- Sư huynh, chúng ta làm sao bây giờ?
Chỉ Kiều và Cửu Linh đang bị buộc chung một chỗ, không biết nói gì.
- Đã lâu rồi mới đến Huyền Kiếm Các, chúng ta nên tùy ý đi dạo một vòng cho biết. Mọi người tản ra đi.
Trương Nhị Cẩu cảm thán.
- Trương sư huynh, sư muội vừa mới tu luyện một môn công pháp mới. Nên muội muốn mời sư huynh chỉ điểm một phen. Không biết sư huynh có thể chỉ giáo một chút được không?
Thiến Ảnh nói.
- Tốt, không thành vấn đề. Giúp đỡ sư muội là nghĩa dụ của ta mà.
Trương Nhị Cẩu nở một nụ cười, hắn không cảm thấy vấn đề gì?
- Ta cũng tùy ý đi dạo xung quanh một phen.
- Phong cảnh của Huyền Kiếm Các, đúng là không tệ.
Thiên Vũ, Phong Bất Giác, Diệt Cùng Kỳ, từng người rời đi.
Mà Sa Mạc Thập Tứ Đạo Vương lại hai mặt nhìn nhau, xung kích hôm nay đối với bọn họ hơi lớn a. Lão đại đã ôm vợ đi rồi, để bọn họ không biết làm thế nào cho phải? Sau đó Thập Tứ Đạo Vương cũng từ từ rời đi, mà các đệ tử chung quanh cũng lần lược rời đi. Cuối cùng chỉ còn lại Chỉ Kiều và Cửu Linh.
Lạch cạch!
- Ngươi muốn làm gì? Ta muốn đi bên này.
Hai người muốn đi hai hướng khác nhau, nhưng bởi vì cả hai đang bị quấn chặc. Nên ai cũng không nhúc nhích được.
- Không được, dựa vào cái gì phải nghe lời ngươi, ta muốn đi bên này.
- Ah! Vậy xem ai có khí lực lớn hơn.
- Tới thì tới, ai sợ ai.
Hai nàng dằng co tại chỗ, lôi kéo lẫn nhau, dây dưa không giứt.
...
Hậu viện, đã sớm đã không có một bóng người.
Trong một gian phòng nào đó.
- Năm năm mới quay về, chàng không có chuyện gì muốn nói với ta sao?
Từ trong phòng, truyền đến âm thanh của Huyền Vân Tiên.
- Tất cả ngôn ngữ đều không bằng hành động, vợ yếu, có nhớ ta không?
- Nhớ.
- Ta cũng nhớ ngươi muốn chết.
Ào ào ào!
- Vợ ơi, sao cái áo này mở khó vậy?
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong phòng truyền ra tiếng sốt ruột.
- Không phải mở như thế, thôi để cho ta mở cho.
- Không cần, quá phiền toái, không phải chỉ là một bộ y phục sao? Sao có thể làm khó ta được.
Đột nhiên có một âm thanh như một miếng vải bị xé tan vang lên!
- Xem đi, trực tiếp xé rách có phải nhanh không?
- Ngươi chậm một chút, không có gì phải vội, chúng ta còn rất nhiều thời gian cơ mà! Để ta ôm ngươi một chút nào.
Vân Tiên chậm rãi nói.
- Vợ ơi, ta không vội sao được. Từ lúc gặp ngươi, trái tim của ta muốn nhảy ra ngoài rồi.
Lâm Phàm đê tiện nói.
- Vợ ơi, làn da của ngươi sao lại trắng hơn lúc trước vậy? Càng sờ càng thấy mềm mại, nhẵn nhụi.
- Nhột quá a!
Vân Tiên bị Lâm Phàm sờ mó lung tung, cả người nhột vô cùng.
- Khà khà, để phu quân xoa bóp cho ngươi nha? Xoa bóp có hiệu quả vô cùng thần kỳ đó. Nó có thể biết nhỏ thành to nà.
- Nơi đó không cần xoa nữa, nó đã quá lớn rồi.
Vân Tiên ngượng ngùng nói.
- Không có gì, không có gì? Ta cũng không chê nó lớn, ngược lại ta cảm thấy nó vô cùng êm dịu, kiên cường. Đúng là kiệt tác của tạo hóa mà.
Lạch cạch!
Ân...
Một trận thở gấp, từ trong nhà truyền ra. Giữa ban ngày ban mặt, lại phát sinh sự tình như thế, quả thực có chút khó coi.
- Phu quân, ở thượng giới như thế nào? Có gặp Nguy hiểm không?
- Cũng được, tình cảnh thượng giới giống như tình cảnh của chúng ta lúc nảy vậy. Vô cùng kịch liệt, nhưng ta vẫn có thể chịu được.
Lâm Phàm vui đùa ví von.
- Cái tư thế lúc nảy thật mắc cở mà, đến bây giờ thân thể của muội vẫn còn thấy lành lạnh đây này.
- Sẽ không, phu quân sẽ sưởi ấm cho nàng, được không?
- Đúng rồi, tách ra một chút, tách ra một chút nữa đi. Đúng rộng, như vậy nha phu quân.
- Vân Tiên, cái mông của ngươi thật đẹp, thật tròn, thật căng mềm.
...
- Phu quân đừng nói nữa, người ta mắc cỡ muốn chết.
- Không có chuyện gì, đều là vợ chồng với nhau. Nàng xinh đẹp như vậy, ta khen nàng cũng là thường tình thôi.
...
- Phu quân.
- Hả?
- Vân Tiên phát hiện, cái miệng của ngươi ngày càng ngọt. Không biết ở thượng giới, đã cướp đi bao con tim của thiếu nữ nhờ cái miệng dẻo quẹo này rồi.
- Khà khà, vợ yêu ơi, ngươi hi vọng ta có hay không với người khác đây?
- Ai nha, đừng kẹp... Đừng có kẹp lại, không có, tuyệt đối không có, ô... Thật là thoải mái.
...
Một trận chiến như gió cuốn mây tan, quét qua tất cả các góc ngách. Khắp nơi đều vô cùng bừa bộn, giống như mới bị một cơn bão quét qua. Từng trận âm thanh khiến cho người ta ngượng ngùng, từ trong nhà truyền ra, lan truyền trong hậu viện. Bất quá lúc này, hậu viện không có người khác, nên không có việc gì.
Buổi tối, thời điểm dùng cơm đã đến. Chỉ Kiều và Cửu Linh nhìn đống đồ ăn trước mặt, tay trái nắm một đôi đũa, tay phải cầm một đôi. Mà Cửu Linh vừa vặn cầm đũa bằng tay phải, đem từng món mỹ thực đặt vào trong miệng, rất hưởng thụ. Chỉ Kiều lại phải cầm đũa bằng tay trái, vô cùng quái dị. Vừa mới gắp lên một miếng thịt, đang muốn đưa vào trong miệng, nhưng lại rớt xuống.
- Này, đút cho ta miếng thịt.
Chỉ Kiều nhìn Cửu Linh ăn như rồng thôn hổ cuộn, hét lên.
- Ngươi không phải có tay sao?
Cửu Linh nói.
- Tay trái sao ăn được.
Chỉ Kiều nói.
Cửu Linh liếc mắt nhìn Chỉ Kiều, sau đó gắp lên một miếng thịt, đưa vào trong miệng của Chỉ Kiều.
- Ta muốn ăn cái này.
- Ta muốn ăn cái kia.
- Ta muốn ăn canh.
Chỉ Kiều nhìn Cửu Linh, sau đó liền cầm muỗng bằng trái, đưa chiếc muỗng tới miệng Cửu Linh. Hai nàng bị cái vòng tay của sự phụ làm làm nhức đầu, nhưng mệnh lệnh sư phó, hai người không dám vi phạm. Đối với hai người, gặp nhau đã thấy ghét rồi, huống hồ phải ngủ cùng nhau. Nhưng không ngủ không được. Thậm chí bây giờ, ngay cả lúc vào nhà xí, rửa ráy đều phải đi cùng nhau, thật sự để hai nàng rất không quen.
Hậu viện.
Lâm Phàm ôm Huyền Vân Tiên vào lòng, từ từ kể những chuyện đã xảy ra trên thượng giới cho nàng nghe. Mỗi khi nghe tới đoạn Lâm Phàm gặp nguy hiểm, trái tim của nàng nhảy lên một cái, vô cùng lo lắng nhìn Lâm Phàm.
Một người từ từ nói, một người lặng lặng nghe.
Đối với Huyền Vân Tiên, nàng không nghĩ tới phu quân lại gặp nhiều nguy hiểm như vậy, thậm chí còn có lúc cửu tử nhất sinh a. Mà Lâm Phàm, cũng không nói chuyện của hắn và Thủy Hỏa Đại Đế cho nàng nghe.
- Phu quân, lần này trở về, ngươi còn đi nữa không?
Huyền Vân Tiên nhẹ vuốt ve hai gò má Lâm Phàm, hỏi.
- Tự nhiên phải đi nữa, chuyện ở nơi đó vẫn chưa kết thúc. Nên ta khó thể buông bỏ được.
Lâm Phàm nói.
- Vậy chúng ta không phải lại chia xa sao? Vân Tiên không nỡ rời xa chàng.
Huyền Vân Tiên nói.
- Yên tâm đi, lần này trở về, ta đang chuẩn bị mang bọn ngươi cùng đi.
Trong lòng Lâm Phàm sớm đã có ý nghĩ này. Sức mạnh của cá nhân, tuy rất trọng yếu, nhưng nếu muốn chống lại Cổ Tộc, sức mạnh một cá nhân vẫn quá nhỏ. Chỉ có đoàn kết tất cả sức mạnh, mới có thể tiêu diệt hoàn toàn Cổ Tộc. Huyền Hoàng Giới là nơi nhân tài liên tục xuất hiện, Lâm Phàm đã bắt đầu bố cục ở nơi này. Tuy nói trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có hiệu quả, nhưng hắn tin, sẽ không bao lâu nữa, nhất định có thể xuất hiện một nhóm nhân tài mạnh mẽ.
- Chỉ cần không rời xa chàng, Vân Tiên đã cảm thấy thỏa mãn.
Bây giờ Huyền Vân Tiên, còn nơi nào giống nhất tông chi chủ, bây giờ nàng chỉ giống như một cô gái bé bỏng, bên người mình yêu mà thôi.
- Ừm, yên tâm đi.
Lâm Phàm cảm thấy nhân sinh thật sự kỳ quái. Người như hắn à vẫn có thể tìm được vợ, đúng là được nữ thần may mắn chiếu cố mà.
- Được rồi, hôm nay ngươi rất mệt rồi, nên nghỉ sớm một chút. Ngày mai, chúng ta còn phải đi Thánh tông một chuyến.
Lâm Phàm cười nói.