngươi cũng vậy mà.
Thích Già Tôn giả nhìn thấy một chiêu kia của Lâm Phàm cũng khâm phục không thôi.
- A!
Hai người đều đắc thủ, Huyết Mang Ma Tôn nhất thời kêu thảm thiết. Một luồng sức mạnh cường hãn lập tức quét ngang Lâm Phàm và Thích Già Tôn giả. Sức mạnh to lớn, lập tức xâm lấn vào trong cơ thể hai người.
- Con lừa trọc, ngươi nói Huyết Mang Ma Tôn bị áp chế, thế sao hắn vẫn còn khủng bố như thế.
Lâm Phàm khóe miệng đầy máu, cảnh giác hỏi.
- Đúng là như vậy mà, bất quá một chiêu vừa rồi của thí chủ, cũng thật lợi hại, dĩ nhiên gây ra thương tổn to lớn cho Huyết Mang Ma Tôn như thế.
Thích Già Tôn giả nhìn hình dạng bây giờ của Huyết Mang Ma Tôn, cũng khiếp sợ không thôi.
- Ha ha, tự nhiên, trong một chiêu kia ẩn chứa thiên địa đại đạo, bất kể là ai, đều không thể ngăn cản.
- Đáng ghét, đáng ghét a.
Huyết Mang Ma Tôn giờ này hai mắt đã mù, cảm giác đau đớn ở đũng quần càng ngày càng lớn.
- Huyết Mang Ma Tôn, ngươi đã thua rồi, chiêu Xoay Chuyển Càn Khôn này của bản Đế có thể bỏ qua phòng ngự. Ngươi hiện tại còn có di ngôn gì thì nói ngay đi.
Lâm Phàm với mình chiêu này của mình vẫn có chút tin.
- Tên đê tiện.
Huyết Mang Ma Tôn lập tức gào thét.
Hai người Lâm Phàm cùng Thích Già Tôn giả lẫn nhau liếc nhau một cái, sau đó cười nhạt một tiếng.