- Nhất Niệm Vạn Giới: Công dụng mở ra ngàn vạn thế giới và có một phần triệu cơ hội khống chế vạn giới.
- Tào lao, cái này thì có tác dụng gì! Xàm quá xàm.
Lâm Phàm vừa nhìn thấy Nhất Niệm Vạn Giới, còn tưởng một cái bảo bối tốt, không ngờ lại sida như vậy.
- Một phần một triệu cơ hội? Sao không nói thập tử vô sinh đi, để người ta dẹp luôn ý nghĩ này.
Sau đó, Lâm Phàm ném Nhất Niệm Vạn Giới vào túi đeo lưng, trực tiếp đày nó vào lãnh cung, thử một lần cũng không muốn. Giờ khắc này, sức mạnh cơ thể của hắn đang sôi trào như núi lửa, chỉ cần một ý nghĩ, có thể bộc phát mãnh liệt. Mỗi lần hít thở, thì mỗi một tế bào trong cơ thể đều điên cuồng chuyển động, đẩy thân thể tới trạng thái đỉnh phong. Bây giờ, Lâm Phàm có cảm giác, chỉ cần hắn giơ ngón tay, hay tiện tay nắm một cái đều có thể phá diệt hư không, hắn thấy cảm giác vô địch kia càng trở nên gần gũi. Đây là ảo giác được sinh ra khi tăng cường thân thể lên đến trình độ nhất định. Lấy cường độ thân thể của Lâm Phàm bây giờ, có va chạm với chí bảo, hắn tin tưởng có thể đụng nát tuyệt phẩm chí. Tồn tại bực này, chính là xe tăng hình người. Chỉ cần dựa vào cường độ thân thể, có thể phá hủy hết tất cả.
- Chủ nhân, cơ thể ngươi…
Tuyên Cổ khiếp sợ không thôi, trong khoảng thời gian ngắn, vẫn chưa phục bình tĩnh. Trong kí ức của nó, coi như Cổ Tộc Chí Cao, cũng không có thân thể mạnh mẽ đến vậy. Tuyên Cổ đang có cảm giác, chủ nhân đã tu luyện thân thể đến Vĩnh Hằng Thần Vị rồi.
- Ha ha...
Lâm Phàm không ngừng cười to, tâm tình đang rất vui vẻ.
- Được rồi, đi...
Lâm Phàm thu Tuyên Cổ vào Động Thiên, hiện tại hắn đang muốn tìm tất cả đồ đệ của minhd. Những đệ tử bên trong học viện kia, mặc dù không chỉ giáo bọn họ tử tế, nhưng bất kể nói thế nào, hắn và bọn chúng đều có danh thầy trò. Từ trước giờ cho tới nay, Lâm Phàm đều đơn đả độc đấu, trong một số phương diện, rất chịu thiệt. Bây giờ, hắn đang có ý định bồi dưỡng người bên cạnh trở thành cường giả có thể trấn áp một phương.
Tuy cuối cùng, bọn họ chưa chắc có thể đánh được Cổ Tộc Chí Cao, nhưng những tên Cổ Tộc Quân Vương gì gì đó, giao cho bọn họ cũng được. Việc gì cũng tự mình động thủ, không phải bị dày vò đến chết sao..
Trong một ngọn núi nào đó, một người nam tử mộc mạc đang canh tác trên một mảnh ruộng.
- Thiên Tiêu, ngươi sao càng sống càng thụt lùi vậy?
Lâm Phàm trôi nổi trong hư không, nhìn nam tử dưới đất, trong lòng cảm thán vạn phần. Mới chỉ có năm năm, cái tên hư đốn kia mới chừng hai mươi tuổi, lại có thể khám phá hồng trần, hiểu rõ huyền ảo cuộc đời, ẩn cư núi rừng. Tào Thiên Tiêu đang làm việc, thân thể đột nhiên run lên, sau đó quay đầu nhìn theo hướng giọng nói. Lúc này, cả thiên địa như yên tĩnh lại. Tào Thiên Tiêu lúc này như không thể tin những hắn nhìn thấy, khuôn mặt lôi thôi lếch thếch bắt đầu run rẩy.
- Lão... Lão sư.
- Ân.
Lâm Phàm gật cái đầu, khẽ cau mày, hắn thấy được một tia thương tâm trong ánh mắt Tào Thiên Tiêu. Sau khi ân cần hỏi thăm một phen, cuối cùng mới biết, nguyên lai hắn đang bị thương, bởi vì lúc trước hắn đã chọc vào người không nên chọc, để thê tử bị người ta giết chết, tuy cuối cùng cũng giết được đối phương, nhưng Tào Thiên Tiêu không còn quyến luyến gì với trần thế nữa, cuối cùng, hắn ẩn cư núi rừng, trải qua sinh hoạt nhàn nhã.
- Ai…
Lâm Phàm vỗ vai đồ đệ mình một cái, không nói thêm gì. Chuyện đã trở thành quá khứ, không cần nhắc lại. Chỉ là, Tào Thiên Tiêu đã từng người nhiều chuyện nhất, hoạt bát nhất, giờ trở nên trầm mặc ít nói, người thanh niên mới khoảng chừng hai mươi tuổi, lại trở thành một đại thúc hơn 40 rồi.
- Đi cùng vi sư đi, nam tử hán đại trượng phu, đầu đội trời chân đạp đất, sao lại trở thành một ông già lẩm cẩm được. Ngươi như vậy, không thẹn với người vợ đã mất của mình sao?
Lâm Phàm nói.
- Vâng, lão sư.
Tào Thiên Tiêu nhẹ giọng nói, Lâm Phàm lắc đầu, hắn biết tên đồ đệ này của mình, không có ý chí chiến đấu. Lâm Phàm cũng không nói nhiều, mang Thiên Tiêu đi vào hư không, hướng về một hướng khác.
Long U Thành.
Hàn gia!
- Chu Địch, cái tên rác rưởi nhà ngươi, ngay cả chuyện nhỏ như vậy cũng không làm được. Ngươi còn có mặt ở lại Hàn gia à.
Trong đại sảnh, có một người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế thái. Ánh mắt xem thường nhìn về phía Chu Địch. Thân thể mập mạp của Chu Địch đột nhiên run lên, hai tay nắm chặt, sau đó lại nhìn thiếu phụ đang đứng một bên, vẻ mặt lo lắng nhưng vô cùng động lòng người, tay đang ôm đứa nhỏ vô vùng xinh xắn trong lòng. Cuối cùng, hắn lại buông lỏng hai tay.năm năm trước, Chu Địch được Hàn gia Đại tiểu thư cứu giúp, sau đó trở thành thiếp thân thị vệ của nàng. Không biết hắn thi triển mưu hèn kế bẩn gì mà cuối cùng cưa luôn tiểu thư nhà người ta. Nhưng nhà giàu sâu như biển, dù Chu Địch có thực lực không tệ, nhưng trong đại gia tộc này, còn khối người mạnh hơn hắn.
- Gia chủ, Chu Địch biết sai, chỉ là phụ nhân và hài đồng kia, ta không hạ thủ được.
Chu Địch nói.
- Hừ, không hạ thủ được? Vậy nuôi ngươi để làm gì?
Hàn gia chủ phẫn nộ quát. Chu Địch bị mắng trong không dám đáp lời, chỉ có thể cúi xuống, đám người nhà họ Hàn chung quanh đều lộ vẻ hả hê. Đối với cái tên Chu Địch đến ở rể đến Hàn gia này, bọn họ luôn xem thường hắn.
- Phụ thân, van cầu ngươi, đừng mắng hắn nữa.
Hàn Lôi ôm hài tử, lập tức đi ra, khóc lóc van xin.
- Hừ, nghịch tử, mặt mũi của Hàn gia đều bị ngươi làm mất sạch rồi. Sao ngươi lại lôi cái tên rác rưởi này trở về, không phải nói hắn có sư phó bá lắm sao? Sư phụ hắn đâu?
Hàn gia chủ nghĩ tới việc này, trong lòng nổi giận không chỗ phát tiết. Năm đó, khi nghe con gái nói, Chu Địch có một cái sư phụ vô cùng cường đại, nhất thời nảy ra kế vặt. Nhưng không ngờ, lúc hứa gã con gái cho tên phế vật kia, tên lão sư vô cùng cường đại của hắn lại không xuất hiện, thậm chí trong mấy năm qua, một lần cũng không có. Lúc đó, hắn mới phát hiện ra, mình đã bị lừa.
- Rác rưởi đúng là rác rưởi, sinh ra con gái cũng là rác rưởi, tư chất lại thấp. Ngươi còn mặt mũi ở lại Hàn gia nữa ư?
- Ông ngoại!
Bé gái trong ngực Hàn Lôi, giống như một búp bê sứ. Lúc này, trong mắt cũng lộ vẻ hoảng sợ, run lẩy bẩy hô.
- Câm miệng.
Hàn gia chủ giận dữ hét lớn, Trong đại gia tộc, rác rưởi mãi mãi không có địa vị, dù cho nàng là Hàn gia Đại tiểu thư cũng như thế. Thời khắc này, Chu Địch ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Hàn gia chủ.
- Hàn gia chủ, xin ngươi tôn trọng người phụ nữ và con gái của ta. Bằng không, dù ngươi là phụ thân của Lôi nhi, ta cũng không khách khí đâu.
Chu Địch lạnh lùng nói.
- Làm sao, ngươi muốn làm phản?
- Nói ngươi là rác rưởi, ngươi chối bỏ à?
- Năm năm qua, tu vi của ngươi có tiến bộ chút nào chưa?
- Đại Thiên Vị sơ cấp? Giờ đi ra bên ngoài, tùy tiện chọn mười người, đã có ba, bốn người hơn ngươi rồi, bày đặt lên giọng với ta?
- Phụ thân, xin người bớt giận, hắn không phải muốn chống đối người đâu.
Hàn Lôi vội vàng van xin, sau đó hướng Chu Địch lắc đầu, Chu Địch nhìn sự ủy khuất lúc này của vợ, trong lòng có một ngọn lửa giận không tên, nhưng nhìn qua đứa con gái còn thơ, không khỏi nhịn lại được.
- Hừ, không phải chống đối thì là gì? Rác rưởi phế vật. Hiện tại ta đi ra ngoài, những đại gia tộc kia, tên nào không cười nhạo Hàn gia chúng ta, Đại tiểu thư Hàn gia lại gả cho một tên phế vật.
- Ngươi nghe cho rõ cho ta, sau này muốn muốn lưu lại Hàn gia, thì phải nghe lời, ta kêu ngươi làm gì? Ngươi phải làm cái đó.
- Làm sao, ngươi nhìn ai đó, đồ phế vật, tên lão sư lừa đảo của ngươi bây giờ đang ở đâu rồi? Ta muốn nhìn một chút, người có thể dạy ra một tên phế vật như ngươi, đến cùng là phế vật lão sư tới bực nào?
Hàn gia chu phẫn nộ quát.
- Câm miệng, ta không cho phép ngươi nhục mạ lão sư \ ta.
Khí tức cả người Chu Địch đột nhiên sôi trào, hung ý bốc lên, hắn đang nổi giận thật sự.
Hàn gia chủ sững sờ, nội tâm run lên một cái, sau đó bình tĩnh lại.
- Làm sao, thẹn quá thành giận à? Muốn động thủ? Có bản lĩnh thì gọi cái tên sư phụ phế vật kia của ngươi tới đây, bản gia chủ muốn xem xem, hắn là nhân vật như thế nào.
- Ngươi muốn gặp mặt ta sao... ?
Vừa lúc đó, có một âm thanh phá không mà đến, trong chớp mắt nổ vang bên trong đại sảnh.
Mà thân thể Chu Địch nhất thời run rẩy, sắc mặt biến hóa, chợt xoay người, nhìn phía bên ngoài. Ở đó, một bóng người từ trong hư không bước ra, hai chân đạp lên mặt đất, từng bước đi tới.
- Lão sư.